Lolita

Chương 29

Cửa phòng tắm sáng đèn he hé mở; thêm vào đó, luồng sáng mảnh mai từ những ngọn đèn hồ quang bên ngoài lách vào qua bức mành mành; những tia sáng giao thoa ấy đâm thủng màn đêm trong phòng ngủ và để lộ ra tình cảnh sau đây.

Mặc một trong những chiếc váy ngủ cũ, Lolita của tôi nằm nghiêng giữa giường, quay lưng lại tôi. Tấm thân được che đậy nhẹ nhàng và tay chân trần trụi tạo thành chữ Z. Nàng để cả hai chiếc gối dưới mái đầu tóc sẫm rối bù của mình; một dải sáng nhợt nhạt vắt ngang những đốt xương sống phía trên.

Tôi dường như đã lột quần áo mình ra và luồn vào bộ pijama với sự khẩn trương phi thường vẫn được ám chỉ khi quá trình thay đồ bị cắt bỏ trong một cảnh phim; và tôi đã đặt đầu gối mình lên cạnh giường khi Lolita quay đầu và đăm đắm nhìn tôi qua những dải tối sáng.

Mà đấy là cái mà kẻ đột nhập không chờ đợi. Toàn bộ trò chuốc-thuốc (một việc khá đê tiện, entre nous soit dit) có mục đích tạo ra giấc ngủ sâu đến nỗi cả một đội quân cũng không thể đánh thức, và đây, nàng đăm đắm nhìn tôi, lúng búng gọi tôi: "Barbara." Barbara, đang mặc bộ pijama của tôi, chật ních so với cô, vẫn lơ lửng bất động phía trên cô bé nói mơ. Êm ái, với tiếng thở dài vô vọng, Dolly xoay người, lấy lại tư thế ban đầu của nàng. Trong ít nhất hai phút, tôi chờ đợi căng thẳng trên bờ vực, y như gã thợ may với cái dù tự làm, bốn mươi năm trước, khi sắp nhảy khỏi tháp Eiffel. Hơi thở mơ hồ của nàng mang nhịp điệu giấc ngủ. Cuối cùng tôi cố nhấc mình lên khỏi mép giường chật hẹp, rón rén kéo đầu thừa đuôi thẹo của những tấm vải trải giường chất đống dưới gót chân lạnh như đá của tôi — và Lolita nhấc đầu lên, há miệng nhìn tôi.

Như sau này tôi được một dược sĩ hữu ích cho biết, viên thuốc màu tía ấy thậm chí không thuộc về dòng tộc to lớn và danh giá của thuốc an thần, và mặc dù nó có thể gây buồn ngủ cho một kẻ loạn thần kinh chức năng tin rằng nó là dược phẩm hiệu nghiệm, thì nó vẫn là liều thuốc giảm đau quá nhẹ để tác động trong thời gian đủ lâu tới một nymphet đầy cảnh giác, mặc dù đã mệt lử. Dù tay bác sĩ ở Ramsdale là gã lang băm hay lão già tinh quái, thì thực ra điều ấy đã và đang chẳng có ý nghĩa gì quan trọng. Cái quan trọng, là tôi đã bị lừa. Khi Lolita mở mắt lần nữa, tôi nhận ra rằng dù thuốc có tác động hay không vào lúc muộn hơn trong đêm, thì sự an toàn mà tôi đã đặt lòng tin vào cũng chỉ là thứ giả mạo mà thôi. Đầu nàng chầm chậm quay đi và ngả xuống đống gối nhiều đến bất công. Tôi nằm hoàn toàn bất động trên bờ vực của mình, chăm chú nhìn vào mái tóc rối của nàng, vào ánh chập chờn da thịt nymphet, nơi nửa hông và bờ vai lờ mờ hiện ra, và cố gắng đo độ sâu giấc ngủ của nàng bằng nhịp nàng thở. Một ít thời gian trôi qua, chẳng có gì thay đổi, và tôi quyết định là tôi có thể mạo hiểm nhích gần hơn đôi chút tới ánh chập chờn đáng yêu và làm phát điên lên ấy; nhưng tôi vừa mới dịch vào vùng biên ấm nóng của nó thì hơi thở nàng ngưng lại, còn tôi có cảm giác gớm guốc rằng Dolores nhỏ bé đã hoàn toàn tỉnh giấc và sẽ nổ bùng trong tiếng gào thét nếu tôi chạm đến nàng bằng bất cứ bộ phận nào trên cơ thể khốn khổ của mình. Thưa độc giả, xin hãy làm ơn: cho dù quý vị đang tức điên lên với nhân vật chính trong cuốn sách của tôi, một kẻ yếu lòng, nhạy cảm một cách bệnh hoạn, vô cùng thận trọng, xin hãy đừng bỏ qua những trang thiết yếu này! Hãy hình dung tôi đi; tôi sẽ không tồn tại nếu quý vị không hình dung được tôi; hãy cố gắng thấy trong tôi một con nai đang run rẩy ở cánh rừng phi luân vô đạo của chính tôi; thậm chí hãy cười một chút đi nào. Xét cho cùng thì cười có mất gì đâu. Chẳng hạn (tôi gần như đã viết "chạn"), tôi chẳng có chỗ để ngả đầu, và một cơn ợ nóng (họ gọi cái món khoai tây rán ấy là "Kiểu Pháp," grand Dieu!) làm tăng thêm nỗi khó chịu của tôi.

Nàng lại ngủ mê mệt, ơi nymphet của tôi, nhưng tôi vẫn chưa dám khởi hành chuyến viễn du huyền diệu của mình. La Petite Dormeuse ou l'Amant Ridicule. Ngày mai tôi sẽ nhồi nhét nàng bằng những viên thuốc trước đây đã từng làm mẹ nàng hoàn toàn tê liệt. Trong ngăn để đồ trước ghế phụ trên xe — hay trong cái túi Gladstone nhỉ? Hay tôi hãy đợi nguyên một giờ rồi lại trườn đến gần. Khoa học về chứng cuồng tưởng nymphet là một khoa học chính xác. Để thực sự đụng chạm có thể cần đúng một giây. Khoảng cách một mi li mét có thể cần đến mười giây. Chúng ta hãy chờ.

Chẳng có gì ồn ào hơn một khách sạn Mỹ; và xin lưu ý quý vị rằng khách sạn này là nơi được cho rằng yên tĩnh, ấm cúng, cổ kính, như đang ở nhà — có "nếp sống thanh lịch" cùng đủ mọi thứ vớ vẩn kiểu đó. Tiếng loảng xoảng từ cửa thang máy — khoảng hai mươi yard phía trên đầu tôi về hướng tay trái nhưng tôi thấy rõ như thể nó ở trong thái dương bên trái — luân phiên với tiếng rầm rầm choang choang từ những vận hành đa dạng của máy móc và kéo dài qua nửa đêm. Thỉnh thoảng, ngay phía tai trái tôi (luôn giả định rằng tôi nằm ngửa, không dám hướng cái bên bỉ ổi hơn của mình về phía vùng hông mơ ảo của bạn đồng sàng), hành lang lại tràn đầy tiếng cười nói vui vẻ, âm vang và vô nghĩa, kết thúc trong hàng tràng lời chúc ngủ ngon. Khi những tiếng động này kết thúc, thì toilet ngay phía bên phải tiểu não tôi thay phiên. Nó là một cái toilet nam tính, mạnh mẽ, giọng trầm, và được dùng đi dùng lại nhiều lần. Tiếng róc rách, sự trào phun và dòng nước dội rất lâu sau đó đã làm rung lắc bức tường đằng sau tôi. Rồi kẻ nào đó phía chân tôi nôn thốc nôn tháo, gần như phun cả đời hắn ra cùng với rượu, và cái toilet của hắn trút nước xuống như thác Niagara thật sự, ngay phía bên kia phòng tắm của chúng tôi. Và khi cuối cùng mọi thác nước ngưng đổ, những thợ săn bị bỏ bùa đã yên giấc, thì đại lộ phía dưới cửa sổ mất ngủ của tôi, phía tay phải thao thức của tôi — một con đường trầm tĩnh, rõ ràng là của khu dân cư, trang nghiêm giữa hàng cây cao lớn — thoái hóa thành sào huyệt đê tiện của những chiếc xe tải khổng lồ gầm rú xuyên đêm ẩm ướt và lộng gió.

Cách chưa đến sáu inch từ tôi và sinh lực bừng bừng của tôi, là Lolita mờ ảo! Sau khi thao thức bất động rất lâu, những xúc tu của tôi lại mò mẫm về phía nàng, và lần này tiếng cọt kẹt của tấm đệm không làm nàng tỉnh giấc. Tôi tìm cách nhích thân xác kềnh càng và đói khát của mình tới gần nàng đến nỗi tôi cảm thấy mùi hương toát ra từ vai trần của nàng, tựa như hơi thở ấm áp trên má tôi. Và rồi nàng ngồi dậy, há miệng ngạc nhiên, thì thầm nhanh như điên chuyện gì đó về những chiếc thuyền, kéo mạnh vải trải giường và rơi trở lại vào trạng thái mất ý thức tươi thắm, mù mịt, trẻ trung của nàng. Lúc nàng trở mình, trong dòng suối mộng dồi dào, cánh tay vừa mới nâu vàng, giờ đẫm ánh trăng, đập ngang mặt tôi. Tôi giữ nàng trong một giây. Nàng tự thoát khỏi bóng tối cái ôm của tôi — làm điều đó một cách vô thức, không thô bạo, không có chút tư hiềm nào, nhưng cùng tiếng lẩm bẩm rầu rĩ không rõ ý của đứa trẻ đòi giấc ngủ tự nhiên của nó. Và tình huống lại vẫn như cũ: Lolita quay lưng cong về phía Humbert, Humbert gối đầu mình lên tay và cháy bỏng vì dục vọng và chứng khó tiêu.

Cái chứng này bắt tôi phải rón rén vào phòng tắm kiếm ngụm nước, có lẽ ngoài sữa với củ cải, thì đó là liều thuốc tốt nhất mà tôi biết với ca của mình; và khi tôi vào lại pháo đài sọc-mờ kỳ lạ nơi quần áo cũ mới của Lolita vắt theo nhiều tư thế mê muội khác nhau trên các món đồ đạc nhìn như thể đang mơ hồ trôi nổi, cô bé không-thể-là con gái tôi ngồi dậy và cất giọng nói trong trẻo bảo, rằng nàng cũng muốn uống nước. Nàng cầm chiếc cốc giấy đàn hồi và lạnh lẽo trong bàn tay mờ mờ của mình và nuốt cạn thứ đựng trong nó với thái độ biết ơn, hàng mi dài chĩa về phía chiếc cốc, và sau đó, với một cử chỉ trẻ con mà chứa chan quyến rũ nhiều hơn bất cứ mơn trớn nhục dục nào khác, bé Lolita chùi đôi môi lên vai tôi. Nàng ngả người lên gối (tôi đã lấy bớt cái của tôi vào lúc nàng uống nước) và lại ngủ thiếp đi ngay lập tức.

Tôi không dám đưa ra mời nàng viên thuốc thứ hai, và chưa từ bỏ hy vọng rằng viên thứ nhất vẫn còn có thể làm nàng ngủ sâu hơn. Tôi bắt đầu nhích về phía nàng, sẵn sàng đón nhận bất kỳ nỗi thất vọng nào, dù biết rằng chờ được thì hay hơn nhưng lại không thể chờ. Gối tôi tỏa hương tóc nàng. Tôi nhích về phía người tình chập chờn của mình, dừng hoặc lùi lại mỗi khi tôi nghĩ là nàng cựa quậy hoặc sắp cựa quậy. Làn gió nhẹ từ xứ sở thần tiên đã bắt đầu tác động đến những suy nghĩ của tôi, và giờ đây chúng có vẻ được diễn đạt bằng nét chữ nghiêng, như thể mặt phản chiếu chúng đã bị gợn sóng bởi bóng ma của những làn gió hư ảo ấy. Hết lần này đến lần khác, ý thức của tôi gập sai chiều, thân tôi lảo đảo lê bước vào quả cầu giấc ngủ, rồi lại lết ra khỏi nó, và một đôi lần tôi chợt thấy mình đang buông trôi theo tiếng ngáy sầu muộn. Màn sương mù dịu dàng ôm những ngọn đồi ước ao. Đôi lúc dường như tôi thấy con mồi bị bỏ bùa sắp sửa thỏa hiệp với gã thợ săn bị bỏ bùa, và hông nàng đang lần đường về phía tôi bên dưới cát mềm của bãi biển cổ tích xa xăm; rồi bóng mờ gợn sóng ấy lay động, và tôi biết nàng đã xa tôi hơn bao giờ hết.

Sở dĩ tôi nhấn nhá lâu như vậy về những run rẩy dò dẫm của cái đêm xa xôi ấy, là do tôi cố chứng minh rằng tôi không phải, chưa bao giờ là, và không bao giờ có thể trở thành, một kẻ vô lại tàn bạo. Những miền hiền hòa mộng mơ, mà tôi đã lẻn qua, là di sản của các thi sĩ — chứ không phải là vùng đất mà tội ác lảng vảng. Giả dụ tôi có đạt được mục đích của mình, thì nỗi sướng khoái của tôi sẽ hoàn toàn êm dịu, một ca tự cháy từ bên trong, mà nàng sẽ hầu như không cảm thấy sức nóng, thậm chí nếu nàng bừng tỉnh. Nhưng tôi vẫn hy vọng nàng có thể dần dần bị nhận chìm vào trạng thái hoàn toàn đờ đẫn và sẽ để cho tôi hưởng thụ nhiều hơn là một ánh chập chờn từ nàng. Và thế là, giữa những áng chừng thăm dò, với trạng thái rối loạn nhận thức đang biến hóa nàng thành những đốm sáng trăng mang hình con mắt hoặc một bụi hoa phủ lông tơ, tôi vẫn mơ tôi tỉnh lại, vẫn mơ tôi nằm rình mò.

Vào những giờ đầu tiên của buổi sáng, có một quãng lặng yên bình trong đêm thao thức của khách sạn. Rồi gần bốn giờ thì toilet hành lang xối nước như thác và cửa của nó sập mạnh. Sau năm giờ một chút thì một bài độc thoại âm vang bắt đầu vọng đến, thành vài đợt, từ cái sân trong nào đó hoặc bãi đỗ xe. Nó không hẳn là độc thoại, bởi lẽ người nói cứ vài giây lại dừng lại để lắng nghe (có lẽ) một gã khác, nhưng giọng nói khác ấy không đến tai tôi, cho nên không thế rút ra được ý nghĩa thực sự nào từ việc nghe một phía ấy. Ngữ điệu nhạt nhẽo của nó, tuy vậy, giúp mang bình minh đến, và căn phòng đã ngập tràn ánh xam xám tim tím, khi vài toilet cần cù bắt đầu làm việc, cái này sau cái khác, còn cái thang máy loảng xoảng và hay rên rẩm bắt đầu ngoi lên và đưa xuống những kẻ dậy sớm và xuống sớm, trong vài phút tôi khổ sở ngủ lơ mơ, Charlotte là nàng tiên cá trong bể cá ngả màu xanh lục, nơi nào đó ngoài hành lang, tiến sĩ Boyd lên tiếng "Chào buổi sáng" với một giọng nói ngọt xớt, những con chim đang bận tíu tít trên hàng cây, và rồi Lolita ngáp.

Thưa các quý bà lãnh cảm trong bồi thẩm đoàn! Tôi nghĩ là hàng tháng, thậm chí hàng năm, sẽ trôi qua trước khi tôi dám bộc lộ mình với Dolores Haze; nhưng đến sáu giờ thì nàng bừng tỉnh, và đến sáu giờ mười lăm chúng tôi đã là tình nhân đúng nghĩa. Tôi sắp kể cho quý vị nghe một điều rất kỳ lạ: chính nàng là người đã dụ dỗ tôi.

Lúc nghe thấy tiếng ngáp ban mai đầu tiên của nàng, tôi liền giả vờ ngủ bằng gương mặt đẹp nhìn nghiêng. Thật ra thì tôi hoàn toàn không biết phải làm gì. Liệu nàng có sửng sốt khi phát hiện ra tôi bên cạnh nàng, chứ không phải trên chiếc giường phụ nào đó? Liệu nàng có gom quần áo nàng lại và giam mình vào phòng tắm? Liệu nàng có đòi được đưa ngay lập tức về Ramsdale — về bên giường bệnh mẹ nàng — hay quay lại trại hè? Nhưng Lo của tôi là một cô nàng thích đùa. Tôi cảm thấy ánh mắt nàng trên người tôi, và khi nàng cuối cùng cũng thốt lên tiếng cười cố nén ấy, tiếng cười mà tôi rất yêu, tôi biết đôi mắt nàng cũng đang cười. Nàng lăn qua bên tôi, và mái tóc nâu ấm áp của nàng vương lên xương quai xanh của tôi. Tôi vờ vịt làm bộ tỉnh giấc. Chúng tôi nằm yên lặng. Tôi dịu dàng vuốt tóc nàng, và chúng tôi dịu dàng hôn nhau. Nụ hôn của nàng, theo tâm trạng bối rối đến u mê của tôi, có chút sành sỏi khá tức cười trong rạo rực và dò xét, nó làm tôi kết luận là nàng đã được huấn luyện vào lứa tuổi non tơ bởi một bé gái Đồng Tính nào đó. Không anh bạn Charlie nào có thể dạy nàng chiêu đó. Như thể muốn xem tôi có thỏa thuê và học được bài không, nàng ngả người ra xa và quan sát tôi. Gò má nàng đỏ bừng, môi dưới nàng căng mọng loáng ướt, sự tan chảy của tôi đã rất gần. Bỗng nhiên, với tiếng nổ bùng từ niềm hân hoan thô vụng (dấu hiệu của nymphet!), nàng áp miệng vào tai tôi — nhưng trong một lúc khá lâu, tâm trí tôi không thể phân tách tiếng sấm nóng bỏng thầm thì của nàng thành những lời rõ ràng, nàng cười, vén tóc khỏi mặt, thử lại lần nữa, và dần dần cảm giác lạ lùng về cuộc sống trong một thế giới mộng tưởng, điên loạn, mới toanh, nơi mọi thứ được cho phép, xâm chiếm tôi khi tôi hiểu ra những gì nàng gợi ý. Tôi trả lời là tôi không biết nàng và Charlie đã chơi trò nào. "Anh muốn nói là anh chưa bao giờ...?" — nét mặt nàng nhăn lại trong một cái nhìn chằm chằm đầy vẻ hoài nghi ghê tởm. "Anh chưa bao giờ..." nàng lại bắt đầu. Tôi lợi dụng thời gian tạm nghỉ để rúc vào nàng một tí. "Thôi đi, anh," nàng rên rỉ bằng giọng mũi, hấp tấp giật bờ vai rám nắng của nàng khỏi đôi môi tôi. (Thật hết sức kỳ lạ cái cách nàng coi — và cứ tiếp tục coi như thế trong một thời gian rất lâu — mọi mơn trớn ngoài hôn môi hay hành động ái ân trần trụi đều là "dãi nhớt lãng mạn" hoặc "bất bình thường".)

"Anh muốn nói," nàng vẫn cố nài, giờ thì đang quỳ trên tôi, "anh chưa bao giờ làm chuyện đó khi anh còn là một chú bé?"

"Chưa bao giờ," tôi trả lời hoàn toàn thật thà.

"Được đấy," Lolita nói, "ta bắt đầu từ đây nhé."

Tuy nhiên, tôi sẽ không làm phiền các độc giả thông thái của tôi bằng những miêu tả chi tiết về sự tự tin quá mức của Lolita. Chỉ cần nói thể này là đủ: tôi không thấy dấu vết e lệ nào ở cô gái trẻ đẹp có cơ thể mới phát triển này, một cô gái đã bị nền giáo dục hiện đại dành chung cho cả trai và gái, các tập tục thanh thiếu niên, lối sống trác táng bên đống lửa trại và vân vân làm hư hỏng một cách hoàn toàn vô vọng. Nàng nhìn nhận hành động tình dục trần trụi đơn thuần là một phần thế giới bí mật của giới trẻ, xa lạ với người lớn. Những gì người lớn làm vì mục đích sinh sản không phải việc của nàng. Sinh lực của tôi được sai khiến bởi Lo bé bỏng theo cách thức mãnh liệt, vô cảm và thực dụng như thể nó là phụ kiện vô tri vô giác không liên quan gì đến tôi. Trong lúc hăm hở gây ấn tượng cho tôi với thế giới của những đứa trẻ dẻo dai, nàng hoàn toàn không chuẩn bị cho đôi chút khác biệt giữa sinh lực của trẻ con và của tôi. Chỉ có sự kiêu hãnh mới ngăn trở nàng khỏi việc bỏ cuộc, vì, trong tình thế khó khăn kỳ quặc của mình, tôi giả bộ tột cùng đần độn và để mặc nàng làm gì thì làm — ít nhất là trong khi tôi có thể vẫn còn chịu đựng được chuyện đó. Nhưng thực sự thì đây là những vấn đề không liên quan; tôi không quan tâm chút nào với cái gọi là "tình dục". Bất cứ ai cũng có thể hình dung được những yếu tố thú tính này. Một nỗ lực lớn hơn vẫy gọi tôi: xác định một lần dứt khoát những ma lực nguy hại của các nymphet.
Bình Luận (0)
Comment