Thôi Linh Nhi đã thanh tỉnh nhìn hắc long thương của Lăng Thiên Hữu như có đều suy nghĩ, Lăng Thiên Hữu ấn nhẹ đầu hắc long thương lên mép âm đ*o thì Thôi Linh Nhi thần sắc hoảng sợ thét lên, đẩy Lăng Thiên Hữu ra:
“Không được, huynh không được cấm vào, mẫu thân nói để nam nhân cấm vào sẽ rất đau”
Lăng Thiên Hữu thấy nàng hoảng sợ đang định mở miệng dụ dỗ thì ‘rầm’ một tiếng. Động phủ lung lay, Lăng Thiên Hữu cùng Thôi Linh Nhi vội vã mặc lại y phục chạy ra khỏi động phủ, nhìn về phía xa thì thấy một hồng y nữ tử đang giao đấu cùng một đầu hung báo có cái bờm giống như sư tử, đây là Sư Báo con trưởng thành tu vi tương đương cao thủ Nhập Linh cảnh đại viên mãn, hồng y nữ tử đang yếu thế không ngừng bị sư báo tấn công liên tục, tu vi nàng chỉ là Nhập Linh cảnh hậu kì, nếu kéo dài thì chắn chắc sẽ bại.
Hồng y nữ tử vận linh khí bảo vệ cơ thể, cầm kiếm hướng Sư Báo xông thẳng tới, Sư Báo thiên về tốc độ không dám đối cứng lắc mình né khỏi kiếm chiêu, không ngờ đó chỉ là hư chiêu của hồng y nữ tử, hai chân nàng đạp lên thân một cây cổ thụ hướng phía trước lao thẳng đi, Sư Báo gầm lên một tiếng, bốn chân tụ lực hướng nữ tử phóng thẳng tới, nữ tử không kịp xoay người đã bị Sư Báo vồ một vuốt trên lưng, miệng phun máu văng ra xa bất tỉnh.
Sư Báo định tiến lên thì trước mặt nó xuất hiện một con đại lang, cả Lăng Thiên Hữu và Thôi Linh Nhi đều không biết đại lang xuất hiện từ khi nào, chỉ thấy chớp mắt một cái con đại lang đã xuất hiện ở đó.
Hai con mắt màu máu của đại lang nhìn chằm chắm vào Sư Báo, Sư Báo lông thân toàn bộ dựng đứng, Đại lang hú lên một tiếng, thân thể Sư Báo lập tức run lên bần bật, phủ phục trên mặt đất, đại lang hú tiếp một tiếng nữa nó mới run rẩy hướng ngược lại chạy đi.
Lăng Thiên Hữu thấy Sư Báo đã đi vội hướng hồng y nữ tử chạy đến, Đại lang nhìn Lăng Thiên Hữu một cái rồi quay đầu phóng đi, Thôi Linh Nhi thấy đại lang biến mắt mới vội vàng chạy theo Lăng Thiên Hữu, đến khi nàng gặp được hồng y nữ tử đang được Lăng Thiên Hữu ôm lấy, liền kinh hô lên:
“Mẫu thân....a....mẫu thân người sao rồi?....Mẫu thân người đừng bỏ Linh Nhi, Linh Nhi hứa sẽ ngoan mà.”
“Linh Nhi đây là mẫu thân muội?”
Lăng Thiên Hữu sững sờ, hồng y nữ tử khuôn mặt diễm lệ, khá giống với Thôi Linh Nhi, tuy bớt đi vài phần thanh thuần nhưng lại nhiều thêm vài phần thành thục, giống như một trái táo chín mộng chờ người đến hái, da thịt trắng ngần nhìn không ra là một phụ nhân, so với Thôi Linh Nhi giống tỷ muội hơn là mẫu tử.
Thôi Linh Nhi “Ân” một tiếng, sau đó lại khóc không ngừng, Lăng Thiên Hữu ôm nữ tử tiến về động phủ lúc trước, đặt nàng nằm sấp trên đất, lấy trong giới chỉ ra một lọ thuốc bôi lên vết thương trên lưng nàng, sau đó cho vào miệng nàng một viên đan dược, Lăng Thiên Hữu thấy Thôi Linh Nhi vẫn còn rất lo lắng nên nói:
“Linh Nhi muội yên tâm, vết thương chỉ là ngoài da, bá...bá mẫu không có việc gì, có lẽ sáng mai sẽ tỉnh lại, muội đừng khóc nữa sớm nghĩ ngơi đi.”
Lăng Thiên Hữu cảm thấy hơi mâu thuẫn, gọi một nữ tử trẻ tuổi như vậy là bá mẫu hắn có chút không quen a.
Lăng Thiên Hữu thức dậy sau một đêm nghỉ ngơi thoải mái, mặt trời cũng đã lên cao, xa xa có tiếng gầm của dị thú truyền lại, làm cho sâm lâm không lúc nào được yên tĩnh, Thôi Linh Nhi vẫn nằm cạnh nữ tử, nhịp thở đều đặn, lặn lội mấy ngày nay có lẽ nàng cũng đã mệt lắm rồi, một tiểu cô nương chưa biết sự đời phải một mình đối mặt với cô đơn, với sự tàn nhẫn của sâm lâm thật không dễ dàng.
Nhìn Thôi Linh Nhi một lát Lăng Thiên Hữu lại bắt chợt nhớ tới Tần Thục Phân: ‘không biết nàng bây giờ ra sao? có nguy hiểm hay không? Ta phải nhanh chóng mạnh lên, Phân Nhi chờ ta’.
Thấy hồng y nữ tử vẫn chưa tỉnh lại, Lăng Thiên Hữu ra khỏi động phủ chạy đi, khi về trên tay cầm lấy hai con Linh Vĩ kê, Linh Vĩ kê là Linh cầm sống ở Thiên Thú lâm, rất tốt đối với người có thương thế.
Khi Lăng Thiên Hữu về thì trong động phủ truyền ra âm thanh của Linh Nhi cùng một người nữa, thanh âm nũng nịu giống như tiên âm, chắc là nữ tử kia đã tỉnh, Lăng Thiên Hữu vội đi vào.
Thôi Linh Nhi thấy Lăng Thiên Hữu đi vào vội đứng lên ôm lấy cánh tay hắn, nũng nịu nói:
“Thiên Hữu ca huynh về rồi, sáng ra không thấy huynh, huynh có biết là muội lo lắm không”.
Lăng Thiên Hữu chưa kịp trả lời thì thanh âm của nữ tử kia lại vang lên:
“Linh Nhi không được vô lễ”.
Nữ tử lại hướng Lăng Thiên Hữu mỉm cười, nụ cười như gió xuân, làm Lăng Thiên Hữu ngây người:
“Cậu là Thiên Hữu, Linh Nhi đã kể ta nghe mọi chuyện, rất cảm ơn cậu đã cứu giúp mẫu tử ta”.
Lăng Thiên Hữu chột dạ nhìn Thôi Linh Nhi, kể mọi chuyện? Không biết nàng có kể chuyện ta giúp nàng ‘xoa bóp’ hay không, không kể còn đỡ, nàng nếu kể thì ta làm sao gặp mẫu thân nàng đây. Trong lòng rối như tơ vò nhưng trên mặt Lăng Thiên Hữu lại làm như không có chuyện gì, ra vẻ nghĩa khí nói:“Tỉ tỉ không cần phải cảm ơn, giúp đỡ người gặp khó khăn là chuyện phải làm, tỉ tỉ không cần để trong lòng”.
Miệng nói vậy nhưng trong lòng thầm nghĩ ‘muốn cảm ơn ta cũng được, chỉ cần lấy thân báo đáp thôi, ta đây không phải người tham lam, không cần vàng bạc châu báu đâu’.
Lăng Thiên Hữu chợt nhớ là vẫn chưa biết tên hồng y nữ tử nên vội hỏi:
“Đúng rồi tỉ tỉ ngươi tên gì vậy?”
“Ta tên Tiếu Yên Nhiên, Thiên Hữu ta là mẫu thân của Linh Nhi ngươi đừng gọi ta là tỉ tỉ nữa cứ gọi là bá mẫu đi”.
“Tỉ Tỉ ngươi thật sự là mẫu thân của Linh Nhi?”
Tiếu Yên Nhiên nghi hoặc hỏi lại:
“Không giống sao?”.
“Tỉ tỉ nươi đừng đùa ta nữa, ngươi trẻ đẹp như vậy, so với Linh Nhi càng giống như tỉ muội, sau có thể là mẫu thân nàng chứ?”.
Tiếu Yên Nhiên được Lăng Thiên Hữu khen trong tâm không khỏi vui sướng, cười đến thân thể run rẩy, cặp vú trước ngực cũng đong đưa theo, như hai quả bưởi lắc lư trong gió, nhìn nụ cười ngọt ngào cùng với bầu vú căng tròn của Tiếu Yên Nhiên thỉnh thoảng do nàng cười mà run lắc, đôi khi còn thấy được một điểm hồng hào trên đầu v* lộ ra khỏi bộ y phục rách nát, Lăng Thiên Hữu miệng đắng lưỡi khô nuốt nước miếng cái ‘ực’.
Tiếu Yên Nhiên phát hiện ra trạng thái bất thường của Lăng Thiên Hữu khuôn mặt đỏ lên hướng Thôi Linh Nhi nhìn lại, cũng may Thôi Linh Nhi đang chơi đùa với Linh Vĩ kê không phát hiện ra biểu cảm khác thường của hai người, Tiếu Yên Nhiên liếc Lăng Thiên Hữu một cái, tay chỉnh lại bộ y phục che lại xuân quang.
Lăng Thiên Hữu biết mình thất thố, cười hề hề nói một câu “ta đi nướng Linh kê” nhanh chóng nắm lấy hai con Linh Vĩ kê hướng ra cửa hang động chuồn nhanh.
Lúc Lăng Thiên Hữu hướng cửa động đi ra hắn cũng không biết trong mắt Tiếu Yên Nhiên lóe lên một tia nghi hoặc, lắc lắc đầu.
Lăng Thiên Hữu nướng xong Linh kê thì Thôi Linh Nhi đã dìu Tiếu Yên Nhiên đi ra, Tiếu Yên Nhiên đã thay ra một bộ y phục khác, làm cho Lăng Thiên Hữu không khỏi nuối tiếc, chỉ là bây giờ Tiếu Yên Nhiên y phục chỉnh tề lại lộ một nét đẹp quyến rủ động lòng người, Lăng Thiên Hữu không dám nhìn nhiều hắn sợ hắn lại thất thố thì thật mất mặt a.
Nhóm người Lăng Thiên Hữu dừng lại tại động phủ hai ngày để Tiếu Yên Nhiên dưỡng thương, hai ngày này hắn cùng với Thôi Linh Nhi thường xuyên ra ngoài kiếm ăn, Thôi Linh Nhi rất thích đi cùng với Lăng Thiên Hữu hắn biết rất nhiều thứ làm nàng cảm thấy rất yên tâm khi ở bên cạnh hắn, Lăng Thiên Hữu cũng cảm thấy rất yêu thích Linh Nhi nàng thật sự rất đáng yêu, suốt ngày cười nói không ngừng, không lo không nghĩ làm Lăng Thiên Hữu cũng vui vẻ lây, càng muốn yêu thương và bảo vệ nàng, hắn chỉ tiết là mấy hôm nay có Tiếu Yên Nhiên nên hắn không thể lại ‘xoa bóp’ cho Linh Nhi, mà hình như Linh Nhi cũng có sự đề phòng hắn, mỗi khi ở một mình với Lăng Thiên Hữu mặc dù nàng cười nói vui vẻ nhưng khi Lăng Thiên Hữu có hành động gì thân mật thì nàng lại ửng hồng cả khuôn mặt, e thẹn tránh đi, Lăng Thiên Hữu bực mình nhưng cũng không thể làm gì được.
Hai ngày sau nhóm người lại lên đường tiếp tục hướng phía ngoài Thiên Thú Lâm xuất phát, đi được vài ngày cũng đã gần ra khỏi Thiên Thú lâm, hôm nay sắc trời cũng đã tối Lăng Thiên Hữu quyết định dừng lại tại một động phủ gần một con suối nghĩ ngơi một đêm sáng mai lại lên đường.
Lăng Thiên Hữu nhắm mắt tu luyện thiếp đi lúc nào không hay, chỉ là hắn đã sống trong Thiên Thú lâm hơn một tháng, dù là lúc ngủ cũng luôn cảnh giác xung quanh, Lăng Thiên Hữu tỉnh giấc vì nghe thấy tiếng bước chân, là Tiếu Yên Nhiên nàng đang hướng ra ngoài hang động, Lăng Thiên Hữu cũng không để ý lắm nhắm mắt tiếp tục tu luyện.
Nữa canh giờ sau vẫn không thấy Tiếu Yên Nhiên quay lại, Lăng Thiên Hữu có chút lo lắng quay sang nhìn Thôi Linh Nhi nằm trên mặt đất, thấy nàng vẫn yên giấc dứt khoác đứng lên hướng cửa động phủ đi ra.
Hắn tìm khắp xung quanh vẫn không thấy Tiếu Yên Nhiên, đang muốn trở lại động phủ để xem Tiếu Yên Nhiên có quay về không thì nghe thấy một tiếng động, Lăng Thiên Hữu thu liễm khí tức, cẩn thận hướng nơi phát ra tiếng động đi tới.