Lối Rẽ

Chương 91

Hà Xuyên Châu không để lộ ra phản ứng như trong dự liệu của Tôn Ích Diêu, thấy cô ta cười, Hà Xuyên Châu cũng cười theo.

Nụ cười hết sức châm biếm đó khiến Tôn Ích Diêu cảm thấy nổi da gà, giống như đang nằm trên thảm gai. Khóe môi cô ta giật mấy cái, khi cô ta cố gắng duy trì sự bình tĩnh lại khiến bản thân lộ ra vẻ mặt độc ác.

Thời gian dần trôi, từng cảnh tượng như bị ghim chặt lại, mỗi một sự thay đổi trong cơ thể đều được phóng đại lên, được đại não xử lý. Khi hệ thống sắp quá tải, xảy ra sự cố, cô ta mới đưa ra quyết sách cuối cùng, cô ta không cần làm gì cả.

Tôn Ích Diêu tin rằng quan điểm của mình là chính xác. Mặc dù trong lòng cô ta có nỗi sự khó kiềm chế, nhưng cô ta vẫn tỏ ra bình thường.

Cô ta vẫn ưỡn ngực, ngẩng cao đầu.

Anh Hoàng xoa trán, đau đầu nói: “Ấy, mấy người các cô… Tôi nói gì mới được đây?”

“Ai phổ cập kiến thức cho cô vậy?” Hà Xuyên Châu châm biếm: “Trong 3 năm sống trong nỗi sợ phải ngồi tù, cô tự an ủi mình bằng điều này sao?”

“Cảnh sát các cô không có bất kỳ chứng cứ xác thực nào đã bôi nhọ tôi, còn sỉ nhục tôi, tôi sẽ không bỏ qua đâu. Tôi không sợ các cô.” Tôn Ích Diêu trừng mắt với cô, mang theo sự gan dạ như khiêu khích: “Chỉ biết dùng lời nói để tấn công, không nói tới một điểm then chốt nào cả. Nếu cô thật sự có bản lĩnh thì tới bắt tôi đi, đừng hòng dùng mấy lời miêu tả vớ vẩn đó dụ dỗ tôi.”

“Cô cứng mồm cứng miệng thật đấy, nửa chân bước vào quan tài rồi mà vẫn không biết khóc.” Hà Xuyên Châu hất cằm với anh Hoàng: “Vậy nên tôi mới bảo không cần cho cô ta cơ hội.”

Tôn Ích Diêu không chút dao động, nghe thấy lời nói sắc bén của cô, cô ta càng nắm chắc phần thắng hơn, châm biếm lại: “Giả vờ giả vịt.”

Anh Hoàng bất lực mím môi, ra hiệu tay với Hà Xuyên Châu, bảo cô đừng nói nữa, sau đó khom lưng nói với Tôn Ích Diêu: “Chúng tôi chỉ làm theo quy định, không thể tiết lộ bất kỳ chi tiết điều tra cụ thể nào với cô. Cô chấp mê bất ngộ như vậy thật sự sẽ mất đi cơ hội tự thú cuối cùng đấy.”

Anh ấy tới gần, quan sát mắt Tôn Ích Diêu: “Cô đừng bị người ta lừa gạt mà gánh tội thay cho người ta. Khó lắm cô mới có cuộc sống hiện tại, có đáng… Đội trưởng Hà!”

Anh ấy hoảng hốt kêu lên, Hà Xuyên Châu ở phía sau đột nhiên lao nhanh về phía trước, giơ tay kéo bả vai Tôn Ích Diêu, ấn cô ta lên sofa, động tác thô bạo, cũng may không làm đối phương bị thương.

Thời gian trao đổi hữu nghị của Hà Xuyên Châu đã về không, vẻ mặt cô ghét bỏ, chất vấn: “Khi cô trả tiền thuê nhà cho Chu Thục Quân, cô có từng nghĩ cô sẽ để lại một số manh mối ở trong căn nhà đó không? Cô đúng là ngu, tham lam, nhưng vẫn chưa ngu tới mức thăng thiên. Nhiều tiền như vậy, cô tưởng cô ấy sẽ không để tâm chút nào sao? Cô nói xem trùng hợp nhường nào, đồ được chủ nhà giữ lại, tới giờ vẫn còn đấy.”

Tôn Ích Diêu như bị chạm vào dây đàn căng nhất, từng dây thần kinh đều run lên dữ dội. Cô ta quay đầu lại nhìn Hà Xuyên Châu, mặt đối mặt, khoảng cách chưa tới 5cm, linh hồn dường như đã bị đôi mắt âm u của cô nuốt chửng.

Hà Xuyên Châu nhắm mắt, để vẻ mặt mình không còn hung ác quá nữa: “Nếu không phải Chu Thục Quân tin tưởng cô thì cô ấy đã không tới bước này. Khi nhìn thi thể cô ấy, rốt cuộc cô đã nghĩ gì?”

Tôn Ích Diêu ngồi bất động như pho tượng, quên mất phải điều khiển vẻ mặt của mình, thứ để lộ ra là sự luống cuống, không biết phải làm sao.

Nghe hết lời Hà Xuyên Châu nói, cô ta cũng không tỏ ra nghi hoặc hay cảnh giác.

Trong đầu Hà Xuyên Châu lập tức hiện lên vô vàn thông tin.

Phản ứng này của Tôn ích Diêu chứng minh cô ta thật sự đã nhìn thấy thi thể.

Cố tình dò hỏi các thông tin liên quan chứng tỏ hành động của cô ta đã liên quan tới trách nhiệm hình sự.

Cô ta chưa chắc là hung thủ, cô ta không có sự tàn nhẫn khi từng giết người. Khi nghe anh Hoàng nói sẽ giúp cô ta thoát khỏi việc chịu trách nhiệm liên quan, ngoài mặt cô ta cũng không tỏ ra dao động rõ rệt, đó là sự ngầm thừa nhận theo lẽ đương nhiên. 

Nhưng hung thủ có thể cho phép cô ta sống sót, cô ta lại giữ kín như bưng, chắc chắn giữa hai người phải có mối quan hệ nào đó.

Ngoài ra, anh Hoàng nói có người chứng kiến, cô ta cứ thế tin tưởng, chứng tỏ trạng thái khi đó của cô ta vô cùng hoảng loạn, không chắc liệu mình có để lại dấu vết nào khi hành động không. Hơn nữa về sau phải sống trong sợ hãi suốt thời gian dài mới khiến cô ta đi tìm chủ nhà, kéo dài thời gian thuê nhà để chủ nhà không đi báo án mất tích ngay.

Trong trường hợp manh mối có hạn, cô không suy nghĩ quá nhiều, chỉ nói rành rọt từng chữ: “Cô tưởng chúng tôi thật sự không tìm được thi thể sao? Chỉ là vấn đề thời gian thôi. Có án mạng ắt sẽ phá được, không phá được thì không xóa bỏ đâu, đây là nguyên tắc của điều tra hình sự rồi. Mấy năm gần đây thành phố A thay đổi nhiều vậy, liên tục sửa đổi, di dời, tu sửa, tôi mặc kệ cô đã ném cô ấy vào trong kênh rạch bị bỏ hoang hay chôn dưới lòng đất hoang vu nào, hoặc vứt bừa vào rừng không ai qua lại. Chúng tôi sẽ lật từng tấc đất trong thành phố này lên, kiểu gì cũng tìm ra được. May mắn hơn thì biết đâu thi thể đã bị người ta đào ra rồi, chỉ là vẫn chưa làm so sánh ADN cụ thể thôi. Ba năm rưỡi này, cô có từng quay lại chỗ chôn xác để nhìn thi thể không?”

Mặt Tôn Ích Diêu trắng bệch, cổ vẫn cố ngẩng cao, lặp lại: “Tôi không biết cô đang nói gì.”

Đáng tiếc kỹ năng diễn xuất của cô ta quá kém, khi nói lời này, vẻ mặt không tin, mang theo sự né tránh chính cô ta cũng khó phát giác ra.

Sự dày vò bao năm nay đã mài mòn hàng rào tâm lý của cô ta, trong cơn thôi miên bản thân lặp đi lặp lại nhiều lần, cô ta không thể khiến bản thân học được cách tuyệt tình, lạnh lùng.

Sau khi sinh con, vô vàn chuyện vụn vặt đè ép sự bất an trong lòng cô ta. Những lúc yên ổn lại khiến cô ta áp lực hơn cả lúc thường.

Vừa bị Hà Xuyên Châu vạch trần, giả thuyết cứ thế vỡ vụn như tấm thủy tinh, ngọn núi được tạo nên từ áp lực cứ thế đổ sầm xuống.

Nếu cho cô ta một cái gương, cô ta có thể nhìn thấy sự sợ hãi lúc này của mình.

Hà Xuyên Châu dừng lại một lúc, thở dài một hơi, vô tình tấn công liên tiếp.

“Nếu thật sự tìm được, cô là người hỗ trợ xử lý thi thể hay đồng bọn giết người, cô có nói rõ được không? Cô có lấy ra được chứng cứ không?”

“Cho dù có thể, thái độ không hợp tác hiện tại của cô sẽ mang tới cho cô hình phạt bao năm? Người đó có nói cho cô biết không? Người đó sẽ nói sự thật cho cô sao? Cô chắn ở phía trước, kéo dài thời gian, tạo cơ hội cho người đó, người đó cho cô bao nhiêu thù lao? Giết người mà hắn còn dám làm, cô cảm thấy mục tiêu tiếp theo của hắn liệu có phải là cô không? Đi làm bạn với sói, cô điên rồi sao?”

Tai Tôn Ích Diêu ong ong, ánh mắt trôi dạt về nơi xa, nhưng cô ta vẫn ôm chút hy vọng cuối cùng, kiên trì nói: “Không tìm được thi thể thì các người không lập án được. Hôm đó tôi chỉ vừa hay đi qua thôi, không liên quan tới tôi. Các người không thể bắt tôi.

Hà Xuyên Châu buông cô ta ra, cô ta cử động bả vai, ra sức nuốt nước bọt.

Hà Xuyên Châu: “Tôi từng gặp rất nhiều người tự cho là mình thông minh, tới cuối cùng không có một ai là ngoại lệ, đều thua một cách thảm hại.”

“Tới nước này rồi sao cô vẫn không hiểu nhỉ?” Anh Hoàng phủi tay, tức giận nói: “Chỉ cần cô nói hung thủ là ai, thi thể ở đâu, giúp cảnh sát phá án, chúng tôi sẽ xin cho cô! Khi đó cô chỉ là một cô gái không quyền không thể, bị ép xử lý thi thể, cô sẽ không bị phán án nặng đâu.”

Tôn Ích Diêu im lặng, hai tay nắm chặt nhau, lồ ng ngực phập phồng lên xuống. 

Hai bên vẫn giương gươm chĩa kiếm, giằng co cơ hội có thể đột phá thì trong phòng ngủ đột nhiên vang lên tiếng trẻ em khóc.

Tôn Ích Diêu nghiêng đầu, trong đôi mắt trống rỗng không có sự tức giận, chạy trối chết vào trong.

Anh Hoàng thở hắt một hơi, nắm chặt tay rồi buông thõng xuống, thất vọng cùng cực. Anh ấy điều chỉnh lại cảm xúc, trao đổi ánh mắt mà chỉ anh có thể hiểu với Hà Xuyên Châu.

Mấy phút sau, tiếng khóc vẫn chưa dừng lại, hơn nữa còn có dấu hiệu to hơn, tiếng dỗ dành của Tôn Ích Diêu lại có phần bực bội.

Anh Hoàng đi tới, nhìn thấy cô ta ôm con trong phòng, anh ấy không nhìn nổi nữa, nói: “Ấy, cô không thể lắc lư thằng bé vậy được, cô không học lớp tiền sản sao? Để tôi làm cho.”

Tôn Ích Diêu không quá phòng bị anh ấy, hơn nữa cô ta cũng không sợ một cảnh sát sẽ làm gì với trẻ nhỏ, nên cứ thế đưa đứa bé cho anh ấy.

Dựa vào kinh nghiệm làm ông bố bỉm sữa nhiều năm, anh Hoàng vỗ mông đứa bé, vài ba cái đứa bé đã nín khóc.

Tôn Ích Diêu như trút được gánh nặng, chạy vào nhà bếp lấy sữa, anh Hoàng lại đi theo phía sau.

“Chúng ta đi tìm mẹ nhé.” Anh ấy nắm tay đứa bé, vẫy mấy cái: “Mẹ ở phía trước kìa.”

Tôn Ích Diêu lấy nước nóng rửa bình sữa, khi thấy anh Hoàng tận tình chăm sóc đứa bé như bao ông bố khác, có khi còn tận tình hơn rất nhiều người khác, cô ta mới dần tỉnh táo lại trong sự nghẹt thở tới chết chóc.

Cô ta vung tay, thả lỏng cơ mặt, cảm thấy nhịp tim đã giảm đi, cảm xúc cũng bình ổn lại. Cô ta bắt chuyện với anh Hoàng: “Cô ta là cấp trên của anh sao?”

Anh Hoàng đáp: “Đúng vậy. Cấp bậc cao hơn tôi, cô xem thái độ vừa nãy của cô ấy kìa, hống hách quá, không ngăn nổi.”

Tôn Ích Diêu thấp giọng nói: “Trẻ vậy mà.”

Khi nói chuyện với trẻ nhỏ, giọng điệu và vẻ mặt anh Hoàng bất giác đều ôn hòa hơn: “Còn gì nữa, sinh viên giỏi đấy, lý lịch đẹp hơn tôi nhiều, là đối tượng đào tạo trọng điểm trong cục, tốc độ thăng chức cứ phải gọi là vun vút. Hơn nữa không phải cán bộ đang trẻ hóa sao? Biết đâu mấy năm nữa cô ấy sẽ không làm ở phân cục bọn tôi nữa.”

Tôn Ích Diêu thấp giọng hỏi: “Anh không cảm thấy bất công sao?”

“Sao lại bất công?” Anh Hoàng kinh ngạc, hít một hơi lạnh, quay đầu nhìn Hà Xuyên Châu. Không thấy cô đâu anh ấy mới thần bí hỏi: “Trong kỳ thi đại học năm đó đội trưởng Hà của chúng tôi gian lận sao? Vậy là gay to đấy!”

Tôn Ích Diêu nghẹn lời, có cảm giác như bị chơi đùa. Nhưng anh Hoàng diễn quá chân thật, khiến cô ta không khỏi nghi hoặc, sự tức giận đó mãi vẫn không bùng lên nổi, chỉ có thể sững sờ nhìn đối phương.

Cô ta vội nói: “Anh có năng lực thế, chỉ vì học lực không bằng cô ta mà bị cô ta chèn ép. Anh xem vừa nãy cô ta đâu nể nang gì anh, cũng chẳng nghe lời anh gì cả.”

Anh Hoàng bất lực than thở: “Tôi thừa nhận chứ, dù sao tôi cũng đi cửa sau để vào cục. Cô không biết đâu, năm đó tôi phong độ thất thường, cấp trên không yên tâm cử tôi ra ngoài làm việc, sợ tôi gặp nguy hiểm.”

Tôn Ích Diêu trợn mắt há mồm, không nói được gì thêm, lọ sữa bột trong tay cũng khựng lại giữa không trung, giờ cô ta chỉ muốn hất nó vào mặt người mặt dày, vô liêm sỉ này.

Hiển nhiên Hà Xuyên Châu đã nghe thấy màn kịch của anh Hoàng. Không biết cô đã chạy tới lúc nào, dựa vào tường, cười nói: “Anh ấy tốt nghiệp trường cảnh sát đàng hoàng, không cần lãng phí sức lực viết thư tố cáo làm gì, anh ấy trêu cô thôi.”

Tôn Ích Diêu đen mặt: “Tôi không định viết.”

Cô ta không vui lắm, ôm con lại.

Khi quá trình bị phá hỏng, việc thẩm vấn sẽ rất khó để bắt đầu lại. Hơn nữa Hà Xuyên Châu đã có được thu hoạch lớn ngoài dự liệu, cô không nghĩ trạng thái hiện giờ của Tôn Ích Diêu có thể nói ra được gì nữa, diễn nhiều quá có khi lại lộ.

Cô xé một trang giấy trong sổ ghi chép, viết số điện thoại của mình lên rồi đưa cho Tôn Ích Diêu: “Nếu cô hồi tâm chuyển ý, có thể liên lạc với tôi. Phân cục phía Nam chào đón cô.”

Tôn Ích Diêu không nhận lấy, Hà Xuyên Châu đặt giấy lên bàn rồi ra ngoài.

Khi đi ra khỏi tòa nhà, anh Hoàng vẫn còn chìm đắm trong cảnh tượng vừa nãy, càng nghĩ anh càng thấy thú vị, trêu chọc: “Cô ta nghĩ gì không biết? Dám ly gián chúng ta. Lần đầu tiên tôi thấy kẻ tình nghi có suy nghĩ táo bạo thế đấy, Trí Tân còn không so bì được! Là tên này chắc cậu ta sợ tái mét mặt rồi.”

Hà Xuyên Châu: “Có thể vì trông anh khá ngốc.”

Anh Hoàng nghẹn lời, làm như không có chuyện gì: “Cô nói vậy là tôi không đồng ý đâu nhé. Tôi cảm thấy chủ yếu vẫn là vấn đề từ cô. Gần đây yêu đương vào nên khí thế sụt giảm hả, không chèn ép được cả cô ta. Vậy nên không cần tu dưỡng đạo đức làm gì nữa, lần sau gặp cô ta cứ cho cô ta biết thế nào gọi là như sói như hổ đi.”

Hà Xuyên Châu kéo cửa xe ra, cười nói: “Xem ra sự ly gián của cô ta có hiệu quả phết.”

“Đâu cần ly gián làm gì, vốn dĩ chúng ta cũng chỉ là quan hệ anh em cây khế thôi mà.” Anh Hoàng khua tay, vui vẻ trêu đùa: “Lần sau không cần cô ta ly gián, chúng ta xử đẹp một người trước mặt cô ta luôn, cho cô ta sợ chết khiếp.”

Khi hai người quay về phân cục, Thiệu Trí Tân đang nhìn đồng tài liệu, không biết nên bắt đầu từ đâu.

Họ đã tra ra được nhật ký điện thoại của Chu Thục Quân, ngay cả nhật ký trò chuyện Wechat và QQ cũng được tìm thấy.

Cô ấy quen rất ít người ở thành phố A, ngoại trừ khách và đồng nghiệp ra thì gần như không còn người bạn nào khác. Còn về khách hàng, họ cũng sẽ hiếm khi dùng cách thức liên lạc không an toàn này.

Thiệu Trí Tân hết cách, chỉ có thể dùng cách ngu ngốc nhất, gọi cho từng số trong nhật ký điện thoại. Có số là số rác, có số là số trung gian, không tìm được người đã hẹn cô ấy ra ngoài khi đó.

Kết luận duy nhất được đưa ra là ban đầu Chu Thục Quân muốn mua nhà, đa số số liên lạc đều là môi giới bất động sản.

Điều này không có gì lạ, ví dụ như cậu, thu nhập thấp nhưng cũng muốn mua nhà.

Từ Ngọc thấy hai người kia đi vào phòng, mặt anh Hoàng sáng ngời, phơi phới sắc xuân, cô ấy không khỏi kinh ngạc, hỏi: “Đội trưởng Hà, anh Hoàng, hỏi được gì từ bên Tôn Ích Diêu rồi sao?”

“Sau khi Chu Thục Quân chết, Tôn Ích Diêu đã giúp hung thủ xử lý thi thể.” Sáng sớm Hà Xuyên Châu đã phải nói rất nhiều mà chưa được uống ngụm nước nào, cổ họng khô khốc: “Muốn vứt thi thể thì phải có xe. Các cậu điều tra xem có xe nào đứng tên Tôn Ích Diêu không?”

Cô nói rất nhẹ nhàng, nhưng lại khiến người trong văn phòng như gặp pháo nổ.

“Hả?” Từ Ngọc bị một chập tài liệu làm cho sứt đầu mẻ trán, cô ấy vội vò đầu, ngạc nhiên nói: “Sao các cô biết? Tra ra được chứng cứ quan trọng gì rồi sao?”

Hà Xuyên Châu bưng nửa cốc nước còn lại trên bàn lên, điềm tĩnh nói: “Cô ta tự nói.”

Từ Ngọc há hốc miệng, sững sờ rồi đập bàn: “Cô ta hào phòng thế từ khi nào thế? Cô ta còn không thèm đánh cái rắm nào cho tôi cả!”

Thiệu Trí Tân cũng bất bình, đập mạnh xấp tài liệu trong tay: “Đúng vậy!”

Anh Hoàng hí hửng: “Chỉ cần các cô khẽ khàng thức tỉnh tâm hồn cô ta, thế giới tự nhiên sẽ rộng mở với các cô. Điều này cần kỹ năng các friend à.”

Từ Ngọc nghe vậy chợt thấy thảm hại, khóe miệng giật liên tục: “Không, đâu cần đâu đúng không?”

Một đồng nghiệp tích cực hưởng ứng, lập tức chạy tới đội cảnh sát giao thông xin thông tin. Anh Hoàng ngồi phía trước điều hòa không khí, xắn ống tay áo lên, chửi trời chửi đất, nói tiếp chủ đề trước đó.

“Tôn Ích Diêu giúp hung thủ vứt xác thì phải dùng đến xe, nhưng chưa chắc cô ta đã dùng xe của mình. Nếu là xe của hung thủ, vậy muốn tìm sẽ khá khó.”

Từ Ngọc ân cần đi pha cốc cafe, sau đó lập tức bưng tới, đổi cốc trong tay Hà Xuyên Châu, ra hiệu cho cô từ từ thưởng thức cafe.

Hà Xuyên Châu nắm tay cô ấy: “Ngay cả việc vứt xác mà hung thủ cũng để cho người khác làm, chứng tỏ hẳn không muốn vụ án này dính án một chút nào tới mình cả, vậy sao hắn có thể cho cô ta mượn xe được? Rất có thể hắn đã xử lý hết toàn bộ chứng cứ có thể tìm được rồi. Như vậy cho dù mọi việc có vỡ lở, hắn cũng có Tôn Ích Diêu làm dê chết thay cho hắn. Chỉ không biết cô gái ngu ngốc kia có chừa lại đường lui cho mình, giữ lại chứng cứ trên người thi thể hay không thôi.”

Anh Hoàng trừng mắt với Từ Ngọc: “Cô gái ngoan, cô không thể phân biệt đối xử vậy được! Hôm nay hai chúng tôi cùng đi hỏi, sao chị Hà của cô lại có cafe tình yêu còn tôi thì không có? Mồ hôi trên người tôi nhiều hơn cả cô ấy đấy!”

“Khóe miệng tôi tức tới độ sưng phù lên rồi, anh còn bảo tôi pha cafe cho anh!” Từ Ngọc vừa ngồi xuống lại nhận lệnh đứng dậy: “Biết rồi biết rồi, đi pha kỷ tử dưỡng sinh cho anh.”

Lúc này anh Hoàng mới hài lòng gật đầu, lười nhác ngồi xuống, mặc cho gió lạnh vỗ về gương mặt, nghiêm túc nói: “Điều khiến tôi khó hiểu là, Tôn Ích Diêu không giết người, tại sao cô ta phải giúp hung thủ vứt xác? Cô ta không biết như vậy sẽ rước họa vào người sao? Đây là vấn đề nghiêm trọng đấy. Là do đối phương quá lớn mạnh, cô ta không từ chối nổi, hay cô ta bị đối phương nắm thóp?”

Nói xong anh ấy tự bổ sung: “Tôi cảm thấy tóm lại không liên quan quá nhiều tới lợi ích. Hôm nay cô cũng nhìn thấy nhà họ rồi đấy, đồ đạc không đắt mấy. Quần áo cô ta mặc, đồ chơi đứa bé chơi cũng không phải hàng hiệu, tài sản có giá trị nhất chính là căn nhà đó. Vấn đề là ban đầu chỉ dựa vào thu nhập của cô ta thì vẫn có thể miễn cưỡng mua được căn nhà ấy. Vậy nên cô ta đâu cần vì vậy mà phải giàu trong một đêm, đây là điều rất kỳ lạ.

Từ Ngọc nghe lời kể của họ, nhún vai tiếp lời: “Tại sao chứ?”

Anh Hoàng suy tư, hỏi: “Có thể xin đơn điều tra tài sản và nhật ký điện thoại của Tôn Ích Diêu với số chứng cứ hiện có không? Biết đâu cô ta còn có tài sản khác, hoặc cô ta đã lén liên lạc với hung thủ mà chúng ta không biết.”

Hà Xuyên Châu không cả nghĩ đã từ chối: “Bây giờ… Anh có chứng cứ gì? Đội trưởng Phùng đã nhắc chúng ta phải cẩn thận. Hôm nay chúng ta đã khiến Tôn Ích Diêu nổi giận, kiểu gì cũng bị kiện. Muốn đi xin thì anh đi mà xin.”

“Tôi không đi.” Anh Hoàng lắc đầu, mặc dù khá xảo quyệt nhưng anh ấy cũng không muốn bị mắng chửi công cốc. Anh ấy xoa lông mày, nói: “Tôi cảm thấy thật ra việc điều tra động cơ vào lúc này là không quan trọng, tìm được chứng cứ rồi đi hỏi không phải dễ hơn sao. Chi bằng nghĩ xem nếu Tôn Ích Diêu vứt xác thì cô ta sẽ chọn nơi nào còn hơn. Chúng ta cần chuẩn bị sẵn trường hợp lục soát trong phạm vi lớn.”

Từ Ngọc giơ tay lên, cướp lời: “Đầu tiên tôi cho rằng không thể là thành phố A. Vứt xác trong thành phố quá nguy hiểm, hơn ba năm vẫn chưa bị phát hiện chứng tỏ nơi vứt xác là một nơi xa xôi, hẻo lánh. Thứ hai, có lẽ sẽ không quá xa thành phố A. Cô ta không dám tùy tiện tìm một nơi hoàn toàn xa lạ đâu nhỉ?”

Anh Hoàng khen ngợi: “Phát huy suy luận đó.”

Họ quen nhiều người bên đội cảnh sát giao thông nên tốc độ điều tra nhật ký giao thông cũng nhanh hơn.

Hà Xuyên Châu được cục trưởng Phùng gọi tới báo cáo tiến triển hiện tại của vụ án, khi quay về văn phòng, nghe thấy họ đang bàn tới phạm vi của nơi vứt xác, chưa ra được kết luận, nên cô đi tới hỏi đồng nghiệp bên khác trước.

Người thanh niên hào hứng, gọi mấy tiếng “Đội trưởng Hà” liền, sau đó mới nói mình có phát hiện lớn.

“Ha ha, chắc chắn mọi người không ngờ tới đâu!” Giọng cậu ấy cao tới biến giọng: “Cô ta bị chụp lại rồi.”

Quả nhiên là người không có kinh nghiệm, Tôn Ích Diêu đã lái xe của mình.

Có lẽ vì hoảng sợ nên trong 24 tiếng đồng hồ, cô ta đã phạm luật hai lần liên tục. Một lần ở trong nội thành thành phố A, vượt một cái đèn đỏ. Một lần là trên đường cao tốc ở nội thành, đè lên vạch giới hạn.

Thời gian lần lượt là 8h20 phút tối ngày 4 tháng 12 và 0h13 phút sáng ngày 5 tháng 12.

Kể từ đó thì không còn ghi chép gì nữa. Có lẽ chiếc xe màu đỏ kia cũng đã bị bỏ đi.

Kết quả này hoàn toàn trùng khớp với thời gian Chu Thục Quân tử vong, nếu không có gì bất ngờ, sự thật đúng như suy đoán của Hà Xuyên Châu.

Lần đầu tiên mọi người nắm được quyền chủ động với vụ án mất tích không có manh mối này, ai cũng vô cùng hào hứng. Từ Ngọc vui sướng vỗ tay, thậm chí còn suýt khóc.

Hà Xuyên Châu chọn hai địa điểm trên bản đồ, thu nhỏ chúng lại rồi tra khoảng cách.

Hai địa điểm cách nhau chưa tới 100km, Tôn Ích Diêu lại đi vòng vòng hết gần bốn tiếng, có thể thấy cô ta đã cố tình đi lượn lờ xung quanh.

“Cô ta ra ngoại thành để vứt xác? Cô ta nghĩ mãi không ra chỗ vứt xác, sau khi do dự mấy lần, cô ta đã quyết định ra ngoài.” Từ Ngọc hỏi: “Nhưng thành phố A của chúng ta nhiều núi, nếu cô ta tìm đại một ngọn nào đó để vứt thì phải tìm kiểu gì?”

Hà Xuyên Châu suy nghĩ giây lát, kẻ một đường đỏ: “Đi dọc theo con đường này là biết.”
Bình Luận (0)
Comment