Lối Rẽ

Chương 97

Tháng sáu, sau khi kỳ thi Đại học kết thúc, thành phố A chính thức chào đón một mùa hè nóng nực đặc trưng của mình.

Suốt một tuần liền trời không đổ mưa, thời tiết luôn duy trì ở 37 độ.

Hà Xuyên Châu lái xe tới đại học A, người đi lại nườm nượp trong trường học. Cô giảm tốc độ, lái xe đi một vòng mà vẫn không tìm được chỗ đỗ xe, do vậy cô đã dừng xe lại ngay chỗ cửa tiệm dụng cụ của Viên Linh Vân.

Nhân viên bên trong thấy vậy bèn chạy ra nhắc nhở: “Chào chị, chị ơi không thể đỗ xe trước cửa quán được.”

Hà Xuyên Châu hạ cửa xe xuống, gió lạnh trong điều hòa đối chọi trực tiếp với không khí oi bức bên ngoài, nhiệt độ tăng cao nhanh chóng khiến cô híp mắt lại, liếc vào trong cửa hàng: “Tôi tìm bà chủ các cô có chút chuyện, lát nữa sẽ đi ngay. Cô ấy đâu?”

Nhân viên đáp: “Hôm nay bà chủ của chúng tôi không ở tiệm, sáng sớm chị ấy đã ra ngoài rồi.”

Hà Xuyên Châu ấn điện thoại trên giá đỡ, chuẩn bị gọi cho Viên Linh Vân. Nhân viên kia đứng thẳng dậy, gọi về phía gần đó: “Ấy bà chủ! Chị quay về rồi sao? Có người tìm chị kìa.”

Viên Linh Vân đang xách một chiếc túi, cúi người nhìn về phía ghế lái, thấy là Hà Xuyên Châu, cô ấy không khỏi kinh ngạc.

Hà Xuyên Châu gật đầu: “Lên xe đi.”

Cửa xe đóng lại, so với sự huyên náo bên ngoài, không gian trong xe yên tĩnh tới lạ.

Viên Linh Vân đặt túi lên đùi, túi lại rơi xuống, để lộ ra hộp cơm bên trong.

Viên Linh Vân biết đi thăm tù không được gửi đồ ăn, nhưng hôm nay là sinh nhật của Lưu Quang Dục. Cô ấy ôm theo chút hy vọng cầu xin cảnh sát, đối phương vẫn không đồng ý.

Cô ấy cố gắng xốc lại tinh thần, hỏi: “Cảnh sát, cô tìm tôi có chuyện gì sao?”

“Ừm…” Hà Xuyên Châu do dự: “Căn nhà Đào Tiên Dũng bị hại đã được rao bán với giá thấp. Bởi vì từng xảy ra án mạng nên bán rất gấp, khá rẻ, sau khi trừ đi các loại phí thì chỉ còn hơn 3 triệu tệ. Đào Tư Duyệt bảo tôi chuyển số tiền này cho cô, hỏi cô có muốn nhận nó không.”

Viên Linh Vân kinh ngạc ngẩng đầu lên, sau đó nhíu mày, kiên quyết hỏi: “Là sao?”

Một tay Hà Xuyên Châu chống lên vô lăng, giải thích: “Họ không muốn giữ lại căn nhà đó, ý của mẹ Đào Tư Duyệt cũng như vậy, cô và anh trai cô khá cần tiền, cô muốn khởi nghiệp cũng cần vốn, có thể nhận lấy số tiền đó.”

Viên Linh Vân do dự không biết có nên lấy số tiền này không. Những thứ liên quan tới Đào Tiên Dũng đều khiến cô ấy cảm thấy sợ hãi, cho dù ông ta đã chết đi nữa. Hơn nữa nhận sẽ bị vướng bận lợi ích lần nữa.

Hà Xuyên Châu nhìn ra sự nghi hoặc của cô ấy, cô khẽ cười an ủi: “Yên tâm, cô có thể an tâm nhận số tiền này. Hai người họ không có tình cảm gì với Đào Tiên Dũng, sau khi nhận xác, giải quyết hậu sự cho ông ta xong, đó coi như là tình nghĩa cuối cùng rồi. Cô cứ coi như đây là khoản bồi thường tới muộn đi, không có mục đích gì khác đâu.”

Viên Linh Vân đã từng xem tin tức có liên quan, biết Đào Tư Duyệt từng trải qua những gì, cô ấy cũng cảm thấy thổn thức không thôi.

Cô ấy cúi đầu suy tư, ngón tay cọ vào nút trên nắp hộp giữ nhiệt. Cô ấy còn chưa đưa ra được quyết định, Hà Xuyên Châu đã lấy một tập tài liệu từ khe hở bên cạnh.

“Đào Tư Duyệt vốn muốn mua lại cửa hàng này của cô, nhưng chủ nhà không đồng ý bán, vậy nên cô ấy đã làm hợp đồng thuê 10 năm với đối phương. Cô ấy đã tìm luật sư nhờ họ xem qua hợp đồng cho cô rồi, nếu cô cảm thấy không có vấn đề gì thì có thể liên lạc với họ để ký tên.”

Viên Linh Vân sững sờ nhận lấy, nhìn đồ trong tay, sự bàng hoàng lấn át do dự, lên tiếng hỏi: “Tại sao?”

Hà Xuyên Châu cũng không biết, nói đùa một câu: “Chắc nhiều tiền quá.”

Trước đó Đào Tư Duyệt công khai treo thưởng 100 triệu tệ, thật ra không tìm ra được người bị xâm hại nào cả.

Người đầu tiên Thẩm Văn Chính xâm hại là cô ta, vì mẹ Đào báo cảnh sát nên khiến mọi chuyện vỡ lở, Hà Húc phải mất mạng.

Ngoài miệng ông ta nói không bận tâm nhưng thật ra lại lo sợ bất an, về sau không còn làm ra chuyện tương tự nữa, mà chọn đi tìm mục tiêu ở club, dùng những thủ đoạn bi3n thái khác để thỏa lấp d*c vọng của bản thân.

Giai đoạn này ông ta có hai người phụ nữ, một là Tôn Ích Diêu, hai là Chu Thục Quân. Ông ta nghĩ cách thức giao dịch sẽ rất an toàn, nào ngờ lại xảy ra án mạng.

Sau khi sai khiến Tôn Ích Diêu thiêu hủy xác, Thẩm Văn Chính an phận một khoảng thời gian, nhưng vẫn duy trì quan hệ thân mật với nữ giới, chỉ để lại một thư ký chủ động sà vào lòng ông ta.

Cảnh sát đã nhìn thấy vô số nội dung mập mờ, lộ da lộ thịt trong nhật ký trò chuyện của họ, quả thật không thể định tội xâm hại được.

Đào Tư Duyệt vốn muốn đưa tiền cho mẹ Chu, nhưng bà không nhận.

Bà không cần tiêu nhiều tới tiền, chỉ cầu mong có thể đưa số tiền Chu Thục Quân bị lừa cho bà, sau đó làm theo di nguyện của con gái, mua một căn nhà trong thành phố, sau khi bà mất thì quyên góp căn nhà đó.

Thế là số tiền Đào Tư Duyệt đã tích lũy cứ thế bỏ trống.

Viên Linh Vân im lặng hồi lâu, thở dài, nhỏ tiếng nói: “Thật ra cô ấy không cần làm như vậy, chuyện này không liên quan gì tới cô ấy… Hơn nữa dù sao đó cũng là bố cô ấy.”

Hà Xuyên Châu không đưa ra đánh giá, kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của cô ấy.

Viên Linh Vân đọc qua hợp đồng, nhìn thấy số tiền thuê ở phía sau hợp đồng, mí mắt cô ấy không khỏi giật liên tục.

Vốn dĩ cửa hàng này do Đào Tiên dũng thuê cho cô ấy, do vậy ông ta đã đàm phán một cái giá ưu đãi cho nó.

Mặc dù có nhiều người đi lại gần trường học, nhưng tiền thuê nhà cao tới kinh hồn bạt vía. Viên Linh Vân định đợi hết hạn hợp đồng rồi chuyển cửa hàng đi, bản hợp đồng này của Đào Tư Duyệt vừa hay giải quyết sự lo lắng của cô ấy.

Viên Linh Vân cầm lấy tấm danh thiếp kẹp trong hợp đồng, hít sâu một hơi, hỏi: “Đào… Bây giờ cô ấy thế nào?”

“Không biết, tôi không gặp mặt cô ta, đều là bạn bè chuyển hộ cho thôi.” Hà Xuyên Châu nhìn ra ngoài cửa sổ, chậm rãi đáp: “Một khoảng thời gian nữa bạn trai cô ta sẽ ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu, cô ta cũng đi theo. Có thể hai năm nữa, mọi chuyện lắng xuống rồi họ sẽ quay lại, cũng có thể là không quay lại nữa.”

Sau khi Thẩm Văn Chính lọt lưới, có người đã cung cấp cho phía cảnh sát bằng chứng ông ta lấy danh giao dịch để sang tên tài sản công ty. Cảnh sát cũng tìm thấy máy tính ông ta đã từng dùng trong căn nhà cũ của Thẩm Văn Chính, sau đó khôi phục lại một loạt dữ liệu, từ đó có được video và ảnh, tìm được bằng chứng chứng minh năm đó Thẩm Văn Chính xâm hại Đào Tư Duyệt.

Tháng trước Thẩm Văn Chính vẫn còn hống hách nói chẳng mấy chốc mình sẽ ra ngoài với truyền thông, sau đó kiện lại những người đã vu khống mình. Kết quả sau khi một loạt tin xấu được tung ra, thần tiên cũng không cứu nổi ông ta.

Đào Tư Duyệt đã hỏi rất nhiều luật sư, họ đều khẳng định ông ta sẽ không thoát tội được.

Tuần trước, Giang Chiếu Lâm và Đào Tư Duyệt đi đăng ký kết hôn, hai người không định tổ chức hôn lễ, chỉ gửi ảnh giấy đăng ký kết hôn qua Wechat cho Hà Xuyên Châu, nói cuối tháng sẽ gửi kẹo cưới cho bọn họ.

Hà Xuyên Châu chúc mừng cậu ấy, Giang Chiếu Lâm nói ngắn gọn với cô tình hình gần đây và dự định sắp tới của mình. Cậu nói đợi bệnh tình của Vương Tập Phi khỏi hẳn, cậu sẽ rời khỏi thành phố A.

Hà Xuyên Châu cảm nhận khát khao yên ổn trong lời cậu nói, có thể đây chính là điều họ mong muốn, không liên quan gì tới tiền bạc, địa vị, công việc, chỉ cần có thể thoát ra khỏi gông cuồng xiềng xích, sống bình an qua ngày.

Hà Xuyên Châu gọi điện cho Viên Linh Vân, vừa đổ chuông cô đã tắt máy ngay, nói: “Tôi còn có chuyện khác nên đi trước đây, có quyết định thì gọi cho tôi.”

Viên Linh Vân khom người, bày tỏ sự cảm ơn tới cô, sau khi xuống xe, cô ấy đứng bên đường vẫy tay, tiễn cô rời đi.

Sau khi ra khỏi đại học A, Hà Xuyên Châu chuyển hướng tới khu ngoại ô phía Nam.

Khoảng thời gian trước, bởi vì vụ án của Hàn Tùng Sơn nên chính quyền nhiều lần cử người đôn đốc mọi người dọn sạch rác trong ngõ, trên đường, yêu cầu các hộ dân phải xử lý sạch sẽ đồ đạc bày bên ngoài.

Mặc dù hiện tại đâu lại đóng đấy nhưng cũng gọn gàng hơn ban đầu nhiều.

Khi Hà Xuyên Châu đi tới cửa, Giang Bình Tâm đang mặc đồng phục cấp ba dọn dẹp nhà cửa.

Cửa sổ được mở ra hết, nhưng không khí vẫn ám mùi ẩm mốc của đồ đạc cũ trong nhà.

Hà Xuyên Châu gõ cửa, Giang Bình Tâm thấy là cô thì trèo xuống ghế, chỉ vào chiếc ghế màu xanh mới mua trong góc phòng, tỏ ý cô đi vào ngồi.

Từ lần hợp tác với Vương Tập Phi, làm giả chứng cứ, Giang Bình Tâm đã nghe lời hơn nhiều, không còn tới đồn cảnh sát gây chuyện nữa.

Sau khi kỳ thi Đại học kết thúc, dường như cô ấy đã quyết tâm bắt đầu lại cuộc sống mới, mua thêm mấy món đồ sặc sỡ cho ngôi nhà, đổi rèm cửa đã ngả màu sang màu hồng nhạt có in hình hoạt hình.

Giang Bình Tâm vò sạch giẻ lau, thản nhiên hỏi: “Chị tới tìm em có chuyện gì sao?”

Haf Xuyên Châu không cần cô ấy tiếp đãi, tự ngồi xuống rồi rót cho mình một ly nước: “Thi thế nào?”

“Cũng được ạ.” Giang Bình Tâm dừng lại, oán giận mấy câu: “Có thể học đại học, không cần các chị nuôi.”

Hà Xuyên Châu bật cười: “Xem ra ổn thật, còn có thể mạnh miệng vậy mà.”

Giang Binh Tâm vắt giẻ lau, phẩy mấy cái vào không khí, làm như không nghe thấy.

Hà Xuyên Châu nói: “Vụ án của chị em có manh mối mới rồi, nếu em muốn nghe thì bảo với chị một tiếng.”

Mắt Giang Bình Tâm sáng lên, vội vàng hỏi: “Tìm được hung thủ rồi sao?”

“Không, không có hung thủ.” Hà Xuyên Châu đặt ly nước xuống: “Cô ấy bị lừa tiền.”

Hà Xuyên Châu không trả lời thẳng vào vấn đề mà nói: “Em đưa thẻ của em đây, một thời gian nữa chị chuyển tiền cho em, nhớ tới ngân hàng kiểm tra.”

Theo những gì Tôn Ích Diêu nói, Giang Tĩnh Trừng bị lừa khoảng 1 triệu tệ, cụ thể là bao nhiêu thì cô ta không kiểm chứng được. Đào Tư Duyệt đã đưa cho cô thẳng 1,5 triệu.

Số tiền còn lại đã được mang đi quyên góp.

Hà Xuyên Châu nói: “Đây là người khác thay kẻ đó bồi thường cho em.”

“Ai thế?” Giang Bình Tâm hỏi: “Tại sao phải thay tên lừa đảo trả tiền cho em?”

Hà Xuyên Châu khẽ khàng nói ra ba chữ: “Đào Tư Duyệt.”

Giang Bình Tâm sững sờ, cảm thấy cái tên này hơi quen, khi cô ấy nhớ lại, mặt lập tức trắng bệch. Cô ấy nắm chặt khăn lau, quay người lại, thấp thỏm lau kệ gỗ trước mặt. Động tác của cô ấy rất mạnh, khiến cánh cửa có tuổi đời lâu phát ra tiếng “kẽo kẹt”.

Không biết cô ấy có hiểu hay không, Hà Xuyên Châu không nói rõ, cô ấy cũng không truy hỏi.

Khi tủ gỗ được lau sạch, không còn một hạt bụi nào, Giang Bình Tâm mới dừng lại, cánh tay tê rần, buông thõng xuống, cố gắng bình thản hỏi: “Tên lừa đảo khốn nạn đó đâu?”

Hà Xuyên Châu đáp: “Năm ngoái vào ăn cơm tù rồi.”

Giang Bình Tâm gật đầu, vô thức muốn lấy giẻ lau lau mồ hôi trên mặt, khi phản ứng lại, cô ấy hoảng loạn xách xô nước lên, định vào nhà vệ sinh thay nước.

Hà Xuyên Châu nghe thấy tiếng nước chảy trong nhà vệ sinh, mãi không thấy người ra, cô đứng dậy, lớn tiếng nói: “Chị đi trước đây.”

Giang Bình Tâm đáp: “Ừm.”

Hà Xuyên Châu quay lại xe, theo kế hoạch thì tiếp theo cô sẽ đi thăm Vương Tập Phi.

Gần đây Vương Tập Phi hoạt bát tới lạ, liên tục mời cô tới nhà mình ăn cơm, vì vậy ngày nào cậu cũng gửi mười mấy tin nhắn cho cô, khoe khoang khả năng nấu ăn của Vương Cao Chiêm.

Bởi vì Vương Cao Chiêm từng học nấu ăn trong tù, còn học một vài cách khắc đồ gỗ, vì cậu cần phải kiêng một vài thứ nên không hưởng thụ được, do đó cậu muốn nhờ Hà Xuyên Châu giúp mình thực hiện nguyện vọng ăn uống no say.

Nếu Hà Xuyên Châu còn từ chối, có lẽ Vương Tập Phi sẽ khóc lóc om sòm lên mất.

Cô cầm điện thoại tra địa chỉ, khi chuẩn bị xuất phát, tin nhắn của Châu Thác Hàng đột nhiên nhảy ra.

Hà Xuyên Châu khó hiểu.

Hà Xuyên Châu: “Tiền nợ gì thế?”

Hà Xuyên Châu: “Cần em nạp tiền điện thoại cho anh không?”

Châu Thác Hàng gửi cô một bảng biểu, bên trong đầy màu sắc sặc sỡ, đa số đều là màu đỏ, số ít là màu xanh lam.

Hà Xuyên Châu phóng to lên mới phát hiện là bảng biểu thời gian.

Thời gian hai người không nói chuyện được đánh dấu là màu đỏ, thời gian nói chuyện là màu xanh lam, thời gian gặp mặt là màu xanh lá. Khi anh mời Hà Xuyên Châu đi đâu nhưng bị từ chối, anh sẽ vẽ một đường màu đen thô bạo.

Không chỉ có thời gian mà còn chính xác tới từng giờ, từng phút.

Hà Xuyên Châu nhìn màu đỏ chói lóa trước mặt, tưởng chắc chắn Châu Thác Hàng đã chỉnh sửa ở đâu đó, nhưng cô không nhớ.

Châu Thác Hàng sợ cô không hiểu, lại gửi một tấm nữa, lần này anh dùng mấy đầu mũi tên ghim chỗ màu xanh ít ỏi lại, âm thầm chỉ trách sự lạnh nhạt, xa cách của Hà Xuyên Châu.

Về sau anh lại gửi cho cô một lời mời, hỏi cô đánh giá sao về khoảng thời gian trống trải vào buổi tối.

Hà Xuyên Châu khéo léo thăm dò cảm xúc của Châu Thác Hàng, nghĩ đây chỉ là một cách nhắc nhở ẩn ý của anh, sau khi nghĩ một hồi, cô đưa ra một đánh giá vô cùng ác ý.

Châu Thác Hàng: “…”

Châu Thác Hàng đánh chữ siêu nhanh.

Châu Thác Hàng: “Họ nói anh bám người, càng bám càng không có giá trị.”

Hà Xuyên Châu: “Họ nói vậy thật sao?”

Châu Thác Hàng: “Trong lòng họ nghĩ vậy.”

Hà Xuyên Châu không nhịn nổi bật cười.

Hà Xuyên Châu: “Tình yêu à, anh nhiều kỹ năng thật đấy.”

Hà Xuyên Châu: “Vậy anh nên nhìn ra hiện tại trong lòng em đang nghĩ gì chứ.”

Châu Thác Hàng: “Em nói lát nữa sẽ qua đón anh đi ăn.”

Hà Xuyên Châu: “Thế hả?”

Trả lời xong câu này, không biết có phải là sự từ chối khéo léo không mà Hà Xuyên Châu không nhắn lại nữa.

Châu Thác Hàng đợi mấy phút thì thấy cô lại biến mất, anh không khỏi bất lực, bực bội ấn trỏ chuột, phát ti3t mọi cảm xúc.

Đồng nghiệp lục đục đứng dậy, đứng gần đó bàn bạc tối nay sẽ đi đâu tụ tập. Không lâu trước đó Châu Thác Hàng đã từ chối họ, nghe cuộc trò chuyện của họ, anh cảm thấy chẳng có hứng ăn uống gì, chỉ thấy buồn bực.

Trần Úy Nhiên đẩy cửa đi vào, thấy sắc mặt anh là biết kế hoạch của anh hỏng bét, anh ấy đồng cảm, đi lên khoác vai anh.

“Đừng trút giận lên con chuột nữa, ấn nữa ấn mãi cũng không ra hình ảnh bạn gái cậu đâu!” Trần Úy Nhiên kéo anh đứng dậy, lớn giọng nói: “Nào nào, các anh em mời cậu đi ăn!”

Một nhóm người lôi lôi kéo kéo anh ra cửa, đi tới cạnh đường lớn phía trước tòa nhà, đợi hai đồng nghiệp tới rồi lái xe rời đi.

Chẳng bao lâu sau, một chiếc xe màu đen dừng lại trước mặt họ, thấy không ai chú ý tới mình, chủ xe bèn bấm còi mấy tiếng.

Mọi người nhìn qua, chỉ thấy Hà Xuyên Châu chống tay lên cửa sổ, nhàn nhã dựa vào đó, vẫy tay với họ.

Trông cô hơi gầy, góc dưới cằm để lộ ra xương quai xanh gợi cảm, nhưng gương mặt lại rất tuấn tú, đôi mắt như đang phát sáng, cười lên khiến người ta xao xuyến.

Cô hất cằm, lời nói phát ra khác hẳn khí chất đang có, mang theo sự trêu chọc tinh nghịch: “Anh chàng này, trông anh hơi quen nhỉ, có rảnh đi ăn bữa cơm với em không?”

Mọi người vẫn chưa hiểu gì, nhìn trái nhìn phải, muốn biết người Hà Xuyên Châu bắt chuyện là ai.

Châu Thác Hàng cũng sững sờ, không ngờ cô sẽ xuất hiện vào lúc này. Mấy anh em phía trước giơ tay gọi một câu “Người đẹp”, sau đó lại đẩy vai đối phương, rảo bước đi lên, che đi hết Châu Thác Hàng ở phía sau: “Anh rảnh lắm.”

Hà Xuyên Châu chỉ ra phía sau: “Có thể giúp em chuyển đồ trong cốp xe xuống được không?”

Châu Thác Hàng nhanh chân đi tới, phát hiện bên trong toàn là mấy hộp bánh ngọt, còn có ít đồ ăn vặt.

Hà Xuyên Châu cười nói: “Quà gặp mặt. Hôm nay không mời mọi người đi ăn được, về sau là thời gian riêng tư, lần sau có cơ hội chúng ta đi ăn sau nhé. Cảm ơn bình thường mọi người đã chăm sóc Thác Hàng nhà tôi.”

Mọi người vừa hiểu lại vừa không hiểu, nhìn qua nhìn lại hai người, ngây ngốc gật đầu.

Chủ yếu là Hà Xuyên Châu không giống với những gì Trần Úy Nhiên miêu tả, cũng khác những gì họ tưởng tượng.

Họ nghĩ tình cảm phát triển dựa trên bộ lọc của thời niên thiếu chắc sẽ không hợp là mấy, so với Châu Thác Hàng điển trai ngời ngời, Hà Xuyên Châu chắc là một nữ cảnh sát giản dị, chất phác, không biết ăn mặc.

Nhưng cô gái xinh đẹp này là ai?

Mọi người còn đang sững sờ, Châu Thác Hàng đã nhét đồ vào trong tay họ, giục họ đi nhanh lên, sau đó mở cửa ghế lái phụ ra, đọc địa chỉ nhà hàng Trần Úy Nhiên đã hao tâm tổn sức lựa chọn trước đó, dáng vẻ vô cùng phấn chấn.

Trần Úy Nhiên khoác vai đồng nghiệp, một đám người chen chúc nhau nhìn xe hai người họ rời đi. Mãi cho tới khi đuôi xe biến mất ở đầu đường, Trần Úy Nhiên mới thở dài nói: “Nhìn thấy chưa, lòng dạ đàn ông như sắt thép, cậu ấy không cả quay đầu nhìn lại lấy một cái.”

Anh ấy không nói còn đỡ, vừa nói, đồng nghiệp bên cạnh đã hoàn hồn, bao vây lấy anh ấy, hằn học chỉ trích.

“Không phải cậu nói bạn gái anh Châu lạnh nhạt lắm sao?”

“Cậu còn nói cô ấy rất thờ ơ với Thác Hàng, không nghiêm túc với Thác Hàng mà!”

“Không phải cậu đang ghen tị với anh Hàng đấy chứ?”

“Được lắm tên độc ác này, không ngờ cậu lại là con người thế đấy!”

Mẹ nó, sao anh lại bị vu oan thế này?

Anh đâu nói gì đâu, rõ ràng là bọn họ tự suy diễn vậy mà!
Bình Luận (0)
Comment