Khi đó Vương Cao Chiêm cũng không biết mình phải làm gì, ma xui quỷ khiến thế nào ông đã tới cổng công ty Hàn Tùng Sơn ngồi, đáng tiếc mấy ngày liền không gặp được ông ta.
Một mình ông đứng bên đường, nhìn dòng người vội tới vội đi, thầm nghĩ lúc này Vương Tập Phi đang phiêu bạt trong dòng người chốn nao.
Trong mấy ngày nay, ông như mất hồn mất vía, liên tục nghĩ lại cuộc nói chuyện trong nhà nghỉ, nghĩ xem mình đã nói sai câu nào động chạm tới nỗi đau của Vương Tập Phi, nên mới khiến cậu trở mặt thế.
Đáng tiếc sự xa cách mười bảy năm khiến ông không thể hiểu nổi con trai mình, tựa như ông vắt óc suy nghĩ nhưng vẫn không thể trả lời câu hỏi hôm đó Vương Tập Phi để lại.
Trên thế giới này có rất nhiều thứ bất công. Con người lại kiên quyết muốn tìm đáp án, còn thế giới lại không chuẩn bị đáp án cho câu hỏi này, vậy cứ muốn đào sâu tận gốc nó thì có tác dụng gì?
Vương Cao Chiêm không hiểu.
Ông chỉ biết khi con người rơi vào tình cảnh bất hạnh, họ sẽ bất giác tìm kiếm sai sót của mình.
Ông cảm thấy vết nứt giữa mình và con trai như một vấn đề không có lời giải, là một vòng tự giày vò tuần hoàn vì sự tồn tại của Hàn Tùng Sơn.
Hàn Tùng Sơn không biến mất, Vương Tập Phi sẽ mãi mãi không được giải thoát.
Ba, bốn ngày sau, Vương Cao Chiêm nhìn thấy một người đàn ông có dáng hình khá giống Hàn Tùng Sơn ở cổng công ty ông ta.
Ông lập tức lao về phía đường đối diện, trong mắt chỉ có mặt trời chói lòa và bóng người chen chúc, mơ màng như một giấc mơ. Mãi cho tới khi một bàn tay kéo cổ áo ông từ phía sau, ông mới được kéo về thực tại.
Ngay sau đó, chiếc xe ô tô vụt qua ông, khoảng cách chưa tới hai mươi phân. Tài xế vội phanh gấp, bánh xe kéo một vết đen dài dưới nền đường.
Sau tiếng còi inh ỏi, tài xế thò đầu ra, chỉ vào ông, chửi bới: “Ông bị điên hả? Không nhìn đường à? Ông muốn làm gì?”
Vương Cao Chiêm vẫn còn ngây ngốc, sững sờ đứng tại chỗ, Trịnh Hiển Văn đứng phía sau gân cổ chất vấn với đối phương: “Gì mà hung hăng thế? Anh lái xe nhanh thế làm gì? Cái thá gì không biết! Có tin giờ ông ấy nằm dưới đất, bắt anh bế ông ấy lên gọi bằng bố không?”
Hai bên chửi nhau mấy câu rồi đối phương lái xe rời đi, Trịnh Hiển Văn còn chưa chửi đã, bực bội đi tới chỗ ông, quan sát Vương Cao Chiêm, hỏi: “Vương Cao Chiêm đúng không? Ông ở đây làm gì? Sao lại chạy tới thành phố A?”
Vương Cao Chiêm biết anh ta là người xảo quyệt nên không muốn giao du nhiều với anh ta, chỉ nhìn anh ta một cái rồi quay người rời đi.
Trịnh Hiển Văn lại hứng thú với ông, bám theo phía sau, liên tục bắt chuyện với ông.
“Đừng nói ông đứng đây đợi Hàn Tùng Sơn nhé? Sao thế, ông và ông ta cũng có thù hằn gì sao?”
Vương Cao Chiêm mặc kệ, Trịnh Hiển Văn không bận tâm, độc thoại: “Tôi thấy ông mấy lần rồi. Sau khi ra tù không đi tìm công việc đàng hoàng, sao thế? Ông mà cũng muốn báo thù bằng đánh đấm á? Mặc dù người Hàn Tùng Sơn chỉ toàn mỡ, nhưng cũng có thể đánh ngã ông với một cái hất tay đấy.”
Anh ta nói như bản thân là một cảnh sát đang ra sức khuyên bảo tên tội phạm có ý đồ phạm tội, bảo ông đừng đi vào vết xe đổ.
Vương Cao Chiêm đi dọc theo đường dành cho người khiếm thị, giẫm từng bước lên vạch kẻ đường màu đen.
Trịnh Hiển Văn lẽo đẽo quanh ông, cười hi hi, nói lời ngứa đòn: “Vương Cao Chiêm, con trai ông đâu? Có phải cậu ta mặc kệ ông rồi không? Cũng phải thôi, dù sao chúng ta từng phạm tội mà, hầu như ai cũng muốn cách xa chúng ta.”
Một lát sau anh ta lại làm như tốt bụng an ủi: “Không sao, tôi có thể giới thiệu công việc cho ông. Đừng nhìn tôi như vậy, tôi có nhiều bạn bè lắm, lại quen thêm mấy người nữa ở trong tù, để tôi giới thiệu cho ông. Mọi người đều biết hoàn cảnh của nhau, môi trường làm việc cũng bớt áp lực hơn.”
Mặc dù vì giết người nên Vương Cao Chiêm phải vào tù, nhưng ông có học lực cao, thái độ tốt, tính cách ôn hòa nên cũng coi như là người khá đặc biệt về mọi mặt trong tù.
Trịnh Hiển Văn là người dễ gần, cho dù chỉ vô tình hỏi thăm, bạn tù cũng sẽ nói cho anh ta nghe hết đầu đuôi sự việc, nói sẽ không bắt nạt anh ta.
Trịnh Hiển Văn nói hơn nửa tiếng, miệng khô khốc, mà ông vẫn không đáp lại nửa lời. Anh ta không hề nổi giận, đưa tay đẩy ông: “Ông nói gì với tôi đi, vừa nãy tôi còn cứu ông đấy.”
Cuối cùng Vương Cao Chiêm đã dừng bước, đi vào quán mì bên cạnh.
Trịnh Hiển Văn đi vào, vác ghế ngồi đối diện ông, tự nhiên nói: “Ông mời tôi một bát mì, mì thịt 8 tệ là được.”
Nói rồi anh ta giơ tay bảo ông chủ tới ghi món.
Khi đồ ăn được mang lên, anh ta ăn như vũ bão, không còn thời gian nhảm nhí với Vương Cao Chiêm nữa. Anh ta cũng không sợ bỏng, chưa tới hai phút đã húp sạch cả nước mì, sau đó thô bạo lấy tay lau miệng, cười hi hi nói: “Tôi đưa hết tiền tích góp được cho mẹ rồi. Nếu khi bà già đi, trên người chẳng có đồng nào, chắc bà ấy hận tôi chết mất.”
Vương Cao Chiêm nghe thấy lời này, ý thù địch dành cho anh ta vơi đi vài phần, thấy anh ta luôn nhìn chằm chằm bát mì của mình, ông chợt đồng cảm với cảm giác đó, hỏi: “Muốn ăn nữa sao?”
“Ăn chứ!” Trịnh Hiển Văn cười: “Vậy tôi gọi bát nữa nhé?”
Anh ta lại gọi một đ ĩa cơm rang trứng, phần lớn, đầy đủ. Khi ông chủ bê đồ ăn lên, anh ta cảm kích nói: “Anh Vương, họ nói đúng, ông đúng là một người tốt.”
Vương Cao Chiêm không biết lời nói đó có mấy phần là thật lòng, mấy phần là giả dối. Ông cầm điện thoại đi lên trước trả tiền, sau đó chuẩn bị rời đi.
Chưa đi được bao xa, Trịnh Hiển Văn đã cầm hộp đóng gói đuổi theo, hỏi: “Ông tìm Hàn Tùng Sơn làm gì?”
Vương Cao Chiêm kể lại: “Tôi không tìm ông ta.”
“Thôi thôi, tôi nhìn thấy ông ở gần đây mấy lần rồi, vừa nãy thấy Hàn Tùng Sơn ông còn mặc kệ tất cả xông lên mà, đừng nói dối tôi.” Trịnh Hiển Văn xích tới gần, thần bí nói: “Ngày mai ông ta quay về thành phố A rồi, lần này chỉ tới để lấy tài liệu thôi. Ông đợi ông ta ở cổng công ty sẽ không đợi nổi đâu.”
Vương Cao Chiêm quay đầu nhìn anh ta. Trịnh Hiển Văn lại hỏi: “Ông đọc tin tức chưa?”
Vương Cao Chiêm lấy điện thoại ra, tìm kiếm tin tức về Hàn Tùng Sơn và Quang Dật theo lời anh ta nói.
Trước khi vào tù, ông có làm trong ngành liên quan, mặc dù một số điều khoản pháp luật đã sửa đổi mấy lần, nhưng tầm nhìn, khả năng phán đoán chuyên môn của ông thì vẫn còn đó, dựa theo thông tin tài chính được tiết lộ, chẳng mấy chốc ông đã xác định được một vài suy đoán hoàn toàn có thể xảy ra.
Trịnh Hiển Văn tự giễu: “Nếu như lần này thành công, ông ta có thể dễ dàng kiếm mấy trăm triệu tệ. Người như họ kiếm tiền nhanh nhỉ? Dựa vào mỗi cái miệng là ăn được bội tiền. Khi đó tôi cũng muốn trở thành người như ông ta, đáng tiếc thất bại rồi, hậu quả là vào tù ngồi.”
Vương Cao Chiêm muốn nói hai việc này khác nhau rất nhiều, thu mua doanh nghiệp không đơn giản như vậy, nhưng lại không muốn giải thích quá nhiều từ chuyên ngành cho anh ta. Ông cất điện thoại vào túi, ngẩng đầu, nhìn chằm chằm anh ta, dùng ánh mắt hỏi anh ta định làm gì.
Trịnh Hiển Văn thu bớt nụ cười sở khanh lại: “Ông định quay về thành phố A sao?”
Vương Cao Chiêm cũng không biết mình có thể đi đâu, đối với ông, thế giới quá rộng lớn, ông lạc lõng trong đó, không có mục tiêu nào.
Thứ duy nhất chống đỡ cho ông là nguyện vọng, là có thể khiến Vương Tập Phi vui vẻ.
“Vậy tôi về cùng ông.” Trịnh Hiển Văn tự cho mình hiểu suy nghĩ của ông, giơ tay khoác vai ông: “Anh Vương, cho tôi đi ăn chực nhé.”
Hà Xuyên Châu cắt ngang lời kể của ông, hoài nghi: “Anh ta muốn bảo bác làm gì?”
Vương Cao Chiêm do dự rồi lắc đầu: “Không làm gì cả.”
Con người Trịnh Hiển Văn xảo quyệt, lẻo mép, nhưng thật sự không quá xấu xa.
Anh ta không học lên cao, cũng không có kiến thức chuyên môn, nhưng có thể khiến bao người năm lần bảy lượt tự nguyện rót tiền cho anh ta, ngoại trừ khả năng ăn nói tài tình ra, quan trọng nhất còn là khả năng quan sát mọi việc.
Vương Cao Chiêm không nói rõ được cảm giác đó, ông chỉ cảm thấy Trịnh Hiển Văn ở bên cạnh mình, cho dù anh ta chỉ toàn nói những lời giả dối, nhưng vẫn thật sự muốn tốt cho ông.
Cảm giác trái tim trống rỗng, suy nghĩ bất thường, điên cuồng hiện lên sau khi ông rời khỏi Vương Tập Phi đều được chữa lành một cách kỳ lạ trước những lời nói liến thoắng của anh ta.
Có lẽ ông quá cô đơn, sự xuất hiện của Trịnh Hiển Văn đã vô tình lấp đầy điều đó.
Châu Thác Hàng ngồi ở ghế sau luôn im lặng đột nhiên xen vào một câu: “Sao anh ta không đi bán thực phẩm chức năng cho người già?” Nếu vậy chắc phát tài cách đây 800 năm rồi ấy.
Hà Xuyên Châu đột nhiên cảm thấy hơi buồn cười, cô giải thích: “Trịnh Hiển Văn có đạo đức nghề nghiệp một cách kỳ lạ, anh ta nói mình không làm loại chuyện này.”
Vương Cao Chiêm quay đầu lại, lấy tay lau góc mặt mình.
Sau khi lau sạch mồ hôi, da mặt ông hơi căng cứng.
Ông há miệng muốn nói thêm gì đó, trên mặt lộ rõ vẻ nghi hoặc, nhưng chẳng mấy chốc lại biến mất.
Hà Xuyên Châu vẫn luôn quan sát biểu cảm của ông, bắt được khoảnh khắc đó, cô đưa mấy tờ giấy cho ông, khẽ hỏi: “Anh ta không nói việc làm ăn gì với bác chứ?”
Vương Cao Chiêm ngả về phía trước, ấn lên đầu gối mình. Rõ ràng ông không quá già, nhưng luôn có thói quen khom lưng, tóc hai bên mai đã bạc phơ, mặt hằn rõ vẻ mệt mỏi, quen giấu mình trong ánh mắt thế giới. Ông nhận lấy đồ trong tay Hà Xuyên Châu, cúi đầu khịt mũi, không nói gì.
***
Anh Hoàng đi ra từ nhà Giang Bình Tâm, tìm một góc không người rồi quay lại quan sát xung quanh, gọi điện cho đội trưởng Trương.
“Tổ tông trúng chiêu rồi.” Sau khi cuộc gọi được kết nối, anh Hoàng thở dài một hơi, kể lại mọi chuyện: “Tối đó Giang Bình Tâm có tới bờ kênh thật, nhưng chỉ đi một lần thôi, người cô ta nhìn thấy là Trịnh Hiển Văn. Đối phương mặc quần áo dính máu, người ướt nhẹp, đầu vẫn đội mũ.”
Trịnh Hiển Văn nhận ra Giang Bình Tâm, cười với cô ta: “Em quay về đi.”
Giang Bình Tâm sợ hãi chạy đi, khi về tới nhà, bình tĩnh lại, cô ta mới nhớ ra có lẽ đối phương là Trịnh Hiển Văn.
Vốn dĩ cô ta muốn báo cảnh sát, nhưng lại do dự không quyết, ôm điện thoại ngồi ở cửa nhà hồi lâu, sợ Trịnh Hiển Văn tới tìm cô ta diệt khẩu.
Sáng hôm sau, cô ta lại tới bờ kênh lần nữa, lần này nhìn thấy bóng người nằm trong bụi cỏ.
“Chắc Vương Tập Phi nhìn thấy Hàn Tùng Sơn bị vứt dưới kênh, bị đả kích nên ngất lịm đi, nằm trong bụi cỏ. Giang Bình Tâm tưởng cậu ấy chết rồi nên tới kiểm tra, sau bị Vương Tập Phi vừa tỉnh lại nắm lấy mắt cá chân, làm cô ta giật nảy mình.”
Anh Hoàng dở khóc dở cười, gãi đầu, bất lực nói: “Hai người này ấy, một người quyết tâm phải nhận tội, một người cũng không mong Trịnh Hiển Văn ngồi tù lần nữa, thế là cả hai hợp tác khai gian. Vốn dĩ đã bàn trước với nhau là cho Vương Tập Phi thời gian một ngày tới gặp người bạn ở thành phố A, tối ngày 17 Giang Bình Tâm chủ động báo án, nói phát hiện ra người chết. Kết quả Giang Bình Tâm không nỡ, không dám báo cảnh sát. Mãi cho tới khi người báo án phát hiện ra thi thể, cảnh sát bắt đầu điều tra trên diện rộng, hỏi tới cô ta, cô ta mới nói ra.”
Đội trưởng Trương suy tư, đáp lại: “Là vậy hả.”
Anh Hoàng quay đầu nhìn, xác nhận không có ai thì thấp giọng oán giận: “Chắc lần này không phải giả nữa đâu nhỉ!”
Giọng đội trưởng Trương cũng nhỏ đi, anh ấy lấy tay che loa điện thoại lại: “Bây giờ tôi đang ở cửa nhà Trịnh Hiển Văn, lát nữa rồi nói tiếp.”