“Ngươi không cần quan tâm ta làm sao biết được! Ta hỏi ngươi lần cuối, ngươi có chịu hợp lực giúp ta mở ra cấm chế hay không?”.
“Haizzz....Lam long ta biết ngươi rất thương tâm sau khi Hân nhi mất đi, chỉ là ngươi không thể hồ đồ như vậy! Hân nhi rõ ràng là do Kỳ hỏa của Kì Lân tộc thiêu chết, làm sao lại liên quan đến chủ nhân?”.
Đối mắt Bạch Long lóe lên, sau đó rơi vào trầm mặt, một khắc sau Bạch Long thở phào một hơi, hơi nước từ hai bên mũi phà ra tạo thành hai hố lớn trên mặt đất ngập tuyết.
“Được rồi, có cơ hội ta sẽ chứng minh cho ngươi thấy, ta và ngươi là bằng hữu lâu năm, ta cũng không muốn phải tử chiến với ngươi! Được rồi chuyện này tạm gác lại, chúng ta xử lý tên nhân loại này trước”.
..........................................................................................
Cuộc trò chuyện giữa hai đại long vừa rồi không hề ảnh hưởng đến Lăng Thiên Hữu, vì hắn không hiểu được Long ngữ, quan trọng hơn là hắn đang tìm cách trốn khỏi chỗ này, từ lúc gặp hai đại long hắn chỉ thất thần trong chốc lát vì đây là lần đầu tiên hắn thấy hai đại long to lớn và uy vũ như vậy, nhưng một cảm giác nguy cơ làm hắn lập tức thanh tỉnh lại, hắn không hề cảm nhận được khí tức và tu vi của hai con đại long trước mắt, giống như trước mặt hắn không hề có một vật thể nào.
Lăng Thiên Hữu không ngu ngốc đến mức cho rằng mình hoa mắt, vì cảm giác đau nhức khi bị va phải vừa rồi vẫn còn đó, đều đó chứng tỏ hai con rồng trước mắt này tồn tại, hơn nữa còn là tồn tại khủng bố.
Khi hắn cảm thấy vui mừng vì hai con đại long chỉ mãi tâm sự không để ý đến hắn, hắn cố vặn hết tốc lực để ra khỏi khu vực này.
Dạ hành một lần hắn đã ở trên một cái vuốt, chính xác đúng là một cái vuốt rồng, đối diện với hắn chính là khuôn mặt uy vũ của Giao long, hai cái râu rồng vũ động trong không khí tạo ra những cơn gió mạnh dù là Lăng Thiên Hữu đã sớm nắm được một ít chân nguyên của phong thuộc tính cũng không thể đứng vững. Lăng Thiên Hữu hai chân mềm nhũng ba quỳ bốn lạy khốc lốc cầu sinh:
“Long đại nhân uy vũ, đẹp trai, tài hoa đức độ ta chỉ là một nhân loại nhỏ bé, da dẻ sơ cưng, cơ thể bốc mùi không phải là một bữa ăn ngon a, dù là muốn ăn cũng không đủ nhét kẻ răng của ngài xin ngài hãy tha cho ta đi!”.
Lam long không để ý đến Lăng Thiên Hữu khóc lóc van xin, ngôn ngữ của loài người hắn có thể nghe hiểu, thâm chí còn có thể nói, chỉ là lúc này hắn đang chú ý vào thứ khác, chính là sợi dây chuyền của Lăng Thiên Hữu, quan sát một lúc mắt hắn chớp động liên liên tục “nha” một tiếng, dùng ngôn ngữ loài người nói:
“Tiểu tử ngươi....”.
Sau đó một móng vuốt khổng lồ nện lên long thân của Lam long làm hắn bay ra xa, trước đó Lăng Thiên Hữu đã được lam long dùng vuốt che chắn sau đó ném theo một hướng bay xa.
Lam long long thân đầy máu nằm trên mặt đất nhìn Bạch long bằng đôi mắt không thể tin được, sau đó nhắm mắt lẩm nhẩm:
“Hi vọng hắn là người hữu duyên”.
..................................................................................................................
Trong lúc đó thì Doanh trại trong Thiên Thú Lâm đã được dỡ bỏ, vị trung niên nam tử được gọi là tướng quân, cùng Như Ngọc và 5 cao thủ hư hải cảnh đang thẳng hướng phong vực mà đi, gần 20 cao thủ Nhập Linh và trăm tên luyện thể cảnh đại viên mãn bị bỏ lại phía sau:
Như Ngọc bên cạnh hắn vẫn đeo diện sa, nhưng thân thể dụ hoặc của nàng không hề bị bộ y phục thiếu vải trên người che lắp, làm cho mấy tên Hư hải cảnh chưa có đạo lữ phía sau tên nào tên nấy đều nuốt nước bọt, kể cả những tên đã có đạo lữ cũng không thể ngăn được cần tăng dân số của mình dựng lên, những tên lâu la phía sau thì không cần phải nói, tên nào tên nấy như uống phải thuốc kích thích đều dốc hết cả mạng để chạy theo nhìn ngắm thân thể thành thục, tràn đầy phong vận của nàng. Chỉ tiếc là sự chênh lệch đẩng cấp khiến bọn hắn không thể nào cố được nữa.
“Như Ngọc nàng đã hiện nơi đó có cấm chế, vậy nàng có thể phá giải cấm chế đó hay không?”.
“Ta không thể phá giải cấm chế nhưng có thể mang ngươi đi xuyên qua cấm chế, Bạch Lân ta đã hứa giúp ngươi thì nhất định sẽ cố hết sức chỉ là ngươi nên biết giới hạn của ta, ngươi hiểu ý ta chứ!”.
Bạch Lân rung động trong lòng, Như Ngọc này tu vi sâu không lường được, ngay cả hắn cũng không biết rõ nàng cuối cùng là đạt đến cảnh giới gì nhưng hắn biết rõ một đều, hắn không phải là đối thủ của nữ nhân này. Cũng may hiện tại hắn và nàng vẫn có giao dịch, đều đó đảm bảo nàng sẽ không lập tức trở mặt mà còn có thể hỗ trợ mình rất nhiều việc, nghĩ đến đây hắn không khỏi một trận đắc ý, ai nói tình dục mãnh mẽ sẽ chỉ hại thân, chẳng phải nhờ vào sự mạnh mẽ và to lớn của nhục côn mà hiện tại hắn có được một trợ thủ phi thường hay sao?. Tuy có chút lo lắng mục đích của Như Ngọc nhưng vấn đề trước mắt hắn quan tâm là kho báu của Hắc Lôi long đế, chỉ cần lấy được kho báu hắn có thể dễ dàng đột phá cảnh giới Thiên Anh thậm chí đạt được thành tựu cao hơn nhiều.
Kho báu của Hắc Lôi long đế là một bí mật hắn tình cờ nghe được, nhiều người cho đây là lời đồn, họ đồn rằng Hắc Lôi long đế bị thù gia truy sát thân mang trọng thương, mang theo hai thủ hạ thân tín trốn đến địa phận của Thiên Huyền quốc, một số lời đồn khác lại nói Hắc Lôi long đế đích đến là trung tâm đại lục, nơi linh khí dồi giàu nhất để tìm các loại linh đan diệu dược chữa thương.
Nhưng Bạch Lân lại chắc chắn rằng Hắc Lôi long đế đang ở Thiên Thú lâm, hơn nữa long đế còn bị thương rất nặng, vì hơn một năm trước chính hắn đã gặp được long đế, khi đó hắn đang tìm Ngủ Hành thảo để luyện Tụ Linh đan, giúp hắn đột phá kết đan cảnh, có lẽ do gấp gáp cộng với Bạch Lân có pháp bảo che dấu khí tức nên nhóm long đế không phát hiện được Bạch Lân.
Mãi cho đến khi Như Ngọc xuất hiện thêm việc trở thành đại tướng quân, nắm binh quyền trong tay cộng với suy đoán long đế đã qua đời, một tháng trước Bạch Lân mới bắt đầu tìm kiếm tung tích kho báu của Hắc Lôi long đế.
Cũng may là trời không phụ người có lòng, ròng rã một tháng thời gian cuối cùng hắn cũng đã tìm được nơi tọa lạc của kho báu, Bạch Lân ra lệnh thúc dục đoàn người, sau đó cùng nhóm cao thủ Hư Hải cảnh tăng tốc hướng đến Phong Vực.
......................................................................................
Cách đoàn người của Bạch Lân không xa có 8 người khoác áo choàng màu hoàng kim trùm kín đầu, không nhìn rõ tướng mạo giới tính, người dẫn đầu đang nghe một con kim điểu báo cáo, sao khi kim điểu báo cáo xong người dẫn đầu trầm mặc, miệng lẩm nhẩm ‘cuối cùng đã tới lúc’.
“ Tiểu Liên đã đến lúc hành động, ngươi cho người thông báo bảo Tiểu Thanh lập tức cứu người, thời cơ đã đến rồi”.
Âm thanh của người dẫn đầu cất lên tựa như tiếng chim hót, làm người ta mê luyến nhưng cũng không thiếu phần kiên nghị quyết đoán của kẻ cầm quyền.
“Vâng Nữ đế”.
Tiểu Liên cung kính cuối đấu sau đó lập tức cho người đi thông tri.
Nữ đế quay đầu nhìn 6 người còn lại, mỉm cười nói:
“Các vị cuộc chiến hôm nay sẽ quyết định vận mệnh của Thiên huyền quốc chúng ta, cũng như tương lai của Tần gia, ta hy vọng mọi người đều đốc hết sức mình, làm rạng danh tổ tiên”.
“Nguyện vì nữ đế, nguyện vì Thiên Huyền quốc, vì Tần gia, dốc hết sức chiến một trận, dù cho máu chảy đầu rơi, quyết không lui bước, nữ đế vạn tế vạn vạn tế”.
“Tốt”.
P/S: đạo hữu đọc truyện hi vọng có thể để lại một like để tại hạ có thêm động lực viết truyện. Thông tin thêm là những chương sau só lượng chữ sẽ ít lại những chương sắc sẽ được miêu tả đầy đủ không có trường hợp chưa tới chợ đã hết tiền. kính mong quý đạo hữu ủng hộ.