Hai mươi lăm tuổi, nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ. Nguyệt Khê tuy rằng không biết nói sinh nhật chính mình khi hai mươi lăm tuổi lúc ấy sẽ đặc biệt như thế nào, nhưng dù sao cũng sẽ không giống như thế này gióng trống khua chiêng mời đến các giới nhân vật nổi tiếng, có thể sánh bằng thọ yến của tổng tài.
Như một con mèo ngồi nép mình vào góc tối, Nguyệt Khê cố gắng không để cho người khác nhìn đến hắn. Hắn tuy rằng là khách, cũng cầm trên tay Thương gia thiệp tới đây, nhưng hắn biết hắn tuyệt đối không được hoan nghênh cũng như thân phận không ai thừa nhận. Ngồi ở vị trí này lại có thể rất dễ dàng nhìn đến chủ nhân của bữa tiệc ngày hôm nay, hai mươi lăm tuổi -Thương Phong Dật – là một mỹ nam tử được giới xã hội thượng lưu công nhận, không phải là cái đẹp hoàn toàn nữ tính hóa, cũng không phải là một loại nho nhã thông thường, mà là đơn giản bốn chữ khái quát: tao nhã như ngọc.
Quả thật là tao nhã, nhưng Nguyệt Khê nhìn hắn cũng giống ngọc, càng sáng lại càng mong manh dễ vỡ, còn người khác nghĩ như thế nào làm sao biết được. Dễ nghe thì nói tính tình ôn hòa, khó nghe một chút chính là yếu đuối. Tuy rằng các loại học vị, giấy chứng nhận cầm không ít, nhưng là một chút tác dụng đều không có. Sản nghiệp của Thương gia nếu bại hết ở trong tay hắn, cũng là chuyện cực kỳ bình thường.
“Ngươi như thế nào ở trong này?!” Một âm thanh trách cứ vang lên, người khác không biết còn tưởng rằng là vị nam nữ nào đó phát hiện ra một con gián.
Bất quá, trong mắt của những ngưòi ở La gia, hắn đại khái so với con gián còn muốn làm cho bọn họ ghê tởm hơn. Nguyệt Khê trong lòng thở dài, thầm nghĩ xoay người rời đi, nhưng thật rõ ràng vị La phu nhân ở phía sau cũng không tính toán cho đi.
“Ngươi… tên đê tiện này như thế nào lại xuất hiện ở trong này?” La phu nhân lớn tiếng nói xong, khiến cho chung quanh đều tò mò ghé mắt nhìn.
Nguyệt Khê có vài phần bất đắc dĩ liếc nhìn nàng một cái, nhỏ giọng nói: “Ngươi nếu muốn cho tất cả mọi người tham gia yến hội biết ta chính là con riêng của Thương gia, thì ngươi có thể phóng đại thanh âm của ngươi lên một chút.”
La phu nhân lập tức im tiếng, khẩn trương nhìn xem bốn phía, Nguyệt Khê lại nói: “Ta chỉ là tới nhìn xem một chút, lập tức sẽ tránh ra.”
“Ngươi là do đồ đê tiện sinh ra cho nên cũng là đồ tiểu đê tiện, nhanh lên cút khỏi nơi đây.” La phu nhân thanh âm có phần thấp xuống, nhưng khí thế khinh miệt vẫn không giảm. Nguyệt Khê lạnh nhạt cười cười, nâng chén rượu phóng lên chiếc bàn thật dài, xoay người rời đi. Không thể trêu vào, hắn nên nhanh chóng rời khỏi thì tốt hơn.
Hắn là con riêng của Thương lão gia quá cố, hôm nay nhân vật chính của bữa tiệc là anh trai hắn: Thương Phong Dật. Bất quá hắn ngay cả hộ tịch đều không có nhập, đương nhiên không có người nào thừa nhận hắn. Huống chi La lão phu nhân trước nay thiên hạ đều biết là “Sư tư Hà Đông”, cho dù hiện tại lão gia cùng lão phu nhân đều đã đi xuống hoàng tuyền, nhưng người của La gia luôn luôn xem hắn như là một cái đinh trong mắt. Bất quá loại vũ nhục nho nhỏ này, hắn còn chịu được.
Đến nhà vệ sinh rửa mặt, tám giờ tới, hiện tại đã gần mười một giờ, hắn đã sớm cảm thấy được mỏi mệt, một hồi đi ra ngoài cùng Thương Phong Dật nói tiếng sinh nhật khoái hoạt, hắn sẽ thấy nhẹ người. Thân thể hắn không tốt, vốn sinh ra đã kém cỏi, ngày mốt lại phải đi tái khám. Phàm là làm chuyện gì quá mức mệt nhọc đối với hắn là không thể làm, nhiệm vụ thứ nhất của hắn chính là phải luôn luôn bảo dưỡng thân thể để tự mình có thể sinh tồn.
Nước chảy “ào ào”, Nguyệt Khê ngước nhìn chính mình trong gương, hai mươi ba tuổi, ở đại văn học viện hắn là “Viện hoa” (
hoa khôi của học viện???). Một nam tử bị bầu thành hoa, đối với những người khác mà nói ít nhiều có chút bỡn cợt, nhưng đối với hắn lại phảng phất hương vị của “hoa” là vô cùng thích hợp. Xinh đẹp mà tao nhã như Bách hợp, đạm đạm mùi thơm ngát cơ hồ có thể cho bất luận kẻ nào say mê.
Nhẹ nhàng đóng cửa toilet đi ra đại môn, Nguyệt Khê tính toán tìm cơ hội đi lên cùng Thương Phong Dật nói vài lời. Bất quá bên người Thương Phong Dật có quá nhiều người vây quanh, vẫn là quên đi, một hồi gửi đoản tín cho hắn.
Chân đang muốn rời đi, lại đột nhiên cảm thấy một ánh mắt rất mãnh liệt nhìn về phía hắn. Tuy rằng bởi vì có lẽ là do diện mạo, vô luận ở nơi nào cũng có không ít nam nữ dõi theo hắn, nhưng mãnh liệt đến nông nỗi như thế này vẫn là người thứ nhất.
Nguyệt Khê không khỏi nghiêng đầu nhìn lại. Đó là một nam tử ngồi ở góc tối, tuổi khoảng chừng ba mươi, vì ngồi ở chỗ kia nên nhìn không ra cụ thể thân cao bao nhiêu, nhưng có lẽ là khoảng một mét tám mươi lăm, thân hình thoạt nhìn mặc dù có chút gầy, nhưng toàn thân cao thấp lại tản ra một loại khí thế rất mạnh mẽ. Mái tóc ngắn hơi rối loạn một chút, ngũ quan tuy rằng không thể nói là tuấn mỹ, nhưng lại vô cùng thu hút. Đôi con ngươi đen thẫm tinh khiết nhìn chằm chằm vào hắn, cho dù hắn quay lại nhìn, người nọ không có ngượng ngùng, càng không có khiêu khích, vẫn đang là lẳng lặng nhìn hắn.
Y hẳn là một người rất có địa vị, cho dù y chỉ ngồi yên nhưng từ người lại toả ra loại uy thế thật sự có thể doạ người khác khi nhìn vào. Bất quá, không liên quan chuyện của hắn, trở về ngủ mới là việc ưu tiên hàng đầu lúc này.
**************
“Hi, mỹ nhân.” Chỉ nghe thanh âm trêu đùa xuất ra từ miệng của Mai Thuấn Thần.
Mai Thuấn Thần là chủ của một quán GAY bar “Thiên sứ chi đều” lớn nhất toàn thành, vài năm trước đã xây dựng sự nghiệp ở đây, làm ăn rất thịnh vượng. Tuy rằng thời kỳ trưởng thành của nam nhân so với nữ nhân dài hơn, nhưng đây chỉ là một nam nhân bình thường, ham mê sự nghiệp, cho nên thời kỳ trưởng thành ngược lại so với nữ nhân ngắn hơn rất nhiều. Cho dù không có phong nhã hào hoa, sặc sỡ loá mắt, nhưng cũng có một loại khí chất mà những thiếu niên khác không thể bằng được. Giơ tay nhấc chân đều phát ra mị lực dẫn dụ không ít người lại đây.
Hơn nữa Mai Thuấn Thần lại rất để ý chăm chút bề ngoài, bao nhiêu thứ có thể làm đẹp, hay mỹ phẩm đều có trên mặt, trên người hắn. Dựa theo lời kể của những ngưu lang trong điếm, thời gian ông chủ ngủ, tốt nhất là không nên làm phiền, bằng không còn tưởng là quỷ xuất hiện.
“Muốn mời ta uống một chén hay sao?” Nguyệt Khê cười, cùng Mai Thuấn Thần quen biết nhiều năm, cho nên nói chuyện vui đùa cũng có chút tùy tiện.
“Ngươi?” Mai Thuấn Thần nhíu mày nhìn hắn, lưu quang trong mắt dưới ánh sáng mông lung của ngọn đèn cũng có vài phần câu hồn đoạt phách.
Cho dù là hàng năm cùng Mai Thuấn Thần gặp mặt, trò chuyện, Nguyệt Khê nhìn thấy cũng không khỏi rùng mình một cái.
Mai Thuấn Thần nở nụ cười, nói: “Còn muốn ta mời không?”
Nguyệt Khê lập tức lắc đầu, không thể không thừa nhận, bất cứ lúc nào, ông chủ Mai Thuấn Thần này ngay cả mông đều là sờ không được.
“Ngươi gần nhất tựa hồ có vẻ an nhàn nhỉ?” Mai Thuấn Thần hỏi.
Dĩ vãng Nguyệt Khê tuy rằng cũng thường xuyên đến nơi đây, nhưng không giống hiện tại cơ hồ đúng giờ lại đến.
Nguyệt Khê nhíu nhíu mày, nói: “Ta uống rượu trả tiền, cũng không chịu nợ, chẳng lẽ có một người khách như vậy mà ngươi muốn đuổi khỏi cửa sao?”
“Như thế nào lại thế.” Mai Thuấn Thần cười, lại nói: “Chính là cảm thấy được ngươi hiện tại quá mức nhàn nhã, muốn đến trong điếm làm công hay không?”
Nguyệt Khê lắc đầu, nói: “Tiền đủ dùng.”
Tuy rằng hắn là con riêng nên ngay cả hộ tịch đều không có, nhưng một năm trước lúc Thương lão gia mất vẫn để lại một ít tiền trong di chúc cho hắn, nếu tiêu xài tiết kiệm một chút thì cũng có thể dùng đến tám chín mười năm. Có lẽ cũng bởi vì như thế, hắn mới có thể an nhàn lười nhác, tiêu diêu hưởng thụ.
Mai Thuấn Thần có chút thất vọng lắc đầu, có một đoá hoa bách hợp sắc nước hương trời như vậy mà làm việc ở đây, cho dù chỉ để “trưng bày” cho người ta xem cũng có thể thêm ba thành sinh ý. Nhưng cưỡng cầu từ trước đến nay không phải tính cách của hắn, cho nên không nói thêm nữa. Bỗng dưng, hắn nghĩ đến một cái có lẽ Nguyệt Khê sẽ hứng thú, nhân tiện nói: “Nghe nói tình hình kinh doanh của Thương gia đang lâm vào khó khăn, tài chính gặp không ít vấn đề?”
Nguyệt Khê lại hơi có chút kinh ngạc nói: “Phải không? Ta không biết. Bất quá việc này lại không có quan hệ với ta.”
“Như thế nào lại không quan hệ chứ, dù sao ngươi cũng là Thương gia......”
“Ta là con riêng.” Nguyệt Khê đánh gảy lời của Mai Thuấn Thần, đối với thân phận chính mình, hắn từ trước đến nay luôn nhận định một cách rõ ràng.
Nghe hắn nói như vậy, Mai Thuấn Thần đương nhiên cũng chỉ biết đình chỉ, còn tưởng rằng hắn sẽ cảm thấy thú vị. Rót cho mình thêm chén rượu, liếc mắt nhìn một cái về phía Nguyệt Khê đang có chút nhàm chán, không khỏi lên tiếng: “Đúng rồi, nhìn ngươi gần nhất bộ dáng vẫn thật nhàn, muốn ta giúp ngươi giới thiệu một tình nhân hay không?”
“Ta nếu muốn tìm một tình nhân cho mình, còn cần ngươi giới thiệu sao?” Nguyệt Khê có chút tự phụ nở nụ cười.
“Hừ ~ Ngươi thật đúng là cứ luôn nghĩ chính mình là đẹp đến thiên hạ vô song a.” Tuy rằng lời nói của Nguyệt Khê không giả, nhưng mà Mai Thuấn Thần có chút không quen nhìn hắn cuồng ngạo như thế. Bởi vì nếu đem so sánh, nếu hắn có thể trở lại mười năm trước, ai có thể xinh đẹp hơn hắn chứ.
“Nói cách khác, chúng ta liền thử xem xem, ngươi tùy tiện chọn một người, sẽ biết ngay ta có khoác lác hay không.” Nguyệt Khê cười, ẩn ẩn cảm giác được hôm nay uống có chút nhiều, nhưng nghĩ việc này chắc cũng không có gì là khó khăn hay nguy hiểm. Mai Thuấn Thần là người rất biết điều, hẳn là sẽ không làm hại gì hắn đâu.
“Hảo, chúng ta liền nhìn ra cửa, người nam nhân nào vào cửa đầu tiên chính là mục tiêu của ngươi.” Mai Thuấn Thần cũng tuỳ hứng muốn đùa một chút.
Nguyệt Khê đương nhiên gật đầu, hơn nữa lôi kéo Mai Thuấn Thần theo quầy bar đi tới, trực tiếp đến vị trí gần cửa nhất ngồi xuống, chờ mục tiêu xuất hiện.
Cửa rất nhanh đã bị đẩy ra, Nguyệt Khê nhìn cũng không thèm liếc mắt một cái, trực tiếp bưng lên chén rượu đi đến, cười đến vẻ mặt xán lạn nói: “Tiên sinh, có thể mời ngươi uống......”
Lời còn chưa kịp nói xong đã bị Mai Thuấn Thần đột nhiên ngăn cản. Mai Thuấn Thần đứng dậy giữ chặt hắn, hơn nữa bởi vì quá mức bất ngờ, chén rượu trong tay Nguyệt Khê cơ hồ sóng sánh đổ ra ngoài không ít.
Nguyệt Khê thoáng sợ run một chút, do men rượu làm cho phản ứng của hắn có chút trì độn, còn không nhìn kỹ người tới là ai. Chỉ nghe Mai Thuấn Thần nói: “Thật sự là rất không thích hợp......”
Nguyệt Khê mê mang ngẩng đầu, một đôi mắt tinh khiết màu đen ánh vào trong mắt Nguyệt Khê.
Là người mà ngày đó ở Thương gia đã gặp được....