Long Mặc

Chương 2

Mùng chín tháng tư, là sinh nhật của Diên Tương Thái tử. Người này trước kia là Lục hoàng tử, vừa được sắc phong làm Thái tử hồi đầu năm. Nói đến có chút đột ngột, nếu phải bàn về nguyên nhân gây ra, là do cuối năm trước Minh Đế có nói với quần thần: Trong đêm mộng thấy Thần Long bẩm báo, Lục hoàng tử Diên Tương chính là thiên mệnh sở quy, cho nên triệu người phác thảo ý chỉ. Nhưng nói về câu chuyện trong mộng của Minh Đế chung quy nghĩ lại có chút kỳ quặc, người tin điều này cũng không nhiều. Bất đắc dĩ, người của hoàng thất đều là thiên tử, Minh Đế đã mở miệng, những người phía dưới là thần tử tự nhiên cũng không dám nghịch ý. Mấy vị hoàng tử khác cũng không có chỗ dựa thế lực. Rất nhanh, Diên Tương đường đường vững vàng ngồi trên Thái tử vị.

Kỷ Tiêu đối với vị Thái tử mới phong này cũng không quen thuộc. Ngoại trừ Tuấn Nghi là quen biết từ nhỏ, còn lại thì y cũng cực kì ít có liên hệ với nhóm hoàng thân quốc thích. Huống chi gần hai năm nay vị Thái tử điện hạ này lại một mực tuần tra đốc chiến tại biên quan cho nên hai người bọn họ cơ hồ ngay cả bản mặt của nhau cũng chưa gặp qua.

Ai ngờ một ngày trước Thái tử lại cố ý sai người đưa thiệp mời cho Kỷ Tiêu, nói là nghe đâu Kỷ Học sĩ dạo gần đây có được một đĩnh mực tốt, nhất định phải mang đến để cho hắn xem thử. Chỉ cần thoáng tưởng tượng thôi cũng có thể minh bạch, đích thị là cái tên Tuấn Nghi kia miệng hở đem việc này nói cho Thái tử điện hạ. Mặc dù Kỷ Tiêu không thích khoe khoang đồ trong nhà trước mặt mọi người, nhưng cũng không dám đem lời nhắc nhở của Thái tử gia xem như gió thoảng bên tai, đành phải đem chiếc hộp có chứa Long Mặc cẩn thận bỏ vào trong tay áo. Kỷ Tiêu cầm hạ lễ trên tay, là một quyển trục tranh chữ, theo chân tên hạ nhân đi ra ngoài cửa.

Yến tiệc còn hơn nửa canh giờ nữa mới kết thúc, trước cửa cung đã sớm chật ních xe ngựa của văn võ bá quan. Kỷ Tiêu thấp giọng phân phó tên hạ nhân vài câu rồi vội vàng đi đến Khai Minh Điện. Trước cửa điện, nội tiền thái giám nghênh lễ nhìn thấy Kỷ Tiêu khá lạ mặt, mà cũng do từ nãy giờ trong mắt toàn là những lễ vật cao quý như san hô, bình phong bạch ngọc, bảy trân tam bảo kim như ý,…nên khi nhìn thấy hạ lễ trông giống một cuốn họa trục này, tự nhiên cả hai mí mắt đều lười giơ lên, giương giọng nói: “Thỉnh đại nhân vào trong.”

Nhưng khi đưa bàn tay tới cầm lấy họa trục, phía sau bỗng nhiên bị một bàn tay khác tiếp được, ngay sau đó lại không một chút khách khí mở họa ra. Kỷ Tiêu cả kinh, giương mắt nhìn sang, chỉ thấy người nọ cúi đầu xem họa, còn cười một tiếng. Thái giám nghe xong tiếng cười kia, đột nhiên mở to mí mắt đang cúi, quay người quỳ xuống rung rung giọng, nói: “Điện hạ.”

Kỷ Tiêu cũng vội vàng theo đó quỳ xuống hành lễ: “Vi thần Kỷ Tiêu, tham kiến Thái tử điện hạ, cung kính Chúc điện hạ phúc thọ…”

Lời chúc mừng y còn chưa nói ra miệng, đã bị Diên Tương cắt đứt: “Nghe qua Kỷ Học sĩ tranh chữ song tuyệt, quả thật danh bất hư truyền.”

“Điện hạ… Quá khen rồi…” Hô hấp Kỷ Tiêu có chút bất ổn, lặng lẽ giương mắt dò xét. Thấy trước mặt là một thân cẩm bào vàng nhẹ như trời thu hương sắc, vạt áo thêu long văn, lại hướng lên đối diện, bên trên con mắt của Diên Tương, giữa lông mày rất có chút khí phách trương dương, ý tứ hàm xúc, nhưng niên kỷ còn rất trẻ.

Diên Tương hướng y gật đầu nhẹ: “Kỷ đại nhân xin đứng lên.”

Kỷ Tiêu chậm rãi đứng lên, lại nghe Thái tử nói: “Không biết Kỷ đại nhân có mang theo phương mực cổ quý hiếm kia đến không? Thật tốt, để cho tiểu vương mở mang kiến thức một chút.”

Kỷ Tiêu vội nói: “Chỉ là cổ mực tầm thường mà thôi, không tính là hiếm quý, thỉnh điện hạ xem qua.” Một mặt nói một mặt đem hộp trong tay áo lấy ra, nhưng có chút không muốn, cứ như vậy đưa tới.

Tùy tùng tả hữu gần đó lập tức bước lên, đem cái hộp kia mở ra, rồi sau đó nâng đến trước mặt Thái tử. Mắt Diên Tương lập tức rũ xuống nhìn vào trong hộp, khóe môi hiện ra một nụ cười khó hiểu:”Gần đây long thể của Phụ hoàng ôm bệnh nhẹ, không thể xuất hiện ở Khai Minh Điện cùng chư vị đại nhân trò chuyện. Ta lấy phương mực này vào nội cung cho phụ hoàng thưởng ngoạn một lát.” Điện hạ nói xong, liền xoay người dặn tùy tùng “Người tới, đưa Kỷ đại nhân vào vị trí ngồi.”

Ánh mắt Kỷ Tiêu đuổi theo bóng lưng rời đi của Thái tử, ngay cả khi di chuyển cũng không yên tâm. Thành ra đi chưa được mấy bước liền đụng người đằng trước một cái, là cái tên phò mã đã uống rượu đến say mèm, Tuấn Nghi.

“Ngọc Nghiễn huynh?” Tuấn Nghi thấy rõ người đụng mình là Kỷ Tiêu, lập tức nở nụ cười, “Hôm nay nhìn ngươi vậy mà kiếm đủ mặt mũi rồi đấy nhỉ. Thái tử gia tự mình đi ra cửa đón ngươi, còn khen ngươi tranh chữ song tuyệt, thật sự là làm chúng ta ao ước đó.”

“Tuấn Nghi.” Kỷ Tiêu nhíu mày nhìn hắn, “Ta cùng đám quý nhân bọn họ trước giờ không quen biết. Theo ý kiến của ngươi, nếu Thái tử điện hạ thấy vừa ý phương mực kia, có thể nào lại đi đoạt đồ tốt của người ta hay không?”

Tuấn Nghi nhìn mặt y đầy vẻ buồn rầu, cũng không vui đùa nữa, suy nghĩ một chút nói: “Nếu Điện hạ thực ưa thích nó thì tặng người đi, ngày khác ta lại tìm cho ngươi cái khác cũng tốt như vậy.” Thanh âm hắn thấp xuống thì thầm nói, “Hiện nay Hoàng thượng không khỏe, nếu thật sự có chuyện không hay, mà Thái tử thì chỉ có… Tóm lại nịnh nọt hắn một chút cũng không có chỗ xấu.”

Kỷ Tiêu trong lòng căng thẳng:”Cái này… Ta có thể dùng cái tàng mực khác đổi cho Thái tử gia, lấy Long Mặc về không? Cái kia, cái tàng mực kia…”

Sắc mặt Tuấn Nghi thu lại, lập tức nói: “Thanh Lan, ngươi ngàn vạn đừng có phát sinh cái ý nghĩ như vậy. Nếu thật sự cùng Thái tử gia nổi lên tranh chấp, sau này muốn hóa giải bộ đơn giản sao? Một thỏi mực mà thôi, thật không đáng vì nó mà đắc tội vị quý nhân này. Trước mắt, bản án thuỷ vận vẫn còn trong tay Thái tử, cả triều văn võ ai không sợ bị quét xuống ngựa vì việc này, ngươi còn muốn đi lên đụng vết đao sao?”

Kỷ Tiêu mở to hai mắt: “Mặc dù án thuỷ vận tham ô liên quan rất rộng, nhưng có quan hệ gì với ta? Ta làm quan ba năm, chưa bao giờ làm những việc sai trái, tất nhiên là không thẹn với thiên hạ, có gì sợ hãi.”

“Ai..” Biết rõ tính tình y không để tâm vào những chuyện vụn vặt, Tuấn Nghi chỉ thở dài, khuyên nhủ, “Là ta nói nhiều rồi, ngươi cũng đừng nghĩ như vậy, ngồi bên kia uống rượu đi. Trong nội cung kỳ trân dị bảo cái gì không có, Thái tử chưa chắc sẽ vừa ý tàng mực cũ của ngươi đâu.”

Kỷ Tiêu do dự đi vào bên trong nội điện. Đối ẩm, uống rượu, vui đùa đều không hào hứng nổi, chỉ là ngước mặt lên nhìn vào hành lang trống rỗng sau điện. Đã qua cả buổi, thân ảnh thu hương kia (là cái người mặc đồ màu vàng như lá thu đó đó) cuối cùng mới xuất hiện trên điện, tùy tùng đi phía sau vẫn còn bưng lấy cái hộp nhỏ giống y chang như trước. Kỷ Tiêu vừa muốn thở ra một hơi, lại phát giác Diên Tương không bảo tùy tùng trả lại Long Mặc, trái lại lại hạ lệnh để cho nhóm cận thần bên người lần lượt đến thường thức đĩnh mực.

Mực đen lại hơi tím, trên có vân Kim Long, chính là Long Mặc của y bị lấy ra khỏi hộp, soi trên ngọn đèn lưu ly, trong ánh sáng lại hiện quang, giống như là vật sống lưu chuyển. Chúng thần tử vô luận hiểu mực hay là không hiểu mực đều moi ruột gan ra mà bắt đầu tán thưởng, lần lượt vuốt ve cái thân mực lạnh như băng kia. Kỷ Tiêu chỉ có thể xa xa đứng ở đó, cắn chặt môi dưới, nhìn xem những cái ngón tay dính mồ hôi vết rượu kia, từng cái từng cái mơn trớn trên Long Mặc, đau lòng mà cơ hồ sắp ngất đi.

Cung yến năm nay tất nhiên là rượu ngon say lòng người, thêm Minh Đế không đi dự họp, mọi người càng không câu nệ. Cung yến vừa qua được một nửa, đồng liêu bên cạnh Kỷ Tiêu lại say hơn phân nửa. Y cũng không uống nhiều, bụng đầy suy nghĩ như thế nào mở miệng đòi lại Long Mặc. Ngẫu nhiên vừa nhấc mắt, đã thấy Diên Tương trên ghế cũng đã có cảm giác say say sưa sưa, đang bị vài tên nội thị dắt díu, tựa hồ muốn ra khỏi điện.

Nội tâm Kỷ Tiêu quýnh lên, nhắc vạt áo bỏ lại yến tiệc đuổi theo. Đi được một nửa, một lão thái giám mặt đầy vui vẻ mà ngăn cản y: “Kỷ đại nhân đây là muốn đi đâu?”

“Ta… Ta có việc muốn tìm Thái tử điện hạ.”

“Ơ, cái này thật không khéo, điện hạ có chút say, đang muốn hồi cung nghỉ ngơi. Kỷ đại nhân có việc ngày mai rồi nói sau.”

Kỷ Tiêu dừng chân một chút, mắt thấy đám người kia đã vào hậu điện, cũng không thể tại thọ yến Thái tử trách móc kêu lên, chỉ đành phải hậm hực thối hậu hai bước, hướng thái giám kia nói: “Làm phiền công công hướng Đông cung bẩm báo một tiếng, nếu điện hạ đã giám định và thưởng thức thanh Long Mặc kia xong, lấy người thông tri hạ quan là được, hạ quan sẽ tới lấy.”

Lão thái giám vẫn như trước mặt đầy vui vẻ, nếp nhăn trên mặt khi cười giống như cứng tại khóe mắt, không chút sứt mẻ: “Đại nhân yên tâm, chúng ta sẽ để ý tới.”

Từ khi Tuấn Nghi đưa Long Mặc cho y, giường Kỷ Tiêu hàng đêm đều bị nam nhân chiếm, mà ngay cả thời điểm Kỷ Tiêu bận rộn công văn, hắn cũng thư thái ỷ ở một bên chọc người, phủ viện to như vậy, đúng là không chỗ nào không có bóng hắn. Đêm nay, Kỷ Tiêu một mình hồi phủ, thật yên tĩnh, không nghe thấy nửa điểm tiếng động, tăng thêm gió đêm hơi lạnh, tăng thêm tịch liêu. Tắt ánh nến, nằm chết dí trên giường, bên tai thiếu đi những lời trêu chọc nhẹ nhàng vụn vặt, nhất thời không thể chìm vào giấc ngủ. Kỷ Tiêu sống 23 năm, lần đầu đã biết cái gì gọi là gối đầu một mình khó ngủ.

Mấy ngày kế tiếp vẫn như trước, ở bên trong Hàn Lâm viện có hằng hà quyển sách biên tu làm bạn, còn bên Thái tử một mẩu tin tức lẫn mực đều không có. Kỷ Tiêu đã từng muốn dứt khoát, bất cứ giá nào cũng phải đến thăm hỏi đòi lại, nhưng lại bị Tuấn Nghi giáo huấn một trận. Nói là hiện nay bao nhiêu người muốn tặng lễ cho Thái tử còn không có cửa, ngươi còn muốn tiến đến lấy đồ, thật quá không lưu mặt mũi cho điện hạ rồi. Còn nói năm đó dù mất chút ít trân tàng nhưng ngươi cũng không có keo kiệt như thế, hôm nay sao lại để ý như vậy? Chẳng lẽ thanh mực kia lại có cái gì đặc biệt sao?

Đối với câu hỏi này, Kỷ Tiêu cũng đành phải cười khổ nói quanh co, chính mình thầm nghĩ, Long Mặc kia cũng chỉ quá đáng là quấn quít lấy người ta ẩu tả mà thôi, quả thực không có có ích. Còn nói Thái tử sau khi đến Đông cung, chính thức mở rộng tầm mắt, nói không chừng có lẽ là tìm được đồ chơi mới lạ, đã sớm quên tên Hàn Lâm nho nhỏ mình rồi.

Tuấn Nghi ngược lại rất thủ tín, rất nhanh tìm được mà đưa ra đĩnh mực không sai tỉ lệ. Kỷ Tiêu lại hoàn toàn không có hào hứng bình phẩm. Buổi chiều ngồi ở trước bàn xem xét mực mới, trong nội tâm bồi hồi không yên nghĩ về cái tên mặt trắng như tuyết, trên trán có Kim Long vân nhàn nhạt kia.

Ngay tại thời điểm y ngẩn người, ánh nến bỗng nhiên bị gió thổi chớp động một hồi, lại giương mắt, trước bàn sách đã xuất hiện nhân ảnh.

“Ngươi…” Kỷ Tiêu mở to hai mắt nhìn, nhất thời nói không ra lời.

“Ngọc Nghiễn không nghĩ tới ta sẽ trở về?” Khẩu khí Long Mặc có chút lãnh ý, tựa hồ rất không cao hứng, “Xem ra, Ngọc Nghiễn thật sự chán ghét ta, mới đem ta tặng người khác rồi.”

“Không… Không phải.” Kỷ Tiêu vội vã đứng lên, muốn giải thích, “Là Thái tử, hắn không trả ngươi về.”

Long Mặc lúc này mới giương mắt lên, sắc mặt lại càng thêm lúng túng: “Như vậy, là ngươi e ngại quyền thế của Thái tử, nên mới đem ta đưa ra ngoài sao?” Khẩu khí hắn than thở thật dài, “Ta còn tưởng rằng, ngươi là thật tâm yêu thích ta, không nghĩ tới nhân gian cũng là vô tình vô nghĩa như thế.”

Hắn nói xong mí mắt liền thả xuống, mặt đầy ảm đạm, tựa hồ nghĩ tới chuyện cũ thương tâm. Kỷ Tiêu càng thêm tự trách, vội vàng đi đến trước mặt hắn, có chút không nghĩ mà ôm lấy bờ vai của hắn: “Ta không muốn đem ngươi đưa ra ngoài, chỉ là… Ta cho rằng chỗ đó của Thái tử càng thêm xa hoa, nói không chừng ngươi sẽ thích…”

“Ưa thích?” Long Mặc cười lạnh một tiếng, “Ngươi có nghĩ tới hay không, nếu khi bọn hắn hào hứng muốn nhìn màu mực, lại mài không ra mực, sẽ không như ngươi mà để ý như vậy, nói không chừng dưới sự giận dữ sẽ đem mực đập tan.”

Kỷ Tiêu cả kinh, nắm cánh tay của hắn ôm thật chặt, không ngừng nói: “Xin lỗi, ta chưa từng nghĩ đến chuyện này, ta… Ta sẽ không đem ngươi đưa ra ngoài nữa.”

Long Mặc đưa mắt nhìn y nửa ngày, trong hốc mắt bỗng nhiên có chút ẩm ướt, lẩm bẩm nói: “Ngọc Nghiễn, sao ngươi có thể đối với ta như vậy.”

“Ta…” Kỷ Tiêu thấy hắn như thế, cơ hồ muốn khóc lên, “Là ta sai rồi, ta thực không biết nên bồi tội với ngươi như thế nào mới tốt.”

Long Mặc nghe vậy khẽ giật mình, lập tức nâng cằm y lên, con mắt sáng rực, phảng phất suy nghĩ, vừa rồi người thương tâm khổ sở có lẽ căn bản không phải là hắn, sau đó hắn lại có chút hưng phấn nói: “Thế Ngọc Nghiễn muốn thành tâm bồi tội sao?”

Kỷ Tiêu bị hắn nhìn chằm chằm như vậy, tự nhiên cảm nhận được ý của hắn, trên mặt cực kỳ lúng túng, muốn thối lui: “Ta…”

“Ngọc Nghiễn…” Long Mặc hơi tăng khí lực trên cánh tay, nghiêng thân để sát vào người y một chút:”Ta có thể chờ ngươi bồi tội ở đây này.”

Hắn nói xong, liền nhẹ nhàng đóng mí mắt, trong ánh nến cánh môi đơn bạc ngạo nghễ ưỡn lên một đường cong cực đẹp. Kỷ Tiêu nhìn hắn, chỉ cảm thấy mồ hôi đều từ thái dương chảy xuống, ý thức cũng hỗn độn. Y tựa như bị đầu độc tiến về phía trước một bước, gần gũi hắn, hơi thở như giao hòa lẫn nhau, trong mũi lại mơ hồ ngửi thấy mùi hương của mực, làm thân thể cả người nóng lên, phát nhiệt. Y cảm giác mình ước chừng là điên rồi, đối với một người nam nhân… Không, thậm chí chưa tính là người, là một tên yêu quái, lại sinh ra một sự mong mỏi khó hiểu như vậy.

Cơ hồ muốn được chạm vào bờ môi kia, trước khi… Y ôm bả vai nam nhân, cánh tay không tự giác câu lên cổ của hắn. Thân thể nam nhân lập tức chấn động, con mắt giật mạnh mở ra, hai đồng tử ở bên trong lộ vẻ huyết hồng sát khí, dọa Kỷ Tiêu hô nhỏ một tiếng, lập tức ngã trên mặt đất.

Long Mặc giật mình chốc lát, bỗng nhiên che mặt lại. Một lúc sau đó, khuôn mặt trở lại như trước, tuấn nhã trắng nõn như thường ngày. Hắn lo Kỷ Tiêu hoảng sợ không yên, rất có chút áy náy mà cười khổ nói: “… Xin lỗi, làm sợ ngươi rồi…”

Bờ môi Kỷ Tiêu run rẩy cả buổi nói không ra lời. Qua thật lâu, mới có thể rung giọng nói: “Ngươi vừa mới… Là xảy ra chuyện gì…”

Long Mặc giơ tay muốn kéo y, Kỷ Tiêu vừa bị kinh hồn định đẩy ra, hắn đành phải ngồi xổm xuống, thấp giọng hướng y nói: “Ta chỉ là… không thích có người chạm vào cổ của ta, không phải cố ý dọa ngươi.”

Kỷ Tiêu trì hoãn một chút, mới lắc đầu nói: “Là ta sờ vào kiêng kị của ngươi, ta nên xin lỗi ngươi mới phải.” Y chớp mắt một cái trong lòng tỉnh táo lại, lúc này mới thoáng nhận thức được Long Mặc cũng không phải người, trong nội tâm nhất thời có chút rối bời.

Bỗng nhiên Long Mặc vương tay ra sờ lên tóc y, Kỷ Tiêu muốn tránh ra, lại bị ôm chặt lấy. Sau đó hôn lên y hệt như cắn xé môi, y giãy dụa nhưng đã bị hắn ôm lên bàn sách.

“Ngọc Nghiễn… Ngươi không được chê ta.” Long Mặc đột ngột nói những lời này, chậm rãi tựa đầu trên vai y, “Đừng lại đem ta đưa cho người khác, cũng đừng đem ta khóa trong rương… được không?”

Bị nói như thế, Kỷ Tiêu thực cảm thấy có lỗi với hắn, lấy tay vỗ vỗ lưng của hắn nói: “Ừm, bất quá… Ngươi đừng có lại làm những cái… chuyện hoang đường kia nữa.”

“Hoang đường?” Long Mặc dùng thái dương nhẹ nhàng cọ lấy cái cằm của y, “Chúng ta đều yêu thương lẫn nhau, hoan hảo không phải là chuyện thiên kinh địa nghĩa sao? Tại sao lại nói hoang đường?” (ý là chuyện hiển nhiên đó, yêu là mình cứ xxoo thôi @>.<@ cho chúng dân coi ké nữa).

“Yêu thương?” Kỷ Tiêu muốn sặc, “Ngươi mới vào phàm trần, không hiểu sự tình nhân gian. Tình yêu là tư tình mật ngữ giữa nam nữ, ta và ngươi không phải loại này…”

Câu nói của y lại bị chôn vùi trong miệng. Đầu lưỡi Long Mặc đã sờ lên cổ của y, rồi xuống hầu kết, ở nơi mẫn cảm đó liếm láp qua lại, rồi một đường hướng xuống phía dưới. Sau khi tha cho hầu kết của y, hắn lại ngậm chặt một bên núm màu nhàn nhạt.

“A…… Ngươi…” Kỷ Tiêu ra sức đẩy hắn, nhưng không đẩy được, ngược lại hai tay bị chế trụ đặt trên bàn sách.

Long Mặc ngoảnh mặt làm ngơ mà mút lấy chỗ đó, nghe y dần dần phát ra hơi áp lực thở dốc, mới ngẩng đầu nhẹ giọng cười nói: “Ngọc Nghiễn rõ ràng ưa thích đấy mà, vì sao phải khẩu thị tâm phi? Cũng bởi vì da mặt mỏng, tính tình lại như thế mới có thể một mực không có vợ a?” Hắn cúi người nhìn thấy mặt Kỷ Tiêu đỏ lên, lại nói, “Để ta làm thê thất của Ngọc Nghiễn đi, được chứ?”

Kỷ Tiêu không biết nên tức giận hay là buồn cười, hồi lâu mới nói: “Ngươi cũng không phải nữ tử.”

Long Mặc tựa hồ có chút không thích, một tay cởi quần của y, dùng phần tính khí cực nóng kia nhẹ nhàng chọc lộng lấy giữa đùi y: “Nữ tử làm sao có thể cho ngươi khoái cảm nhanh như vậy.”

Bị vật kia đỉnh đầu, Kỷ Tiêu cảm thấy da đầu đều run lên, liên tục lắc đầu nói: “Đừng, không được, không được a!”

“Xác định không được?” Long Mặc lại nhẹ nhàng gật đầu, rút phân thân kia ra, “Đã qua nhiều thời gian không có làm, quá chặt.”

Kỷ Tiêu nhẹ nhàng thở ra: “Vậy ngươi còn không thả ta đứng lên.”

Lời y còn chưa dứt, liền hút một hơi khí lạnh ngược lại, hai chân dựng thẳng chống đỡ bên cạnh bàn. Long Mặc kéo hai chân của y ra, đẩy khe mông cúi đầu thè lưỡi ra nhanh liếm lên chỗ cửa vào tắc nghẽn.

“Không… Ah… Đừng…” Từng chữ bị đứt quãng, lại thở dốc, nói không thành câu. Khóe mắt Kỷ Tiêu đẫm ướt không biết do đổ mồ hôi hay là bị bức ra nước mắt, toàn thân trên bàn sách tinh tế mà run rẩy.

Không biết có phải ảo giác hay không, đầu lưỡi Long Mặc tựa hồ trường gấp đôi đâm vào nội vách cốc đạo, càn quấy khiến cho hồn phách Kỷ Tiêu đều tản. Đến tột cùng là hắn ở đâu học được những… kỳ dâm kỹ xảo này, ý thức Kỷ Tiêu mơ hồ bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó, rồi lại rất nhanh ném đi trước khi ý nghĩ mở ra.

Trên bàn sách giấy tiên lẻ tẻ nhao nhao rơi trên mặt đất. Nguyên bản chỗ này thường chất đống bọn nó nhưng bây giờ chỉ còn lại hai cái chân dài trần trụi, nam nhân đứng đấy theo động tác mà không ngừng lắc lư.

Bị nhiều lần dâm loạn làm cho địa phương ướt át mà mềm mại, chặt chẽ mà bao vây lấy đồ vật của Long Mặc, khi đút vào gian lại phát ra tiếng nước dâm mỹ. Kỷ Tiêu bị một phiến mực ôm trên thân, chỉ có thể nhắm nửa con mắt cắn môi dưới. Bàn tay Long Mặc lại xoa tính khí giữa hai chân y, không nhanh không chậm mà xoa lấy, người kia dưới thân cuối cùng nhịn không được phát ra vài tiếng rên rỉ.

“Ngươi đừng…không được… Không nếu như vậy…” Khóe mắt Kỷ Tiêu ửng đỏ, thở dốc nói, “Ta chịu không nổi…”

Nhưng y lại không biết bộ dáng này chỉ có thể càng kích thích dục vọng nam nhân. Long Mặc trong tươi cười dần dần đã có chút tà ý, cầm lấy tay Kỷ Tiêu đi sờ chỗ kết hợp: “Ngọc Nghiễn đã bị gọi là mực si, thực sự rất ưa thích mực này của ta vậy sao?”

“Nói bậy… lưu manh…” Kỷ Tiêu bị hắn đỉnh khiến cho ngâm nga liên tục, giãy dụa mà khiển trách một câu, lại bị đồ vật nóng hổi giữa đùi làm cho càng hoảng sợ, nhanh chóng rút tay về.

Long Mặc trầm thấp cười cười, bỗng nhiên rút thân ra, rất nhanh lại lách đi vào, lại không vội mà xâm nhập, chỉ ở phần nông đảo quanh, một tấc thốn mà vào thăm dò nội cốc đạo, khi chạm vào một chỗ, Kỷ Tiêu bỗng nhiên run lên bần bật, ngắn ngủi mà kêu một tiếng,

“Ngọc Nghiễn còn nói không thích mực này, sao lại nhanh ngậm vào như thế?”

“Đừng… Ah…” Địa phương mẫn cảm trong cơ thể bị mài không ngừng, căn bản nói không ra lời. Trong đầu tức khắc trống rỗng, liền điểm rơi vãi một chút bạch trọc trên bụng của mình.

Long Mặc đột nhiên đình trệ, thấp đầu, nâng Kỷ Tiêu lên, con mắt y như bị sương mù phủ lên. Y nhìn thấy bên trên khóe miệng của hắn cũng bị dính một chút bạch giọt của chính mình, rồi sau đó một đầu lưỡi màu hồng thè ra liếm, liền đem chất lỏng nuốt vào trong miệng.

“Đồ vật của Ngọc Nghiễn uống ngon thật.” Hắn cười cười.

Mặt Kỷ Tiêu như bị phỏng đến lợi hại, thoáng quay mặt qua chỗ khác, bộ ngực phập phồng nói: “Ngươi đừng lèo bèo…”

Long Mặc không hề nói giỡn, bỗng nhiên cúi người đưa y bế lên, vẫn giữ lấy tư thế giao hợp đặt trên tường, liên tục đỉnh lên. Kỷ Tiêu cảm giác thân mình lay động tùy thời điểm sẽ rớt xuống, không khỏi căng cứng thân thể, lại cảm thấy chỗ đang hàm cái vật cứng kia càng thêm nóng rực, làm cho y không còn đường lui.

Đối với tình hình vừa rồi, nhớ lại có chút không rõ, bởi vì lúc đó còn chưa kết thúc y liền hôn mê bất tỉnh, lần này mặc dù trong đầu chỉ có một mảnh hỗn độn, ý thức lại vẫn thanh tỉnh. Thời gian dài dằng dặc tựa hồ trôi qua, ngón tay trên bả vai Long Mặc dần dần cũng giữ không được, mà hắn lại còn chưa có dấu hiệu kết thúc. Kỷ Tiêu trong lòng ngực của hắn nhuyễn đến nỗi ngay cả khí lực xin tha đều không có, trong lỗ mũi chỉ có thể phát ra âm khóc.

Đến thời điểm xuất tinh, lại càng làm kinh người, Kỷ Tiêu cảm thấy trong ổ bụng đều tràn đầy dịch ấm nóng, rồi lại không thể giãy dụa cho chảy ra, chỉ phải nức nở nghẹn ngào nhịn lấy. Cuối cùng, Long Mặc ôm y trở về phòng ngủ, Kỷ Tiêu nằm ở trên giường mềm mại mơ màng lập tức muốn ngủ, nhưng chợt nhớ tới một sự kiện, Long Mặc thật sự lưu lại mực nước trong cơ thể y sao?

Ý nghĩ này khẽ động, y liền cảm thấy trong huyệt sau có chút ngứa, tựa hồ có cái gì đang muốn chảy ra. Y vụng trộm mở to mắt nhìn động tĩnh của Long Mặc, thấy hắn đã yên ổn nhắm mí mắt ngủ ở một bên, liền đánh bạo thò tay xuống thân dưới sờ soạng. Căng ra thân thể của mình cảm giác có chút quái dị, nhưng ngón tay xác thực có dính vào chất lỏng, xúc giác lại không hề giống nước mực.

Kỷ Tiêu khép hờ mắt, sột sột soạt soạt mà đưa tay đến trước mắt, mượn ánh trăng mông lung nhìn nhìn. Quả nhiên trên ngón tay không phải màu đen, nhưng chất lỏng kỳ dị có chút vầng sáng lưu chuyển.

“Ngọc Nghiễn đang nhìn đồ đạc của ta?” Chẳng biết từ lúc nào Long Mặc chuyển người qua, miễn cưỡng chống đầu, trong ánh mắt tất cả đều là vui vẻ, “Vì sao không trực tiếp nói cho ta biết, muốn bao nhiêu đều cho ngươi.”

“Ngươi… Ngươi…” Kỷ Tiêu quẫn bách được cả buổi cũng nói không ra lời, cuối cùng đột nhiên nói, “Ngươi không phải mực yêu.”

Sắc mặt Long Mặc không có một chút chấn động, vẫn cười như trước: “Vì sao nói như thế?”

“Ta điều tra trong sách. Tuy có điển cố đồ cổ thành tinh, nhưng lại không có các loại như văn thư. Huống hồ… Huống hồ mực bản (khối mực nói chung) là vật trừ tà, như thế nào lại tu thành yêu quái.” Kỷ Tiêu đối với quỷ thần mà nói cũng không rõ ràng lắm, bây giờ nhìn trên mặt hắn càng ngày càng vui vẻ, càng không có tự tin, nhưng y vẫn nói, “Cho dù… trở thành yêu quái, cũng nên là một thân hạo nhiên chính khí (*vĩ đại, to lớn), như thế nào giống như ngươi vậy…”

“Ta như vậy?” Long Mặc híp mắt nở nụ cười thật lâu, mới nói, “Ngọc Nghiễn, ta không phải vật của thế gian. Nếu ngươi thật muốn biết lai lịch của ta, sao không đi hỏi cái tên phò mã nít ranh ồn ào đó từ đâu có được mực?”

Sau đó Kỷ Tiêu thật sự đi tìm Tuấn Nghi. Vị tam phò mã này hay giao phó nhiều việc cần làm cho Vũ Lâm Vệ Thống Lĩnh, ngày thường lại vô tư đi dạo ngay trong ngoài thành cung, thập phần dễ tìm. Lúc này vừa vặn bãi triều, văn võ bá quan lục đục ngo ngoe từ hai bên Chu điện đi ra, thân ảnh cao lớn của Tuấn Nghi đứng ở tầm bậc thứ mười trên bậc thang, rất dễ làm người khác chú ý, đang cùng Hộ bộ thượng thư Lý Kiến Sơ giáp mặt cúi đầu vừa nói xong cái gì đó, trông thấy Kỷ Tiêu mới giơ mắt lên, cười nói: “Ngọc Nghiễn huynh sao lại lên đến nơi này?”

Kỷ Tiêu hướng hắn mỉm cười, ngược lại đối với Lý Kiến Sơ cúi chào: “Ân sư.”

Lý Kiến Sơ gật đầu nói: “Đã lâu không gặp ngươi, hiện nay vẫn còn ở Hàn Lâm viện sao sao chép ghi sao? Đợi ta rảnh rỗi sẽ thay ngươi tính toán một chút.”

Kỷ Tiêu khom lưng thật sâu đi xuống: “Đệ tử thiên tư tối dạ (*trời sinh kém cỏi), hôm nay có thể có một chỗ đặt chân đã là rất may mắn, không dám hy vọng xa vời nơi khác, ân sư không cần phí tâm.”

Lý Kiến Sơ cũng không chấp nhất, tùy ý dặn dò hai câu, có chút không yên lòng mà bước đi. Chỉ còn lại Tuấn Nghi và Kỷ Tiêu đứng đối diện, vẫn là Kỷ Tiêu mở miệng trước.

“Tuấn Nghi huynh, ta có chuyện muốn thỉnh giáo.” Y dừng một chút, trực tiếp hỏi: “Cái phiến Long Mặc kia là từ chỗ nào có được?”

Thần sắc tự tại của Tuấn Nghi bỗng nhiên trở nên có một chút xấu hổ, ngơ ngác mà thong thả đi xuống dưới hai bước mới nói: “Ngọc Nghiễn huynh vì sao đột nhiên hỏi cái này?”

Kỷ Tiêu càng phát giác được có cổ quái, truy vấn: “Là có lai lịch bất chính sao?”

“Không không không!” Tuấn Nghi vội vàng nói, “Ở đâu nói là bất chính, là lão đầu kia đã phải cố gắng kín đáo đưa cho ta đấy.”

“Lão đầu?”

Tuấn Nghi lỡ miệng, khẩu khí than thở, dứt khoát nói: “Mà thôi, nơi đây không phải chỗ nói chuyện, đến chỗ vọng lâu ta từng nghỉ ngơi hãy nói.”

Tường viện của vọng lâu bên ngoài cung rất cao lại gọn gàng, từ trên đây nhìn xuống phong cảnh vô cùng tốt, nhưng Kỷ Tiêu lại không có hào hứng thưởng thức, chỉ để ý thúc giục Tuấn Nghi bàn giao chân tướng có được mực.

“Từ khi Thái tử được sắc phong, lại không có người đi tuần tra ở biên quan. Lúc này Hoàng Thượng mới hạ chỉ từ hai tháng trước, để cho ta đi Tây Cương một lần, cái này ngươi cũng biết đấy.” Tuấn Nghi thấp giọng nói, “Chỉ là trên đường quay về, thủ hạ ta phát hiện một chuyện tốt không thể nói. Phía trước có một cái cự hồ được tạo ra do lũ lụt trăm năm trước, phong cảnh cực đẹp. Chúng ta liền đi đường vòng qua chỗ đó đi dạo một chút. Ai ngờ ngày ấy thời tiết không tốt, nảy ra cơn dông, chúng ta vào trong trường đình ven hồ tránh mưa, đụng phải một lão già. Lão già kia tướng mạo có chút quái dị, lông mày cốt cùng sống mũi đều cao ngất so với thường nhân, trong tay bưng cái hộp nhỏ, nhìn chằm chằm vào ta. Ta bị hắn nhìn có chút sợ hãi, nhưng bên ngoài mưa rơi xuống như vũ bão, lại không thể kêu thủ hạ đuổi hắn ra ngoài, ai ngờ hắn lại tiến lên nói ta có quý nhân chi tướng.”

Nói đến đây, Kỷ Tiêu còn chưa tỏ thái độ, Tuấn Nghi chính mình lại Xùy~~ một tiếng: “Không phải ta khoe khoang, lúc đó tùy tùng đi theo rất nhiều, ta mặc quần áo phô trương như vậy, ai lại có thể nhìn không ra ta là quý nhân. Ta cũng chẳng muốn để ý tới hắn, nhưng hắn vẫn ngoan cố dâng hộp này đến nói, đây là một thỏi mực cực trân quý, hi vọng ta có thể chuyển giao cho người hữu duyên, rồi sau đó mới lại đội mưa đi, truy đều truy không ra là ai.”

Kỷ Tiêu kinh ngạc nói: “Vậy ngươi còn nói đó là tiền triều ngự mực, thiên hạ trong nháy mắt một cái duy nhất gì gì đó, nói có bài bản hẳn hoi…”

Sắc mặt Tuấn Nghi xấu hổ, lại thấp giọng nói: “Còn không phải trong đám thủ hạ ta có người hiểu được thể loại việc này, lại nhiều năm kinh nghiệm. Hắn nói mực này có lâu lắm rồi, chính diện thân còn có Long văn, chắc là tiền triều ngự mực, ta liền y dạng họa hồ lô (*dựa theo dàn ý mà *khụ* chém gió thêm =_=”) nói cho ngươi nghe mà thôi.” Hắn nói xong, than thở:”Ngọc Nghiễn, cũng không phải ta cố ý giấu diếm, chỉ là trên đường tùy ý cầm được tiểu vật, lại cho rằng là lễ vật…có chút không thể nào nói ra được, lúc này ta mới chưa nói.”

Kỷ Tiêu thấy mặt mũi hắn đầy áy náy, vội nói: “Tuấn Nghi huynh đừng nói như thế. Cái kia xác thực là mực tốt, ta rất ưa thích.”

Nhưng Tuấn Nghi lại không lộ ra một chút dễ chịu, ho khan một chút, nói: “Nhưng hôm nay, Thái tử Điện hạ đã muốn lấy nó đi, ngươi cũng đừng đau lòng quá. Hiện tại ta đang vơ vét tin tức của mấy thanh cổ mực khác, có gì tốt sẽ nói cho ngươi biết.”

Kỷ Tiêu tự nhiên không thể đem chuyện Long Mặc chính mình chạy đi trở về nói cho hắn nghe, chỉ đành phải nói: “Việc này ta sẽ để ý, Tuấn Nghi huynh không cần phí tâm.” Nói xong liền tìm lý do cấp thiết đi khỏi.

Mà chẳng biết từ lúc nào ở bên ngoài đã có hai tên thị vệ trong cung đứng đó, thấy y đi ra nhân tiện nói: “Thái tử Điện hạ lệnh cho nô tài cáo tri cho Kỷ đại nhân một tiếng. Mấy ngày trước Điện hạ bận rộn quốc sự thật đã quên trả lại bảo mực, thỉnh Kỷ đại nhân hôm nay đi Đông cung lấy mực. Điện hạ còn muốn gặp mặt nói lời cảm tạ.”

Kỷ Tiêu khẽ giật mình, thầm nghĩ: Hẳn là sự tình trong Đông cung phức tạp, Thái tử lại không phát giác mực kia không còn ở đó, lúc này mới lệnh y đi lấy? Vạn nhất đến lúc đó cầm cái hộp không đi ra, không có Long Mặc, Điện hạ chẳng phải là mặt mũi mất hết. Y một đường đi một đường cân nhắc, hay là đợi đến lúc lấy hộp mực, đừng mở ra thì tốt rồi, cứ như thế mà đem nó mang về, cho rằng là Thái tử trả mực cho y. Vậy là tất cả mọi người đều có đường lui.

Đợi đến lúc ý nghĩ đã được xác định, sau đó không sai biệt lắm thì bóng mờ của tòa Đông cung hơi có vẻ tối tăm phiền muộn này đã ánh vào tầm mắt.

Hôm nay thoạt nhìn tâm tình Diên Tương rất tốt, không có giống như sinh nhật hôm ấy, tư thái từ trên cao nhìn xuống, trực tiếp cầm tay Kỷ Tiêu nói: “Kỷ đại nhân rộng lòng tha thứ. Mấy ngày nay vẫn là phụ hoàng long thể mệt mỏi, làm tiểu vương không khỏi phải đi lo liệu nhiều thứ, có một số việc vặt đều không rảnh chú ý.” Một mặt nói một mặt ngó về phía bên cạnh sai người:”Còn không kêu Thu Lan đi lấy cổ mực đem đến.”

Kỷ Tiêu cũng đành phải cúi đầu, trái lương tâm nói: “Không dám không dám, mực kia cũng không có cái gì đáng giá, Điện hạ có muốn giữ lại thưởng ngoạn lâu hơn nữa cũng không sao.”

Diên Tương nhẹ giọng cười nói: “Ta nào có khả năng như đại nhân. Thật ra từ ngày ấy mực vẫn để trong hộp, ta lại không có thời gian lấy ra xem qua.” Nói đến đây, lại bồi thêm một câu, “Bất quá tiểu vương thật sự không có xem nhẹ nó, phái thiếp thân thị nữ trông giữ. Nha đầu kia rất cẩn thận, sẽ không cho nó dính vào lấy một điểm tro, Kỷ đại nhân cứ việc yên tâm.”

Nội tâm Kỷ Tiêu càng chột dạ, mồ hôi đều đổ trên trán, chảy ròng ròng:”Điện hạ hao tâm rồi.”

Rất nhanh sau đó, một cung nữ mặt mày xinh đẹp bưng hộp mực đi vào trong điện, tay giơ cao khỏi đỉnh đầu, quỳ đến trước mặt Diên Tương nói: “Điện hạ, mực mang tới.”

Diên Tương khẽ mỉm cười nói: “Không cần đưa ta, đây là đồ vật của Kỷ đại nhân, đưa hắn là được.”

Kỷ Tiêu vội tiếp qua, thấp thỏm không yên lại có chút vội vàng mà muốn bỏ vào trong tay áo, nhưng cảm thấy không ổn. Y quay người lại đối với Diên Tương thở dài nói: “Đa tạ Điện hạ.”

“Kỷ đại nhân không cần nhìn xem mực bên trong sao?” Diên Tương có chút vui đùa,”Không sợ ta thay đổi mực giả cho ngươi?”

“Điện hạ nói đùa…” Kỷ Tiêu cười đến khóe miệng đều có chút cứng, dùng hết sức lực bất động thần sắc mà thu hộp. Không biết vì sao hộp thoát khỏi tay, thẳng một đường bay ra ngoài, ngã trên mặt đất.

Bốn phía chợt im lặng, mọi người đều ngay ngắn nhìn chằm chằm trên mặt đất. Ngoại trừ hộp gỗ ngã liệt, không có bóng dáng Long Mặc. Kỷ Tiêu trong lòng căng thẳng, cố gắng trấn định lại: “Cái này…”

“Nô tài lớn mật!” Sắc mặt Diên Tương khó coi nghiêm nghị quát.

Kỷ Tiêu suýt chút nữa quỳ xuống, lại phát giác đối tượng Diên Tương quát mắng cũng không phải mình, mà là Thu Lan quỳ ở một bên.

“Cái cổ mực kia bị ngươi lấy đi nơi nào rồi! Vậy mà muốn lừa gạt ta cùng Kỷ đại nhân, không muốn sống nữa sao!”

Thu Lan sợ đến mức đỏ cả vành mắt, liên tục dập đầu: “Điện hạ tha mạng, nô tài chưa từng tư tàng bảo mực (*cất làm của riêng), không biết sao lại như thế…”

“Cái mực kia một mực do ngươi bảo quản, lại dám nói thác không biết. Hảo cho một cái tiện tỳ mạnh miệng!” Diên Tương tức giận tới mức phát run, nhìn hai bên trái phải nói:”Đem nàng kéo ra ngoài đánh chết!”

“Điện hạ tha mạng, Điện hạ tha mạng ah…” Thu Lan oan uổng cầu khóc, lại bị mấy tên thị vệ thân thể khoẻ mạnh nắm tóc, thân bất do kỷ kéo đi ra ngoài.

“Điện hạ!” Kỷ Tiêu bị biến cố bất thình lình xảy ra dọa ra một thân đổ mồ hôi, bước lên phía trước nói, “Cầu Điện hạ khai ân, tha cho cung nhân này. Mực này…Mực này biến mất có chút kỳ quặc, chưa chắc là nàng gây nên.”

Diên Tương dùng ánh mắt âm lãnh mà nhìn y: “Kỷ đại nhân nói là, trong nội cung của ta còn có những thứ gà gáy cẩu trộm* khác (*loại người không minh bạch)? Mà thôi, việc này tiểu vương sẽ tra rõ. Bất quá tiện tỳ kia trông giữ đồ không được, vẫn là tử tội, Kỷ đại nhân không cần vì nàng cầu tình.”

“Không…” Kỷ Tiêu lập tức phản ứng, bởi vì chuyện Long Mặc mà muốn lấy đi một cái mạng? Y dùng sức nắm quyền, quét ngang nội tâm nói, “Không dối gạt Điện hạ, lúc này mực kia đang ở trong nhà của hạ thần. Nó… Nó có chút linh tính, thập phần nhận chủ. Cho nên… Cho nên mới chuồn êm quay trở lại chỗ thần, cũng không phải là do vị cung nhân này thiếu sót. Trước kia là thần lừa gạt Điện hạ, thỉnh Điện hạ giáng tội.”

Diên Tương nghe xong lời này, thần sắc có chút biến hoá kỳ lạ, cả buổi mới nói: “Ngươi nói là, cái mực kia có chân, rồi chính mình trở về tìm ngươi?”

Kỷ Tiêu lo lắng gật đầu: “Việc này nói đến có vẻ vớ vẩn, thế nhưng chắc chắn một trăm phần. Cầu Điện hạ tha cho cung nhân kia.”

Hai mắt Diên Tương nheo lại, chậm rãi nói: “Chẳng lẽ nói, là tiểu vương đức hạnh quá nhỏ bé, bị linh vật chán ghét mà vứt bỏ, cho nên ngay cả phong mực cũng không được lưu sao?”

Kỷ Tiêu cả kinh, bề bộn quỳ xuống nói: “Thần nói lỡ, việc này cùng đức hạnh của Điện hạ tuyệt không can hệ. Chỉ là mực kia cùng thần thật sự tâm ý tương hợp, cho nên mới…”

“Không cần phải nói.” Diên Tương hất cằm lên, lạnh lùng nói, “Ta không hỏi tội của ngươi. Ngươi lại đem mực kia đưa cho ta, ta ngược lại muốn nhìn nó như thế nào trở về tìm ngươi.”

“Điện hạ!” Kỷ Tiêu ngẩn người, hướng hắn cúi đầu nói,”Tàng mực phong mực trong nhà thần, nguyện cho Điện hạ chọn lựa, nhưng duy nhất Long Mặc, thứ cho thần không thể đưa tiễn.”

Đỉnh đầu bỗng nhiên không có thanh âm, sự im lặng này đã dài dằng dặc mà lại gian nan. Hồi lâu sau Diên Tương thở dài thật dài một tiếng: “Kỷ Tiêu, ngươi thật to gan.”

“Thần…” Kỷ Tiêu ngẩng đầu nhìn về phía hắn, bỗng nhiên bị khí thế kia áp bức bách ra một tia quật cường,”Thứ cho thần nói thẳng, mực này là đồ vật của thần. Tuy Điện hạ thân phận tôn quý, nhưng cũng không thể có đạo lý bắt buộc thần tử, đoạt thứ yêu quý  của người khác. Nếu truyền đi, chỉ sợ sẽ hư mất thanh danh Điện hạ.”

Diên Tương cúi người, môi mím thật chặt khóe môi sắc bén, tiến đến thật gần nhìn y một lát, bỗng nhiên thẳng người lên nhìn hai bên trái phải nói: “Tiễn đưa Kỷ đại nhân trở về.”

Ban ngày sau khi ở Đông cung cường tráng hết dũng khí, không đến vào đêm, Kỷ Tiêu lại có hối hận. Mặc dù y đối với quan trường sâu cạn không thông hiểu, nhưng bây giờ thực sự thập phần minh bạch, đắc tội Thái tử Điện hạ tuyệt đối là chuyện nguy hiểm không tưởng, chỉ là còn không biết vị Thái tử hỉ nộ vô thường kia đến tột cùng sẽ chuẩn bị trả thù y như thế nào. Liên tục khổ cực suy nghĩ, vẫn chỉ rơi vào đau đầu mà thôi, y liền xem bảng chữ mẫu thường ngày yêu thích, cũng phiền muộn, đối với ánh nến trên bàn chỉ còn thán khí (*than thở, chán nản).

Bất tri bất giác, một bàn tay đậu vào bờ vai của y, sau đó mới là một tiếng khẽ gọi: “Ngọc Nghiễn.”

Kỷ Tiêu biết là Long Mặc lại hiện hình người đi ra, liền than nhẹ, thấp giọng nói: “Hôm nay ta đi Đông cung một chuyến.”

Đối diện với hắn, giống như những việc khiếp đảm kia, ủy khuất cùng phẫn nộ giấu ở trong lòng đều giấu không được. Kỷ Tiêu bất tri bất giác đem những chuyện gặp gỡ ngày hôm nay nói tất cả một lần, nói đến cung nữ suýt nữa bị xử tử kia lưng đều khởi xướng rung động, lẩm bẩm nói: “Người này nếu bị kích thích đúng chỗ, cũng không phải là hiền đức chi quân, còn muốn bức ta đem ngươi lại đưa cho hắn. Ta… Ta không có đáp ứng.”

Long Mặc nghe từ đầu tới đuôi, lông mi đều không nhúc nhích lấy một phát, chỉ là nhiều lần vuốt sau cổ Kỷ Tiêu, cuối cùng mới nhẹ nhẹ cười cười: “Đa tạ ngươi.”

Kỷ Tiêu kinh ngạc lắc đầu: “Không cần tạ, ta dù gì cũng không thể đem ngươi giao trong tay cái loại người này…”

Tay Long Mặc có chút dừng lại, bỗng nhiên ôm nhanh y, khí tức nóng rực mà dán lỗ tai của y nói: “Ngọc Nghiễn, ngươi thật tốt.”

Kỷ Tiêu bị thụ kinh hãi, lúc này lại đặc biệt không muốn xa rời hơi ấm của hắn, cũng không giống như ngày xưa không được tự nhiên, nhẹ nhàng trở tay ôm lấy lưng của hắn. Ở đằng kia ôn hoà hiền hậu ôm ấp hoài bão ở bên trong dần dần bình tĩnh xuống dưới, cũng không có để ý đến trong mắt Long Mặc thâm thúy không tầm thường.
Bình Luận (0)
Comment