Thẩm Chu Thành sao có thể không nghe ra cái giọng điệu chua chát ấy cơ chứ, bà chỉ kém phun thẳng câu "Có cáo rồi quên luôn bà nội" vào mặt hắn thôi.
Lúc đó hắn còn định kêu oan rằng trước hắn chụp cùng bà nội nhiều lắm rồi, thế nhưng bà nội gạt phắt đi luôn.
Bà nội Thẩm kêu rằng cái ảnh ấy có nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp chụp, máy ảnh cũng xịn nữa....!
Nói tóm lại, bà nội không hài lòng.
Vừa vặn hôm nay Liễu Tương Tương đến chơi, Thẩm Chu Thành muốn nhờ cô chụp cho một tấm đầy đủ mọi người trong gia đình.
Liễu Tương Tương mải mê ăn thịt, chưa cần biết yêu cầu gì đã đồng ý luôn.
Bà nội nghe nói chuẩn bị được chụp ảnh, cơm nước cũng không thèm quan tâm nữa, chạy vụt vào phòng ngủ chuẩn bị.
Bà thay chiếc váy mới mua, lại thêm chiếc khăn lụa thắt hờ trên vai.
Bà dịu dàng đi ra, vuốt lại tóc mai mà khe khẽ than thở: "Biết thế mình đi nhuộm đen rồi uốn xoăn mới hợp mốt."
Từ khi bắt đầu chú ý đến hình tượng cũng như không tự nhận mình già, bà nội Thẩm ngày càng ưa thích việc chưng diện.
Thế là đi đến đâu ai cũng khen bà nội Thẩm như trẻ ra cả chục tuổi, còn không nhận ra Thẩm Chu Thành là cháu bà ấy chứ.
Thẩm Chu Thành kéo bà nội qua, sau đó bế cáo nhỏ lên: "Bà nội đứng cạnh đây nhé"
Liễu Tương Tương phán đoán tầm sáng, chọn cho bọn họ góc chụp tốt nhất.
Thẩm Chu Thành ôm vai bà nội thân yêu, lại bế trên tay cáo nhỏ đang cầm củ tỏi: "Được rồi, 1...2...3, say cheese"
Cáo nhỏ trời sinh linh hoạt với ống kính, trước máy ảnh luôn bày ra bộ dáng trầm ổn thanh lịch nhất, còn đâu là thằng nhóc tham ăn ngu xuẩn kia nữa.
Chân nó tao nhã khoát lên cánh tay Thẩm Chu Thành, lại cong người bày ra thân thể mềm dẻo đẹp đẽ, đôi mắt long lanh rất có hồn....!
Hai người một cáo liên tục đổi tư thế chụp.
Liên tục chụp mười mấy tấm, Thẩm Chu Thành cầm máy ảnh mang đến cho bà nội xem.
Bà nội Thẩm gật gù, xem ảnh mà cười đến không ngậm được mồm, Thẩm Chu Thành thấy bà nội vui vẻ như thế liền trêu: "Bà nội à, vậy là tấm ảnh này không thiếu bà nữa rồi nhé?"
Tiếng cười vang khắp mảnh sân nhỏ.
Bà nội Thẩm lườm hắn một phát: "Thiếu chứ, làm sao mà không thiếu cho được, bà còn thiếu một cô cháu dâu đây!."
Thẩm Chu Thành bất đắc dĩ: "Cái này cháu trai ngoan của bà không biến ra nổi."
.Sau buổi liên hoan náo nhiệt, tầm bảy giờ tối, mọi người đều ở lại giúp hai bà cháu Thẩm Gia dọn dẹp bát đũa.
Hôm nay Vương trưởng thôn rất cao hứng, ông cứ ngồi bên giếng nước vừa rửa bát, vừa nghêu ngao hát cho mọi người nghe khúc "Nhị Tuyền Ánh Nguyệt"
Hết cách rồi, chưa nói đến vụ kéo đàn, Vương trưởng thôn hát vô cùng khó nghe, mọi người cũng chỉ đành bịt tai mà cảm thán thôi.
Ăn no nê, cáo nhỏ chui luôn vào lồng ngực Thẩm Chu Thành mà ngủ, thế nhưng tiếng hát của Vương trưởng thôn quá to khiến nó năm phút giật mình tỉnh dậy một lần.
Cứ thế, cáo nhỏ vô cùng khó chịu mà bịt tai, nhưng đâu có ngăn nổi tạp âm.
Thẩm Chu Thành biết nó khó chịu, liền lấy tay bịt tai giúp.
"Ngoan, ngủ đi nhé.
Lần sau ta hứa sẽ không mời Vương trưởng thôn nữa."
Ai biết mấy lời này lại bị Vương trưởng thôn thính tai nghe được: "Này này Tiểu Thẩm, có bản lĩnh thì cháu lớn tiếng hơn nữa đi, bác nghe thấy đấy nhé."
Thẩm Chu Thành giả bộ mình không nghe thấy gì: "Ồ, trường thôn à, bác vừa nói gì thế? Cháu nghe không rõ."
Đêm nay chơi đến tối muộn, Liễu Tương Tương không về nữa mà ngủ qua đêm ở nhà Tạ Nhược Mân luôn.
.....!
Ngày hôm sau, Thẩm Chu Thành lên huyện xin giấy tờ đăng ký mở một nhà hàng dưới chân núi Thanh Bích.
Thật ra Thẩm Chu Thành đã mở công ty cổ phần phát triển Thanh Bích Sơn nên bây giờ mở nhà hàng thì chỉ cần đăng ký dưới danh nghĩa của nó là được.
Hắn đầu tư tiền vào một hợp đồng phát triển hạng mục kiến thiết, phát triển mảng du lịch của thôn nên rất nhanh đã được thông qua giấy tờ mà không gặp bất kỳ trở ngại nào.
Trưởng thôn cũng dốc dức mà giúp Thẩm Chu Thành mở nhà hàng, "Xây nhà hàng để du khách được ăn cơm ở chỗ đẹp đẽ hơn, chờ nhà hàng đông rồi thì cháu tính đến việc thuê người làm đi, vừa vặn cung cấp công ăn việc làm cho thôn dân luôn..."
Thẩm Chu Thành tìm người thiết kế nhà hàng.
Đặc biệt là nó được xây chủ yếu bằng trúc, tầm khoảng ba tầng, rồi trong sân còn có một vài hòn non bộ, đào con lạch nhỏ vắt ngang qua cùng mấy lán nghỉ mát cho hài hòa.
Nhà hàng được xây gần cầu tre, lại nằm rìa rừng trúc nên nếu đứng ở tầng ba, chúng ta sẽ thấy cảnh rừng cây xum xuê xanh tốt, mùa xuân lại được ngắm rừng đào rực rỡ bung nở, trông rất nịnh mắt!!!
Bản thiết kế đã xong, Thẩm Chu Thành liền mời người về khởi công xây dựng.
Người chặt trúc, người lo đất cát......Trùng hợp, trong thôn được lãnh đạo cấp cho một số tiền xây thư viện cùng nhà văn hóa, nói để kiến thiết quê hương nên bây giờ nhóm thợ cứ đi đi lại lại khá thuận tiện.
Vốn Thẩm Chu Thành định xây nhà bằng số tiền ít ỏi kiếm từ mảng du lịch đã, nhưng đầu bỗng dưng nhảy số đến việc xây nhà hàng nên tạm hoãn lại.
Bà nội Thẩm thấy hắn quyết như vậy thì vừa vui vừa buồn, chính bà cũng rất tiếc nuối căn nhà cũ kỹ đầy ắp kỷ niệm này, nhưng cũng sợ cứ ở thế này thì Thẩm Chu Thành không kiếm được cháu dâu cho bà mất.
Hiện tại Thẩm Chu Thành rất cần tiền, may mắn là tôm hùm vừa đúng lứa bán để có chút vốn mua hai cái lều lớn che rau vào mùa đông.
Từ Phong Đô Hào, Lục Nhuận Khang nghe Thẩm Chu Thành mở bán tôm hùm liền hứng thú: "Vùng nay không mấy ai nuôi tôm hùm nhỉ?"
"Có thể nuôi thật sao?" Nhà hàng mà, tất nhiên Lục Nhuận Khang thường xuyên phải nhập về rất nhiều tôm hùm nhưng chưa bao giờ nhập trong nước cả.
"Chất lượng tôm hùm nhà anh thế nào? Anh cứ mang đến cho tôi mấy cân thử xem." Lục Nhuận Khang rất kỳ vọng với thực phẩm nhà Thẩm gia, trước đã bị chơi một vố vụ nông sản rồi, giờ phải đặt trước mới được.
Thôn Thanh Tuyền phong thủy tốt, nước trong, đất sạch, không có ô nhiễm thì chắc chắn chất lượng sẽ không hề kém.
Thẩm Chu Thành bán 60 một cân, trước tiên bán Lục Nhuận Khang tầm 300 cân đã: "Sao tôi mua chỗ khác đâu đắt như vậy."
Thẩm Chu Thành gửi ảnh tôm hùm ra: "Tự anh muốn mua hay không nhé."
Lục Nhuận Khang xoắn xuýt nửa ngày, "Chờ tôi xem thế nào đã."
Vừa vặn đây là đợt nghỉ hè, Phong Đô Hào đăng tin quảng cáo trên App du lịch, trước tiên tăng phí lên 10% rồi chụp tôm hùm lên, bảo nếu ăn ở đây thì tặng một đĩa miễn phí.
Bức ảnh tôm hùm cực kỳ hấp dẫn, thu hút không ít khách ghé qua.
Kết quả, đúng là được tặng tôm thật, nhưng tôm rất bé, mỗi đĩa lại chỉ được ba con.
Nhiều người phải lắc đầu than thở "Nhà hàng này keo kiệt quá."
Thế nhưng cũng có người hiểu ra: "Tôm hùm rất đắt, được tặng mấy con như vậy cũng lời lắm rồi đấy."
Đến khi ăn mới thấy chủ nhà hàng gian trá thì đúng hơn.
Mấy con tôm hùm này thật sự quá quá quá ngon mà mỗi đĩa chỉ có ba con nhỏ tí, ăn chẳng bõ dính răng.
Vỏ tôm đỏ au, đẹp đến khó tin nổi.
Ba con song song xếp cạnh nhau đặt trên đĩa trắng sứ trông vô cùng hài hòa, rưới lên là lớp sốt tỏi nóng hổi, mùi vị đó, hình ảnh đó khiến người ta hận không thể mê mẩn lâu thêm chút nữa.
Bóc lớp vỏ tôm sẽ lỗ tra phần thịt trắng nõn, tươi ngon.
Phần thịt tôm đầy đặn thấm đẫm vị thơm của nước sốt cay cay, vô cùng kích thích đầu lưỡi.
Càng ăn càng ngon.
Ăn chưa hết mà đã thòm thèm.
"Phục vụ à, ba con tôm ít thế này sao đủ ăn?
"Đừng để tôi chịu khổ như thế này, để tôi ăn đủ đi!!!"
Rất nhiều người không hề hài lòng với ba con tôm ít ỏi thế này, bọn họ đi thẳng lên phòng quản lý yêu cầu nguyên một bàn tôm hùm, giá nào cũng chịu.
Có điều như vậy rất đáng, thế mới là hưởng thụ cuộc sống chứ.
Lần này Lục Nhuận Khang kiếm được đầy bồn đầy bát, thế là đồng nghiệp suốt ngày mắng hắn là gian thương, "Thứ bậc khách sạn Phong Đô Hào tháng này lại thăng lên vài hạng rồi."
"Đâu có đâu có, nhà hàng chúng tôi luôn chú trọng về mảng chăm sóc khách hàng mà.
Đấy, hôm nay khách sạn lại đầy phòng rồi."
Cái bộ dáng đắc ý của Lục Nhuận Khang khiến mấy đồng nghiệp trong ngành hận đến nghiến răng nghiến lợi rồi.
Lục Nhuận Khang đi đến phần bình luận, thấy tiêu điểm đều là bàn bạc về tôm hùm.
"Đấy, thế mới đúng là đẳng cấp của Phong Đô Hào chứ."
Thẩm Chu Thành dành khoảng mười mẫu ao nuôi tôm hùm thì phần lớn đều bị Lục Nhuận Khang mua, còn một phần nhỏ thì để cho cửa hàng cá nướng bên Khương Dương.
Tôm hùm không nhiều nhưng khá đắt, tính ra Thẩm Chu Thành cũng khá lời lãi..