Long Gia Nhạc

Chương 8


Bà nội Thẩm thấy Thẩm Chu Thành trở về nhà, hỏi "Việc nuôi cá bố trí xong rồi hả con?"
"Đã xong ạ." Thẩm Chu Thành gật gật đầu, đi tới bứt vài cọng rau, thảy cho Tiểu Hồng đang ở giữa một đám gà ngẩng đầu ưỡn ngực.

Mào Tiều Hồng đỏ tươi, thân hình cao lớn, tiếng gáy vang tựa chuông đồng, móng cùng mỏ cũng vô cùng sắc bén, nghe nó có thể mổ chết chồn hôi là biết rồi đấy, hung dữ cực kì.

Bên cạnh nó còn một con gà trống nhỏ hơn, lông đuôi đen bóng.

Con gà trống nhỏ ấy là "người kế nghiệp" của Tiểu Hồng được bà nội Thẩm bồi dưỡng dần.

Nó thấy Thẩm Chu Thành chỉ ném rau cho gà trống lớn, đôi mắt đậu đen giảo hoạt đảo một vòng, cướp mảnh rau bỏ chạy.

Hành vi cướp ăn vô cùng lưu loát.

Khiến Tiểu Hồng tức giận đến mức chạy đuổi theo, hung mãnh mổ mổ nó mấy lần.

Bà nội Thẩm vội vã quát lớn: "Không được đánh nhau!"
Bị tiếng quát của bà nội Thẩm nãi nãi doạ sợ, hai đứa liền vội vã ngoan ngoãn trở lại.

Thẩm Chu Thành đến giếng nước rửa tay ăn cơm, xong trở về phòng ngủ, nằm trên giường, tay cầm thỏi vàng tung hứng...Ban đầu là một thỏi, sau liền tăng lên hai thỏi, rồi ba, bốn thỏi...!
Kết thúc trò đùa giỡn của mình, Thẩm Chu Thành liền mở điện thoại lên, trong đó có rất nhiều thông báo.

Đa phần là bạn bè, đồng nghiệp, còn có cả lãnh đạo cũ.

"Thẩm Chu Thành, cậu trở về quê nhà rồi hả?"
"Tại sao không ở Thâm thị thành gia lập thất cơ chứ?"
"Từ thành phố lớn về quê, hiện tại đã quen chưa?"
Thẩm Chu Thành trả lời một lượt.

"Đúng vậy, tôi muốn ở lại quê hương phát triển."
"Bên này rất tốt, thuận tiện chăm sóc bà nội nữa."

"Quê hương tôi lớn lên mà, tất nhiên phải quen chứ, non xanh nước biếc..."
"....."
"Thẩm Chu Thành!! Thành Thành!! Chu Chu, cậu trả lời tin nhắn tôi đi!!! Tôi tới công ty cũng không tìm được cậu, rốt cuộc cậu đang ở đâu???!! "
Thấy Hứa Thanh Loan spam điên cuồng như vậy, Thẩm Chu Thành thương tình cho cái bàn phím của cô, nhắn lại "Tôi về quê chăm sóc bà nội."
"Hức hức (╥﹏╥), vậy là tôi không được ngắm khuôn mặt đẹp trai của cậu dưỡng mắt nữa rồi!!!." Thấy được trả lời lại, ngay lập tức, Hứa Thanh Loan liên tục spam mấy cái biểu cảm khóc lớn.

Hứa Thanh Loan là con gái rượu của đại phú thương Thâm thị Hứa Văn Hoa, vóc người mũm mĩm, trên mặt còn vương mấy cái tàn nhang.

Bình thường vô cùng thích lên mạng ngắm trai đẹp, đu idol quên lối về, mắc cái bệnh chung của chị em phụ nữ "Mê trai đầu thai mới hết".

Là một người theo đảng nhan khống đúng nghĩa, có một lần, cô tình cờ gặp mặt Thẩm Chu Thành, liền kích động như gặp được thiên thần, cả ngày dai dẳng đuổi theo Thẩm Chu Thành, nói muốn bao dưỡng hắn, " Cậu tiến vào vòng giải trí đi! Tôi muốn bỏ tiền nâng cậu!!!"
"Lão công, đồng ý với người ta đi mà ~ "
Thẩm Chu Thành: "..." Cạn lời.

Trên thực tế, cô em này mê giai điên cuồng, người mà cô gọi là chồng phải có hơn mấy chục minh tinh, vậy nên Thẩm Chu Thành cũng biết là cô chỉ đùa giỡn, không quá để tâm.

Lúc đó, công ty Thẩm Chu Thành đang cùng tập đoàn Hứa thị hợp tác, nên cũng nể mặt mà kệ Thanh Loan rớt liêm sỉ.

Hơn nữa, ngoại trừ cái vụ mê trai quên lối về ra, Thanh Loan làm người cũng không xấu, chưa từng lôi hai chữ "Hợp tác" ra uy hiếp Thẩm Chu Thành nhất định phải làm này, làm cái kia lần nào.

Cô chính là đơn thuần thích sắc đẹp của Thẩm Chu Thành mà thôi.

Sau đó, hai người thành bằng hữu.

"Tôi rốt cục cũng thuyết phục được cha tôi cho đi học viện thiết kế thời trang, mau chúc mừng tôi đi nào\ (≧ ▽ ≦) /" Trên chiếc giường công chúa hồng nhạt, Thanh Loan ôm điện thoại di động lăn lộn, phấn khích chia sẻ niềm vui với Thẩm Chu Thành.

"Chúc mừng nhé."
"Thời điểm đó tôi chắc chắn sẽ tự tay thiết kế quần áo tặng cậu!"
Người thực sự coi Thanh Loan là bằng hữa rất ít, và Thẩm Chu Thành là một trong số đó.


Cô sinh ra đã ngậm thìa vàng, cả đời sống trong vinh hoa phú quý, người chung quanh đều cảm thán cô là Hứa gia tiểu công chúa, cho nên có thể tùy ý buông thả bản thân, dám yêu dám hận, cũng dám làm những điều mà người khác không làm được.

Nhưng là con gái, cô rất nhạy cảm, và cô cũng hiểu rõ được những người kia ngoài miệng nói cô là "tiểu công chúa" chỉ vì gi cảnh nhà cô, nhưng trong lòng lại lấy mấy từ "con béo, xấu xí" để hình dung.

Người ta chấp nhận làm bạn với Thanh Loan, bởi vì khuất phục dưới sự quyền thế của nhà cô.

Vậy nên, khi có ai nhẫn nhịn chán ghét mà khen Thanh Loan, cô khinh khỉnh mà nhận lấy, nhưng cũng rất buồn.

Đến khi gặp Thẩm Chu Thành, thấy đối phương không xu nịnh cũng chẳng kiêng dè gì quyền thế nhà Thanh Loan, hơn nữa, không coi thường nhan sắc của cô nên Thanh Loan cảm thấy rất thoải mái, lân la kết thân làm bằng hữu.

Cô cũng chẳng mơ mộng đến thứ tình cảm nam nữ đó, cô chỉ cần có một người thực tâm làm bạn là được.

Hứa Thanh Loan luôn cảm thán, soái ca đứng cạnh mĩ nữ mới xứng, chứ cái loại vừa xấu vừa mập như mình thì chẳng mong đợi được gì.

Hứa- mét sáu 90kg-Thanh Loan xuống giường, mở tủ quần áo của mình ra.

Trong tủ treo đầy những lễ phục tinh xảo, khéo léo, ngón tay cô lướt qua một cái váy đuôi cá trắng như tuyết, khóe miệng lộ ra hai cái lúm đồng tiền nho nhỏ.

Tuy trời lấy đi nhan sắc nhưng lại tặng cho cô bàn tay tài hoa, có thể cắt ra những bộ quần áo đẹp đẽ, sang trọng bậc nhất.

"Àiii, mình cũng muốn có một ngày tự khoác lên mình những thứ quần áo này....!".

Ban đêm, thôn Thanh Tuyền gió thổi vô cùng lạnh, tiếng cây cối xào xạc cùng côn trùng kêu râm ran khắp vùng.

Bà nội Thẩm đi tới cửa sổ kéo rèm, cả một khoảng trời đầy sao lộ ra trước mắt, sáng lung linh.

Có lẽ bây giờ đàn gà ngoài kia đã sớm ngủ.

Dưới bầu trời đêm, trong thời điểm mọi vật dường như đã say ngủ, thì trên con đường mới vừa tu sửa trong thôn bỗng nhiên xẹt qua một bóng trắng.


Thân thể tròn tròn của cái bóng trắng ấy rất nhanh lăn đến sân nhà Thẩm gia.

Một thân lông mượt hơi xù dựa vào hàng rào ngừng một chút, quan sát chung quanh, cẩn thận chen vào, đuôi trắng nhanh chóng biến mất trong sân.

Cái mũi đen khịt khịt trong không khí, ngay lập tức, dường như đánh hơi thấy cái gì đó, thân ảnh màu trắng lặng lẽ tiến đến chỗ chuồng gà.

Chuồng gà nhà họ Thẩm vô cùng lỏng lẻo, chỉ tùy tiện dùng trúc rào quanh một vòng, ngăn không cho gà chạy ra mà thôi.

Từ khe hở, bóng trắng liếc mắt vào xem, đếm đếm, bên trong có một, hai, ba...!Nhìn con gà trống kia xem, béo tốt, mào cũng đẹp nữa.

Đều là thứ nó yêu thích, thèm đến nhỏ dãi rồi!!
Bóng trắng nhanh chóng chạy vào chuồng gà, âm thanh của vuốt sắc vang lên, cả đàn gà rối loạn tưng bừng, sau đó tĩnh lặng trở lại.

Ngày hôm sau, bà nội Thẩm dậy sớm thu hoạch trứng gà, liền thấy có vũng máu, sợ đến hoa mắt, kinh hãi kêu lên.

Thẩm Chu Thành nghe thấy tiếng bà nội, chạy qua: "Bà nội, làm sao vậy ạ?"
"Con tới xem này, ai ui, bà nhìn không nổi nữa, ở đây làm sao lại có một vũng máu, chắc chắn chồn hôi lại đến trộm gà rồi." Giọng nói bà nội Thẩm nãi nãi run rẩy, xoa xoa mi tâm, tay cũng vô lực vẫy vẫy Thẩm Chu Thành.

Thẩm Chu Thành hướng mắt đến chuồng gà, quả nhiên có một vũng máu, lại đếm chỗ gà còn lại thì không thấy bảo bối "Tiểu Hồng" của bà nội đâu nữa.

Không cần nói cũng biết, chắc chắn bị ăn rồi, "Nhà chúng ta nuôi nhiều gà, khó tránh khỏi dụ dỗ mấy con thú hoang đến đây."
Có điều...!Thẩm Chu Thành nhíu nhíu mày, theo lí thuyết, chồn hôi đến trộm gà, cũng không nên đi tìm con hung hăng nhất trong đám như Tiểu Hồng chứ...!Chẳng lẽ mấy ngày trước Tiểu Hồng mổ chết một con chồn hôi, cho nên bị đàn nhà người ta tìm đến trả thù?
Phía nam thôn Thành Tuyền có một dòng suối nhỏ trong vắt, nước róc rách chảy qua những hòn đá, tung lên những giọt lung linh như châu như ngọc dưới ánh mặt trời.

Hai bên bờ, từng khóm hoa dại tô điểm cho thảm cỏ xanh rì, khiến người ta trông thấy cũng phải cảm thán mấy chữ "thế ngoại đào nguyên".

Từ đâu bỗng nhiên xuất hiện một thân trắng tuyết nhảy nhót lung tung, cỏ xanh theo động tác của nó mà đung đưa xào xạc, ngay cả hoa dại bên hồ cũng bị nó quấy nhiễu, cánh rung rinh như muốn trốn đi.

Trên thảm cỏ cứ như vậy mà sột sột soạt soạt, xen lẫn tiếng thú non hừ hừ vui vẻ.

Thân trắng tuyết ấy lăn lộn đến cạnh suối, dừng lại một chút, cái đuôi dài cuộn cuộn lại, hai chân ngắn ngủn duỗi về phía trước khỏa nước, vỗ vỗ lên mặt.

Ánh nắng dịu dàng phủ lên bộ lông trắng mượt một tầng vàng nhạt.


Dành cả nửa ngày để rửa vết máu trên mặt, xong xuôi, nó thè lưỡi liếm liếm móng vuốt nhỏ, ngáp một cái, nhảy lên trên một khối đá lớn, cả người cuộn thành một đoàn phơi nắng.

Dưới ánh mặt trời ấm áp, đôi mắt nó nheo lại, dần dần chìm vào giấc ngủ.

Ngủ thẳng đến lúc màn đêm buông xuống, nó mới mở mắt, ngựa quen đường cũ điên cuồng chạy về hướng Thẩm gia.

"Lại chết thêm một con nữa?"
Trong nhà liên tục chết hai con gà trống lớn, bà nội Thẩm đứng ngồi không yên, "Gà nhà chúng ta chắc chắn là bị mấy con chồn hôi chung quanh đây nhắm tới rồi, phải nuôi chó thôi, để ngày mai bà đi chọn hai con chó tốt đem trở về."
Trước đây Thẩm gia cũng có nuôi chó, nhưng đến lúc Thẩm Chu Thành lên Thâm thị làm việc, bọn trộm chó chỉ biết bắt nạt kẻ yếu thấy trong nhà chỉ có mỗi bà nội Thẩm cao tuổi, lập tức theo dõi nhà bọn họ.

Liên tục mất ba con chó, bà nội Thẩm cũng không nuôi nữa.

Nhưng xem tình hình hiện tại, vẫn là phải nuôi thêm mấy con chó trông nhà rồi.

Thẩm Chu Thành ngồi xổm xuống nhìn nhìn vết máu đã khô trên mặt đất, ở đó có một nhúm lông trắng, hắn suy nghĩ, nhíu nhíu mày.

Đêm hôm ấy, chờ bà nội Thẩm ngủ say, Thẩm Chu Thành lặng lẽ ra chỗ chuồng gà, nhặt một khối gỗ núp vào một góc, ôm cây đợi thỏ.

Khoảng chừng 2 giờ sáng, hừng đông chưa lên, từ ngoài có một bóng trắng âm thầm lẻn từ ngoài vào sân nhà hắn.

Trông cái bộ dạng nhàn nhã, ngựa quen đường cũ kia mà hắn còn tưởng nó đang trở về nhà của mình.

Thẩm Chu Thành vận linh lực che lấp hơi thở của chính mình, ngăn không cho bóng trắng phát hiện ra.

Từ ngày hắn trở về thôn Thanh Tuyền, trở về quê hương nơi hắn sinh ra, ký ức truyền thừa nhớ lại ngày càng nhiều, đồng thời hắn cũng nắm giữ được phương pháp tu luyện của Long tộc.

Từ những kí ức đó, hắn học được mấy bí quyết khống chế long khí cùng linh lực đơn giản, hơn nữa, còn có một số bí thuật của Long tộc.

Cái bóng trắng kia nghiêng đầu úp tai xuống đất, sau đó, liền rướn người, mắt láo liên đánh giá một vòng, vô cùng xoắn xuýt nghĩ xem ăn khuya hôm nay sẽ chọn con gà nào.

Cái đuôi trắng tuyết lắc lắc, xác định mục tiêu, chiến nào!!!
Cái bóng trắng dùng tốc độ người thường khó có thể tưởng tượng được xông vào chuồng gà, răng nanh nhọn hoắt gọn gàng cắn cổ con gà, con gà căn bản không kịp giãy dụa, run một cái, chết ngay lập tức.

Chính tại thời điểm cái bóng trắng định cắp gà rời đi, bỗng từ đâu thò ra một cánh tay, túm lấy cổ nó..

Bình Luận (0)
Comment