Giáo viên chủ nhiệm ôm bả vai Giang Bình Tâm, rồi nói với cảnh sát trực ban: “Chúng tôi tới làm chứng… À không, là tới phối hợp điều tra.”
Từ Ngọc nhận được thông tin thì lập tức gác lại công việc đang làm, chạy ra đón hai người đi lên tầng.
Giáo viên chủ nhiệm chưa từng tới nơi này, trên đường đi cô ấy tò mò quan sát biển hiệu trên tường và người đi qua. Khi đi vào thang máy, cô ấy đột nhiên nhớ tới lời thoại đã tập trước, vội nói thêm: “Đừng đưa con bé vào phòng tối kiểu đó, con bé sẽ sợ. Tìm nơi bình thường nói chuyện là được. Ngoài ra con bé là trẻ vị thành niên, tôi yêu cầu phải được ngồi bên cạnh.”
Từ Ngọc ấn số tầng, quay người cười nói: “Cô yên tâm, chúng tôi dễ nói chuyện lắm.”
Giáo viên chủ nhiệm gật đầu, quay đầu nhìn câu biểu ngữ dán trên tường, đợi thang máy mở ra: “Bình thường cảnh sát hình sự các cô bận lắm nhỉ? Bao giờ mới được tan làm?”
Từ Ngọc nói: “Nếu không có trường hợp đặc biệt thì đi làm, tan làm theo giờ hành chính. Có lúc sẽ trực ban theo lịch đã phân công. Có vụ án thì không nói trước được, thời gian ngủ còn không có, huống hồ là tan làm.”
Cô nói được một nửa, cửa thang máy đã mở ra.
Từ Ngọc đi ra ngoài trước, đứng đợi ở bên cửa, mỉm cười đưa họ tới một phòng sáng sủa.
Hai người ngồi cạnh nhau trên ghế dài gần tường, một cảnh sát khác mang hai cốc nước tới đặt ở giữa bàn.
Từ Ngọc hỏi: “Các cô xem nơi này được chưa?”
Giáo viên chủ nhiệm nói: “Được rồi, phiền cho các cô quá.”
Sau khi chuẩn bị xong, Từ Ngọc cúi người, cố gắng dịu dàng hỏi Giang Bình Tâm: “Em nhìn thấy hung thủ rồi sao?”
Giang Bình Tâm do dự gật đầu, mắt sáng lên, sau đó lại lắc đầu.
Từ Ngọc mở sổ ghi chép ra: “Không sao, em cứ từ từ kể.”
Lời kể của Giang Bình Tâm rất logic, không cần Từ Ngọc dẫn dắt, bản thân cô ta cũng có thể chọn lọc chi tiết then chốt: “Thật ra tối đó sau khi làm bài tập xong, em cầm đen pin ra bờ kênh tìm kiếm như mọi ngày. Em vừa đi ra khỏi con đường đó, trời đã bắt đầu mưa lớt phớt, em chuẩn bị quay về lấy ô thì nghe thấy có người phía đối diện gọi em.”
Cô ta dừng lại, sắp xếp lại mạch tư duy rồi nói tiếp: “Ông ta cũng đang đi dạo bên bờ kênh, nhưng không cùng một hướng với em. Ông ta đứng từ phía xa, nhìn thấy ánh đèn pin của em thì chạy tới hỏi em có thể cho ông ta một cái không.”
“Giọng anh ta rất hay, không giống người xấu. Em hỏi sao anh ta không về, anh ta nói anh ta đứng đây đợi người.”
Gân xanh ở huyệt thái dương Từ Ngọc giật mấy cái, thầm nghĩ trẻ con bây giờ đã phát triển tới mức phân biệt người tốt kẻ xấu qua giọng nói sao? Người trẻ thế hệ mới đúng là càng ngày càng tài. Cô còn chưa lên tiếng phát biểu đã nghe thấy giáo viên chủ nhiệm sợ hãi dạy dỗ: “Nguy hiểm lắm đấy, sau này không được làm như vậy!”
Giang Bình Tâm lau tay vào quần, chột dạ cúi đầu: “Thật ra khi đó em hơi sợ, dù sao nơi đó cũng hẻo lánh, buổi tối hầu như không ai đi qua đó. Có lúc có thể gặp mấy người đi xe điện tới trộm rau, nhưng ít nhiều cũng có ấn tượng, em chưa bao giờ gặp người đàn ông nói chuyện đó.”
“Vốn dĩ em không muốn quan tâm tới ông ta. Có lẽ ông ta biết em sợ nên đuổi theo mấy bước rồi dừng lại, mở đèn flash điện thoại ra, vẫy tay với em, nói có thể cho em tiền, sau đó lại hỏi em gần đây có nơi nào trú mưa được không. Em nhìn dáng vẻ anh ta, cảm thấy có lẽ ông ta thật sự không phải người xấu nên không chạy đi ngay. Em bảo ông ta đứng im tại chỗ, sau đó soi đèn pin quan sát kỹ ông ta mấy lượt, cuối cùng đặt một cái đèn pin xuống đất.”
Từ Ngọc hỏi: “Người đợi người đó là Hàn Tùng Sơn sao?”
“Đúng, là ông ta. Vậy nên em mới ấn tượng với cách ăn mặc của ông ta.” Giang Bình Tâm nói: “Em không lấy tiền, cứ thế về nhà lấy ô.”
Từ Ngọc và đồng nghiệp trao đổi ánh mắt, trên mặt ai cũng hiện rõ vẻ hoang mang.
Đồng nghiệp hỏi liên tiếp ba câu: “Sao Hàn Tùng Sơn lại đứng bên bờ kênh đợi người? Đối phương không cho ông ta thời gian gặp mặt cụ thể sao? Ông ta nhất định phải đứng im tại chỗ không rời, rốt cuộc là chờ ai?”
Giang Bình Tâm nhỏ giọng nói: “Sao em biết ông ta đang nghĩ gì.”
Từ Ngọc viết mấy từ quan trọng lên sổ, hỏi: “Sau đó thì sao?”
Giang Bình Tâm đáp: “Em không dám quay lại ngay, ở nhà đợi một lúc. Sau em cảm thấy có lẽ ông ta đã đi rồi nên mới cầm ô quay lại đó.”
Từ Ngọc nghe tới đây không khỏi cảm khái: “Em còn dám tới đó? Em cũng liều thật đấy.”
Giang Bình Tâm há hốc miệng, không phản bác lại, lắp bắp nói: “Hôm đó trời vẫn mưa, em không chú ý tới đường xá lắm. Khi sắp đi ra khỏi con đường nhỏ, em mới thấy phía trước có ánh sáng, hơn nữa còn đang liên tục đi về phía em.”
Cô ta nhớ lại cảnh tượng khi đó, lòng bàn chân vẫn lạnh toát.
“Em không dám đi lên trước nữa mà lấy điện thoại ra, gọi cho cảnh sát, sau đó đứng dựa vào tường, giấu tay ra sau. Khi em chuẩn bị báo cảnh sát bất cứ lúc nào, một người đàn ông đi vào ngõ, nhìn dáng vẻ là biết không phải Hàn Tùng Sơn, em hơi ngạc nhiên.”
Từ Ngọc và đồng nghiệp trở nên nghiêm túc, nín thở nghe cô ta kể lại.
Trong con đường nhỏ hẹp, đầy bùn đất, mưa rơi li ti, tiếng bước chân có tiết tấu vang lên. Đối phương đi rất ổn định, tiếng nước chảy như phóng đại trong tai cô ta.
Giang Bình Tâm nhìn chằm chằm lối vào, khoảnh khắc bóng người xuất hiện, trong lòng cô ta bộp một tiếng.
Đối phương cầm đèn pin, nhưng nguồn sáng phía trước không đủ để làm rõ mặt anh ta. Anh ta phát giác ra Giang Bình Tâm nên chiếu đèn pin vào tường, Giang Bình Tâm vô thức giơ tay lên chiếu lại.
Ánh sáng ở khoảng cách gần quá chói mắt, Giang Bình Tâm bật ô, chuẩn bị chắn lại, đối phương đã chĩa đèn pin sang hướng khác trước. Giang Bình Tâm cũng nhìn rõ gương mặt anh ta.
Một gương mặt có đường nét rõ ràng.
Giang Bình Tâm mấp máy môi, dường như hơi khô, hai tay cầm cốc nước trên bàn. Cô ta hít sâu một hơi, nói: “Anh ta đội mũ đèn, trên áo cộc tay màu xanh lam có dính một vết máu, nhưng màu sắc không đậm lắm, bị nước mưa bắn vào nên nó lan ra xung quanh, em không chắc đó có phải máu hay không.”
Cô ta nuốt nước bọt, sau khi dừng lại một lát thì nói tiếp: “Mặt anh ta trắng bệch, đôi mắt khép hờ nhìn về phía em, còn cười với em nữa.”
Giáo viên chủ nhiệm vỗ lưng cô ta an ủi, Giang Bình Tâm ngồi thẳng dậy, uống một ngụm nước, giọng nói không còn run rẩy nữa.
“Khi đó em bị dọa sợ, không dám nhìn quá rõ, vứt ô xuống rồi quay người bỏ chạy. Cũng may anh ta không đuổi theo.”
“Về sau các chị cầm ảnh tới hỏi em, em mới biết Hàn gì đó, người đàn ông đó đã chết rồi. Em cảm thấy chắc hung thủ là người đàn ông em gặp tối đó.”
Đồng nghiệp lập tức nói: “Tôi đi lấy ảnh.”
Anh ấy chạy ra ngoài, sau đó nhanh chóng cầm một túi tài liệu đi vào, đổ hết ảnh lên bàn, xếp thành từng hàng, để Giang Bình Tâm nhận diện.
Đây đều là đối tác hợp tác, đồng nghiệp từng làm việc trước đó, còn cả đối tượng có thù với Hàn Tùng Sơn tại thành phố A.
Giang Bình Tâm nghiêng người về phía trước, khom lưng nhìn ảnh trên bàn, sau đó cô ta lại cảm thấy hơi mệt nên ngồi xổm dưới đất, cầm từng bức ảnh đối chiếu.
Cô ta quan sát kỹ càng, trong đó có mấy bức phải nhìn đi nhìn lại mấy lần, cuối cùng mắt hoa cả lên, có mấy người đàn ông trung niên đầu to tai to trông khá giống nhau.
Sau khi xác nhận mấy lần, cô ta nói với cảnh sát đối diện: “Không có.”
Từ Ngọc lấy bừa một bức ảnh trên bàn, hỏi: “Em chắc chứ?”
“Cảm giác không phải.” Giang Bình Tâm nói: “Em không giỏi phân biệt mặt người, nhưng kiểu mặt của mấy người này không giống anh ta lắm. Trên mặt người đó không có râu, hơn nữa còn có ít mái.”
Từ Ngọc cười bất lực: “Em không thể dựa vào kiểu tóc và râu để nhận diện ai đó được, bởi vì có những bức ảnh được chụp trước đó. Hơn nữa đêm lại chỉ vội vàng nhìn một cái, đường nét gương mặt con người sẽ sai lệch khi bị ánh sáng, góc độ ảnh hưởng. Em chọn người em cảm thấy giống ra trước rồi đưa cho bọn chị điều tra.”
Giang Bình Tâm nghĩ một lúc rồi lắc đầu: “Mặt anh ta nhỏ, người gầy, không thể chắc chắn hoàn toàn được, nhưng chắc còn trẻ, mấy người này đều không đẹp trai bằng anh ta.”
Từ Ngọc: “Được.”
Cô có thể tin phán đoán của một nữ sinh dành cho nhan sắc của đàn ông.
Đồng nghiệp thở dài, nói như gặp ma: “Đều không phải sao? Rốt cuộc người này chui từ đâu ra? Hình như quan hệ với Hàn Tùng Sơn không bình thường lắm, đừng nói là con riêng của Hàn Tùng Sơn nhé?”
Từ Ngọc không đồng tình: “Anh cảm thấy với tính cách của Hàn Tùng Sơn, ông ta sẽ quan tâm tới thân phận con riêng sao? Nếu như muốn nhận, chắc chắn ông ta đã khua chiêng múa trống đón về rồi.”
Giáo viên chủ nhiệm nghe họ thảo luận mấy câu, sau đó rơi vào trầm tư, thăm dò: “Chúng tôi có thể về được chưa?”
Từ Ngọc sắp xếp lại đồ trên bàn: “Phác họa lại giúp chúng tôi đã, hôm nay họa sĩ của chúng tôi có ở đây. Em Giang đói chưa? Tôi đi mua ít đồ cho hai người nhé.”
Vẽ chân dung mất rất nhiều thời gian.
Mặc dù Giang Bình Tâm rất ấn tượng với người đó, nhưng vừa nãy nhìn quá nhiều ảnh nên ký ức đã trở nên mơ hồ. Cô ta cố gắng để đầu óc tỉnh táo, nhưng vẫn không bắt được cảm giác như trước. Cô ta mất rất nhiều thời gian để điều chỉnh chân dung trên màn hình, như vậy mới giống được bảy, tám phần.
Mọi người cũng không tiện làm khó cô ta nên quyết định cho cô ta quay về trước, đợi cô ta bình tĩnh lại rồi tới điều chỉnh chi tiết sau.
Từ Ngọc cầm chân dung đã in ra, chạy xuống tầng tìm đồng nghiệp, muốn nhờ họ đối chiếu mặt người, xem có thể tìm được manh mối không.
Mấy người đứng cạnh máy tính, khi họ đang nhỏ giọng bàn bạc, một đồng nghiệp khác đi qua. Liếc thấy tờ giấy trên bàn họ, người đó “ấy” một tiếng, cầm lên nhìn một lúc, rồi lại nghiêng đầu quan sát, gương mặt lộ ra vẻ kỳ quái. Anh ấy kéo áo Từ Ngọc, hỏi: “Người này có phải trông rất nho nhã, trên mu bàn tay trái còn có một vết sẹo không?”
“Đúng đúng đúng!” Từ Ngọc quay đầu hỏi: “Sao anh biết?”
Mấy người đồng loạt nhìn qua.
Đồng nghiệp chỉ vào nét vẽ, đánh giá: “Lông mày phải lệch thêm chút nữa, trông sẽ mạnh mẽ hơn, sau đó bên phải cổ còn có hai nốt ruồi, một nốt to một nốt nhỏ.”
Từ Ngọc không nghe thấy Giang Bình Tâm nói tới nốt ruồi, nhưng thấy anh ấy nói trôi chảy như vậy, cô không khỏi vui mừng: “Anh từng gặp anh ta sao? Anh biết người này là ai không?”
Đồng nghiệp trả ảnh cho cô, lớn giọng nói: “Không phải chính là người hôm qua đội trưởng Hà các cô nhờ tôi tìm giúp sao? Cô ấy nói là một người bạn rất tốt của cô ấy, tên Vương Tập Phi, cô cứ tìm đi.”
Từ Ngọc sững sờ, đồng nghiệp đó đã quay về chỗ của mình, lấy một bức ảnh từ đống giấy tờ chất thành núi ra, giơ lên giữa không trung cho họ xem: “Là người này chứ ai?”
Quả thật hơi giống, nhưng Từ Ngọc vẫn chưa hoàn hồn lại. Người bên cạnh đẩy cô một cái, nhắc nhở: “Giang Bình Tâm còn ở đây không? Mau cầm tới để cô ta xác nhận đi.”
Từ Ngọc đáp một tiếng rồi cầm ảnh chạy ra hành lang.
Giang Bình Tâm còn chưa rời đi, đi được nửa đường thì gặp mấy người đội trưởng Trương và anh Hoàng nên dừng lại nói mấy câu.
Anh Hoàng thấy dáng vẻ hốt hoảng của Từ Ngọc, ý cười trên mặt lập tức biến mất, anh ấy thấp giọng quát: “Nói bao lần rồi, không được chạy nhốn nháo lên. Lỡ va vào người khác thì sao? Có chuyện gì mà gấp thế?”
Từ Ngọc gật đầu với anh ấy, không kịp nói gì, cứ thế đưa ảnh tới hỏi: “Giang Bình Tâm, em xem, là người này sao?”
Giang Bình Tâm nhận lấy ảnh, chỉ liếc qua một cái, sắc mặt đã thay đổi. Cô ta ngẩng đầu nhìn hai vị lãnh đạo, có lẽ vì quá kinh ngạc nên chỉ há miệng, không nói được gì.
Mọi người lập tức hiểu ra biểu cảm của cô ta.
Anh Hoàng lấy bức ảnh trên tay cô ta, cúi đầu nghiêm túc quan sát.
Đội trưởng Trương cũng ngạc nhiên, lông mày bình thường không thay đổi mấy đã nhướng lên, anh ấy nói với anh Hoàng: “Hiệu suất làm việc của phân cục các anh cao lắm đấy.”
Anh Hoàng vội hỏi: “Nhanh vậy đã tìm được rồi sao? Sao các cô tìm được?”
Từ Ngọc không chịu được ánh mắt sáng rực của họ, nhỏ giọng nói: “Hôm qua đội trưởng Hà báo cậu ta mất tích. Họ cảm thấy cậu ta khá giống người trong tranh vẽ nên bảo tôi cầm nó tới cho Giang Bình Tâm xem.”