Long Châu

Chương 164

- Sau này nàng dự định sẽ đi đâu? Ta cũng không yên tâm nếu nàng ở lại đây, lỡ như đám Ngọc Thủy Môn lại tìm đến thì sao? - Hắc Vũ vừa vuốt ve tấm lưng trần của nàng vừa hỏi.

- Cái này... ta tạm thời chưa có dự định gì - Thanh Giang lắc đầu.

- Hay là nàng tới Đoàn gia cùng Ánh Dương một thời gian đi, như vậy sẽ an toàn hơn?

- Không! Ta không muốn khi không lại đến ở nhờ nhà người ta như vậy.

Hắc Vũ nghe nàng nói xong thì có chút đau đầu, hắn muốn nàng có một chỗ an toàn, nàng cũng không thể cứ như vậy mà đi theo hắn được, chuyện tình cảm này sẽ làm cản trở cả hai trên con đường tu luyện.

- Ài, thật là khó nghĩ a! - Hắc Vũ xoa xoa cái lưng đầu mình cố gắng nghĩ cách, nếu đường cùng hắn chỉ có thể đem nàng theo cùng.

Suy nghĩ một lúc hắn chợt nghĩ ra cách:

- Nàng có muốn tới chỗ Anh cô không?

Thanh Giang nghe xong thì có chút suy nghĩ, Anh cô là sư phụ của hắn, cũng đã giúp hắn không ít, nếu như bây giờ cả nàng cũng tới làm phiền thì thật là có chút khó coi.

- Ta tin chắc Anh cô ấy sẽ không từ chối nàng đâu, tiện thể tới chỗ người tu luyện một phen cũng tốt. Dù sao sau này ta cũng sẽ trả lại cho xin người đầy đủ.

Thấy Thanh Giang còn đắn đo nên hắn lại tiếp tục thuyết phục, bản thân hắn cũng không ngại nợ Anh cô thêm chút ân huệ.

Xoẹt

Hai người đang nói chuyện thì bỗng không gian bên cạnh bị xé rách, từ bên trong liền phóng ra một vật.

Hắc Vũ khi nhìn thấy lỗ hổng không gian này thì liền giật mình đề phòng, tuy nhiên sau khi thấy vật bay ra hắn lại trở nên thoải mái hơn.

Đôi tay đưa lên, hắn đón lấy lại vật kia rồi nhìn ngắm nó, Thanh Giang bị cảnh tượng này làm cho giật mình, thấy vật Hắc Vũ cầm trên tay cũng khiến nàng lập tức tò mò.

Đây không gì khác chính là chiếc đỉnh thô ráp mà Anh cô đã cất công chế tạo cho hắn một thời gian qua, hiện tại đã hoàn thành nên gửi đến hắn.

Nhìn chiếc đỉnh màu xanh trên tay, cả Hắc Vũ và Thanh Giang liền cảm thấy hô hấp có phần gấp rút, nhất là sau khi cả hai cảm nhận được đẳng cấp của nó.

- Siêu cấp Linh Bảo! - Hai người cùng lúc thốt lên.

- Khà khà, nàng thấy chưa ta đã bảo Anh cô rất tốt mà! - Hắc Vũ cười phá lên rồi nói.

Hắn đã sớm dự tính được điều này nhưng khi tận mắt thấy món Hồn khí trên tay và thì không khỏi kích động.

Ba mảnh của một Thánh bảo, mặc dù dù không phải là Thánh bảo thực sự nhưng vẫn có công năng vô cùng tốt, nếu đem chúng luyện thành một bảo khí khác như Anh cô nói thì có lẽ sẽ luyện thành ra một bảo khí có đẳng cấp không thấy, bất quá luyện ra được Siêu cấp Linh bảo chính là điều khiến hắn không ngờ tới.

Nhìn qua Thanh Giang lúc này còn đang kinh dị nhìn vào cái đỉnh, đây là lần đầu tiên nàng được tận mắt nhìn thấy một Siêu cấp Linh bảo như vậy.

- Rồi ta cũng sẽ đưa cho nàng một kiện! - Hắn xoa đầu nàng.

Chỉ mới nhìn thấy một kiện Siêu cấp Linh bảo mà nàng đã như vậy, nếu như hắn phô ra hết toàn bộ bảo vật trên người hắn gồm một kiện Thần khí và một cái Siêu cấp Linh bảo khác thì không biết biểu hiện sẽ như này thế nào?

- Nàng quyết định thế nào? Ta nghĩ đến chỗ Anh cô sẽ là một cơ hội để nàng phát triển - Hắn hỏi Thanh Giang sau đó lại nắm lấy tay nàng rồi nói tiếp:

- Vì tương lai của nàng, vì tương lai của chúng ta, ta thực lòng mong nàng sẽ tới đó, chỉ trong một thời gian ngắn thôi phu thê chúng ta sẽ đoàn tụ - Hắc Vũ cứ đường hoàng nói ra, mặc kệ nàng có coi hắn là chồng hay chưa.

- Ưm, vậy ta sẽ đi! - Thanh Giang rốt cuộc cũng gật đầu.

...

Hắc Vũ cùng Thanh Giang ở cùng nhau trong vài ngày nữa, khoảng thời gian này hắn tận tình bồi dưỡng tình cảm với nàng.

Rốt cuộc cũng đã đến thời khác, hai người lúc này đang đứng trước khoảnh khắc chia tay, trong lòng mỗi người đều có chút lưu luyến.

- Một thời gian ngắn thôi chúng ta sẽ gặp lại nhau - Hắc Vũ nắm chặt tay nàng rồi nói.

Thanh Giang lúc này trên gương mặt đã bớt đi vẻ lạnh lùng với hắn, nàng gật nhẹ đầu với hắn.

Hắc Vũ cũng bước tới sát nàng, bàn tay khẽ nâng cấp lên rồi đặt vào đôi môi nàng một nụ hôn, nụ hôn không cuồng nhiệt nhưng cũng dây dưa mãi không dứt.

Phải mất một lúc sau hắn mới buông đôi môi của nàng ra, bên trên môi của hai người lúc này đã hơi sưng đỏ.

- Được rồi, ta đi đây! - Thanh Giang nói sau đó quay người xé rách không gian chuẩn bị rời đi.

Hắc Vũ đã chỉ cho nàng vị trí của nơi Anh cô ở, chỉ cần nàng xuyên qua không gian đến đó là được, hắn cũng đã đưa cho nàng một ngọc giản chứa Hồn lực của mình để làm tin, chỉ cần Anh cô không quá khó khăn chắc chắn sẽ thu nhận nàng.

Hai người nhìn nhau một lần cuối sau đó mới chính thức chia tay.

- Haizz...

Hắn thở dài một hơi, xem ra sắp tới lại là một chuỗi những ngày tháng khó khăn, hắn buộc phải mạnh mẽ càng nhanh càng tốt để bảo vệ người thân yêu của mình.

- Trước tiên phải nhận chủ nó cái đã! - Hắn nói sau đó ngồi xuống, chiếc đỉnh màu xanh lúc này cũng xuất hiện trước mặt hắn.

Một giọt máu nhỏ vào, chiếc đỉnh lập tức run rẩy rồi phát ra ánh sáng nhẹ nhàng, Hắc Vũ cũng tiếp tục lấy ra thêm một tia hồn lực nữa truyền vào bên trong.

Chiếc đỉnh lúc này càng run rẩy hơn, sau đó nó hoá thành một tia sáng nhỏ rồi bay vào bên trong đầu hắn.

Hắc Vũ liền nhắm mắt cảm nhận luồng thông tin đang được truyền vào đầu hắn, trên mặt bằng hiện lên không ít sự biến hoá từ kinh ngạc cho đến kinh dị.

...

Một thời gian sau, trong lãnh thổ Nhật Nguyệt Thành, thân ảnh của một người thanh niên xuất hiện, người này gương mặt có dung mạo ưa nhìn, trên thân khoác bộ y phục màu đỏ rắng, nói chung cũng là trang tuấn kiệt dễ làm siêu lòng thiếu nữ, bất quá dung mạo này hoàn toàn không phải là của Hắc Vũ mà là của một kẻ khác.

Hắn lúc này đang hướng về phía Nhật Nguyệt Thành mà tới, bước chân thoải mái như đang đi dạo, hoàn toàn không có vẻ gì là gấp gáp.

Đường đến Nhật Nguyệt Tháp lúc này vẫn còn xa, hắn cũng muốn tranh thủ cơ hội này ngắm nghía cảnh quan nơi này một chút, biết đâu lại phát hiện ra thứ gì đó.

Ầm ầm

Giống như cầu được ước thấy, hắn lập tức nghe thấy cách chỗ hắn một khoảng đang có âm thanh đánh nhau ầm ĩ vang lên, hắn lập tức tăng tốc bước chân tiến sát lại gần để thám thính tình hình.

Ở giữa sơn mạch lúc này có một đám người đang đánh nhau kịch liệt, vũ kĩ bay ngập trời, dư ba công kích lan truyền loạn xạ.

Một bên gồm khoảng 10 tên nam tử mặc cẩm y, tu vi đa số là Vũ Vương, trong đó có ba tên đã đạt đến Vũ Đế.

Phe còn lại là một đám mặc hắc y, mặt mũi trùm kín, quân số đông hơn hẳn, phải gần 20 người, tu vi cũng phần nhiều là Vũ Vương, trong đó lại có hẳn năm tên đã đạt đến Vũ Đế.

Đặc biệt ở phía đám người mặc cẩm y lúc này đang đứng quanh một cỗ xe ngựa nhìn hết sức xa hoa, phía trước xe là hai con bạch mã kéo xe to khoẻ tu vi đã đạt tới đỉnh cấp Ngũ giai.

- Hừ, đám thổ phỉ ở đâu to gan, dám chặn cướp bọn ta, có biết chúng ta là ai không hả! - Một tên nam tử phe cẩm y quát lên, có vẻ như hắn là thủ lĩnh của đám người này.

- Ha ha, Hắc Long Bang chúng ta lại sợ các ngươi là ai chắc, chỉ cần diệt sạch sẽ các ngươi thì chỉ có quỷ mới biết do ai làm! - Tên hắc y thủ lĩnh của đám thổ phỉ cười lớn đáp.

- Đại ca, nhìn cỗ xe ngựa kia có vẻ hoành tráng, bên trong nhất định là một tiểu thư xinh đẹp, lần này chúng ta không những cướp được đồ mà còn cướp được sắc nữa, hè hè! - Một tên nam tử tu vi Vũ Đế nói, nụ cười của hắn có thể thấy rõ sự dâm dục bên trong.

Đám người lao vào đánh nhau kịch liệt, vì bên phía cẩm y có ít quân số hơn nên bị phía hắc y thổ phỉ áp đảo không ít.

Tuy nhiên cũng phải nói đám người mặc cẩm y thiên phú không tồi, mỗi cá nhân đều có vẻ nổi trội hơn kẻ đồng cấp, vũ kĩ bọn hắn dùng cũng là hàng Địa cấp cho nên đám người hắc y kia vẫn chưa thể làm gì được bọn hắn.

- Hừ tiếp tục tấn công, ta không tin bọn hắn đủ sức để đánh với chúng ta lâu dài - Tên thủ lĩnh hắc y nói.

Dù đám người kia thiên phú có cao hơn một chút, vũ kĩ bọn hắn dùng cũng cao cấp hơn một chút nhưng với tình trạng hai đánh một như hiện tại chắc chắn không đủ sức trụ được lâu, sớm muộn cũng suy yếu trước bọn hắn mà thôi.

- Thú vị!

Tên thanh niên ở phía xa quan sát, hắn nhận thấy đám người cẩm y thuộc cùng một thế lực, thiên phú cũng tốt hơn những kẻ khác.

Dù là các tông môn lớn thì những tên đệ tử thiên phú tốt như vậy chắc chắn sẽ được thu làm đệ tử hạch tâm và được tích cực chỉ bảo, quanh năm chỉ ở trong tông môn không phải làm việc gì, thế mà hiện tại một đám người lại phải ra ngoài hộ tống xe ngựa, thật sự là một thế lực kì lạ.

Nếu cử ra lực lượng tinh nhuệ như vậy chắc hẳn nhân vật bọn hắn hộ tống thân phận cũng không phải tầm thường, nhất định là vô cùng cao quý.

Bất quá nếu cao quý như vậy chắc chắn bên cạnh sẽ có cường giả đi theo hoặc âm thầm bảo vệ, chỉ cần có biến sẽ lập tức xử lý nhanh gọn, vậy mà lúc này đây lại không thấy bất kì cường giả nào.

Một điều kì lạ hơn là đám thổ phỉ hắc y này nhìn thấy đám người thực lực cao cường, thân phận cao quý như vậy nhưng không hề có chút kiêng dè nào mà vẫn chặn cướp bọn hắn, nếu chẳng may có cường giả cấp Tiên hàng lâm thì có thêm gấp mười lần quân số cũng không đủ cho người ta giết.

Để giải thích chuyện này thì chỉ có một lí do duy nhất đó là đám người Hắc Long Bang này cũng là một thế lực lớn, lớn đến mức không cần phải kiêng dè một thế lực nào.

- Có nên giúp bọn hắn không? - Trong đầu hắn lúc này xuất hiện một câu hỏi.

.........

- Thông tin donate:

Ngân hàng BIDV: PHAN VĂN TIẾN - STK: 56010001448669 - Chi nhánh Hải Vân

Ngân hàng Agribank: PHAN VĂN TIẾN - STK: 3903205208607- Chi nhánh Hải Lăng, Quảng Trị.

Cảm ơn mọi người vì đã theo dõi truyện!
Bình Luận (0)
Comment