Long Gia Nhạc

Chương 27


Đối mặt với nghi vấn của Tạ Nhất Hạo, Thẩm Chu Thành im lặng gửi ngay cho anh ta cái ảnh mình chụp chung với cáo nhỏ cho tự nhìn rõ.
Trong hình, Thẩm Chu Thành mặc một cái áo len cổ lọ màu trắng, còn cáo nhỏ quấn quanh bả vai hắn như chiếc khăn lông, đôi mắt ánh lên như bảo thạch, đáng yêu vô cùng.
Thẩm Chu Thành nhìn ảnh, cười cười xoa đầu cáo nhỏ, khiến nó đang gặm gà dở cũng phải ngước mắt lên nhìn: "Ăn đi, không quấy rầy nhóc đâu."
Đúng là nhóc con này chỉ được cái mẽ.
Thấy tấm hình Thẩm Chu Thành gửi tới, Tạ Nhất Hạo kích động: "ĐM!!" Là cáo, đúng thật là cáo.

Và Thẩm Chu Thành vẫn trước sau như một, đẹp trai bức người.

Tại sao thế giới này lại tàn khốc đến vậy!!!?
Về quê làm ruộng có thể sảng khoái như vậy sao??
"Rừng đào, cáo trắng, lam khổng tước...cánh rừng là của tôi, con suối cũng là của tôi."
Tạ Nhất Hạo ghen tị muốn chết: "Đưa địa chỉ cho tôi!!!"
Anh ta quyết định rồi, không trở về Thâm thị nữa mà chạy thẳng đến quê Thẩm Chu Thành chơi một chuyến đã.

Tiện thể ngắm rừng, rồi xem con cáo có giống như trong hình không.
Ngay lập tức, Nhất Hạo ra ngoài mua vé đến Vĩnh Nam, lại nhờ Thẩm Chu Thành giúp cướp vé cao tốc.

Nhưng sau khi đặt vé thành công, Tạ Nhất Hạo lại có chút hối hận, có phải mình bị lừa rồi không?
Thôi không sao, đến Vĩnh Nâm chơi một chuyến cũng không tồi, nơi đây anh cũng chưa từng ghé thăm bao giờ cả.
Tạ Nhất Hạo ngàn dặm xa xôi đến Vĩnh Nam, lại lặn lội về huyện Cốc Bình đã thấy Thẩm Chu Thành mang cáo nhỏ ra trạm xe lửa đón.
Tạ Nhất Hạo bình thường như bao đầu bếp khắp thiên hạ, tuy nhiên anh ta đặc biệt ở chỗ rất biết cách ăn mặc.

Quân áo trên người vô cùng thời thượng, đẹp đến từng mét vải, nhưng cái túi Pikachu cute phía sau lại hơi lệch tông một xíu
Tạ Nhất Hạo mở cửa xe, ngồi lên ghế phó lái: "Chiếc xe này cũng dần lỗi thời rồi.

Mãi mới thấy một thứ chứng minh cho sự vất vả thôn quê của cậu rồi."

Thẩm Chu Thành buộc lại dây an toàn: "Cảm tạ, tôi không phiền."
Cáo nhỏ nằm nhoài trên bắp đùi Thẩm Chu Thành, nó không hề sợ hãi khi gặp người lạ nên Tạ Nhất Hạo vô cùng hiếu kỳ: "Con cáo này cậu mua ở đâu vậy, xinh thế này thì tôi cũng muốn, có thể đụng vào không?"
Nói miệng thế thôi chứ tay anh ta cũng bắt đầu hành động rồi.
Ngay khi móng vuốt của Tạ Nhất Hạo định mò vào người cáo nhỏ thì nó kịp né người tránh, nó nhanh chóng bò lên bả vai Thẩm Chu Thành, cọ cọ liên tục.

Thẩm Chu Thành cản lại: "Anh đừng động lung tung, cẩn thận nó cắn cho đấy.
Tạ Nhất Hạo bị cáo nhỏ phân biệt đối xử nên rất buồn bực, rõ ràng anh ta được lòng đám mèo lắm, sao đến con cáo này lại thế nhỉ.
"Nó cắn tôi, lẽ nào nó không cắn cậu?"
"Trước tôi cũng bị cắn mà, nó vốn là cáo hoang từ trên núi xuống, không phải mua đâu."
"Thật sao!! Bây giờ cậu nhận nuôi?"
"Ừ"
Tạ Nhất Hạo đỡ cằm, hiếu kỳ hỏi::"Này!! Lão Thẩm, cậu có bí quyết gì để lừa gạt cáo sao? Chỉ tôi đi, tôi lên núi kiếm một con."
Thẩm Chu Thành ngừng lại một chút, "Có".
"Cái gì?"
"Đầu tiên, cậu phải nuôi một đàn gà..."
"????"
Thẩm Chu Thành đem xe lái đến đường cái, lại quẹo về hướng về nhà mình.

Tạ Nhất Hạo mắt thấy vách núi cheo leo đã bắt đầu có chút hoảng, không hiểu sao xung quanh ngày càng hoang vu khiến anh ta không tự chủ được mà run rẩy.
Gió xuân mang theo không khí ẩm ướt khó chịu, ánh nắng cũng không mạnh, chỉ có vài tia mờ mờ ảo ảo xuyên qua tầng mây dày đặc khiến cả không gian tựa hồ như mang một nỗi đau thương man mác không nói thành lời.

Tạ Nhất Hạo đa sầu đa cảm, không nhịn được mà lên tiếng: "Không phải cậu muốn chở tôi đến một nơi vắng người giết người giấu xác chứ!?"
Thẩm Chu Thành nghiêng đầu, nở một nụ cười quỷ dị, âm lãnh nói: "Bị anh đoán trúng rồi."
"!!!!!!"
Tạ Nhất Hạo suýt nữa sợ vãi tè, anh ta phảng phất thấy hung thủ áo đen trong Conan hiện hình, "Tôi chỉ đùa chút thôi, cậu đừng tưởng thật!!!"
Thẩm Chu Thành xoa đầu cáo nhỏ: "Tôi cũng đùa thôi, giết anh có ích lợi gì đâu cơ chứ?"
Cáo nhỏ nằm nhoài trên đùi Thẩm Chu Thành, hai móng lại liên tục vỗ vỗ, tựa hồ như rất tán thành với ý kiến của hắn.

Tạ Nhất Hạo cảm thấy sự thông minh của mình đang bị sỉ nhục.
Cuối cùng cũng đến thôn Thanh Tuyền, Tạ Nhất Hạo thấy nó cũng chẳng khác gì mấy thôn xóm trong phim truyền hình, khốn cùng.

Nhà cửa thiết kế quá xấu, thi công cũng ẩu, tuy là nhà hai, ba tầng đấy, nhưng không thèm lát sứ bên ngoài, có lát cũng rất ẩu, gạch lộ hết ra ngoài.
Đến Thẩm gia thì ánh mắt Tạ Nhất Hạo mới sáng bừng lên, mang nét hoài cổ nhưng đầy trang trọng.
Tạ Nhất Hạo không nhịn được mà cảm thán: "Chỉ có nhà cậu là đẹp nhất."
Thẩm Chu Thành lắc đầu bất lực, nghĩ thầm: Trong mắt mọi người trong thôn thì nhà hắn nghèo nhất.
Mọi người luôn quan niệm, nếu giàu sao không xây bằng xi măng cốt thép, việc gì cứ phải chịu khổ ở nhà gỗ.
Bà nội Thẩm biết nhà có khách ghé chơi, liền mời Tạ Nhất Hạo ngồi xuống, chu đáo châm trà tiếp chuyện.

Bà còn chuẩn bị cả quà bánh cho Tạ Nhất Hạo, còn Thẩm Chu Thành và cáo nhỏ có khoai tây chiên cùng quả hạch.
Cáo nhỏ nhảy lên bàn, nhờ Thẩm Chu Thành bóc trứng cho mình.
Bà nội Thẩm bưng canh nấm hạt sen hầm sẵn lên, hạt sen này chỉ mới thu hoạch từ ao nên rất tươi, nấm cũng mới hái từ rừng trúc ra.
Tạ Nhất Hạo bưng bát lên, thấy trong đó gồm hạt sen, nấm, táo đỏ, lại còn có chút đào thái lát rất thơm.

Anh nhấp thử một ngụm, chỉ cảm thấy sợi nấm dai giòn, kết hợp với hạt sen bùi bùi béo béo, ngay cả táo đỏ cùng đào cũng không quá ngọt, vừa vặn hòa quện với nhau tạo ra một món canh hoàn hảo đến mức một người đầu bếp như anh ta cũng không nhịn được mà nể phục.
Đem hạt sen nhai, Tạ Nhất Hạo như thấy trước mắt mình hiện ra một ao sen hồng vươn người đón nắng, không ngại ngùng mà phô ra hương sắc thuần khiết nhất của mình.
"Bà có bỏ thêm đường phèn không ạ?"
"Không phải đâu, là mật hoa đào đấy."
Mỹ vị nhân gian!!
Tạ Nhất Hạo đi khắp nam bắc đông tay, nếm thử đặc sản mọi vùng miền nhưng chưa có món nào khiến anh ta hưng phấn đến vậy.
Đây mới chính là mùi vị thuần khiết nhất của nguyên liệu.
Tạ Nhất Hạo không kìm nổi nữa, như hổ đói uống liền mấy bát nữa mới khà khà cười với Thẩm Chu Thành: "Tay nghề của bà nội cậu quá giỏi!"
Sau khi tắm rửa xong, Tạ Nhất Hạo cùng Thẩm Chu Thành và cáo nhỏ lên núi tham quan.


Anh ta còn cầm theo cả máy ảnh, thấy cái ao mênh mông rộng lớn liền kinh ngạc: "ĐM!! Tất cả đều là của cậu sao!?"
"Đúng vậy, hạt sen anh vừa ăn cùng lấy từ đây."
Bọn họ lại sang rừng đào.

Tạ Nhất Hạo phấn khích đến mức chạy ào vào rừng đào, từng cơn gió nhẹ thổi qua khiến cánh hoa phiêu diêu trong không trung, lãng mạn vô cùng.

Chúng rơi nhiều đến mức tạo nên một tấm thảm hồng phủ kín mặt đất, trông lãng mạn vô cùng.
Tách tách tách tách!!
Thẩm Chu Thành đến là thương cho cái máy ảnh của Tạ Nhất Hạo, bởi anh ta ấn liên tục, ấn như không có ngày mai, ấn như chưa bao giờ được đụng vào máy ảnh.
Tạ Nhất Hạo rất phấn khích, anh ta hận không thể chụp hết từng mét rừng đào vào máy ảnh.
Quá đẹp!!!!
Những bông đào phớt hồng đậu lại trên cành, từng cách hoa phiêu diêu trong gió, mang đầy hương thơm ngọt ngào như chốn bồng lai tiên cảnh.
Thẩm Chu Thành đứng nhìn Tạ Nhất Hạo chạy như điên trong rừng thì tự mình mang cáo nhỏ đi lấy mật ong dại.

Ong ở đây hút mật hoa đào nên mật ong rất thơm ngọt.
Đến gần gốc cây, cáo nhỏ sợ hãi ôm đầu vì sợ ong đốt mà không biết Thẩm Chu Thành đã dùng linh khí tạo nên một vòng phòng ngự, căn bản lũ ong không thể vào nổi.
Thật ra Thẩm Chu Thành cũng tự mình nuôi mấy tổ ong trên núi để lấy mật bán, nhưng hắn vẫn thích cùng cáo nhỏ đi phá lũ ong hoang hơn.
Dù sao thì mật nhà sao ngon bằng mật dại chứ.
Hơn nữa, của ăn trộm cũng ngon hơn của có sẵn.
Xem cái bộ dáng sợ hãi bị ong đốt của cáo nhỏ buồn cười lắm!!
Mãi mới được một lọ mật nhỏ, Thẩm Chu Thành cẩn thân đậy nắp bình khiến cáo nhỏ thèm thuồng vô cùng, nó rướn người, cố liếm nốt chỗ mật ong còn sót lại trên tay Thẩm Chu Thành.

Thấy thế, hắn lấy vươn cái tay còn lại ra gõ đầu nó: "Đi trộm mật thì đứa nhát nhất là nhóc, ăn mật sao nhóc lại tích cực thế!?"
"Thẩm Chu Thành! Thẩm Chu Thành! Cậu xem này, ở rừng trúc có chuột dúi hoang đấy." Tạ Nhất Hạo kinh ngạc hét lớn.
Tạ Nhất Hạo chăm chăm nhìn cái hang chuột dúi, cảm thán: "Môi trường sinh thái ở đây tốt quá, có cả chuột dúi hoang cơ đấy.

Chỉ riêng một con đã mấy chục triệu, lời to rồi.

Đến đây, chúng ta bắt mấy con đi!!"
"Hoang đâu mà hoang."
"Hả?"

"Chuột dúi tôi nuôi thả đấy."
"Cái gì cơ???"
"Anh cư nhiên đứng trước mặt chủ nhân chúng nó đào góc tường!???"
"Cái này...!Người không biết vô tội."
Hai người cùng một cáo đi vào rừng trúc bẻ măng xuân.

Bọn họ định nấu cơm ở đây luôn, coi như là đi dã ngoại.

Thẩm Chu Thành kêu cáo nhỏ đi bắt về cho hắn một con gà, trước khi nó hưng phấn vút chạy vào chơi với các tình nhân thì hắn còn không quên nghiêm túc dặn dò: "Bảo nhóc đi bắt, chứ không có bảo trực tiếp cắn chết đâu nhé."
Còn hắn cùng Tạ Nhất Hạo đi ra ao bắt mấy con cá làm phong phú bữa ăn.

Mới mò được ba con thì Tạ Nhất Hạo chăm chăm nhìn hắn như gặp phải thằng thiểu năng, chê hắn không biết hưởng thụ: "Thẩm Chu Thành, cậu có cái ao lớn như vậy sao không mua mấy cái cần câu, lúc rảnh thì thư thả buông cần?"
Thẩm Chu Thành: "...!Có thể trực tiếp vớt, sao tôi lại phải câu."
Tạ Nhất Hạo: "Không biết hưởng thụ cuộc sống gì cả."
Người không biết hưởng thụ cuộc sống Thẩm Chu Thành mang theo đầu bếp – thanh niên làm màu – đi đến trúc lâu nhóm lửa nấu ăn.

Đầu bếp chuyên nghiệp ra tay có khác, anh ta chặt một đọt trúc, xiên cá lên, tẩm ướp xong xuôi, lại phết thêm một lớp mật hoa đào thơm ngào ngạt.

Mùi hương cá nướng bay lên khiến một người một cáo không kìm nổi mà nhỏ dãi.
Tạ Nhất Hạo vừa nướng vừa ca thán: "Sống như thế này mới là sống chứ!! Thẩm Chu Thành, về làm nông mà được như thế này thì tôi cũng muốn."
Thẩm Chu Thanh cùng cáo nhỏ ăn cá nướng, hắn cũng tự thấy thật ra mình cũng rất biết hưởng thụ đấy chứ.

Cáo nhỏ ăn xong phần cá của mình rồi mà vẫn thòm thèm lắm, nó lại rướn rướn người liếm nốt chỗ sốt vương trên tay Thẩm Chu Thành.
Ăn được một bữa cơm ngon, Tạ Nhất Hạo thư thái nhìn dòng suối lững lờ trôi, cảnh núi non tĩnh mịch thanh bình, dường như đây là chốn thế ngoại đào nguyên được ngăn cách với thế giới ồn ã bụi bặm bên ngoài.

Có bắt người thích rong ruổi khắp nơi như Tạ Nhất Hạo ở lại thì anh ta cũng tự nguyện luôn.
Tạ Nhất Hạo nghe tiếng nước róc rách chảy, lại ngắm rừng đào rực rỡ đằng xa, không nhịn được mà vươn vai tận hưởng làn gió xuân trong lành.

Cảm giác thật thư thái, anh ta lẩm bẩm nói: "Cảnh đẹp như vậy mà chỉ có mỗi hai chúng ta đến thưởng thức thì thật quá đáng tiếc!"
"Thẩm Chu Thành, hay cậu mở một khu du lịch sinh thái đi, thấy thế nào?".

Bình Luận (0)
Comment