Lời Thì Thầm Của Những Đóa Hồng (A Whisper Of Roses)

Chương 33

Morgan nhìn trừng trừng vào hồn ma phía trên đỉnh cầu thang, nghĩ rằng anh đang hóa điên. Anh chớp chớp mắt, nhưng khung cảnh trước mặt vẫn như thế: Sabrina, vẫn mặc bộ áo váy màu trắng nhuốm đầy vết máu, mái tóc đen dài buông xõa xuống lưng trong ánh sáng mờ ảo. Nàng đứng đó, cao lớn và uy nghiêm, chống tay vào thanh gươm như một thiên thần báo oán.

Nỗi khát khao đâm xuyên qua anh đau nhói, và anh không hề ngạc nhiên khi biết nàng sẽ không bỏ mặc anh, từ cái đêm hai người ở trong căn phòng đầy ánh trăng đó, với chỉ một nụ hôn nàng đã bóc trần trái tim anh.

Eve quay người lại, và hét lên kinh hãi trước sự xuất hiện của nàng.

Đó là tất cả những gì Morgan cần, bà ta đang mất tập trung. Vung tay về phía trước tómlấy cánh tay của Eve, anh quay thân hình bà trở lại đối diện với mình. Nhanh chóng dùng bàn tay hộ pháp của mình bóp chặt khuôn mặt Eve, anh lắc đầu, hơi bối rối và ân hận trước ánh mắt van xin của bà ta.

“Tha lỗi cho con, mẹ ơi,” anh thì thầm. Rồi cùi chỏ của anh thúc ngược lên quai hàm. Eveđổ sụm xuống trong vòng tay anh.

Dougal, Elizabeth, hai đứa con của họ, và cả một đám người hầu tràn đến, dẫm đạp lên những tàn tích còn lại của cánh cửa chính, quần áo của họ bị cháy sém và khuôn mặt đen đúa vì bồ hóng, Elizabeth hét lên, giữ chặt lấy miệng mình khi nhìn thấy con gái.Brian lao ra, nhưng Dougal đã đưa tay giữ anh lại.

Mũi thanh kiếm cắm xuống sàn lần nữa. Sabrina gắng tựa người vào cán kiếm. “Rồi đây anh sẽ làm gì với bà ta?” nàng hỏi.

Morgan điềm tĩnh ngắm nhìn khuôn mặt gày gò thân thuộc của mẹ anh. Angus đã tiêm nhiễm vào đầu bà những tham vọng điên khùng của ông, nhưng tất cả những gì Morgan có thể thấy là họ đã cướp đi cuộc sống của những người khác. Bao nhiêu năm qua, anh đã thèm muốn những cái vuốt ve yêu thương của người mẹ nhưng Eve, bị chi phối của những lời di chúc ích kỉ của Angus, đã trở nên lạnh lùng và không còn tình yêu thươngvới người con trai độc nhất.

Anh nhẹ nhàng đặt bà nằm xuống nền. “Tôi sẽ chăm sóc bà ấy.” Anh bước đến đứng dưới chân cầu thang. Ánh mắt anh lấp lánh khi nhìn Sabrina thể hiện một thông điệp rõ ràng. “Người MacDonnell chúng tôi luôn luôn tự chăm sóc lẫn nhau”.

Sabrina cảm thấy những trở ngại trong thời gian vừa qua như đang treo lơ lửng trong làn không khí giữa hai người - sự ngang bướng của anh, nỗi sợ hãi của nàng, và lòng kiêu hãnh của cả hai người. Nhìn sâu vào mắt anh, nàng thấy cái mà anh đã dành riêng cho nàng, chỉ cần nàng có đủ dũng khí để nắm lấy nó. Trái tim anh, đã trải qua những thời khắc sung sướng và đau khổ, nụ cười và giọt nước mắt, có cả nắng cháy và mưa dông.

Sabrina bỏ lại thanh gươm và đặt chân bước xuống bậc thang. Brian vô thức túm lấy cánh tay người anh em Alex. Dougal hít một hơi, ông thấy sợ hãi. Những giọt nước mắtchảy dài trên má Elizabeth. Morgan bước lên giữa cầu thang rồi dừng lại. Anh gật đầu, khích lệ Sabrina với một nụ cười hiếm hoi.

Chỉ với nụ cười đó, nàng đã nhận ra, những hành động độc ác của anh ở Luân Đôn mụcđích thực sự chỉ muốn chăm sóc cho nàng. Cũng như sự thương yêu mà mẹ nàng đã dành cho nàng khi bà từ chối những ý muốn ích kỉ của nàng thuở nhỏ. Bởi lòng thương nên đã từ chối cúi người xuống đỡ nàng để rồi thay bằng những cái nhăn mặt và rèn luyện lại cho những cú ngã khủng khiếp của nàng.

“Đến đây nào, bé con,” anh nhỏ nhẹ nói. “Anh ở ngay đây rồi. Và anh không để cho emngã đâu.”

Hít một hơi dài, nàng dần dần hạ thấp bàn chân mình, từ tốn cảm nhận bậc thang phía dưới nàng.

Nàng nghiêng dần sức nặng của mình, dấn thêm một bước nữa lại gần Morgan, rồi một bước nữa, đôi mắt ngân ngấn nước của nàng cứ như dán chặt vào khuôn mặt anh. Mạohiểm với đôi chân yếu ớt của mình, nàng từ từ đưa tay ra với lấy anh.

Đó là lúc Morgan nắm lấy bàn tay nàng, kéo thân hình run rẩy của nàng vào vòng tay ấmáp của anh. Cánh tay anh mạnh mẽ bao bọc nàng, ôm nàng chặt đến mức nàng có thể nghe thấy nhịp đập của trái tim anh. Cuối cùng nàng cũng đã phá bỏ vỏ bọc lạnh lẽo bao quanh mình. Những giọt nước mắt mằn mặn và ấm áp chảy xuống má, rồi miệng nàng.

“Này, cô bé,” anh thì thầm trên mái tóc nàng. “Anh đã nói rồi mà. Anh sẽ không để em ngã thêm một lần nữa đâu.”

“Đừng hứa những gì anh không thể giữ được, Morgan MacDonnell,” nàng quở trách anh,khuôn mặt thấm đẫm những giọt nước mắt vui sướng. “Em không ngại bi ngã thêm lần nữa, chỉ cần anh có mặt để đỡ em là đủ.”

Anh vuốt mái tóc đen rối bù của nàng, nhìn sâu vào đôi mắt. “Sẽ luôn luôn như thế, cô bé à. Đó là lời hứa anh có thể giữ.”

Ánh nắng ấm áp tràn vào cái nhà thờ đã không còn mái. Ba dãy tường đen ám khói nhưtương phản với bầu trời trong xanh phía trên nó, nhưng ở phía dưới, sàn nhà đã được quét dọn sạch sẽ bởi những người đầy tớ đang rất vui vẻ. Những đám mây trôi giạt qua bầu trời như những con cừu béo mập đầy lông, che đi những vạt nắng của một sáng mùa hè đẹp đẽ.

Cái nhà thờ nhỏ đó giờ đây được nhồi nhét cả đống người của cả hai gia tộc Cameron và MacDonnell. Bức tường phía tây đã đổ sụp xuống tạo ra một hướng nhìn đẹp qua sườn đồi cho đám người đang đứng lố nhố. Họ đã phá hoại đám cưới đầu tiên của côcon gái nhà ngài Dougal, nên họ không muốn tiếp tục bị tống cổ ra ngoài một lần nữa.

Một ông già béo tròn ngồi chồm hỗm giữa đám trẻ, miệng kể chuyện. “Vậy đấy, một vài người nói rằng đó là điều duy nhất có thể thuần phục một con thú hoang dã và dữ tợn như MacDonnell.”

“Đó là gì thế? Ông nói đi!” một nhóc gái mặt đầy tàn nhang nói, giọng khẩn khoản.

“Nụ hôn của một cô gái xinh đẹp!”

Khẽ cười khùng khục, ông già nhắm mắt lại và chu cặp môi nhăn nheo của mình. Rồi quanh ông vang lên một tràng cười khúc khích của những cô bé và tiếng rên rỉ của những cậu bé. Khi ông mở mắt ra thì cô bé mặt đầy tàn nhang đã biến mất. Ông nhìn thấy cô bé đang bước đi, mỉm cười thẹn thùng với một cậu bé tóc vàng hoe, chân đểtrần, đi đến đây vào lúc bình minh cùng với những người MacDonnell khác.

Bên trong nhà thờ, Dougal đang dẫn ông William Belmont tới chỗ ngồi. Ông vỗ vỗ thân mật vào vai người anh vợ. “Này, em cứ nghĩ là cô ấy sẽ để cho chúng em bị chết cháy cơ đấy, cho đến khi cô ấy đập vỡ một trong những cánh cửa chết tiệt đó. Chúng em thì đều đã mệt lả còn con chó thì chỉ thở khò khè. Rồi cô ấy cầm lấy một cái chân nến mà cô ấy rất quý, phi thẳng vào cửa sổ như ném một cái lao vậy!”

Ông Willie cười sằng sặc. “Cậu nên nhìn thấy nó lúc nó chỉ mới mười tuổi và tôi lỡ ngồilên người nó...”

Bà Honora và Stefan thì đứng túm tụm vào với nhau, cố gắng không nhìn chòng chọc vào đám người MacDonnell đang đứng ngồi lung tung ở chiếc ghế dài bên cạnh họ.

Brian và Alex chạy ra đằng sau bức tường của nhà thờ để dẹp yên một cuộc vãi lộn giữanhững người Cameron và MacDonnell, những người đã đến đây từ lúc còn tờ mờ sáng. Cuộc cãi vã và xô đẩy được điểm thêm những tiếng kêu khóc đại loại như “Hắn đẩy ngãtôi trước!” và “Nhưng hắn ta dẫm lên ngón chân đang đau của tôi!”

Trận chiến cuối cùng cũng dừng lại khi ông mục sư dẫn hai người ăn mặc chỉnh tề đến chỗ riêng của họ nơi đài lễ.

Ranald rạng rỡ bên dưới bộ tóc giả um tùm khi Enid xuất hiện ở phía cuối nhà thờ. Cũngrạng rỡ không kém khi đi ngang qua những người mặc lễ phục đỏ để đến bệ thờ. Mọi người chú ý khủng khiếp để tránh nhìn chòng chọc vào cái bụng vĩ đại của cô. Elizabeth chạm tay vào tay của Honora rồi siết nhẹ an ủi.

“Bỏ mũ của mày ra đi nhóc,” Fergus MacDonnell rống lên, vỗ vỗ lên đầu của một đứa nhóc cùng nhóm với anh ta. “Mày không biết thế nào là tôn trọng một quý cô sao?” Trong vòng tay hắn là Alwyn, cô nàng đang vuốt xuôi cơn giận của hắn bằng một cái hôn.

Sự im lặng ngay lập tức tràn qua đám đông Cameron và MacDonnell khi Sabrina xuất hiện, bộ quần áo nàng đang mặc trắng tinh như của thiên thần, trong vòng tay là một bóhoa hồng dại thật lớn được cắt từ cánh đồng gần đó. Nếu có ai chú ý đến những bước đi khập khiễng của nàng khi bước qua dãy ghế thì họ cũng không dám xì xầm điều gì cả.Nhất là khi có một gã MacDonnell đang quắc mắt dữ tợn nhìn họ từ phía đài lễ.

Sabrina tập trung vào mỗi bước chân của nàng như thể đó sẽ là bước chân cuối cùng vậy, nàng cố gắng hết sức không bị sảy chân. Mỗi khi cảm thấy mình sắp ngã, nàng lại ngước lên nhìn vào khuôn mặt của người đàn ông vẫn đang chờ đợi nàng.

Sự tự tin mãnh liệt trong đôi mắt anh tiếp thêm cho nàng sức mạnh. Trái tim nàng tràn đầy tình yêu đến mức nàng sợ rằng nó sẽ phá tung lồng ngực nàng mà bay ra ngoài.

Khi nàng vừa bước đi vừa nhìn anh, trong vòng tay là bó hoa xinh xắn, và nàng vấp ngãvì một chỗ lồi lên trên đường đi mà không thể nhìn thấy. Một cái gai nhọn đam vào ngóntay làm nàng khẽ kêu lên một tiếng nhỏ. Một giọt máu chảy xuống thấm lên bộ váy áo.

Morgan bình tĩnh nâng nàng dậy, rồi đưa ngón tay lên miệng và mút vết thương đó.

“Ôi không,” nàng kêu khẽ, cố gắng chùi đi vết máu trên bộ trang phục. “Em muốn lần này mọi thứ phải thật hoàn hảo.”

Anh nâng cằm cô lên bằng một ngón tay lớn, ấm áp của anh và nháy mắt với nàng. “Đừng lo lắng về điều đó. Hãy nhớ lấy phương châm của MacDonnell. Em sẽ rơi một chút máu cho bất cứ chiến thắng xứng đáng nào.”

Đôi môi của Sabrina hơi run run, rồi mở ra thành một nụ cười. Nét cười của nàng dần dần trở nên nhăn nhở thật quái. Hoàn toàn bỏ qua ánh mắt quở trách của ông mục sư, Morgan ngẩng cao đầu lên và cười thật lớn.

Đôi môi của họ gặp nhau trong nụ hôn ngọt ngào và mềm mại như sự đồng cảm giữa haingười, những bông hoa hồng bị chà sát giữa hai người, tỏa ra một làn hương thơm ngát như những bài ca thì thầm và vui sướng chúc phúc cho tình yêu vĩnh cửu của họ.

Đặt một nắm tay lên ngực mình, Fergus nghiêm trang như thể khẳng định triết lý của những người MacDonnell. Rồi giữ lấy phương châm của nhà MacDonnell trong trái tim, Fergus mở màn hất rượu qua vai để chúc mừng cho hai đôi bạn trẻ.
Bình Luận (0)
Comment