Mùa đông ở Giang Thành không giống những thành phố khác, cỏ cây vẫn xanh tươi, mặt trời vẫn chói chang, tiết trời lạnh lẽo dường như chỉ ghé qua thoáng chốc rồi lại nhường chỗ cho phiên bản mùa hè. Rõ ràng đã vào đông, nhưng nhiệt độ vẫn như mùa hè, mười ngày liên tục đều trên hai mươi độ, trên xe buýt thậm chí còn bật máy lạnh.
Vì vậy, khi Hình Thu Vũ gửi cho Lăng Sâm video quay cảnh hắn đang đắp người tuyết và chơi ném tuyết ở Yến Thành, Lăng Sâm lập tức tức giận, ném chai Coca ướp lạnh xuống, liên tục gửi ba biểu tượng cảm xúc [Đấm cho một cú]. Cậu hận không thể vươn qua màn hình, tát cái mặt đang khoe mẽ kia một cái.
Trời mới biết, đứa trẻ Giang Thành thích chơi tuyết như cậu mong muốn được lăn lộn trong tuyết đến nhường nào.
Đáng tiếc thay, trong suốt cuộc đời của cậu, Giang Thành chỉ có vài lần tuyết rơi mỏng manh, còn không đủ để đắp người tuyết chứ đừng nói đến việc chơi ném tuyết hay lăn trong tuyết. Cậu có thể nặn được một người tuyết bé bằng lòng bàn tay là đã được trời thương lắm rồi.
Nhìn biểu tượng mặt cười mà Hình Thu Vũ vừa gửi, Lăng Sâm nghiến răng với màn hình điện thoại, làm một biểu cảm hung dữ, như thể Hình Thu Vũ có thể nhìn thấy vậy.
Thấy Hình Thu Vũ bên kia chẳng có phản ứng gì với những biểu tượng cảm xúc đầy khiêu khích của mình, Lăng Sâm trực tiếp gọi điện qua. Chuông điện thoại chỉ vừa kịp hát ba chữ "Thần Tài đến" thì đối phương đã bắt máy.
Lăng Sâm bật cười, nhạc chuông điện thoại này được cài đặt lần trước khi chơi game, không ngờ Hình Thu Vũ vẫn chưa đổi.
Cậu khẽ ho vài tiếng, nuốt tiếng cười quỷ quái vào trong. "Khi nào cậu về? Đã ba tháng rồi nhỉ? Giang Thành bé tí tẹo, tớ chơi chán hết rồi, mau về đây chơi bóng cùng anh em đi."
Hình Thu Vũ dường như đang ở nơi đông người, chỉ ậm ừ đáp lại một tiếng, rồi vội vàng chạy đến một góc vắng vẻ, chuyển chủ đề. "Bao giờ khai giảng thế?"
Nghe vậy, Lăng Sâm giật mình, vội vàng lục điện thoại kiểm tra nhóm WeChat, rồi nằm thõng ra giường như mất hồn, mất cả ánh sáng: "Ngày kia."
Ngày kia? Vậy vẫn còn kịp.
Hình Thu Vũ chỉ nghe thấy tiếng đổ rầm xuống giường, tiếp theo là một giọng nói thất thần truyền từ bên kia sang, dù không nhìn thấy người, hắn cũng có thể dựa vào giọng điệu mà hình dung ra một khuôn mặt ủ rũ đáng thương.
Hình Thu Vũ đằng sau màn hình híp mắt cười, nhìn ra ngoài cửa sổ nơi những bông tuyết đang rơi, khẽ nở một nụ cười nhẹ.
Là bạn bè chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, Hình Thu Vũ biết rõ thằng bạn này là một chiến thần deadline, chưa đến tuần cuối cùng của kỳ nghỉ thì sẽ không bao giờ động bút làm bài tập nghỉ đông hay nghỉ hè.
Nhưng giáo viên chủ nhiệm Tô Lan Thu của họ lại đặc biệt thích giao bài tập, đống bài tập đó so với ngọn đồi nhỏ bên cạnh trường học kia chỉ hơn chứ không kém. Hơn nữa, sau khi làm xong còn phải tự chấm tự sửa, khi đi học lại thì phải nộp lên để cô kiểm tra, thật không biết những anh chị khóa trước đã vượt qua sự áp bức này như thế nào.
Những năm trước, Lăng Sâm luôn được hắn giúp đỡ kiểm tra thiếu sót, nhắc nhở, giám sát, nhưng năm nay vì một số chuyện mà hắn đã đến Yến Thành, ngay cả Tết cũng không về kịp, chỉ có thể để cậu một mình đối mặt với cơn bão tố.
Hắn dám cá, Lăng Sâm chắc chắn vẫn chưa động đến ngọn núi nhỏ đó.
Quả nhiên, chưa đến một phút, bên kia đã truyền đến tiếng r*n r* dài đúng bốn mươi lăm giây - Lăng Sâm nghỉ đông chơi quá hăng, hoàn toàn ném bài tập ra sau đầu, cái đống đó giờ còn sạch hơn cả ví tiền trong túi cậu, ít nhất trong ví cậu còn có hai đồng mười xu cơ.
Lăng Sâm: "Người anh em, anh hai, bố ơi, khi nào cậu về? Cứu con với!"
Hình Thu Vũ cố gắng kìm nén khóe miệng nhưng không sao kiểm soát được, giọng nói rõ ràng mang chút hân hoan. "Sắp rồi, cậu cố lên nhé!"
Rồi hắn không thương tiếc cúp điện thoại, bật cười phụt một tiếng.
Dì của Hình Thu Vũ đang xem tivi cũng bị thu hút bởi tiếng cười của hắn. Dì vừa đưa cho hắn một quả táo đã gọt vỏ, vừa cười hỏi: "A Vũ đang nói chuyện với cô gái mình thích à?"
Hình Thu Vũ lắc đầu: "Không phải con gái, nhưng đúng là thích ạ."
Yến Lâm Sinh ngẩn người, nhưng vẫn cười cười: "Là Tiểu Sâm phải không?"
...
Mấy ngày đầu năm học mưa lớn liên miên, thời tiết cuối cùng cũng lạnh xuống đôi chút, đường phố được rửa sạch, sự nhộn nhịp dần phai, nhưng những chuỗi đèn lồng đỏ treo trên cành cây vẫn chưa được tháo xuống, không hiểu sao lại mang đến cảm giác hiu quạnh.
Dưới tòa nhà gia đình Lăng Sâm ở có một cây hoa móng bò đỏ, khi hoa nở có thể ngửi thấy mùi thơm nhẹ nhàng, gió thổi mang đầy mùi hoa, là loài hoa mà Lăng Sâm yêu thích.
Mỗi lần đi học, Hình Thu Vũ thường đứng chờ cậu bên cạnh cái cây đó.
Mấy ngày nay, mỗi sáng cậu đều mở cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Cánh hoa đỏ tím rụng đầy mặt đất, nhìn từ xa như một tấm thảm hoa, nhưng chẳng thấy bóng dáng người thường đứng dưới gốc cây vẫy tay chào cậu đâu.
Cậu đã đợi mãi cho đến ngày đi học mà vẫn không thấy bóng dáng của viện binh, gọi điện không người nhận, nhắn tin không người trả lời, chỉ có thể một mình vội vã đến trường tiếp tục làm nốt bài tập.
Dù sao thì Tô Lan Thu cũng chưa bao giờ nể nang ai. Cô chỉ quan tâm đến bài tập và thành tích, nếu không nộp được bài tập này, cậu chỉ có thể ngậm ngùi nhận thêm hai phần bài tập do chính cô chủ nhiệm ra đề.
Cậu thậm chí không cần phải cố tưởng tượng, trong đầu cũng đã tự động phát lại giọng của Tô Lan Thu. "Lăng Sâm, em làm cái gì vậy hả? Hả? Chỉ còn một học kỳ nữa thôi là thi đại học rồi, em có chút chí tiến thủ nào không thế? Ngay cả bài tập quan trọng thế này mà cũng quên được, ăn cơm ngủ nghỉ sao không thấy em quên? Em còn nhớ cô là ai không?"
Chỉ nghĩ trong đầu thôi đã khiến người ta đau khổ, huống chi là khi cảnh tượng này trở thành hiện thực.
Sáng ngày khai giảng, nhiệt độ đột ngột giảm, Lăng Sâm không tìm thấy chiếc áo mình thích nhất, đành tiện tay mặc đại một chiếc áo mỏng, gió thổi một cái là co rúm cả người. Nhưng cậu không còn thời gian để tìm chiếc áo khác, ngay cả tất cũng đi hai chiếc khác màu, chụp lấy cặp sách rồi chạy ngay, cửa cũng không kịp đóng.
Giang Vãn Tình đang ăn sáng trong phòng khách, thấy cậu chạy vội liền đuổi theo ra cửa, nhưng vẫn chậm một bước, tức giận mắng. "Lăng Sâm, con lại không ăn sáng!"
Tiếc rằng Lăng Sâm đã bay xa, không nghe thấy lời nào.
Trên đường vội vã đến trường, cậu gặp đồng đạo Đoạn Tịch.
Khi cậu gặp Đoạn Tịch, y vẫn đang ưu nhã ngồi ăn bánh cuốn ở quán vỉa hè, bên cạnh còn có một ly sữa đậu nành miễn phí, cử chỉ điệu bộ đều mang phong thái quý tộc.
Trong thoáng chốc, trước mắt Lăng Sâm như hiện lên một khu vườn có đài phun nước đằng sau, bánh cuốn không còn là bánh cuốn nữa, mà là một món ăn cao cấp; sữa đậu nành cũng không còn là sữa đậu nành, mà là rượu vang đắt tiền; và người thưởng thức chúng đang mặc âu phục thanh lịch, cao quý.
Lăng Sâm lắc đầu, xóa những suy nghĩ kỳ quặc này khỏi tâm trí.
Cậu đã chọc ghẹo Đoạn Tịch không biết bao nhiêu lần: Công tử nhà giàu nào mà lại thích ăn bánh cuốn ở vỉa hè chứ!
Đoạn Tịch đáp trả: Đấy gọi là hòa mình với dân chúng, hiểu không?
Đoạn Tịch đang ăn sáng cũng nhìn thấy cậu. Y như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng, đập năm đồng tiền khổng lồ xuống bàn tính tiền rồi chạy nhanh như bay đến, vòng tay quàng lấy cổ cậu như anh em thân thiết. "Người anh em à, bài tập nghỉ đông làm xong chưa, cho tớ chép với."
"Hả?" Lăng Sâm nhìn y với vẻ mặt như thấy ma, thậm chí còn táo bạo đưa tay bóp bóp má thịt nhỏ của y. "Không phải cậu nói cậu muốn nỗ lực học tập hả? Sao không làm bài tập nghỉ đông?"
Mấy năm trước, Đoạn Tịch đúng là một học sinh dốt, chỉ vừa đủ điểm vào trường trung học số một Giang Thành. Sau đó, y vẫn mải chơi bời, thành tích luôn thấp lẹt đẹt. Nhưng từ khi Đoạn Tịch lên lớp 11 và nói rằng mình đã thích một bạn nữ, y đã thay đổi hoàn toàn, bắt đầu nỗ lực học tập, dần dần vươn lên tốp giữa của khối. Trong mắt giáo viên, y trở thành một học sinh tốt, biết quay đầu là bờ.
Từ đó trở đi, cứ mỗi dịp nghỉ lễ, Đoạn Tịch đều hoàn thành bài tập về nhà trước vài ngày, gần như không bao giờ để xảy ra tình trạng chưa làm xong bài tập - dù có sai nhiều đến đâu.
Mấy người anh em của y từng trêu chọc, hỏi xem ai có sức hút lớn đến thế, khiến y vì tình yêu mà cố gắng phấn đấu.
Đoạn Tịch không nói tên cô gái đó với ai, chỉ âm thầm sửa chữa những thói hư tật xấu của mình, bảo rằng y dự định sau khi tốt nghiệp sẽ thi vào cùng trường đại học với cô gái ấy rồi mới tỏ tình.
Nghe vậy, Đoạn Tịch buông tay xuống. Y không cao bằng Lăng Sâm, nên việc vòng tay qua cổ cậu bạn khiến y khá mỏi.
Mặt mày y ỉu xìu. "Cậu đừng nói nữa. Cậu cũng biết chị Thu ra đề thế nào rồi mà, vừa nhiều vừa b**n th**. Tớ không biết làm thì vẫn hoàn không biết làm. Hơn nữa, thằng em họ tớ lấy bài tập của tớ ra chơi, nhét vào bếp ga. Kết quả là khi ba tớ cứu được thì chỉ còn mỗi đáp án bị cháy, tớ sửa bài khó khăn lắm đó..."
Đoạn Tịch ngập ngừng một chút rồi nói tiếp: "Cậu cũng biết cái thành tích thảm họa của tớ rồi đấy, tớ đã tăng tốc hết cỡ rồi mà vẫn còn thiếu mười tờ đề nữa, mười tờ đấy! Người viết kiểu gì cho nổi! Cậu không thể nhìn anh em chết dí dưới đống bài tập được. Ít nhất cũng phải giúp tớ đối phó xong với chị Thu đã chứ."
"Phụt! Ha ha ha ha..." Lăng Sâm cười đến mức không đứng thẳng nổi người, đến một câu hoàn chỉnh cũng không nói nổi, mặt đỏ bừng. Cậu cứ tưởng rằng việc mình mỗi lần giật lì xì chỉ được vài đồng đã đủ thảm rồi, không ngờ vẫn còn người thảm hơn.
Mãi mới cười xong, Lăng Sâm vỗ vai Đoạn Tịch với vẻ mặt trịnh trọng: "Người anh em thật kiên cường."
Đoạn Tịch một kích xuyên tim: "Đừng nói cậu cũng chưa xong bài tập nhé?"
Lăng Sâm nhìn trời, nhìn đất, chỉ không dám nhìn y. Hai người im lặng nhìn nhau, ngàn dòng lệ tuôn rơi, thế giới lại thêm hai người sụp đổ.
Đến khi tới trường, Lăng Sâm mới phát hiện dù mình đã ra khỏi nhà sớm như vậy nhưng vẫn không phải người đầu tiên đến lớp. Mọi người đều đang tận dụng thời gian khi Tô Lan Thu chưa đến, người chép bài thì chép, người làm bù thì làm bù, mặt hướng về bài tập, lưng hướng lên trời.
Đoạn Tịch trực tiếp ngồi lên ghế của Hình Thu Vũ, trao đổi bài tập với Lăng Sâm, điên cuồng chép bài.
Mặc kệ mấy chuyện khác, cứ ứng phó xong lần kiểm tra này đã.
Mãi đến khi chuông báo vào học vang lên, hai người mới vội vã dừng hoạt động chép bài tập đang diễn ra hết sức sôi nổi này lại.
Tô Lan Thu đến rất đúng giờ, Lăng Sâm vẫn còn vài tờ bài tập chưa chép xong, chỉ kịp điền đại vài câu trắc nghiệm rồi vội vàng nhét chúng xuống dưới cùng chồng đề thi che giấu.
Vẫn chưa quay về sao?
Trong lúc Tô Lan Thu giảng bài và viết lên bảng, Lăng Sâm đã không biết bao lần nhìn sang bàn ghế bị Đoạn Tịch đá lộn xộn bên cạnh. Cuối cùng, cậu không nhịn được nữa, lén lút kéo bàn ghế của Hình Thu Vũ về đúng vị trí.
Bàn ghế ma sát với nền nhà phát ra âm thanh chói tai như tiếng kêu thảm thiết.
Tô Lan Thu quay đầu lại, mắt nhìn chuẩn xác về phía cậu. "Lăng Sâm, em còn tâm trí nghịch bàn đúng không? Đáp án câu mười lăm là gì?"
Lăng Sâm đứng phắt dậy, nhìn trái liếc phải, kết quả xung quanh đều khác nhau nên cậu tự tin rút tờ đề của mình ra. "Thưa cô, em chọn C."
Tô Lan Thu tiến lại kiểm tra bài của cậu, càng xem càng nhăn mặt. "Bảo em không chịu nghe giảng chả sai, cô đang hỏi câu điền vào chỗ trống mà! Tâm trí em vẫn chưa quay về à? Bài tập đâu? Chỉ làm mỗi phần trắc nghiệm thôi hả?"
Những lời này khiến Lăng Sâm lạnh gáy.
"Em thưa cô."
Ngoài cửa bỗng vang lên một giọng nói quen thuộc. Lăng Sâm ngẩng lên nhìn, Hình Thu Vũ đang đứng ngược sáng ở cửa, mỉm cười vẫy tay về phía cậu. Vẫn là con người ấy, vẫn là khuôn mặt ấy, nhưng vừa mở miệng đã tỏa ra hương vị của một vị cứu tinh.
Hắn cười đến mức mi mắt cong cong, giọng không lớn nhưng rất rõ ràng, dường như đang nói với Tô Lan Thu, nhưng cũng như đang nói với cậu. "Em đến muộn ạ."
Lăng Sâm nghĩ một lát, có lẽ hắn đang nói với cô Thu.
Tô Lan Thu: "Vào đi."
Vị cứu tinh bước đến, lấy từ trong cặp ra mấy tờ đề thi đưa cho Tô Lan Thu. "Thưa cô, mấy tờ này mới là của Lăng Sâm ạ. Hôm qua em đến nhà Lăng Sâm làm bài, không cẩn thận nên cầm nhầm."
Những học sinh khác đều ngó nghiêng sang đây xem chuyện gì đang xảy ra.
Tên trên bài thi đúng là Lăng Sâm, nét chữ nguệch ngoạc kia cũng đúng là chữ của Lăng Sâm, viết đầy đủ từ đầu đến cuối. Ngoại trừ chữ xấu ra thì không có gì đáng chê trách cả.
Nếu không phải vì Lăng Sâm chắc chắn mình chưa từng làm bài thi này, có lẽ cậu sẽ nghĩ mình đã viết nó trong lúc mộng du.
Tô Lan Thu giãn nếp nhăn trên trán, nhưng khi nhìn thấy mấy tờ giấy đối phó qua loa trong tay Lăng Sâm, cô lại nhíu mày. "Vậy hai tờ này của ai? Tên cũng không viết. Tự giác nhận thì chép năm lần đề thi, không nhận thì chép mười lần."
Lăng Sâm vừa định lên tiếng thì Hình Thu Vũ đã nhanh miệng hơn. "Thưa cô, là của em ạ. Hôm qua từ Yến Thành về mệt quá nên em quên viết."
Tô Lan Thu nghẹn lời trầm mặc.
Lăng Sâm thậm chí còn nhìn thấy vài người bạn đang cố nhịn cười đến đỏ cả mặt. Cậu vừa định mở miệng giải thích thì bị Hình Thu Vũ cắt ngang. Hắn cười tủm tỉm lấy bài thi từ tay Lăng Sâm, rồi quay sang nói với Tô Lan Thu. "Thưa cô, vậy tan học hôm nay em sẽ chép xong rồi nộp cho cô ạ."
Tô Lan Thu nhíu mày. "Cô không thiên vị ai cả, không làm xong bài tập thì phải chép phạt. Sáng mai nộp cho cô là được."
Màn hài kịch nhỏ trôi qua êm đẹp. Có lẽ vì thông cảm cho việc Hình Thu Vũ đã vất vả chạy về từ Yến Thành, Tô Lan Thu thậm chí không ra thêm gấp đôi bài tập như thường lệ.
Vừa nghe tiếng chuông tan học, Tô Lan Thu vừa đi khỏi, Đoạn Tịch đã lập tức xách bài tập của mình chạy đến, ngang nhiên chiếm chỗ ngồi phía trước Hình Thu Vũ. "Không hổ danh là học sinh xuất sắc, đỉnh quá bạn Hình, anh hùng cứu mỹ nhân nhỉ!"
"Thế à?" Hình Thu Vũ liếc nhìn Lăng Sâm, ngượng ngùng gãi đầu. "Rõ thế à?"
Dù sao thì cũng khá đẹp.
Đoạn Tịch tự nhiên cầm hai tờ giấy kín mít chữ kia, bắt đầu sửa bài. "Quá rõ luôn ấy chứ, chúng ta quen biết bao năm, vừa nhìn là biết ngay cậu làm giả, chỉ có thể lừa được chị Thu vì cô ấy mới quen hai đứa các cậu được thời gian ngắn thôi. Chữ anh Sâm của tụi tớ đâu có trông thế này-"
Tô Lan Thu là giáo viên chủ nhiệm tạm thời của lớp họ từ cuối học kỳ một lớp 11, cô chủ nhiệm cũ của họ nghỉ sinh con.
Lăng Sâm cảm động đến nỗi mắt long lanh sao sáng, đang định phụ họa một câu: "Đúng vậy, chữ của tớ làm gì xấu đến thế."
Thì cậu nghe thấy giọng đểu giả đáng ăn đòn của Đoạn Tịch: "Chữ anh Sâm của tụi tớ xấu theo kiểu khác kìa!"
Nắm đấm của Lăng Sâm cứng lại.
Sau khi ăn một quả đấm, Đoạn Tịch ngoan hơn nhiều, tay viết không ngừng nhưng miệng vẫn líu lo không ngớt. Chẳng nên nghe kỹ vì toàn là những lời khen ngợi Lăng Sâm thôi, thậm chí ngay cả cái rắm của Lăng Sâm y cũng có thể khen thành một bông hoa.
Lăng Sâm cười mắng: "Biến đi c*."
Đoạn Tịch vội vàng trầm giọng: "Thần xin lui, lui một lần là lui cả đời!"
Lăng Sâm nghĩ thầm: Thằng này nếu có ngày phá sản chắc chắn vẫn có thể dựa vào cái miệng này để kiếm sống, kiểu như ngồi ngoài đường khen người ta lấy năm đồng một phút ấy, chắc chắn sẽ kiếm bộn tiền... Vua miệng pháo, đáng sợ thật! Hắt xì-
Cậu đang nghĩ vẩn vơ thì bỗng hắt hơi liền hai cái.
Lăng Sâm trừng mắt nhìn Đoạn Tịch: "Cậu đang chửi thầm tớ trong bụng đúng không?"
Đoạn Tịch vừa chép xong câu cuối cùng, làm một mặt quỷ đểu rồi lập tức chuồn thẳng.
Lăng Sâm lại hắt hơi thêm hai cái, xoa xoa da gà trên cánh tay, nhe răng với bóng lưng Đoạn Tịch đang cao chạy xa bay.
Gió bắc thổi ào ào làm bay tung giấy tờ trên bàn, Lăng Sâm vội cúi đầu nhặt từng tờ một. Cửa sổ đang mở toang được Hình Thu Vũ đóng sầm lại kín mít. Lăng Sâm nghe tiếng quay đầu lại, miệng còn lẩm bẩm điều gì đó, bỗng một chiếc áo khoác còn ấm hơi người phủ lên mặt cậu.
"Tớ không bị cảm! Chắc chắn là do Đoạn Tịch đang chửi tớ!"
Hình Thu Vũ ngượng ngùng giả vờ ho vài tiếng, sự dịu dàng nhung nhớ trong ánh mắt nhìn cậu đã bị cặp kính che khuất hoàn toàn. "Tớ thấy hơi nóng, cậu cầm áo giúp tớ được không?"
Áo khoác của Hình Thu Vũ rất ấm áp, bên trong lót nhung bông, phảng phất mùi nước giặt dễ chịu. Lăng Sâm chôn mặt vào lớp nhung, hít hít, ừm, đúng là mùi của Hình Thu Vũ.
Lăng Sâm nhanh chóng khoác áo lên người.
Lăng Sâm: "Ơ."
Lăng Sâm: "Tai cậu đỏ rồi kìa!"