Đến lúc bắt đầu bàn bạc về các quy trình của hôn lễ, Trình Diên đau đầu vô cùng. Cô ôm máy tính ngồi trên giường, suy nghĩ mãi mà không biết bắt đầu từ đâu.
“Hay là, trợ lý Tiểu Trì viết một bản kế hoạch đi?”
Trì Nghiễn Hành đang tháo cà vạt, anh liếc nhìn cô qua gương, “Trợ lý Tiểu Trì sắp kết hôn rồi mà còn bị bắt làm việc, nhà tư bản có còn lương tâm không?”
Cô quay đầu lại, ánh mắt dịu dàng, “Được rồi, vậy sếp chúc trợ lý Tiểu Trì tân hôn vui vẻ.”
Trì Nghiễn Hành thay quần áo xong đi đến, hôn lên trán cô, “Vậy cảm ơn sếp, cũng chúc sếp tân hôn vui vẻ.”
Tiếc là chưa kịp bàn tiếp chuyện hôn lễ, Trình Diên đã nhận một hợp đồng phiên dịch cho một cuộc họp quan trọng, phải bay gấp đến Tân Hải.
Thời gian gấp gáp, cô mở tung hành lý ra nhét đồ đạc vào.
Trì Nghiễn Hành bước đến, “Anh giúp em sắp xếp hành lý, em đi ngủ một chút đi, nếu không trên máy sẽ nghỉ ngơi không đủ. Còn hơn hai tiếng nữa, vẫn còn kịp.”
“Em vẫn nên xem nội dung cuộc họp trước đã.”
Trì Nghiễn Hành giúp cô chọn quần áo, “Phải đi mấy ngày?”
“Ban tổ chức nói cuộc họp kéo dài một tuần, nhưng anh cũng biết những cuộc họp như thế này không theo kế hoạch, thường xuyên bị kéo dài.”
“Được, mấy ngày này bên Tân Hải có mưa, em mang theo vài cái áo khoác đi.”
“Ừhm, vậy anh giúp em bỏ ô vào nhé.”
Sắp xếp đồ đạc xong Trì Nghiễn Hành đưa cô ra sân bay.
“Anh để ô trong túi xách em mang theo bên người rồi, cẩn thận đừng để bị lạnh.”
Trình Diên cúi đầu lục tìm trong túi, thấy chiếc ô gấp nhỏ, “Được, anh yên tâm, em sẽ nhanh chóng quay về.”
“Hôn một cái rồi đi.” Trì Nghiễn Hành kéo tay cô, không yên phận mà v**t v* cánh tay cô.
Cô trách yêu bật cười, nghiêng người hôn lên môi anh, “Đi thật đây, chờ em về rồi bàn tiếp chuyện hôn lễ. Anh cũng chú ý nghỉ ngơi, đừng thức khuya làm thêm.”
“Đi mau đi, hạ cánh thì nhắn tin cho anh.”
Vừa ngồi xuống cô đã mở máy tính gấp gáp ghi chép, đến khi xuống máy bay và lấy hành lý xong cô mới nhắn tin cho Trì Nghiễn Hành.
【Hạ cánh an toàn rồi, bây giờ em đi về khách sạn nghỉ ngơi.】
Trì Nghiễn Hành nhanh chóng trả lời:【Được, anh cũng tan làm về nhà rồi.】
Những ngày tiếp theo, ban ngày cô phải tham dự cuộc họp từ sớm, đi theo khách hàng đến hiện trường, buổi tối lại phải tham gia các hoạt động, thường thì một ngày trôi qua cổ họng của cô đã khô đến muốn bốc khói.
Về khách sạn là không hề muốn nhúc nhích chút nào, Trình Diên tẩy trang và tắm rửa xong, nằm phịch xuống giường cầm điện thoại nhắn tin cho trợ lý Trì.
【Đau cổ họng quá (khóc)】
Tin nhắn vừa gửi đi chưa đầy năm phút, Trì Nghiễn Hành đã gọi video tới.
“Đã ăn cơm chưa?”
Trình Diên uể oải lắc đầu, “Em đau họng tới mức không nói thành lời.”
Hình như anh đang trên đường về nhà, điện thoại được cố định trên bảng điều khiển trung tâm, trên màn hình hiện ra nửa khuôn mặt anh và xung quanh tràn ngập tiếng còi xe ồn ào.
“Em không cần nói, anh chỉ nhìn em thôi. Trong ngăn kéo hành lý có hạt Cát cánh* và Bản lam căn*.”
(*Hạt cát cánh là hạt của cây Cát cánh (tên khoa học: Platycodon grandiflorum), một loại cây thân thảo sống lâu năm được trồng để làm dược liệu và hoa cảnh, là vị thuốc trong Đông y có tác dụng tuyên phế, hóa đờm, tiêu mủ, trị ho, khản tiếng và các bệnh đường hô hấp. *Bản lam căn là một dược liệu thuộc họ Verbenaceae (cây dâu) hay Brassicaceae (họ cải) tùy thuộc vào loại, thường được dùng trong Y học cổ truyền với các tên gọi khác như cây bọ nẹt, đại thanh. Dược liệu được bào chế từ rễ cây, có tính hàn, vị đắng, tác dụng thanh nhiệt giải độc, kháng viêm và làm dịu đau họng.)
Cố gắng gượng ngồi dậy mở hành lý ra xem. Quả nhiên trong ngăn kéo được nhét đầy các gói thuốc nhỏ, cô nũng nịu nói với đầu dây bên kia: “Không hổ là trợ lý Tiểu Trì, chu đáo quá đi.”
Trì Nghiễn Hành cười, rất cho cô thể diện, “Sếp hào phóng, lẽ nào anh lại không biểu hiện cho tốt?”
Chưa đợi cô trả lời, anh lại được đà lấn tới, “Vậy lần này về có thể tăng lương cho anh không?”
Trình Diên đang cúi đầu lục tìm gói thuốc, không hiểu ý anh, “Tăng lương gì?”
“Từ hai lần lên bốn lần.”
……Trình Diên có phản ứng, cô trừng mắt nhìn điện thoại, “Lưu manh! Em cúp máy đây!”
Trong điện thoại truyền đến tiếng cười trầm thấp của anh, “Khoan đã, khoan đã! Vẫn chưa nói khi nào về?”
Cô quay lại chuyện chính, “Khách hàng lần này khá dễ nói chuyện, cuộc họp cũng rất thuận lợi. Có lẽ hai ngày nữa là xong.”
Hai người nói vài câu đơn giản Trình Diên đã buồn ngủ đến không mở nổi mắt, mơ màng ngủ thiếp đi.
Mấy ngày đầu đi công tác ở Tân Hải quả nhiên có mưa, không khí vô cùng ẩm ướt, đến ngày thứ tư mới trời quang mây tạnh.
Vừa hay cuộc họp ngày hôm đó kết thúc vào buổi sáng nên buổi chiều Trình Diên được cho nghỉ. Cô vừa xem đồ ăn đặt ngoài vừa gọi điện cho Trì Nghiễn Hành, “Nghe nói bãi biển Tinh Sa gần đây rất đẹp, em định buổi chiều đi dạo.”
“Đi một mình à?” Trì Nghiễn Hành hỏi.
“Phải, anh đừng lo, bãi biển đó khá đông người, hơn nữa em cũng không xuống vùng nước sâu, chỉ đi dạo quanh bờ.”
Cô nằm sấp trên giường đung đưa chân, vô cùng buồn chán, “Mới đi bốn ngày mà em đã nhớ bánh ngọt ở phía Nam thành phố rồi. Bây giờ không biết nên ăn gì nữa.”
Trì Nghiễn Hành nói: “Không cần băn khoăn, đã gọi đồ ăn bên ngoài cho em.”
“Bây giờ ạ?”
“Hai phút nữa sẽ đến.”
Đầu dây bên kia cứ có tiếng gió vù vù. Trình Diên không kìm được mà hỏi: “Anh đang ở bên ngoài sao?”
“Vừa nãy vẫn ở trên đường.”
“Ồ, được,” Đúng lúc này tiếng chuông cửa vang lên, cô xuống giường đi lấy đồ ăn ngoài, “Nhanh quá, đồ ăn đến rồi, em đi lấy đây.”
Cửa vừa mở ra, Trì Nghiễn Hành xách theo túi to đã xuất hiện trước mặt.
Tân Hải rất nóng, anh chỉ mặc một chiếc áo phông trắng đơn giản và quần jeans, trông rất gọn gàng thoải mái.
Cô thoáng ngạc nhiên, vô thức chạy đến ôm chầm lấy anh.
“Anh đến thật à!”
Trình Diên vùi đầu vào ngực anh, vòng tay ôm lấy eo anh và nhỏ giọng nói: “Ngay giây trước em còn ảo tưởng, liệu anh có bất chợt xuất hiện ở cửa để tạo bất ngờ cho em không.”
Trì Nghiễn Hành dùng một tay bế cô lên xoay vòng, nhấc chân đóng cửa lại, cất giọng dịu dàng và cưng chiều, “Không phải ảo tưởng, anh thật sự đến để ở bên em.”
“Anh lại còn mang cả đồ ngọt đến nữa,” Trình Diên nhìn anh mở từng túi lớn túi nhỏ bày ra bàn, “Em hạnh phúc chết mất.”
Anh hừ khẽ, “Vẫn là chồng em hiểu em nhất đúng không? Cái này gọi là thần giao cách cảm. Ăn chút gì đi, buổi chiều anh với em ra biển chơi.”
Anh vừa đến mọi mệt mỏi đều tan biến. Sau khi ăn một bát mì nhỏ vào buổi trưa, Trình Diên lại ăn thêm không ít đồ ngọt, thoải mái ôm anh ngủ một giấc, đến lúc mặt trời sắp khuất núi mới ra ngoài chơi.
Hai người nắm tay nhau đi ra biển, cô mặc một chiếc váy dài màu xanh đậm, cổ chữ V, chân váy có ren trắng xếp chồng lên nhau, cùng màu với biển cả. Cô lại tìm một chiếc áo sơ mi màu xanh da trời cho Trì Nghiễn Hành.
Trên bãi cát đã tụ tập rất nhiều du khách mặc đồ bơi, ánh hoàng hôn phủ lên bãi cát một lớp ánh sáng vàng. Bãi biển này nổi tiếng với bờ cát mịn và mềm mại. Khi nắng chiếu vào thì phản chiếu ánh sáng, lấp lánh như những vì sao, nên được gọi là bãi biển Tinh Sa.
Đi bộ hết vòng này đến vòng khác trên bãi biển, Trì Nghiễn Hành chợt hỏi: “Mệt không?”
Gió thổi tung lọn tóc bên tai cô, cô dẫm lên nước biển, khẽ lắc đầu, “Không mệt chút nào.”
“Vậy anh đưa em đến một nơi.”
“Được.”
Nơi Trì Nghiễn Hành muốn đưa cô đến là một công viên vùng ngoại thành không xa bãi biển, hệ sinh thái xung quanh rất tốt, cách xa thành phố, hướng về phía biển.
Khi đi ngang qua một tiệm hoa, anh dẫn cô xuống mua một bó loa kèn trắng.
Anh im lặng suốt quãng đường, mãi đến khi xe dừng trước cổng công viên, nhìn thấy tấm bia đá trước mắt, cô mới chợt nhận ra, “Nơi này là…”
Một tay anh cầm hoa, tay còn lại nắm lấy tay cô, “Đúng, bố mẹ anh ở đây.”
Mộ của bố mẹ Trì Nghiễn Hành thế mà lại ở Tân Hải.
Cô nhíu mày, “Em không chuẩn bị gì cả, như thế này đến gặp bố mẹ hình như không ổn lắm đâu.”
Trái lại, chàng trai không bận tâm, “Em đến là tốt rồi, không cần chuẩn bị gì cả.”
“Nhưng váy của em hơi ướt……”
Vừa nãy cô cứ kéo anh dẫm bước lên sóng, nước biển cuộn trào làm ướt gấu váy.
Anh an ủi cô, “Yên tâm đi, tính tình của họ rất tốt, sẽ không để ý đến những chuyện nhỏ này.”
Anh dẫn cô đến trước hai ngôi mộ được đặt song song nhau, để hoa xuống đất và giải thích cho cô.
“Quê của mẹ anh ở Tân Hải, bà ấy không quen sống ở Kinh Thị, luôn muốn quay về đây an hưởng tuổi già. Đương nhiên bố anh cũng về theo.”
“Lẽ ra anh phải đưa em đến gặp họ sớm hơn, nhưng cứ bận rộn mãi. Anh nghĩ sắp tổ chức hôn lễ rồi, dù sao cũng phải gặp một lần. Vừa hay lần này em đến đây công tác, anh cũng theo đến.”
Trình Diên cẩn thận nhìn cặp vợ chồng trong ảnh.
Mặt mũi hiền lành, cười lên đôi mắt cong cong. Dù chỉ trong ảnh đen trắng cũng khiến người ta cảm thấy họ rất tốt bụng. Nhất là đôi mắt của mẹ anh, vừa to vừa xinh đẹp. Trình Diên cho rằng có lẽ anh và em gái đều được di truyền đôi mắt to này.
Ngay từ khi mới sống chung không lâu, cô đã rất muốn gặp bố mẹ anh. Tuy nhà họ Trì giàu có nhưng hai anh em Trì Nghiễn Hành và Trì Dật Nhiên lại lễ phép và có giáo dục. Phải là một cặp bố mẹ dịu dàng và hiểu lễ nghĩa như nào mới nuôi dạy ra được những đứa con lương thiện và kiên cường đến vậy.
“Lâu rồi con không đến, nên con đưa con dâu đến để bố mẹ ngắm chuộc lỗi đây,” Trì Nghiễn Hành ngồi xổm xuống, mỉm cười nhìn Trình Diên, “Vì mặt mũi cô ấy, đừng giận con nhé.”
Cô lẳng lặng đứng bên cạnh anh một lúc lâu, mãi đến khi màn đêm buông xuống, biển rộng ở phía xa chuyển thành màu đen hai người mới chuẩn bị đứng dậy.
……
Trước khi đi, Trình Diên khẽ nói, “Cảm ơn bố mẹ.”
Cặp vợ chồng trong ảnh vẫn mỉm cười, nếu cô có thể trưởng thành sớm hơn, có lẽ cô đã gặp được hai người lớn trong nhà hiền lành này từ lâu.
Cảm ơn bố mẹ đã để Trì Nghiễn Hành mang rất nhiều ấm áp đến cho con, cảm ơn bố mẹ đã để Trì Dật Nhiên mang rất nhiều niềm vui đến cho con. Bây giờ mỗi một ngày trôi qua, họ đều rất hạnh phúc, hy vọng hai người cũng vậy.
Cô đã đứng dậy được một lúc lâu, nhưng Trì Nghiễn Hành vẫn quay lưng về phía cô, động tác rất nhỏ dường như đang làm gì đó.
“Anh đang làm gì vậy?” Trình Diên hỏi.
“Cầu hôn.” Anh nói.
…… Cái gì?
Chuyện xảy ra đột ngột làm Trình Diên ngây người trong thoáng chốc, chỉ thấy anh xoay người, trong tay anh nắm chặt một hộp vuông nhỏ.
Đầu óc cô trống rỗng, “Anh……”
Anh đối diện với cô, thấy cô há hốc miệng vì ngạc nhiên thì bỗng giãn mày bật cười, “Ngạc nhiên vậy sao?”
Cô cũng bị nụ cười kia lây nhiễm, “Anh, anh làm thật đấy à.”
Thấy anh định quỳ xuống, cô vô thức nắm lấy tay áo anh, “Thật ra không cần quỳ……”
“Phải quỳ,” Anh từ từ hạ người xuống, quỳ một gối, như một tín đồ thành kính, “Những gì người khác có, anh cũng muốn em có.”
Dưới ánh mắt của cô, anh từ từ mở chiếc hộp nhỏ ra.
Trái tim Trình Diên đập thình thịch, sự hồi hộp và bất ngờ cùng lúc ập đến.
“Xin lỗi, chiếc nhẫn này đã đến trễ nhiều năm.”
Chiếc nhẫn Trì Nghiễn Hành chuẩn bị quý giá hơn chiếc nhẫn vụn kim cương nhỏ mà cô đã mua trước đây nhiều.
Một viên kim cương hình bầu dục hoàn hảo được khảm trên chiếc nhẫn bạc, xung quanh có một vòng kim cương nhỏ bao quanh như những vì sao vây quanh mặt trăng. Khoảnh khắc anh mở hộp, Trình Diên không kìm lòng được mà rơi nước mắt.
Cô đã xem rất nhiều cảnh cầu hôn trong phim, hồi Đại học còn thấy dưới ký túc xá có người bày hoa hồng thành hình trái tim để tỏ tình. Đã từng có lúc cô và Mạnh Miểu Miểu đứng tụm lại với nhau để châm chọc.
Xấu hổ quá đi.
Rồi cầu hôn này nọ sến sẩm ghê.
Nhưng khi thật sự đến lượt mình, nhìn anh quỳ một gối trên mặt đất, dưới sự chứng kiến của bố mẹ đã khuất, giống như hái những vì sao lấp lánh trên trời xuống tặng cô, tình yêu trong mắt anh không thể giấu được.
Chỉ quỳ vì cô.
——Đến lượt cô, cô lại chỉ muốn khóc.
Trong lòng cô như dâng trào một cơn ấm áp, thủy triều ập đến làm cô bật khóc.
“Đừng khóc nữa,” Trì Nghiễn Hành lau nước mắt cho cô và nói đùa với cô, “Anh còn đang chờ nói lời thoại đây này.”
Trình Diên nghẹn ngào, nước mắt lưng tròng nhìn anh, “Em đồng ý.”
“Anh vẫn chưa nói mà.”
Anh đã chuẩn bị một tràng dài, sửa đi sửa lại mấy lần, vậy mà không dùng được câu nào.
Cô gật đầu mạnh mẽ, nghẹn ngào nhưng giọng nói đầy kiên định: “Em biết, nhưng em đồng ý.”
Trì Nghiễn Hành cẩn thận lấy chiếc nhẫn ra, mỉm cười. Cô nghĩ anh chưa nghe rõ nên lập lại một lần nữa.
“Em cực kỳ đồng ý, vô cùng đồng ý, lòng em sẽ mãi mãi hướng về anh.”
Cô dán mắt vào chiếc nhẫn, hỏi: “Diều?”
Anh nói: “Đúng, là diều.”
Mặt trong chiếc nhẫn có hình một con diều nhỏ, bốn góc được khắc bằng laser.
“Thế chiếc của anh là gì? Dây diều sao?” Cô vừa nói vừa lấy hộp nhẫn khác từ tay anh.
“Không phải,” Trì Nghiễn Hành lắc đầu, “Dây diều dùng để trói buộc em, còn anh hy vọng em được tự do.”
Ngón áp út của cô chợt thấy lành lạnh, anh cẩn thận đeo nhẫn cho cô. Khoảnh khắc đó hốc mắt cô nóng lên, bên tai cô chỉ còn lại giọng nói của anh.
“Vì vậy chiếc của anh là gió.”
Trên hộp nhẫn có khắc một câu thơ nhỏ.
Cô đọc từng chữ một, “Nếu nhờ được gió mát, nguyện cùng mây trắng trôi.*”
(*”清风如可托,终共白云飞” xuất phát từ bài ngũ ngôn tuyệt cú Diều Giấy của thi nhân Bắc Tống Khấu Chuẩn. Dịch nghĩa cụ thể sẽ là: Nếu có thể gửi mình trong làn gió trong lành, cuối cùng cũng sẽ cùng mây trắng tung bay.)
Trì Nghiễn Hành bổ sung: “Lấy cảm hứng từ bài thơ 《Diều Giấy》 mà cô Trình thích.”
—
“Mùa Hè thì không kịp rồi, còn phải làm visa nữa. Bọn tớ dự định đi vào tháng 10.”
Cuối cùng địa điểm hôn lễ được ấn định ở ngôi làng Hobbit ở đảo Bắc New Zealand.
Trình Diên và Mạnh Miểu Miểu đang nói chuyện điện thoại, “Tháng 10 ở New Zealand vừa khéo là mùa Xuân, phong cảnh đẹp cực.”
“Được đấy, mùa Xuân thì đẹp. À, nhưng mà nơi này nghe quen quen,” Mạnh Miểu Miểu chợt nhớ ra, “The Lord of the Rings?”
Trình Diên cười, “Đúng vậy, chính là nơi quay The Lord of the Rings.”
Làng Hobbit ở Matamata, đảo Bắc New Zealand là nơi quay bộ phim《The Lord of the Rings》và《Người Hobbit》. Trì Nghiễn Hành cho cô xem ảnh, hai người đều là fan trung thành của The Lord of the Rings nên đã nhất trí chốt địa điểm ngay lập tức.
Nói là hôn lễ, nhưng thật ra cũng nhân cơ hội này để ra nước ngoài nghỉ phép. Nếu thật sự tổ chức cầu kỳ, thay váy này rồi đến váy kia và làm đủ các nghi lễ, xong hôn lễ thì cả người cũng đã mệt lả nên họ quyết định giản lược mọi thứ.
Trì Nghiễn Hành vung tay bao trọn gói tiền vé máy bay và khách sạn cho tất cả khách mời.
“Được rồi, vậy lần này coi như tớ được đi du lịch công tác.” Mạnh Miểu Miểu nói, “Đợi đấy, bây giờ tớ sẽ thiết kế cho cậu một lớp trang điểm thật đẹp.”
Thân thích bên phía Trì Nghiễn Hành chỉ có ông bà nội, nhưng tuổi tác ông bà cụ đã cao, hai người cũng không muốn để họ đi lại vất vả nên nói chỉ làm hôn lễ đơn giản và mời vài người bạn.
Về phía Trình Diên thì càng đơn giản hơn.
“Này, thế mẹ cậu có biết không?” Mạnh Miểu Miểu lo lắng hỏi.
“Không biết, tớ cũng không định để bà ấy tham gia,” Trình Diên nói, “Sau khi hôn lễ kết thúc chắc chắn sẽ có truyền thông đưa tin, đến lúc đó tự khắc sẽ thấy. Tớ cũng không cần cố ý nói.”
“Vậy thì tốt, càng đỡ phiền.”
Mặc dù Mạnh Miểu Miểu đã đọc không ít tin tức trước khi đi thử váy cưới với cô, nhưng khi nhìn thấy cận cảnh chiếc váy, cô ấy vẫn không nhịn được mà hét lên “Trời má!”
Miệng cô ấy há hốc, mất một lúc lâu vẫn không nói được một câu trọn vẹn, cứ lặp đi lặp lại câu “Cái này đẹp quá đi……”
“Cậu nói thật đi, có mua bảo hiểm cho nó không?” Mạnh Miểu Miểu chỉ vào chiếc váy cưới, hỏi một cách cẩn thận.
Quả nhiên bạn thân luôn nghĩ giống nhau.
Trình Diên nghiêm túc trả lời: “Tớ nói thật, tớ mua rồi.”
“Tớ không dám chạm vào đâu,” Cô ấy xoay mấy vòng trước chiếc váy cưới, mở điện thoại ra chụp điên cuồng, “Xin cậu cho tớ chụp vài tấm làm kỷ niệm.”
“Chụp đi, chụp đi. Lát nữa cậu cũng thử!”
Mạnh Miểu Miểu liên tục xua tay từ chối, “Không! Nếu lỡ tớ làm rơi một viên kim cương hay pha lê, cả đời này cứ chờ làm công cho sếp Trì để trả nợ.”
“Không sao, có bảo hiểm.” Trình Diên nháy mắt với cô ấy.
Lúc đầu thử váy cưới, phần eo hơi chật, đến cả Trình Diên cũng phải chật vật lắm mới mặc được.
“Em phải giảm cân.” Cô bước ra, nghiêm túc nói với Trì Nghiễn Hành, “Em có thể chịu thiệt một chút, nhưng chiếc váy cưới thì không thể chịu thiệt.”
Trì Nghiễn Hành không đồng ý, “Em đã gầy như vậy rồi không thể giảm nữa. Quần áo đắt thế nào cũng chỉ là quần áo. Giá trị lớn nhất là được mặc lên người. Cứ bảo người ta sửa lại là được.”
Cô kiên quyết không thỏa hiệp, “Không, em vẫn phải giảm.”
Sau ngày đó, không cần Trì Nghiễn Hành giám sát, cô tự giác dậy sớm đi tập gym. Hơn một tháng sau, thể lực và sức bền của cô đều được cải thiện. Trì Nghiễn Hành cũng khá hài lòng, tiếp tục giám sát cô tập luyện.
Mùa Xuân ở New Zealand khắp nơi tràn ngập màu xanh, họ đến địa điểm tổ chức hôn lễ trước hai ngày.
“Hồi hộp không?” Trì Nghiễn Hành hỏi.
“Đương nhiên là không,” Trình Diên nói, “Bây giờ còn sớm, em hoàn toàn không hồi hộp.”
Sự hồi hộp của cô chỉ xuất hiện khi có đông người, đó cũng là lý do tại sao hôn lễ không tổ chức rình rang và mời nhiều người.
Trì Nghiễn Hành muốn cô trải qua hôn lễ một cách thư giãn và vui vẻ.
Hai người thân mật nắm tay nhau, đến trước để xem xét địa điểm. Trên đường đi gặp vài người dân địa phương, vừa nghe họ đến để tổ chức đám cưới thì ai cũng nhiệt tình gửi lời chúc phúc.
“Congratulations!”
Có người còn cười nói với họ, “Khắp làng Hobbit đều tràn ngập phép màu.”
Trên con đường ngoằn ngoèo được lát đá cuội, đi qua chiếc cổng vòm nhỏ cuối cùng, bãi cỏ tổ chức hôn lễ hiện ra trước mắt.
Ánh nắng xuyên qua những cành liễu đung đưa trong gió, chiếu xuống bãi cỏ. Một mùi hương trong lành của cỏ và hồ nước xộc vào mũi, khắp nơi tràn ngập màu xanh, cảnh quan thiên nhiên vô cùng tươi đẹp.
“Nơi này thích hợp để an dưỡng tuổi già.” Trình Diên cảm thán.
“Vậy sau này khi chúng ta già sẽ đến đây định cư nhé?” Trì Nghiễn Hành nói.
Trình Diên thật sự nghiêm túc cân nhắc, “Thỉnh thoảng đến thôi, em vẫn nhung nhớ món tôm hùm đất và lẩu cay trong nước.”
Trên quảng trường ngoài trời, bóng cây đung đưa, xung quanh là những luống hoa rộng lớn. Mùa này hoa nở rực rỡ, đủ sắc tím hồng mọc cao ngang bắp chân. Giữa luống hoa còn có khoảng trống dành cho khách du lịch chụp ảnh. Trình Diên ngồi xổm trong bụi hoa, nhờ Trì Nghiễn Hành chụp cho cô rất nhiều ảnh.
“Em xem anh chụp thế nào?”
Trì Nghiễn Hành đưa điện thoại cho cô, giọng điệu anh tự hào, “Trước đây chồng em là nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp đấy.”
Góc chụp rất đẹp, ánh sáng dịu dàng chiếu lên mặt cô, trong ảnh cô vùi mình giữa muôn vàn loài hoa trông cực kỳ xinh đẹp.
Trình Diên vô cùng hài lòng, “Vậy sau khi xong việc em và Miểu Miểu sẽ đến đây chụp ảnh, lại phải nhờ anh chụp rồi.”
Trì Nghiễn Hành rất biết nghe lời, “Được thôi, trợ lý thì phải làm việc này. Yên tâm, đảm bảo phục vụ tốt.”
Trình Diên thân mật khoác tay anh đi về phía trước, cười nói, “Em cũng sẽ trả công cho anh, sao lại để anh làm không công được. Về nhà em sẽ mời anh đi ăn cơm.”
“Chỉ ăn cơm thôi?”
“Không thì sao?”
Anh ghé sát tai cô, giọng điệu trêu chọc, “Không thể ăn thứ khác sao?”
“Im ngay,” Trình Diên nhón chân bịt miệng anh lại, ép anh im lặng, “Không được nói nữa, em không nghe thấy gì cả.”
Anh cười rộ lên, “Đợi đấy, ngày còn dài.”
Đêm trước hôn lễ, hai người chọn ngủ riêng, giữ lại chút bí ẩn cuối cùng.
“Không ngủ được à?” Mạnh Miểu Miểu vừa lướt điện thoại vừa hỏi cô, “Lăn qua lăn lại gần hai mươi lần rồi đấy. Không ngủ được thì dậy nói chuyện với tớ.”
“Không biết nữa, cũng không phải hồi hộp. Có lẽ do chưa từng trải qua nên hơi phấn khích.” Trình Diên nói.
“Ôi chao, phấn khích là chuyện bình thường. Ngày mai xem tớ trang điểm cho cậu thật lộng lẫy, mặc chiếc váy cưới tuyệt đẹp, nghĩ thôi tớ cũng thấy hào hứng rồi.”
Trình Diên nhắm mắt lại, “Vậy tớ phải ngủ ngay thôi, nếu không ngày mai sẽ có quầng thâm mất, tiếc lắm.”
“Cậu đừng quá áp lực, cùng lắm thì ngày mai tớ sẽ bôi kem che khuyết điểm dày hơn cho cậu, cứ thả lỏng đi.”
Cô bật điện thoại, nhìn khung chat với Trì Nghiễn Hành, trên đó là tin nhắn【Chúc ngủ ngon】mà họ đã nhắn cho nhau trước đó.
Ba giờ sáng rồi, chắc anh đã ngủ.
Nghĩ vậy, cô vừa tắt màn hình thì điện thoại lại rung lên.
Trì Nghiễn Hành gửi tin nhắn đến,【Vẫn chưa ngủ?】
Cô lập tức tỉnh táo,【Sao anh biết?】
【Hiển thị đang nhập…】
Mới hôm qua cô còn cười nhạo anh đường đường là một Tổng giám đốc mà lại sợ đám đông. Gieo nhân nào gặt quả nấy, đêm nay đến lượt cô.
Trình Diên:【Anh hồi hộp không?】
【Vẫn ổn, chủ yếu là mong chờ.】
【Em cũng mong chờ.】
Cô không nói thêm nhiều, dường như nội dung cuộc trò chuyện không quan trọng, chỉ cần biết anh bên cạnh, lúc nào cũng có thể trả lời là cô đã thấy an tâm và vững lòng.
Trình Diên nói:【Vậy được, ngày mai gặp.】
【Ngày mai gặp, vợ yêu.】
Những ngọn đồi ở phía xa, hồ nước, bãi cỏ, cùng hoa tươi ở gần đó đã hợp sức tạo nên một bức tranh thiên nhiên quyến rũ. Hơn mười người quây quần trên bãi cỏ để chứng kiến một hôn lễ lãng mạn.
Đây có lẽ cũng là hôn lễ đơn giản nhất.
Không có rước dâu, không có trò chơi, không có lời phát biểu của hai bên. Họ đã bỏ qua tất cả những phần gây ngại ngùng, chỉ giữ lại phần cốt lõi.
“Thưa quý vị và các bạn, Ladies and Gentlemen!”
Kha Húc Dương cầm micro, hô to đầy khí thế, “Trong ngày Xuân về hoa nở này, trước tiên hãy dành một tràng pháo tay nồng nhiệt nhất để chào đón……”
“Anh ấy đang làm cái gì vậy, còn cố ý dùng song ngữ nữa?” Trì Dật Nhiên đảo mắt khinh thường, “Ai sắp xếp cho anh ấy làm MC vậy, em không chịu nổi nữa rồi!”
Phía dưới không ai nghe anh ấy nói, người thì chụp ảnh cho cô dâu, người thì ăn bánh ngọt, người thì nhảy múa theo nhạc, ai làm việc nấy.
Đến khi Trì Dật Nhiên giật micro của Kha Húc Dương rồi đuổi anh ấy xuống, “Đến giờ rồi! Anh mau xuống đi!”
Cô ấy ho khan, “Tiếp theo, xin mời cô dâu xinh đẹp như tiên nữ của chúng ta, xuất hiện lộng lẫy!”
Giọng này vừa thốt ra, cả hôn trường lập tức yên tĩnh.
Trước cổng vòm nhỏ được sắp xếp đan xen, Trình Diên cẩn thận bước từng bước, Mạnh Miểu Miểu dìu cô, dẫm từng bước một lên bãi cỏ.
Cô đội chiếc vương miện lấp lánh, khoác khăn voan huyền ảo. Chiếc váy cưới kết hợp hoàn hảo với cơ thể tôn lên đường cong phần thân trên. Đuôi váy dài thướt tha trải trên bãi cỏ xanh, tà váy đung đưa theo từng bước chân.
Vừa xuất hiện, cô đã nhận được tiếng reo hò cổ vũ từ bạn bè.
Cô bị những lời tung hô chọc cười, tâm trạng hồi hộp lo lắng cũng theo đó mà được giải tỏa, cô hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu tự tin đi về phía trung tâm.
“Đẹp quá đi—— ” Trì Dật Nhiên nhìn say mê, suýt nữa đã quên lời thoại, may mà Kha Viễn Gia chọc vào tay cô ấy, cô ấy mới vội tiếp tục.
“Phía còn lại, xin mời chú rể đẹp trai phong độ của chúng ta, xuất hiện lộng lẫy!”
Kha Húc Dương ở dưới lườm lên, “Ai nghĩ lời thoại này vậy? Lỗi thời dã man, bằng được một phần vạn của anh không?”
Ở một cổng vòm khác, Trì Nghiễn Hành mặc một bộ vest màu cà phê từ từ bước đến.
Dáng người anh cao ráo, tỷ lệ vai và eo hoàn hảo tôn lên hết ưu điểm của bộ vest.
Khoảnh khắc hai người đối mặt nhau qua bãi cỏ, họ đều tâm đầu ý hợp mỉm cười.
Đây là lần đầu tiên Trình Diên thấy anh mặc vest màu sáng, trông rất nhã nhặn và sang trọng.
Mới đi được hai bước, Trì Nghiễn Hành đã không nhịn được ôm bó hoa đi về phía cô. Kha Húc Dương ở phía sau không kéo được anh, “Làm gì đó? Còn chưa đến lượt cậu!”
Trì Nghiễn Hành hất tay anh ấy ra, “Cô ấy mặc váy cưới bất tiện, tôi qua đỡ.”
Anh bước nhanh đến, Mạnh Miểu Miểu tinh ý giao tay Trình Diên cho anh, gửi lời chúc phúc, “Tân hôn vui vẻ nhé!”
Trì Nghiễn Hành khẽ gật đầu, “Cảm ơn.”
Anh chủ động khoác tay cô, dẫn cô đi về phía trước.
Mới chỉ xa nhau một đêm, nhưng khi cô nhìn anh lần nữa lại cảm thấy nhớ anh vô cùng.
Những người khác trong hôn lễ đều nói với nhau những lời cảm động, cô lại không nhịn được mà ngẩng đầu nói với anh.
“Em rất nhớ anh.”
Đáp lại cô là một nụ hôn của Trì Nghiễn Hành đang lặng lẽ tiến lại gần.
Pháo hoa trong lòng cô nổ tung, khách mời xung quanh bắt đầu ồn ào, tiếng đèn flash lóa lên tanh tách.
Ánh mắt anh dịu dàng và đắm đuối, nhìn vào mắt cô, “Mỗi giây anh đều đang chờ em nói nhớ anh.”
(Hoàn toàn văn)