Lối Rẽ

Chương 87

Phản ứng của Tôn Ích Diêu không có sơ hở nào, nhìn cô ta hơi tiều tụy, không còn bóng dáng xinh đẹp, thậm chí là kiêu ngạo như trên ảnh.

“Tôi không biết, đây chắc không phải là vấn đề cảnh sát các cô tự điều tra đúng không?” Tôn Ích Diêu bực bội, quay người lại, dựa lưng vào tay vịn cầu thang, cúi đầu nhìn móng tay mình: “Nếu các cô muốn sỉ nhục chúng tôi thì không cần làm vậy đâu. Nếu các cô tò mò về nguồn gốc tiền bạc của tôi, các cô có thể đường hoàng đi điều tra. Tôi không có câu trả lời nào hơn về vấn đề liên quan tới Chu Thục Quân.”

Từ Ngọc cười tới gần: “Cô đừng giận mà, không phải chúng tôi không hiểu rõ Chu Thục Quân nên mới vậy sao? Chúng tôi có thể hỏi thăm chút về tình hình thu nhập khi đó của cô ấy không?”

“Thu nhập thì dựa vào khả năng thôi, tóm lại thu nhập của cô ta không hề thấp. Một tháng làm được có khi còn hơn cả tiền lương một năm của các cô.” Tôn Ích Diêu liếc cô ấy: “Không phải club của chúng tôi bị cảnh sát các cô điều tra rồi sao? Trước đây các cô hỏi vấn đề này mấy lần rồi.”

Từ Ngọc đi xuống bậc thang, trực giác mách bảo cô câu trả lời của cô ta không chân thành mấy. Cô còn đang định hỏi thêm thì bên ngoài đã vang lên tiếng dép lê.

Tôn Ích Diêu ngậm miệng lại, kéo cửa gỗ đi ra liền nghe thấy người đàn ông ở phía đối diện khó chịu nói: “Nói xong chưa? Con khóc mãi kìa.”

Từ Ngọc đi ra theo, biết tạm thời không có cơ hội trò chuyện thêm, cô bèn nói: “Vậy chúng tôi đi trước đây, cảm ơn sự phối hợp của cô. Có gì cần chúng tôi sẽ lại liên lạc với cô.”

Hai người đi thang máy xuống, Thiệu Trí Tân nhìn chằm chằm con số màu đỏ đang chuyển động, tới khi đi xa rồi, cậu mới nhỏ giọng nói: “Thay đổi nhiều thật.”

Từ Ngọc thở dài: “Hết cách thôi, cuộc sống người bình thường lắm chuyện lông gà ỏm tỏi thế đấy, giày vò con người ta kinh lắm. Hơn nữa Tôn Ích Diêu thể hiện rõ mình sẽ toàn tâm toàn ý cho gia đình, cô ta không phối hợp lắm, mong bên phía Liễu Huệ Dung sẽ đỡ hơn.”

Cô ấy tìm thông tin của Liễu Huệ Dung, sau đó nhập địa chỉ của cô ta vào bản đồ. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Hiện giờ Liễu Huệ Dung đang làm trong quán bar, cô ta cũng góp một phần vốn của quán bar đó nên cũng coi như bà chủ.

Quán bar nằm ở gần trung tâm thành phố, mấy năm trước không có nhiều người đi tới con đường này. Bởi vì sự phát triển và hoàn thiện của các cửa hàng xung quanh, do vậy hai năm gần đây quán bar làm ăn rất phát đạt.

Từ Ngọc dừng xe ở bãi đỗ xe cách đó hơn trăm mét, sau đó đi vào quán với Thiệu Trí Tân.

Quán bar đang mở hé cửa, họ chui vào trong liền bị nhân viên ngăn lại.

“Xin lỗi hai vị, chúng tôi vẫn chưa mở cửa kinh doanh. Mời hai vị quay lại sau 7 giờ.”

“Tôi tìm Liễu Huệ Dung.” Từ Ngọc lau mồ hôi, đưa ánh của Chu Thục Quân ra: “Nói với cô ấy chúng tôi có chuyện cần tìm.” 

Chàng trai bảo họ đứng tại chỗ, nửa tin nửa ngờ cầm ảnh vào trong, chẳng mấy chốc thái độ của cậu ta đã khách sáo hơn, đứng ở phía xa vẫy tay: “Chị Dung bảo tôi đưa hai người qua đó.”

Vốn dĩ ánh sáng trong quán bar đã hơi tối, hai người đi dọc theo một con đường vào chỗ trong cùng, lúc đó mới nhìn thấy Liễu Huệ Dung ngồi cạnh tường nghịch điện thoại.

Liễu Huệ Dung mặc yếm, mái tóc xoăn dài được buộc lên cao, để lộ chiếc cổ thon gọn và xương quai xanh quyến rũ, trang điểm nhạt lại tinh tế, trông còn nhuận sắc hơn trong ảnh bốn năm trước. Thấy họ đi tới, cô ta đặt điện thoại xuống, chỉ vào phía đối diện, không chút khách sáo nói: “Ngồi đi.”

Hai người còn chưa trả lời, cô ta đã cầm một chai rượu trên bàn lên, tiện tay mở ra, tay trái cầm ly rượu đế cao, sau đó đẩy nó ra giữa bàn, vừa rót rượu vào vừa hỏi: “Các cô là cảnh sát nhỉ?”

Nhờ sự dạy dỗ của anh Hoàng, mặc dù Thiệu Trí Tân vẫn chưa có cơ hội thấm nhuần quy tắc của mấy tụ điểm vui chơi, nhưng cậu cũng nhạy cảm hơn nhiều với tiền bạc. Mông còn chưa ngồi xuống ghế, cậu đã lập tức giơ tay lên, vừa kéo Từ Ngọc về một phía, vừa không sợ mất mặt, cao giọng nói: “Chúng tôi không muốn gọi gì hết.”

Từ Ngọc: “?” Cậu như này mà cũng có bạn gái được sao?

Liễu Huệ Dung cũng sững sờ, sau đó cười yểu điệu: “Không phải chứ em trai, hà tiện vậy sao? Tới chỗ chúng tôi mà còn không gọi ít rượu nào?”

Cô ta định kéo Thiệu Trí Tân nhưng cậu em này đã nhanh chân thoát khỏi bàn tay đó, vừa hay ngồi vào chỗ đối diện cô ta, cụ thể là chỗ cô ta không với tới được.

Thiệu Trí Tân vô cùng cảnh giác, nắm chặt điện thoại của mình, lặp lại: “Chúng tôi không gọi gì hết, chúng tôi không phải người mở chai rượu này, nếu như đắt quá thì chúng tôi không thanh toán đâu.”

Vì để việc điều tra được thuận lợi, cuối cùng cậu vẫn chừa lại đường lui, nhưng lúc nói ra câu cuối cùng, cậu vừa đau lòng vừa sợ hãi.

Liễu Huệ Dung thấy biểu cảm cậu thay đổi phong phú như vậy, cười tới nỗi sắp chảy cả nước mắt. Cô ta lấy tay lau khóe mắt, nói: “Tôi biết rồi, chị đây mời cậu uống. Ấy, giờ cảnh sát các cậu thú vị thật.”

Cô ta vẫn rót ít rượu vài hai ly, sau đó lại rót đầy ly của mình, nhàn nhã dựa vào sofa, hỏi: “Chu Thục Quân sao rồi?”

Từ Ngọc đang giơ ngón cái với Thiệu Trí Tân dưới gầm bàn, nghe vậy cô lập tức tập trung vào người đối diện, lạnh lùng hỏi: “Cô ấy mất tích ba năm rồi, cô có biết không?”

Liễu Huệ Dung nhấp một ngụm rượu, suy tư đáp: “Mất tích rồi sao? Tôi còn tưởng khi đó cô ta cao chạy xa bay với người khác rồi.”

Từ Ngọc hỏi: “Tại sao các cô đều nghĩ vậy?” Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Liễu Huệ Dung nói một cách thản nhiên: “Hiển nhiên rồi. Làm việc ở club kiểu đó mà, lẽ nào trước khi đi còn phải tạm biệt nồng nhiệt sao? Chạy sớm được lúc nào hay lúc đó, sau này không gặp lại nữa mới là điều tốt nhất. Nhất là Chu Thục Quân, tên cô ta là vậy đúng không nhỉ? Cô ta rất cá tính, chỉ thiếu điều viết dòng chữ “Đợi bà đây kiếm đủ tiền là chạy ngay” lên mặt thôi.”

Từ Ngọc thấy cô ta đẩy ly rượu tới bàn thì khiêm tốn ngăn lại: “Tôi lái xe, cảm ơn.”

Sau đó cô lại hỏi: “Với sự hiểu biết của cô với Chu Thục Quân, cô cảm thấy cô ấy là người thế nào? Có kết thù với ai không?”

Liễu Huệ Dung lắc tay, vắt một chân lên, ngồi như người không xương, trầm tư suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Chu Thục Quân… Nói sao nhỉ, quả thật cô ta khá thanh cao, hơn nữa còn tới làm nghề này trong tình trạng không rõ đây là công việc gì. Cô ta giống như Giang Tĩnh Trừng vậy, đều ngây ngây ngô ngô, do vậy họ nói chuyện rất hợp nhau.”

Từ Ngọc đặt ảnh của Thẩm Văn Chính lên bàn, Liễu Huệ Dung rủ mắt nhìn, sau đó đặt ly rượu xuống: “Club đó bảo mật ghê lắm. Có một số khách rất cẩn thận, lần nào tới cũng chỉ gọi cô gái cố định tới bồi rượu, lén đi vào từ cửa sau, thông tin cá nhân cũng không được lưu lại trong máy tính của club, do vậy chúng tôi chưa chắc đã biết khách của đối phương là ai.”

Cô ta chỉ vào ảnh: “Tóm lại tôi chưa từng gặp người này, đây không phải khách của tôi.”

Từ Ngọc cất ảnh đi, lại nghe thấy Liễu Huệ Dung nói: “Cô gái ngốc này được Tôn Ích Diêu giới thiệu tới làm. Cô muốn hỏi trước đây cô ta từng tiếp khách thế nào, chắc chắn Tôn Ích Diêu sẽ rõ hơn, các cô nên đi hỏi cô ta.”

Thiệu Trí Tân cúi đầu ghi chép, do quá tối nên cậu phải dí hẳn mắt vào sổ. Nghe thấy cái tên quen thuộc, cậu không khỏi “Hả” một tiếng.

“Hả cái gì?” Liễu Huệ Dung khom lưng, chống tay lên bàn, tiến tới gần đối phương hơn, trêu chọc: “Các cậu vừa rời khỏi chỗ Tôn Ích Diêu sao? Không có thu hoạch gì hả?”

Từ Ngọc hắng giọng, nở nụ cười ngây thơ: “Hay là cô đoán cái khác đi?”

***

Hà Xuyên Châu lái xe, nói câu được câu chăng với anh Hoàng. Khi họ quay về phân cục đã thấy mẹ Chu ngồi dưới bóng cây gần đó.

Chập tối, mặt trời đã gần xuống núi, bầu không khí oi bức vẫn khiến người ta bực bội. Cạnh bà ấy có một chiếc túi vải to màu xanh lam, tay cầm một túi bánh bao ngô, ăn mấy miếng, tay còn lại cầm chai nước đã biến dạng.

Vừa nhìn đã biết chai nước đó từng được sử dụng, về sau được bơm lại nước vào trong.

Vì gần hết một ngày nên bà ấy đã uống gần hết nước, chỉ còn lại phần ở đáy. Bà ấy thấy vậy bèn đóng nắp lại.

Thi thoảng gần đồn cảnh sát sẽ có mèo hoang chui ra, người sống xung quanh thấy vậy sẽ cho chúng đồ ăn, còn đặt tên cho từng con một.

Lúc này, một con mèo vàng lông bóng mượt ngồi cạnh chân bà ấy, gan dạ nằm lên túi bà, gặm từng vụn bánh bao dưới đất, ngoe nguẩy đuôi.

Hà Xuyên Châu xuống xe trước, cô bảo anh Hoàng lái xe vào bãi đỗ xe, sau đó đi ra cốp sau lấy hai chai nước chưa dùng tới, đi về phía mẹ Chu.

“Bác ở bên ngoài này không nóng sao?” Cô đặt chai nước lên bậc thềm, hỏi: “Tối nay bác có chỗ để ở chưa?”

Mẹ Chu lắc đầu.

Tóc bà ấy đã được buộc lên, nhưng không mang theo lược nên mái tóc dài bạc hơn nửa chỉ được túm sơ sài ra phía sau.

Hà Xuyên Châu chỉ về phía trước: “Trong đồn cảnh sát có điều hòa, bọn họ sẽ không đuổi bác đi đâu. Đối diện có nhà nghỉ giá rẻ, nếu bác cần cháu có thể đánh tiếng với họ, chắc khoảng 80 tệ một đêm.”

Mẹ Chu thấp giọng nói: “Tôi ra ngoài đi dạo thôi, tôi không thích ở mấy chỗ đó.”

Hà Xuyên Châu không ép, ngồi xuống cạnh bà ấy. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Trên trời, từng đám mây hững hờ trôi, thi thoảng có vài cơn gió khẽ thoáng qua. Chập tối ngày hè, ánh mắt trời ngả sang màu vàng nhạt, trông dịu dàng tới lạ, thật ra ánh nắng chiếu lên mỗi người vẫn nóng tới rát da rát thịt.

Hai người im lặng, Hà Xuyên Châu lấy điện thoại ra, đọc tin nhắn mới nhất trong nhóm.

Mẹ Chu gói bánh bao trong túi bóng, sau đó đặt nó lên đùi, khom lưng nghịch con mèo.

Con mèo mở mắt ra, lười nhác kêu mấy tiếng rồi nhanh chóng chạy đi. Người phụ nữ sững sờ nhìn theo bóng lưng nó, cuối cùng không nhịn được quay đầu hỏi: “Cô cảnh sát, nếu không có tin tức 100 triệu tệ ấy, có phải các cô sẽ không điều tra vụ án của con gái tôi không?”
Bình Luận (0)
Comment