Long Châu

Chương 143

- Chúng ta về thôi!

Đám người thở dài một hơi đầy tiếc nuối sau khi nghe lời tuyên bố của lão giả kia.

Mặc dù không biết cây cột trụ kia là thứ gì nhưng chỉ dựa vào việc ba kẻ thực lực cường đại kia tranh cướp cũng đã đủ để bọn hắn biết mình vừa đánh mất báu vật lớn nhất bên trong Hạ Thế này.

- Hừ, nếu như tên Dương Kha kia lần này chịu tham gia thì đâu đến nỗi chúng ta phải khốn đốn như vậy, hiện tại ngay cả bảo vật cũng bị cướp mất - Long Tín nghiến răng gắt lên một tiếng.

Ba kẻ vừa rồi thực sự quá kinh khủng, nếu có thêm Dương Kha góp mặt vậy thì phe Huyết Nguyệt đã không đánh mất thứ đó.

Ngay cả hạng hai Hoàng Kim Bảng như Thiên Nhật mặc dù chưa toàn lực ra tay nhưng không khó để đoán hắn chỉ có thể đánh ngang cơ với một trong ba kẻ đó.

Long Tín cũng tự tin nếu ở trong trạng thái tốt nhất mà đối đầu với ba kẻ này thì hắn cũng đủ sức để đánh một trận, tiếc là lúc đó hắn lại tiêu hao quá lớn, hiện tại vẫn còn phải ở lại khôi phục nguyên khí một thời gian.

- Thái Tử, còn Long Tiêu tính sao đây? - Long Tương ở bên cạnh kính cẩn hỏi ý kiến của hắn.

Long Tín nhướng mày mở một mắt nhìn theo bóng lưng Long Tiêu đang gấp rút rời đi rồi lạnh nhạt nói ra:

- Hừ, không cần vội. Tạm thời cứ tha cho hắn, lần sau gặp lại chính tay ta sẽ đích thân lấy cái mạng nhỏ của hắn.

Đám người Long tộc nghe vậy thì có cũng ngoan ngoãn nghe theo, Thái Tử điện hạ đã muốn đích thân lấy mạng Long Tiêu, có cho mười cái mạng bọn hắn cũng không dám tự tiện hớt tay trên của người.

...

- Chúng ta trở về thôi!

Ở một góc vắng vẻ, Đoàn Nam đang gọi cho Ánh Dương cùng trở về Đoàn gia, nàng hiện tại còn đang lưu luyến tâm tự với Hắc Vũ.

- Chàng không cùng ta trở về Đoàn gia sao? - Ánh Dương có chút lưu luyến hỏi.

Mặc dù Hắc Vũ trước đó đã hứa là sẽ tới Đoàn gia để nói chuyện với lại phụ thân nàng nhằm mục đích xin được đính hôn nhưng cũng có không biết lâu mau hắn mới trở lại.

Qua những lần tiếp xúc trước đây Hắc Vũ cũng đã hiểu rõ phụ thân nàng cũng không phải người khó tính, chỉ cần đến nói rõ mọi chuyện, tin tưởng hắn cũng không nỡ ngăn cấm chuyện tình cảm của nữ nhi.

Ánh Dương cũng biết phụ thân mình sẽ không bắt buộc Hắc Vũ phải mang đến lễ vật long trọng gì chỉ cần hắn tỏ ra xứng đáng là được.

Vả lại cho dù là lão có muốn đòi sính lễ đính ước long trọng gì đi nữa thì chỉ riêng gốc Phục Hồn Thảo mà Hắc Vũ đang gửi nhờ chăm sóc ở Đoàn gia cũng là một báu vật lớn rồi.

- Vu lão cũng đã về Minh Long Bang, ta trước tiên sẽ trở về để báo cáo tình hình với bang chủ trước rồi sẽ đến Đoàn gia, sớm thôi sẽ gặp lại nàng.

Hắc Vũ nắm chặt lấy bàn tay của nàng, hắn nhẹ nhàng an ủi.

- Được rồi, vậy ta sẽ đợi chàng! Ta đi đây!

Ánh Dương nói xong thì cuối cùng cũng dứt khoát chia tay, nàng quay người cùng Đoàn Nam trở về.

Hắc Vũ cũng nhanh chóng trở lại khách điếm nơi người của phe Kim Nhật đang tập trung, Long Thiên Hoàng hiện tại cũng đang chờ đợi hắn để cùng trở về.

Bất quá chỉ vừa mới đi được một đoạn thì bỗng nhiên một cơn nhói nhẹ xuất hiện trong linh hồn hắn khiến Hắc Vũ khuôn mặt trở nên xám xịt.

Khuôn mặt hắn như vậy không phải là vì đau đớn mà là vì hắn biến cơn đau này báo hiệu cho điều gì.

- Thanh Giang không ổn! - Hắn trầm trọng thốt ra một câu.

Cảm giác đau nhói vừa rồi chính là tín hiệu cho việc Thanh Giang lúc này đang gặp nguy hiểm.

Sau khi cả hai người cùng song tu, hắn và nàng cùng luyện Hợp Hồn Liên Quyết, giữa cả hai đã sinh ra một tia liên kết.

Tia liên kết này sẽ kết nối linh hồn của cả hai, cho dù là bất cứ ở đâu, một người gặp nguy hiểm người còn lại sẽ lập tức cảm ứng được qua một cơn nhói nhẹ.

Cũng nhờ công dụng thần kì của Hợp Hồn Liên Quyết mà lúc này đây hắn biết được Thanh Giang đang gặp nguy hiểm đến tính mạng.

Bất quá hiện tại hắn không biết nàng đang ở đâu, nơi duy nhất mà hắn nghĩ tới chỉ có đảo Ngọc Lân, cũng là nơi mật thất tu luyện của nàng.

Tuy nhiên hiện tại hắn đang ở Trọng Thế Đảo, nếu xem trên Hoàng Vũ bản đồ thì nó nằm ngay chính giữa trung tâm thế giới, trong khi Ngọc Lân Đảo nằm đâu đó ở biển Đông thuộc Đông Hải Quần Đảo.

Từ đây tới đó khoảng cách vô cùng xa, nếu hắn cứ như vậy mà đi thì không biết đến bao giờ mới tới nơi, cách nhanh nhất để đến được đó chỉ có thể là xé rách không gian.

Hắc Vũ chợt nhớ đến Thái Hồng Thủy, nữ nhân này là đệ tử của Thu Thủy Môn, là môn phái nắm giữ lãnh thổ vùng Đông Hải, nàng chắc chắn sẽ biết chính xác vị trí của Ngọc Lân đảo, nếu như có cường giả cấp Tiên đi theo nàng thì chỉ cần nhờ đưa hắn đến đó, cùng là một phe tin chắc nàng sẽ không từ chối.

Tuy vậy nhưng hắn lại gạt bỏ suy nghĩ này bởi vì vị trí của khách điếm còn khá xa, trong Bảo Thế Thành lại không được phi thân, nếu đợi hắn chạy bộ đến đó, e rằng Thanh Giang đã...

Nghĩ đến đây hắn liền lấy từ trong nhẫn trữ vật ra chiếc nhẫn chứa đựng linh hồn của Khương lão.

- Khương lão, Khương lão! Ta có việc, người nhanh ra đây gấp! - Hắn gấp rút gọi, hắn vội đến mức quên cả kính ngữ.

Ngay sau tiếng gọi, giọng nói của Khương lão liền vọng ra:

- Tiểu tử thối, lại chuyện gì mà gọi ta gấp gáp thế? Muốn ngủ một chút cũng không yên với ngươi a! - Giọng lão hóa có chút mệt mỏi lại có chút nóng giận.

- Người có biết vị trí đảo Ngọc Lân nằm ở Đông hải không?

- Ha ha, để ta nói cho ngươi biết, cho dù hiện tại hành tinh này có biến đổi khác xa với thời của ta thì bất cứ chỗ nào ta muốn cũng có thể đến - Lão tử tin nói ra.

- Tốt, vậy người mau giúp ta đến Ngọc Lân đảo - Hắn nghe vậy thì liền hứng khởi.

- Haizzz, tiểu tử ngươi thật là bóc lột người, ta chưa hồi phục được bao nhiêu lại phải giúp ngươi rồi.

- Mong Khương lão giúp đỡ, ta hiện tại đang vội đi cứu người - Hắc Vũ không có thời gian giải thích liền vội vàng hối thúc lão.

- Được rồi...

Khi Khương lão vừa dứt lời, từ bên trong chiếc nhẫn, một lực lượng liền phóng ra đem không gian trước mặt Hắc Vũ xé ra tạo thành một cái lỗ hổng đủ để hắn chui qua.

Hắn không suy nghĩ nhiều liền tiến vào bên trong.

Mặc dù bản thân Hắc Vũ biết rõ, kẻ đủ sức gây nguy hiểm đến tính mạng cho một Vũ Tiên như Thanh Giang thì hắn chắc chắn không phải là đối thủ nhưng hắn vẫn muốn liều mạng đến đó thử xem, biết đâu lại có thể cứu nàng, hơn nữa bên cạnh hắn còn có Khương lão nên không cần quá lo ngại.

...

Sau khi xuyên qua khoảng không gian vô định, Hắc Vũ cuối cùng cũng đã đến được đảo Ngọc Lân.

Lần trước hắn vẫn chưa có cơ hội quan sát kĩ, hiện tại hắn mới thấy đảo Ngọc Lân này chỉ là một hòn đảo nhỏ nằm tại một nơi hẻo lánh ở Đông hải, diện tích cũng không quá lớn.

Hắc Vũ vừa đáp xuống đảo liền thu liễm toàn bộ khí tức, thân pháp cấp tốc dịch chuyển nhưng cố gắng không để lại âm thanh nào, hắn men theo bờ biển chạy vòng quanh đảo dò xét.

Vì lần trước Thanh Giang xé rách không gian mang hắn đi nên hắn không hề biết lối vào mật thất của nàng ở đâu, bây giờ chỉ còn có cách đi quanh đảo tìm kiếm.

Không qua bao lâu, hắn cũng đã có được manh mối.

Trước một lưng núi trên đảo, lúc này có ba tên nam tử đang ngồi, cả ba tên đều mặc cùng một loại đồng phục, điều này chứng tỏ cả ba bọn hắn đều thuộc một môn phái.

Ba tên này đều có tu vi Vũ Đế trở lên, tên mạnh nhất đã đạt đến Vũ Đế lục trọng, tiếp đến là hai tên Vũ Đế tứ trọng.

Hắc Vũ nhẹ nhàng tiếp cận để quan sát, có công dụng che giấu khí tức quá mức thần kì của Vũ Hồn Song Quyết trong cùng cấp độ nếu bọn chúng không tận tình dò xét thì khó có thể phát hiện ra hắn.

- Không biết bao giờ trưởng lão mới trở lại đây? - Một trong số hai tên Vũ Đế tứ trọng lên tiếng.

- Chắc sẽ không lâu đâu, đợi trưởng lão quay trở lại thì nữ nhân kia cũng xong đời - Một tên khác đáp lại hắn.

Hắc Vũ nghe hai tên này nói chuyện với nhau thì liền nghiến răng nghiến lợi, nữ nhân mà bọn hắn nói còn ai khác ngoài Thanh Giang nữa.

- Nữ nhân kia cũng thật lợi hại, chỉ mới ít lâu không gặp hiện tại đã là Vũ Đế nhị trọng, nếu không phải trưởng lão có chút thủ đoạn thì e rằng cũng khó mà khiến nàng ta trọng thương được.

Hắc Vũ hiện tại sắc mặt trầm xuống, sát khí lạnh lẽo đến cực điểm.

Hắn đã xác định Thanh Giang là nữ nhân của mình thì chắc chắn sẽ bảo vệ nàng, hiện tại lại có kẻ động nàng, hắn làm sao có thể để chuyện giống như kiếp trước xảy ra, cho dù là đối thủ hiện tại có cường đại vượt xa thì hắn cũng nhất định phải liều.

- Nữ nhân này năm lần bảy lượt đắc tội với Thủy Tiên Môn chúng ta, không diệt đi nàng chính là hoạ lớn. Tới lúc trưởng lão đem theo trận sư tới hủy đi cái động phủ này, ta muốn xem thử nàng ta còn trốn được vào đâu - Tên nam tử Vũ Đế lục trọng cười lạnh nói.

Thanh Giang hiện tại đã trọng thương, ngay cả nửa phần sức lực hiện tại là cũng không thể dùng đến, trưởng lão để bọn hắn lại đây là đề phòng vạn nhất nữ nhân kia bỏ chạy.

Chỉ cần tóm được nữ nhân này bọn hắn xem như cũng được trọng thưởng.

..........

- Đây là lì xì:))
Bình Luận (0)
Comment