Lối Rẽ

Chương 95

Vì chứng minh sự trong sạch của bản thân, Thẩm Văn Chính chủ động tới đồn công an cung cấp ADN. Sau khi so sánh đối chiếu với mẫu ADN lấy được từ trên người thi thể, tiến hành xử lý cấp tốc, tối ngày hôm đó họ đã có kết quả.

Trước khi nộp báo cáo, Hà Xuyên Châu đã dẫn người tới khách sạn Thẩm Văn Chính ở. Sau khi nhận được điện thoại, cô đi thẳng vào sảnh chính.

Thẩm Văn Chính ở khu vực trung tâm thành phố, lúc này có rất nhiều du khách đang nghỉ ngơi ở sảnh.

Một nhóm cảnh sát hừng hực khí thế đi vào khiến bao người chú ý, có người thậm chí còn cầm điện thoại quay phim, chụp ảnh.

Sáng sớm Thẩm Văn Chính nhận được thông tin đã không khỏi bất an. Nghe thấy tiếng bước chân lại gần, giám đốc khách sạn còn chưa đi lên mở khóa, ông ta đã chủ động mở cửa ra, châm biếm một câu: “Các người muốn làm gì? Làm rùm beng thế.”

“Chúng tôi tìm ông nói chuyện.” Hà Xuyên Châu xuất trình giấy tờ, khách sáo nói: “Cảm ơn ông đã tự lọt lưới, tiết kiệm thời gian chúng tôi đi tìm ông. Đi thôi.”

Sau sự kinh ngạc ban đầu, gương mặt Thẩm Văn Chính trở nên méo mó, ông ta nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Đồn cảnh sát ở thành phố A các cô làm việc như vậy sao? Ảnh hưởng tới danh tiếng của tôi rồi, các cô định bồi thường sao?”

Hà Xuyên Châu không bận tâm, mỉm cười: “Ông yên tâm, nếu lần này không bắt được ông, tôi sẽ quỳ xuống xin lỗi ông.”

Cô quay người lại, lạnh mặt nói: “Đưa ông ta đi!”

Quá trình Thẩm Văn Chính bị áp giải lên xe cảnh sát ở cửa khách sạn đã bị người qua đường chụp rồi đăng lên mạng, khiến dư luận xôn xao.

“Cảnh sát làm lớn chuyện rồi!”

“Tôi tưởng Thẩm Văn Chính kiêu ngạo thế thì hẳn không có chuyện gì cơ, được lắm tên già này, không ngờ ông ta lại chủ động thế.”

“Cứng miệng ghê, đúng là loại cứng đầu.”

“Cái gì? Ai nói với tôi đây chỉ là tin đồn nhảm mà? Còn nói gì mà Thẩm Văn Chính đáng thương quá ấy.”

“Làm hầm hố thế xem ra là có đầy đủ chứng cứ rồi.”

Phóng viên và người có liên quan ồ ạt kéo tới đồn cảnh sát như ong vỡ tổ, điện thoại cố định trong văn phòng liên tục đổ chuông, âm thanh vọng lại từ bốn phương tám hướng.

Cục trưởng Phùng mở cửa sổ ra, nghe thấy tiếng huyên náo dưới tầng, bà quay đầu nhìn Hà Xuyên Châu đang nhỏ tiếng thảo luận với anh Hoàng, thầm nghĩ lần này họ làm to chuyện thật rồi, khiến tới giờ bà còn không dám nhận điện thoại. Không biết phân cục nào hay cục công an ở thành phố nào gọi tới nữa.

“Làm tốt lắm!” Ánh mắt cục trưởng Phùng kiên định, gật đầu với Hà Xuyên Châu: “Tối nay kết thúc mọi chuyện đi.”

Anh Hoàng bày ra vẻ mặt hung dữ, đưa tay làm động tác cứa cổ.

Cục trưởng Phùng: “Nghiêm túc chút đi!”

Hà Xuyên Châu kẹp tài liệu đã sắp xếp xong vào nách, nói: “Đi thôi.”

Cô đi vào phòng thẩm vấn trước, ánh sáng trong phòng đan cài vào nhau, chiếu rõ gương mặt cô.

Thẩm Văn Chính rất hậm hực với chỗ ngồi của mình, bởi vì tay chân ông ta đều bị giới hạn, không thể tự do cử động. Ghế ở đây vừa lạnh vừa cứng, khiến người ngồi vô cùng khó chịu, trước khi mấy người Hà Xuyên Châu tới, ông ta đã phải ngồi ở đây gần một tiếng.

Ông ta mất kiên nhẫn, liếc về phía cô, khiêu khích: “Kính thưa các bậc vua chúa, các người cũng tới rồi sao?”

Hà Xuyên Châu mặc kệ ông ta, bình thản ngồi xuống ghế, mở tài liệu ra, hỏi: “Ông quen Chu Thục Quân đúng không?”

Thẩm Văn Chính do dự: “Có thể là quen.”

Hà Xuyên Châu cười như không cười: “Hôm qua ông mới đánh nhau với mẹ cô ấy.”

Thẩm Văn Chính bừng tỉnh: “Ồ.. Con mụ điên đó hả.”

“Vậy Tôn Ích Diêu thì sao?”

Thẩm Văn Chính lười không muốn trả lời, mắt đảo tứ phía.

Hà Xuyên Châu lấy tay gẩy một trang tài liệu, nhìn dòng chữ in trên đó, tự nói tiếp.

“Sau khi tốt nghiệp cấp ba, Chu Thục Quân tới thành phố A làm việc. Vì học lực thấp nên không tìm được công việc quá tốt, mỗi tháng chỉ kiếm được hơn 3000 tệ, còn bị khách hàng sờ mó. Lúc đó cô ấy đã gặp Tôn Ích Diêu.”

“Vốn dĩ Tôn Ích Diêu không muốn giúp cô ấy nhiều, nhưng vì cô ta đã có tuổi, không đấu lại được với đồng nghiệp khác, thấy Chu Thục Quân xinh đẹp nên muốn đưa cô ấy vào nghề, tiện thể kiếm hoa hồng.”

“Tôn Ích Diêu nói với cô ấy, chỗ họ làm là club cao cấp, cũng nhiều quy định, mỗi tháng có thể nhẹ nhàng kiếm được mấy chục nghìn tệ, thậm chí là mấy trăm nghìn tệ, thu nhập một tháng có thể nhiều hơn cả số tiền cô ấy kiếm được cả đời. Hơn nữa khách có tiền ít nhất cũng có thể diện, sờ cô ấy thì sẽ cho cô ấy tiền. Chu Thục Quân còn trẻ, vừa bước vào xã hội nên rất dễ bị mê hoặc, không nghĩ nhiều đã đồng ý.”

Hà Xuyên Châu ngước mắt lên, cười như không cười, nhìn về phía Thẩm Văn Chính: “Vị khách đầu tiên của Chu Thục Quân là ông, do Tôn Ích Diêu giới thiệu.”

Thẩm Văn Chính suy nghĩ một hồi, ra vẻ khổ não: “Đều là chuyện từ năm tỉ tám đời nào rồi, tôi còn không nhớ nữa là. Có quá nhiều phụ nữ nhào vào lòng tôi, người cô nói là ai?”

Hà Xuyên Châu cười nhạo: “Nhưng cô ấy theo ông mấy năm liền, kiểu gì cũng phải có giao tình năm, sáu năm chứ, không phải khi đó ông hay nói lời đường mật lắm sao? Sao bây giờ lại trở mặt nói không quen vậy. Chứng lú lẫn của người già à?”

Thẩm Văn Chính: “Tôi chỉ nuôi một cô tình nhân nhỏ thôi mà cũng phạm pháp sao? Có chứng cứ không? Cho dù có thì làm gì được tôi? Cảnh sát hình sự ở đồn công an các cô lĩnh lương xong nhàn nhã gớm nhỉ? Vụ án mua dâm mấy năm trước mà còn phải đến tay đội trọng án các cô điều tra sao?”

Một tay Hà Xuyên Châu chống cằm, mắt nhìn ông ta chằm chằm, sau đó cô đổi sang tư thế khác, khẽ cười một cái: “Thật ra với chứng cứ hiện có, cho dù ông không nhận tội, tòa án cũng có thể phán tội danh cho ông. Nhưng tôi thích nhìn dáng vẻ thân bại danh liệt của cô hơn, vậy nên tôi mới cố tình tới đây nói chuyện với ông.”

Giọng cô rất khẽ khàng, mang theo sự ngông cuồng, khinh miệt không hề che giấu, đôi mắt rõ ràng đang nhìn Thẩm Văn Chính nhưng dường như lại trống rỗng, không coi ông ta ra gì.

“Cứ cứng miệng đi, rất nhiều tội phạm vào trại giam rồi vẫn liên tục nói mình bị oan đấy. Có lẽ nói nhiều quá nên chính bản thân họ cũng tin vào điều ấy, đáng thương thật.”

Thẩm Văn Chính nhún vai, tò mò hỏi: “Cảnh sát các cô không cần làm bài kiểm tra tâm lý sao? Cô như vậy thuộc vào loại bi3n thái nhỉ?”

Hà Xuyên Châu: “Đừng nói là ông sợ nhé? Không cần sợ, cho dù trên con đường đó chỉ toàn đầu trâu mặt ngựa thì cùng lắm cũng là đồng bọn với ông thôi, không ai qua được ông đâu.”

Hai người không ai chịu nhường ai, anh Hoàng ngồi bên cạnh lặng lẽ đọc tài liệu, nghe họ đấu võ mồm.

Hà Xuyên Châu: “Chu Thục Quân…”

Thẩm Văn Chính cắt lời cô: “Cô có thể nói điều gì có ích được không? Đừng ở đây lãng phí thời gian của tôi.”

Giọng Hà Xuyên Châu lạnh đi: “Câm miệng, nghe tôi nói.”

Thẩm Văn Chính năm lần bảy lượt bị cô sỉ nhục, sắc mặt ông ta trở nên khó coi: “Là cô nói đấy.”

Hà Xuyên Châu: “Ông nhiều lần cố tình tặng quà đắt tiền cho Chu Thục Quân trước mặt Tôn Ích Diêu, khen cô ấy xinh đẹp, ly gián mối quan hệ của hai người họ. Con người ông đúng là bi3n thái, lại đi thích nhìn hai người phụ nữ ghen ghét nhau vì ông. Ông thấy vui không?”

Thẩm Văn Chính chân thành gật đầu: “Vui chứ. Tôi tặng quà là để mua trải nghiệm này mà, không được sao?”

Hà Xuyên Châu: “Xem ra áp lực của công ty các ông lớn thật.”

Thẩm Văn Chính cười nói: “Dù sao mấy chục nghìn con người đều sống nhờ vào tôi cả, mở miệng ra là tiền hết. Tôi đứng ở chỗ cao hơn người khác, đương nhiên phải gánh nhiều trách nhiệm hơn họ.”

Hà Xuyên Châu khó tin, châm biếm: “Vậy nên Thẩm Văn Chính, ông nhớ cho rõ đây, mọi chuyện xảy ra phía sau đều do ông tự chuốc lấy hết. Ông thích trêu chọc thú tính của lòng người thì báo ứng sẽ tự tìm đến.”

“Chu Thục Quân chỉ muốn kiếm tiền mua một căn nhà, nên sau khi gom góp được 1 triệu tệ cô ấy sẽ nghỉ làm, đưa mẹ mình lên thành phố. Cô ấy không được học hành nhiều, không có ước mơ gì cao xa, chỉ có duy nhất một mục tiêu này. Cô ấy đã lên kế hoạch rõ, sẽ làm ở club 4 năm, kiếm đủ 4 triệu tệ, 23 tuổi rút khỏi nghề này. Vừa hay là độ tuổi sinh viên đại học bình thường tốt nghiệp, cô ấy cũng muốn bắt đầu một cuộc sống mới vào lúc đó. Vậy nên cô ấy rất chăm chỉ làm việc, ai đồng ý cho cô ấy tiền, cô ấy sẵn sàng ra ngoài ngủ với người đó.”

Thẩm Văn Chính không chịu ngồi yên, tay chân đảo qua đảo lại, nghịch còng sắt trên tay mình, dường như tiếng động đó rất vui tai, không hề mảy may tới lời kể của Hà Xuyên Châu.

“Khi Chu Thục Quân kiếm được hơn 3 triệu tệ, Tôn Ích Diêu nói với cô ấy, thật ra biết quản lý tài chính quan trọng hơn kiếm tiền nhiều. Trong mắt người giàu, 3 triệu tệ có thể tăng lên gấp đôi trong vòng một năm, thị trường cổ phiếu tăng ít cũng là 10%, cho dù chơi ít thì một năm muốn lời được mấy trăm nghìn tệ cũng không thành vấn đề. Mặc dù công việc của họ không vẻ vang gì, nhưng có nguồn tài nguyên rất tốt, có thể tiếp xúc được với những nhà đầu tư, nương theo thông tin nội bộ của mấy người đó để đầu tư theo, vậy không phải lời to rồi sao?”

“Trước đó ông khởi nghiệp từ bất động sản, quan hệ trong ngành nhiều, Chu Thục Quân tin vào thứ tình cảm giả dối của ông nên đã tìm ông nhờ giúp, mong có thể mua được nhà với giá tốt, hoặc giúp cô ấy đầu tư. Nhưng ông không làm nghề đó nữa, thế là ông giới thiệu cô ấy cho một người bạn. Chu Thục Quân đưa tiền cho người đó, còn kéo theo Giang Tĩnh Trừng và Tôn Ích Diêu, toàn bộ vốn liếng của ba người đều đổ vào đó, tính ra cũng gần 10 triệu tệ.”

“Kết quả đó là một tên lừa đảo. Tiền họ đưa cho đối phương cũng coi như vay mượn từ ông cả. Ông ăn từ cả hai bên, thông minh lắm. Nào ngờ lại bị hụt một bên, đối phương bỏ chạy, công ty ông lớn như vậy, chạy sao nổi.”

Động tác nhỏ của Thẩm Văn Chính đã khựng lại trong vô thức, ông ta vẫn cố tình tỏ ra không quan tâm, nghiêng đầu nghe cô nói.

Hà Xuyên Châu nhìn ra sự thay đổi của ông ta nên cố tình dừng lại.

Xung quanh yên tĩnh khoảng mười phút, Thẩm Văn Chính mới nhận ra thiếu thiếu gì đó, thì ra là tiếng nghịch còng sắt của ông ta.

Hà Xuyên Châu nhìn ông ta mất tự nhiên vặn cổ, dựa người ra phía sau, nở nụ cười hiểm ác, cô nói tiếp.

“Chu Thục Quân tới tìm ông, mong ông có thể liên lạc với đối phương giúp, hoặc đền tiền cho họ. Ông chưa bao giờ coi cô ấy là con người, thi thoảng chán thì lôi cô ấy ra chơi đùa thôi. Cô ấy lại không nghe lời, muốn cắn lấy ông không buông. Ông cảm thấy chuyện này đã vượt xa tầm kiểm soát của mình, quyền lực đang bị khiêu khích nên vô cùng tức giận. Do vậy ông quyết định trêu đùa cô ấy lần nữa.”

Nói tới đây, cổ họng Hà Xuyên Châu khô khốc, cô bảo người bên ngoài mang ba cốc nước vào phòng.

Trong lúc chờ đợi, sự nhàn nhã trên mặt Thẩm Văn Chính đã biến mất. Ông ta nhìn chằm chằm hai người đang thẩm vấn mình, muốn thăm dò suy nghĩ của họ, điều chỉnh lại khả năng đàm phán của bản thân.

Cửa mở ra rồi đóng lại, ánh sáng có sự thay đổi nho nhỏ.

Khi Thẩm Văn Chính chớp mắt, ông ta để ý tới bóng của cánh quạt chiếu xuống lông mi, cảm thấy đèn trong phòng hơi tối.

Hà Xuyên Châu uống vài ngụm nước, đợi giọng thanh lại thì nói tiếp: “Đầu tiên ông lừa cô ấy lên giường, sau đó lại nói với cô ấy không thể nào. Ông nhiều tiền thế cơ mà, thật ra vấn đề ở đây không phải về tiền bạc, mà là ông thích hành hạ cô ấy. Ông thích nhìn cô ấy vùng vẫy, đi vào ngõ cụt, còn ông sẽ hưởng thụ kh0ái cảm khi được hủy hoại cô ấy.”

Hà Xuyên Châu nói tiếp: “Một người sống khổ sở như vậy, vì tiền mà phải đi bán thân. Có vẻ ngoài sắc nước hương trời như thế nhưng lại rơi vào bẫy của loại người như ông. Tam quan, niềm tin, nhận thức dựng lên hơn hai mươi năm của cô ấy đều sụp đổ chỉ với vài câu nói của ông. Thẩm Văn Chính, có phải ông thấy rất ngạo nghễ không?”

Từng câu nói phía sau đều được nói rất chậm, Thẩm Văn Chính ngẩng đầu lên, kéo cà vạt, để bản thân hít thở được thoải mái hơn, cho dù hôm nay ông ta chỉ mặc áo cộc tay cổ thấp.

“Chu Thục Quân không thể để mặc ông cười nhạo, cô ấy báo thù ông, cắn mạnh ông một cái, ông đẩy cô ấy xuống đất. Cô ấy chạy vào nhà bếp, cầm dao muốn giết ông, nhưng lại bị ông cướp lấy, đâm mạnh vào ngực cô ấy.”

Hà Xuyên Châu nắm chặt tay lại, mắt nhìn ông ta chằm chằm: “Ông đã giết người. Ông đã bước vào con đường đó.”

Thẩm Văn Chính không lên tiếng ngay, ông ta trả lời rất cẩn thận. Ông ta cũng không sợ bị Hà Xuyên Châu nhìn ra sơ hở gì, ông ta hiểu vào thời khắc quan trọng nhất như lúc này, ngôn từ của bản thân phải thật hoàn hảo.

Ông ta suy nghĩ cẩn thận rồi nói: “Biên tập câu chuyện hoàn hảo lắm, nhưng không logic chút nào. Tại sao nhất định phải là tôi? Người lừa tiền đâu phải tôi? Đầu tư có mạo hiểm, bản thân tôi cũng đâu có nghĩa vụ phải đền tiền.”

Hà Xuyên Châu gật đầu với anh Hoàng, anh Hoàng nhàn nhã suốt giờ đã tìm được việc để làm, anh ấy đứng bật dậy, vươn vai rồi cầm máy tính đi tới, chiếu một đoạn video trong điện thoại cho ông ta xem.

Ống kính rung lắc liên tục, có thể thấy ở mảnh đất cách đó bốn, năm mét đang cháy hừng hực, không biết thứ gì đang cháy, ánh sáng che đi hình dáng của vật thể, tiếng nổ tanh tách vang lên, kèm theo đó là khói đen cuồn cuộn.

Đêm khuya tĩnh lặng, bóng cây đung đưa.

Giọng nói Tôn Ích Diêu vừa vội vã lại sắc biệt: “Tôi phóng hỏa rồi, tôi đốt rồi!”

Một giọng đàn ông vang lên: “Cô quay gần chút, đi qua đó đi, tôi không nhìn rõ!”

Tôn Ích Diêu ra sức từ chối từ chối, ống kính quay lên bầu trời đêm, sau đó lại quay nửa vòng xuống đất. Sau khi cầm thẳng điện thoại lại, máy quay đã đứng cách đống lửa hơn một mét.

“Tôi không muốn!” Cô ta lặp đi lặp lại: “Tôi không muốn, tôi không qua đó đâu.”

Thẩm Văn Chính hét lên: “Được rồi, đừng kêu nữa.”

Tôn Ích Diêu nghe thấy lời này lập tức cầm điện thoại bỏ chạy, trốn ra sau một gốc cây, đứng từ xa quay đống lửa.

“Đợi lửa cháy hết thì cô thu dọn mọi thứ, tìm một nơi không có ai mà vứt cái đó.”

Thẩm Văn Chính lạnh lùng ra lệnh, thấy Tôn Ích Diêu hoảng hồn, gần như phát điên, ông ta thấp giọng gào lên: “Nghe thấy chứ Tôn Ích Diêu! Cô tỉnh táo lại cho tôi, không thì cô và tôi đều chết hết đấy!”

Tôn Ích Diêu run lẩy bẩy, cố gắng nói: “Là ông giết người, Chu Thục Quân là do ông giết, tôi chỉ phóng hỏa thôi.”

Thẩm Văn Chính tức giận gào lên: “Cô câm miệng lại!”

Đoạn video kết thúc, phần mềm tự động cho chạy lại, thế là video hơn một phút lại lặp lại lần nữa.

Trong phòng chỉ toàn tiếng hít thở nặng nề của Tôn Ích Diêu, sự sợ hãi tới nghẹt thở ấy gián tiếp ảnh hưởng tới việc hít thở của Thẩm Văn Chính.

Thẩm Văn Chính mím môi, ánh mắt hiện lên sự sắc bén, ông ta ngẩng đầu hỏi ngược lại: “Thì sao? Đâu có chứng cứ người trong video là tôi, giọng nói cũng không giống, các người không nghe ra sao?”

“Thẩm Văn Chính, ông hoa mắt hả? Chứng cứ tôi nói không phải video này. Ông lừa nhiều người thế, sao không nghĩ tới việc người khác cũng sẽ lừa ông?” Hà Xuyên Châu đi tới, gõ lên màn hình, châm biếm: “Tự tin đấy, ông tưởng mình không bị ai nắm thóp ư? Ông chắc chắn thứ bị đốt là thi thể của Chu Thục Quân sao?”

Mặt Thẩm Văn Chính cứng đờ, ông ta không chắc chắn Hà Xuyên Châu có đang thăm dò mình hay không. Ông ta cong môi, nụ cười mang theo sự kinh ngạc, vô tội hỏi lại: “Vậy sao?”

Ánh mắt Hà Xuyên Châu nhìn ông ta vô cùng âm u, cô ngồi lại chỗ cũ, lấy kết quả giám định ADN trong tập tài liệu ra, đẩy tới trước mặt Thẩm Văn Chính.

“Tôn Ích Diêu không đốt thi thể, cô ta mang thi thể tới chôn ở làng Nham Mộc. Vết máu trên quần áo, vết thương sau đầu, còn có da đọng lại trong miệng Chu Thục Quân, tất cả đều được giữ lại hết. Nhân viên kỹ thuật đã lấy chúng ra xét nghiệm ADN, ông tự xem đi.”

Anh Hoàng nói: “Chó bị dồn vào đường cùng còn đi cắn người, huống chi là con người? Thẩm Văn Chính, ông tự tin thái quá rồi đấy!”

Mặt Thẩm Văn Chính tái nhợt, không kiềm chế được nỗi sợ hãi, nhìn chằm chằm đoạn video đang phát lại, sau đó cúi đầu nhìn báo cáo, nuốt một ngụm nước bọt, vẫn ôm một chút hy vọng, lắc đầu: “Không thể nào.”

Ông ta nói một cách kiên định: “Các người muốn dọa tôi? Dẫn dắt lời khai như vậy là phạm pháp đấy, Hà Xuyên Châu, tôi phải kiện cô!”

Hà Xuyên Châu đồng tình, “chậc chậc” mấy tiếng, sau đó đưa ảnh chụp thi thể tới trước mặt ông ta, nói rành rọt từng câu từng chữ: “Thẩm Văn Chính, nhận tội đi, ông khó thoát rồi.”

Bộ quần áo quen thuộc cùng vết máu ấy khiến sự bình tĩnh của Thẩm Văn Chính hoàn toàn sụp đổ. Đầu ông ta “bùm” một tiếng, cơ thịt trên mặt như mất khống chế, trở nên méo mó, xô đẩy nhau.

Ông ta như ngừng thở, mặt đỏ ninh căng, gào lên rồi hất cốc nước xuống bàn.

Khi cốc nước rơi xuống, giọt nước được ánh đèn phản chiếu thành một đường sáng trắng. Ông ta muốn đứng dậy nhưng bị bàn chặn lại, được một lúc lại lảo đảo ngã xuống ghế.

Thẩm Văn Chính ra sức đập bàn, chửi bới: “Con tiện nhân này! Con khốn này! Cô ta dám lừa tôi!”

“Đáng đời.” Anh Hoàng vui vẻ khi thấy ông ta phát điên lên: “Có phải lâu quá rồi nên ông quên mình từng giết người rồi không?”

“Tôi không thừa nhận!” Thẩm Văn Chính gào lên, mắt đỏ rực: “Vết máu đó là của con khốn Tôn Ích Diêu, là cô ta hút máu của tôi, đúng, là cô ta vu oan cho tôi!”

Anh Hoàng sợ ông ta làm hỏng máy tính nên cầm máy tính về, khịt mũi: “Diễn tiếp đi. Báo ứng của ông nên tới sớm mới phải, cho ông bao nhiêu năm tự tung tự tác bên ngoài thế ông còn chưa biết đủ sao?”

Thẩm Văn Chính nói lại: “Tôi phải chờ luật sư của tôi, tôi chỉ tự vệ thôi. Tôi sẽ mời luật sư tốt nhất cả nước! Công ty thiếu tôi thì anh biết có bao nhiêu người thất nghiệp không?”

Hà Xuyên Châu nhìn ông ta vùng vẫy trong bất lực, quay đầu nói với anh Hoàng: “Tôi cảm thấy có thể là án tử hình.”

Anh Hoàng tán thành: “Tôi cũng nghĩ vậy, dù sao dư luận xôn xao vậy mà, đương nhiên trong đó cũng có sự giúp sức khuấy động dư luận của ông Thẩm đấy. Chúc mừng ông đã tự nổ cho mình một phát đạn.”

“Vớ vẩn!” Thẩm Văn Chính tức như giẫm phải bom mìn: “Các người nói vớ vẩn!”

Anh Hoàng sắp xếp lại tài liệu, cầm ghi chép đã in ra đưa cho Thẩm Văn Chính ký tên, nhưng đối phương lại ném bút xuống đất.

Anh Hoàng cũng không để ý, vui vẻ khom người nhặt bút lên, hoàn toàn không quan tâm tới sự kích động của Thẩm Văn Chính, cố tình vỗ tay với Hà Xuyên Châu: “Kết thúc vụ án rồi! Thành công rồi, đi ăn mừng thôi!”
Bình Luận (0)
Comment