“...”
Nhìn thấy lông mày cô bạn sắp dựng cả lên, tôi vội vàng hùa theo: “Thành tích tốt như vậy, lại còn lịch sự, tốt thật đấy”.
Khen XX chẳng khác nào đang khen cô bạn ấy, nhìn vẻ mặt hớn hở của đối phương, tôi chỉ đành nuốt câu hỏi “Cậu ấy khi giải toán có phải mặt cũng sẽ rung lên không?” xuống…
XX rất kiệm lời, XX rất ghét tiết Ngữ văn, XX thích nhất là ngủ, XX thực ra là một người rất lạnh lùng…
Tổng kết lại, nếu như sở thích của Rukawa Kaede không phải là bóng rổ mà là các môn tự nhiên, thì Rukawa Kaede chính là phiên bản hoàn hảo của XX.
*Rukawa Kaede: nhân vật trong bộ manga thể thao Slam Dunk, dài 31 tập của tác giả Inoue Takehiko.
Tôi vẫn nhớ mãi buổi chiều hôm đó, thời tiết rất đẹp, tôi dựa vào bệ cửa sổ, nghiêng đầu nhìn ngắm bầu trời xanh thẳm, từng đám mây lơ lửng bay qua…Cô bạn ở bên cạnh thì không ngừng liên miên về một người mà tôi còn chưa từng gặp qua, nhưng tất cả đều là những suy đoán chủ quan, xuất phát từ một phía...
Thế nhưng, đó cũng là những năm tháng tốt đẹp nhất của chúng tôi.
XX vẫn như cũ, duy trì được thành tích của mình. Ban tự nhiên là nơi toàn nhân tài hội tụ, nhưng cậu ấy luôn nằm trong top 3, số lần về nhất vô số kể.
Sang lớp 11, tôi học ban xã hội.
Cuối cùng tôi cũng được trải nghiệm cảm giác trở thành “lão đại”. Quả nhiên là xếp thứ nhất bao giờ cũng hạnh phúc.
Một phần khác, cũng là bởi vì thời gian này cảm giác đố kỵ với XX giảm đi ít nhiều.
Mẹ tôi kể cho tôi nghe rằng hồi tôi 3,4 tuổi đi công viên chơi. Gạch lát nền ở quảng trường được lát theo màu sắc, từ trong ra ngoài lát thành từng vòng tròn. Một nhà 3 người chúng tôi đứng ở vòng ngoài cùng chơi đuổi bắt, ba mẹ tôi ở phía sau đuổi theo tôi. Nhìn thấy sắp bị đuổi kịp đến nơi rồi, tôi đột nhiên nhảy vào vòng tròn phía trong, ngang nhiên nói với họ rằng:
“Con đã qua cửa, thăng cấp rồi".
Còn có lần khác là khi mọi người đang chơi ném cầu tuyết, tôi đột nhiên cầm lấy hòn đá ném vào người khác và tuyên bố: “Ăn miếng trả miếng".
Từ đó về sau, mẹ tôi cấm tiệt, không cho tôi chơi trò chơi điện tử nữa.
Tóm lại là, sự lươn lẹo và trả treo của tôi đã có từ hồi bé rồi. Ban tự nhiên học rất vất vả, chính vì vậy mà tôi mới xoay 180 độ, học ban xã hội, làm bá chủ một vùng.
Có điều sự tôn sùng ban tự nhiên ở ban xã hội vẫn tồn tại, vì vậy, tôi vẫn như cũ, luôn nghe được tên của XX. Chỉ là lần này, fan cuồng của XX lại chuyển lên ngồi ở trước tôi. Tôi thật không hiểu, tại sao xếp đầu lớp ban xã hội là tôi mà mọi người vẫn cảm thấy XX giỏi nhất??? Ai có thể giải thích cho tôi được không?
Thời gian cứ thế mơ hồ trôi đi. Cuộc sống thời cấp ba của mỗi người tựu chung lại đều như thế này: lên lớp tan học, xếp hạng thành tích, biểu diễn hợp xướng, thi đấu bóng rổ, có bạn bè cũng có đối thủ, có vui vẻ cũng có buồn bã. Nhưng khi nhìn thoáng ra, mỗi người đều có những câu chuyện làm rung động lòng người.
Trường của tôi ở ngoại thành, ký túc xá khép kín. Tôi thường xem trộm tiểu thuyết ngôn tình của bạn cùng phòng, xem tới mức khóc như mưa mới âm thầm trả lại. Lúc nói chuyện thì lại cố tình tỏ ra coi thường thể loại chuyện tình cảm phi logic này.
Thế mà tâm tư thiếu nữ bị áp lực bởi bầu không khí của lớp ban tự nhiên năm lớp 10 ấy, giờ đây lại được những câu chuyện như thế làm cho tinh thần thoải mái, rũ bỏ đôi cánh bụi bặm trên người, bay lên trời cao.
Có một lần làm tiệc sinh nhật cho bạn học, mọi người xếp bàn thành một dãy dài ở canteen. Lúc đang thắp nến, một nam sinh lướt qua bên cạnh tôi, bạn nữ đằng trước bỗng hưng phấn nói: “Wow, XX”.
Theo phản xạ có điều kiện, tôi vô thức quay đầu sang, lúc này một bạn nam cũng quay lại nhìn chúng tôi.
… Tinh Tinh!
XX thực sự giống một chú tinh tinh!
Tôi mỉm cười cùng mọi người hát bài chúc mừng sinh nhật, nhưng trong lòng lại có chút hụt hẫng.
Thôi được rồi, không phải có chút, mà là rất hụt hẫng.
Thế nhưng tại sao lại thế??
Những ảo tưởng thiếu nữ của người khác đều đặt trên một nhân vật cụ thể, chỉ có mình tôi, là đặt ở một cái tên và một đống những câu chuyện truyền miệng.
Cho dù không muốn thừa nhận, nhưng thực sự rất buồn.
Thấy tôi vui buồn thất thường như thế, bố mẹ đều nói rằng “Con gái đã lớn rồi".
Thế nhưng cũng đừng vì vậy mà cho rằng bố mẹ tôi suy nghĩ tiến bộ. Họ chỉ là thích xem cảnh thiếu nữ mộng mơ, càng thích xem cảnh thiếu nữ cất công mộng mơ nhưng cuối cùng lại thất bại. Nếu như tôi thành công rồi, khả năng cao là họ sẽ đánh gãy chân tôi mất.
Khi nghe thấy người khác nhắc đến XX, trong lòng tôi không còn cảm giác đố kỵ xen lẫn với tò mò nữa, chỉ cảm thấy đáng tiếc, lại càng cảm thấy hổ thẹn với những suy nghĩ ngu xuẩn và nhỏ nhen của mình trước kia.
Tôi thực sự không hy vọng cậu ấy giống tinh tinh.
Đến mỗi thứ sáu, mọi người đều mang những bộ quần áo đã thay trong tuần về nhà. Tôi xách một túi hành lý to đứng ở sân ga chờ xe, bên cạnh là người anh em chí cốt của tôi - L.
L và tôi đang tán gẫu với nhau, không biết vì sao cậu ta lại đột nhiên nhìn ra phía sau, thay đổi giọng điệu: “Aiyo, sao hôm nay vinh hạnh thế nhỉ, lại có thể ngồi cùng xe với cả người đứng đầu ban tự nhiên và ban xã hội”.
Tôi nở nụ cười khiêm tốn: “Đâu có, đâu có, thân nhau như vậy rồi. Cậu không cần phải khách sáo". Nhưng, hình như có gì đó không đúng cho lắm. Đứng đầu ban xã hội và đứng đầu ban tự nhiên???
Tôi ngơ ngác quay đầu lại.
Đây là XX? Trông cũng không tệ mà…Vậy thì chú tinh tinh hôm trước??
Đến lúc đó, tôi mới nhận ra là mình đã nhận nhầm người.
XX ăn mặc rất sạch sẽ, không cao không thấp…
Tôi đã viết biết bao nhiêu nhân vật tiểu tuyết, thế mà đến giờ lại không thể miêu tả được rõ ràng XX trông như thế nào.
Đại khái là như thế đi. Các cậu cũng không nên biết quá rõ, dù sao các cậu cũng có thích cậu ấy đâu.
Hoặc các cậu cũng có thể hình dung như thế này, người tôi thích với người các cậu thích đều có một vẻ đẹp như nhau, vẻ đẹp mà chỉ có chúng ta mới thấy, nhưng lúc nào cũng ngượng ngùng sợ rằng miêu tả chi tiết thì mọi người sẽ nhận ra.
XX kéo hành lý lại, đứng cách chúng tôi khoảng 5m, nghiêng đầu nhìn biển báo trạm dừng.
Tôi thản nhiên nghiêng đầu ngắm bóng lưng cậu ấy.
Đó có lẽ là khoảnh khắc duy nhất tôi đường đường chính chính nhìn ngắm một người thời cấp 3.
Sau đó, tôi ngồi ở hàng ghế cuối cạnh cửa sổ, vừa nói chuyện với L, vừa ngắm ánh hoàng hôn mềm mại. Ánh nắng rất đẹp, L hỏi tôi rằng hôm nay uống nhầm thuốc rồi hay sao mà vui vẻ thế, nhưng tôi đương nhiên không trả lời.
Tôi nhớ ngày hôm đó trên đường từ bến xe về nhà, từ gạch lát đường đến thùng đựng rác đều trở nên đẹp đẽ hơn ngày thường. Bến xe ở trên đỉnh dốc, nhà tôi thì dưới con dốc, tôi phải đi qua một đoạn đường vắng, tiếp theo là đoạn bậc thang dài.
Đứng trên những bậc thềm nhìn xuống, là những ngôi nhà chằng chịt, trông rất thú vị, còn có ánh chiều tà từ rừng rậm phía xa đô thị, lồng ngực tôi tràn đầy cảm giác hưng phấn.
Không chỉ là vui vẻ.
Tựa như khám phá ra điều bí ẩn của nhân loại, niềm vui của cuộc sống, cả thế giới như đang mở ra ngay dưới chân tôi vậy.
Tôi vứt hành lý xuống, mở rộng đôi tay, nhảy chân sáo, nhẹ nhàng chạy xuống một con dốc thoai thoải, gió tạt qua tai, trái tim đập rộn ràng, cặp sách ở đằng sau cứ đập một cách đều đặn vào hông, không biết là đang khuyên ngăn tôi dừng lại hay là cổ vũ tôi tiếp tục nữa.
Tôi cùng với tâm hồn thiếu nữ của mình đang cùng nhau bay lên.
Sau đó giống như một đứa ngốc, leo lên con dốc để lấy chiếc túi hành lý bị bỏ lại.
Phát hiện ra gì chưa? Cuộc sống của mấy chị “Drama Queen” đều rất khổ cực đấy.
*Drama Queen: cụm từ thường được chúng ta sử dụng để ám chỉ những cô nàng có tính cách "bất thường, hỗn loạn".
Từ trước đến giờ, tôi chưa bao giờ nghĩ yêu thầm là chuyện đau khổ.
Tình yêu dành cho một người được che giấu trong đôi mắt, mà thông qua đó, thế giới này như trở nên tốt đẹp hơn.
Sau mỗi đợt kiểm tra, tôi sẽ lấy thành tích 3 môn: Toán học, Ngữ văn, Ngoại ngữ để so sánh với thành tích của XX. Tôi còn cố ý leo lên tận tầng XX học để đi vệ sinh, cố ý chỉnh cổ áo lúc tình cờ nhìn thấy XX. Bóng lưng cậu ấy thẳng tắp, mỗi bước đi đều toát lên sự mạnh mẽ. Tôi sẽ tập trung cao độ để nghe tất cả mọi thứ liên quan đến cậu ấy, mỗi khi ai đó nhắc đến tên của XX, tôi cũng vô cùng vui vẻ.
Đương nhiên, với tư cách là một thiếu nữ trước giờ đều lạnh lùng vô cảm, tôi vẫn phải cố tỏ ra không quan tâm đến XX. Tôi chỉ có thể vắt óc suy nghĩ, mỉm cười nhẹ nhàng, nói chuyện từ các môn tự nhiên, rồi dẫn dắt đến lớp cậu ấy, cuối cùng khi mọi người nói đến XX thì giả vờ trả lời tin nhắn, tỏ ra vô cảm.
Không hiểu sao, ngay cả sự giả vờ này cũng mang lại cho tôi cảm giác hạnh phúc.
Mùa hè đến, trời tối muộn hơn, nhiều nam sinh đổ ra sân chơi bóng trong giờ giải lao trước giờ tự học buổi tối. Tôi không tranh thủ đọc sách, mà cũng ra sân bóng rổ đi dạo. Tôi chậm rãi đi quanh mười sáu khung bóng rổ. Mỗi lần đi qua một chỗ, tôi lại xem xem có phải lớp cậu ấy đang chơi bóng hay không. Thế nhưng khi phát hiện được mục tiêu rồi thì tôi lại không dám đứng bên cạnh quan sát.
Dường như chỉ cần một ánh mắt, cả thế gian đều phát hiện ra bí mật của tôi.
Tôi nói rồi mà, từ khi gặp ở bến xe đó về sau, tôi không thể quang minh chính đại ngắm nhìn cậu ấy nữa.
Tôi giả vờ bình tĩnh nhìn chỗ khác, ánh mắt nhìn chằm chằm bãi đất hoang rộng lớn ở phía xa, vòng bóng rổ gần đó trở nên hư vô, chỉ có thể nhìn thấy một nhóm người mơ hồ.
Trong nhóm người ấy có cậu.
Chỉ có một lần nhìn thấy cậu ấy vào một quả 3 điểm, bóng vào rổ, “soạt" một tiếng. Khi mọi người hò reo, tôi quay mặt đi, nở nụ cười.