Long Châu

Chương 156

Từ bên dưới hố sâu, một luồng khí lạnh lẽo truyền đến khiến Hắc Vũ giật mình, thân ảnh con rắn bỗng xuất hiện ra trước mắt hắn.

Nếu chỉ là con rắn kia thì hoàn toàn không có gì có thể khiến hắn kinh ngạc, bất quá diện mạo của nó hiện tại vô cùng khác lúc trước.

Hiện tại trên người con rắn không còn là màu đen nổi bật như lúc trước nữa mà toàn thân bị bao phủ bởi một lớp băng tuyết.

Hắc Vũ nhìn vào tình trạng cũng có thể hiểu được con rắn này hiện đã bị hoá đá, thậm chí hắn phát hiện linh hồn của nó đã không còn trong cơ thể, điều này chứng tỏ con rắn này đã chết.

Tuy nhiên điều này hoàn toàn vô lý bởi vì lúc này con rắn đang lao đến phía hắn, điều này một con yêu thú đã chết hoàn toàn không thể nào làm được.

Hắc Vũ tạm thời gác lại dòng suy nghĩ, tay hắn lập tức đánh ra Minh Hoả Chưởng về phía con rắn.

Một ngọn lửa màu xanh lập tức được đánh về phía con rắn nhưng nó không có chút gì là sợ sệt, đôi mắt vô hồn như không quan tâm.

Ngọn lửa đánh đến phía con rắn nhưng không trụ được bao lâu, chỉ một cái va chạm lập tức đã bị nó triệt tiêu.

- Ở dưới này nhiệt độ thấp khiến cho linh hoả của chủ nhân bị giảm sức mạnh - Âm thanh hệ thống vang lên.

Hắc Vũ cắn răng, nhiệt độ của nơi này thực sự khiến hắn bị áp chế quá nhiều, phải biết nếu là ở bên trên thì một chưởng vừa rồi là đã đủ để gây ra ảnh hưởng với con rắn kia.

- Chủ nhân, ta cảm thấy bên dưới kia có thứ gì đó, nhất định không tầm thường - Hệ thống lại một lần nữa nói.

- Ồ, không bình thường? - Hắc Vũ trở nên nghi hoặc, nếu hệ thống đã nói là không bình thường thì chắc chắn bên dưới có tồn tại thứ gì đó, hắn nhất định phải khám phá cho bằng được.

Bất quá hiện tại hắn phải đối phó với con rắn này trước thì sau đó mới có thể xuống bên dưới kia thăm dò.

- Trước tiên dụ nó lên! - Hắc Vũ nói sau đó đạp vào các vách hang mà phóng lên trên.

Con rắn lúc này cũng đuổi theo hắn một cách sát rạt không rời, chỉ cần Hắc Vũ dừng lại lập tức sẽ dính phải công kích của nó.

Cả hai một lần nữa đuổi theo nhau, mãi cho đến khi Hắc Vũ cảm thấy cái lạnh bên dưới đã không còn ảnh hưởng đến mình nhiều thì lúc này mới quay người, một cái Hoả Minh Chưởng lại tiếp tục được đánh ra.

Ngọn lửa từ Hoả Minh Chưởng đánh ra lúc này mạnh mẽ khác hẳn với lúc trước, nó đã không còn bị cái lạnh khắc chế nên nhiệt độ nóng hơn trước rất nhiều.

Hắc Thổ Xà ăn một cái hoả chưởng vào đầu không chết nhưng lớp băng giá trên người cũng có chút suy thoái, bất quá nó vẫn tiếp tục lao đến phía Hắc Vũ.

- Hừ, mượn ngươi làm vật để ta luyện kiếm! - Hắc Vũ hừ lên một tiếng, trên tay Uy Linh Kiếm Hồn lập tức xuất hiện, uy áp bá đạo toả ra, bất quá không hề ảnh hưởng đến con rắn một chút nào.

Dựa vào điểm này hắn có thể khẳng định con rắn lúc này đã chết, linh hồn của nó đã rời khỏi cơ thể nên uy hồn hoàn toàn không thể ảnh hưởng đến nó, tuy nhiên lý do vì sao nó vẫn có thể chuyển động thì vẫn còn là một ẩn số.

Con rắn lúc này đã đến sát Hắc Vũ, miệng nó há to ra chỉ chực chờ cắn vào người hắn.

- Tới đây! Bạo Hồn Khắc!

Uy Linh Kiếm Hồn trên tay hắn bùng phát ra hồn lực mạnh mẽ, mũi kiếm nhắm ngay đỉnh đầu con rắn rồi đâm xuống.

Hồn lực bàng bạc mà ra, mũi kiếm mặc dù không chạm vào cơ thể con rắn nhưng hồn lực lại như một dòng nước tràn vào trong người nó, đặc biệt là đầu.

Đây là chiêu thức Hắc Vũ mới nghĩ ra thời gian gần đây, dựa vào gợi ý của hệ thống.

Lúc trước khi suy nghĩ về hồn kĩ, hệ thống có nói với hắn hai thứ mạnh mẽ nhất của Hồn tu một là linh hoả, hai chính là hồn lực, công kích đáng sợ nhất của Hồn tu chính là công kích linh hồn của đối phương.

Dựa vào điều này hắn đã nghĩ ra Bạo Hồn Khắc chính là một vũ kĩ công kích linh hồn, đem hồn lực khắc vào linh hồn của đối phương sau đó công kích nó từ bên trong.

Một điểm hạn chế của hồn kĩ này là bắt buộc Hắc Vũ phải tiếp cận gần với đối phương sau đó bất ngờ ra tay, lúc đó hồn lực của hắn mới dễ dàng tiếp cận linh hồn của đối phương được, uy lực thi triển càng mạnh hơn.

Chỉ tiếc là con rắn này đã không còn tồn tại linh hồn nếu không chắc chắn sau khi nếm thử chiêu vừa rồi của hắn sẽ khiến nó chịu không ít thiệt thòi.

Nhận một chiêu của Hắc Vũ, toàn thân con rắn chấn động kịch liệt, khối băng giá xung quanh người nó xuất hiện những vết nứt vỡ.

Hắc Vũ co tay còn lại tung một đấm vào đầu nó khiến khối băng đã nứt sẵn trở nên vỡ nát hơn, cơ thể của con yêu thú cũng mất đi lực lượng rồi rơi xuống bên dưới.

Hắn dễ dàng đánh bại một con yêu thú trong cùng cấp như vậy một phần là vì con yêu thú này đã không còn linh hồn điều khiển mà chỉ biết tấn công một cách vô tri, cộng thêm Uy Linh Kiếm Hồn là một công pháp giúp thi triển hồn kĩ mạnh mẽ hơn bình thường.

- Đánh tiếc là không còn linh hồn! - Hắn thở dài một cách đầy tiếc nuối, linh hồn của Tam giai hậu kì yêu thú là thứ cần thiết đối với hắn, để mất như vậy quả thực là đáng tiếc.

- Xuống dưới một chút xem sao.

Hắc Vũ nói sau đó lại nhảy xuống dưới hố sâu, hắn dự định sẽ thăm dò một chút, chỉ cần có biến cố nào sẽ lập tức leo lên trên.

Càng xuống sâu nhiệt độ lại càng tăng lên, cái lạnh ăn sâu vào bên trong da thịt mặc dù đã có Hồn lực và linh hoả bảo vệ, hắn thậm chí còn thở ra cả khói, sắc mặt tái đi vì cái lạnh.

Cũng may hắn đã có thời gian kha khá luyện hồn trên đỉnh núi tuyết nên vẫn còn có thể chống chọi lại cái lạnh này một chút.

Hắc Vũ cũng cảm nhận được Hấp Lực Luyện Thể cũng đang từ từ được tăng cường, linh hồn của hắn cũng trở nên mạnh mẽ hơn với tốc độ chậm rãi, bất quá cái lạnh này chỉ sợ hắn không duy trì được lâu nữa.

- Đáng chết, nếu như có thể dùng được Dung Nham thì đâu đến nỗi như vậy! - Hắn chửi một tiếng.

Nếu hiện tại hắn vẫn còn có thể sử dụng Dung Nham và Thạch, kết hợp thêm hồn lực thì đối phó với cái lạnh này đã không khó khăn như vậy.

Hắc Vũ đi mãi cuối cùng cũng đến đích, hắn thành công rời khỏi cái hang vừa rồi, thay vào đó là một cái hang lớn hơn.

Diện tích của cái hang này cực kì lớn, lớn đến mức có thể chứa được cả một thế lực ở dưới này, nhiệt độ nơi này cũng thấp kinh khủng, độ lạnh của nơi này có thể sánh ngang với đỉnh núi tuyết kia.

Vơi nhiệt độ này hắn không thể chịu đựng được lâu, phải nhanh chóng khám phá nơi này trước khi cơ thể hắn không chịu nổi mà đóng băng.

Hắn đảo mắt quan sát tình hình xung quanh, nơi này toàn bộ đều bao phủ bởi một lớp băng màu xanh lạnh lẽo.

Đặc biệt ở phía xa hắn có thể nhìn thấy những tảng băng với hình thù kì lạ khiến hắn không nhịn được tò mò mà tiến tới.

Khi tiến tới gần, hắn mới kinh dị phát hiện ra bên trong những khối băng này cho chứa các sinh vật với hình dáng kì lạ.

Loài sinh vật này có hình dạng gần giống người nhưng hơi dáng lại hơi khom xuống như khỉ, thân thể chúng cũng cao gần bằng với con người, toàn thân được phủ một lớp cứng như áo giáp, sau lưng bọn chúng còn có một đôi cánh mỏng.

Hắc Vũ lúc này mới quan sát cái đầu của chúng, nó có hình dạng khá giống loài kiến với hai cái răng lớn và trẻ cặp mắt to, trên đầu còn có hai cặp râu.

Đặc biệt biểu cảm của mỗi con đều trông vô cùng hoảng hốt, có lẽ trước khi bị đóng băng đã gặp phải cảnh tượng gì đó kinh khủng lắm.

- Loại yêu thú gì thế này? - Hắc Vũ bật thốt lên.

Theo những gì hắn biết thì trên thiên hạ này chưa từng có ghi chép nào về loại sinh vật như thế này.

- Hệ thống, đây là thứ gì? - Hắn quay sang hỏi hệ thống, mặc dù hắn không biết nhưng tin chắc hệ thống sẽ có thông về nó.

- ...

Đáp lại câu hỏi của hắn chỉ là sự im lặng đáng sợ của hệ thống, phải mất một lúc sau nó mới lên tiếng.

- Đây là một loại sinh vật lai tạo giữa người và côn trùng, cụ thể là kiến.

- Người lai?! - Hắc Vũ kinh ngạc không thôi, hắn chỉ nghĩ thứ này là sản phẩm của những bộ phim viễn tưởng, không ngờ hiện tại ở nơi này lại có.

- Kẻ tạo ra loại sinh vật này chắc chắn tâm lý không bình thường, không ai lại đi lai giữa người và côn trùng như vậy! - Hắc Vũ nói.

Theo dự đoán của hắn, kẻ tạo ra thứ này chắc chắn là một tên điên, đem hai loài khác nhau lai tạo sản phẩm tạo ra không khác nào quái thai cả.

Cũng không phải con lai nào cũng được giống như Long Tiêu, Long tộc là chủng tộc đặc biệt, vừa sinh ra đã có thể hoá hình người cho nên con lai như Long Tiêu không bị dị dạng.

Còn về những sinh vật này, hắn không biết nó có khả năng hoá hình thành nhân loại hay không nhưng dựa vào ngoại hình của chúng có thể khẳng định chúng đã bị dị dạng, bất quá bộ dáng này của chúng cũng không đến nỗi tê, ngược lại còn rất oai phong.

- Kẻ tạo ra thứ này chắc hẳn là một cường giả Hồn tu có kiến thức sâu rộng về y học, có lẽ trong quá trình nghiên cứu hắn đã lai tạo ra loại yêu thú kì lạ này sau đó phát triển chúng thành nhiều cá thể - Hệ thống nói.

Hắc Vũ gật đầu sau đó lại tiếp tục đi về phía trước, hắn cũng không muốn phá vỡ lớp băng để lôi con yêu thú ra làm gì, dù sao hắn cũng không đến mức bệnh hoạn như tên kia, đến luyện đan hắn còn lười nữa là những kiến thức kì quái như vậy.

Hắn đi thẳng về phía trước, lại có thêm nhiều cá thể bị đóng băng khác ở xung quanh, biểu cảm đều giống như những con vừa nãy.

Tiếp tục đi về phía trước, rất nhanh trên gương mặt hắn xuất hiện vẻ kinh ngạc.

Ngay trước mặt hắn, một nền văn hoá đồ sộ mở ra, những kiến trúc dạng tổ khác hẳn so với của nhân loại xếp chồng chồng lớp lớp.

Mặc dù không lớn bằng so với những cửu cấp thế lực như Minh Long Bang, Hoả Ảnh Cung hay Hoàng Sa Động nhưng những kiến trúc này cũng vô cùng hùng vĩ, có thể so sánh với một thất hoặc bát cấp thế lực của nhân loại.

Bên ngoài lần cả bên trong tổ có vô số cá thể yêu thú kia đều bị đóng băng, biểu cảm cũng tương tự như những con vừa rồi, số lượng ước tính khoảng mấy trăm con.

Toàn bộ nơi này kể cả tổ lẫn yêu thú, tất cả đều chìm trong băng tuyết.

Hắc Vũ hít một ngụm khí lạnh, hắn thoáng chốc rùng mình bởi khi vào đến nơi này hắn liền cảm nhận được nhiệt độ một lần nữa xuống cực thấp, linh hoả quanh người hắn lại được điều động mãnh liệt để chống lại cái lạnh.

- Nếu cứ tình trạng này thì ta sẽ bị đóng băng mất! - Hắc Vũ vừa nói vừa run, ánh mắt lẫn thần thức của hắn lại đảo ra xung quanh như muốn tìm kiếm chút manh mối gì đó.

- Chủ nhân, chủ nhân! - Bỗng nhiên âm thanh từ hệ thống vang lên, trong giọng nói của nó có sự hưng phấn kịch liệt.

- Nói, thứ đó ở đâu? - Không để hệ thống nói ra nguyên do hắn lập tức có thể nhận ra có đã cảm ứng được gì.
Bình Luận (0)
Comment