[Long Môn Phi Giáp Đồng Nhân] – Vũ Hóa Thành Điền

Chương 21

Bởi vì có liên quan đến Stefan, những chuyện vốn xảy ra trong dự tính đều phải dời lại không ít thời gian – ai kêu người Tây Xưởng phải đợi Hoàng thượng ăn xong rồi mới dám dùng bữa đâu.

Tựa như hiện tại, khi Phong lý đao giả vờ giả vịt đi đến phòng của Đàm Lỗ Tử, vốn tưởng rằng sẽ giống như trước được đối đãi long trọng, lại không ngờ đến thực tế là, hắn vừa mới được mời vào cửa, còn chưa kịp mở miệng, đã bị người khác khống chế.

Vũ Hóa Điền đi ra từ sau cửa, vòng đến trước mặt Phong lý đao bị điểm huyệt.

Hai gương mặt giống nhau như đúc đối diện, nhất thời, mọi người trong phòng đều có loại lỗi giác là Đốc chủ đang soi gương.

Vũ Hóa Điền nâng cằm Phong lý đao lên, đánh giá cẩn thận, không thể không thừa nhận.

“Quả thực rất giống.”

Y buông hắn ra, ghét bỏ xoa xoa tay, ra lệnh.

“Dẫn hắn đi, tra hỏi cẩn thận một chút, bổn tọa muốn biết toàn bộ mọi chuyện hắn biết, không được thiếu chút nào.”

“Vâng.”

Đàm Lỗ Tử nhận lệnh vung tay lên, hai Xưởng vệ tiến đến mang hắn vào trong phòng, nghiêm hình bức cung.

Trong mắt Phong lý đao lộ ra vẻ sợ hãi, hình pháp của Minh triều dù là bất cứ kẻ nào cũng đều sợ hãi, hiện tại hắn vô cùng muốn một tiếng ‘Tiếp đón lớn tiếng’ của Lương Tài, để bọn họ đi lên cứu người, đáng tiếc hắn đã bị điểm á huyệt, ngay cả một chút âm thanh cũng không phát ra được.

Mà chỉ sợ cho dù hắn kêu, cũng không có người đến cứu hắn, hai phe trong phòng tối bên kia hãy còn đang đánh nhau đấy.

“Đúng rồi, lột y phục của hắn xuống cho ta.”

“Vâng.”

Rất nhanh, y phục của Phong lý đao bị Xưởng vệ đưa đến trước mặt Vũ Hóa Điền.

Vũ Hóa Điền cau mày, tuy rằng chán ghét, cũng không đến mức không thay bộ y phục bẩn thỉu kia vào.

Không mặc thì không biết, trong giầy và y phục này còn có không ít ám khí, như là dao nhọn dưới đế giày, châm trong tay áo và thanh sắt mảnh như sợi tóc trong cổ tay áo.

Vũ Hóa Điền đùa nghịch một chút, sau khi lần ra được rõ ràng toàn bộ trang bị trên người xuống, Đàm Lỗ Tử liền đi ra.

“Đốc chủ, người kia không chịu nổi thẩm vấn, đã khai ra tất cả.”

Đàm Lỗ Tử bẩm báo, sau đó nói tất cả thân phận của Phong lý đao và những người khác, cùng với mục đích mà bọn họ tới nơi này.

Vũ Hóa Điền vừa nghe vừa chỉnh sửa lại toàn bộ mọi chuyện một lần từ đầu đến cuối, sau khi xác định không có vấn đề gì, bắt đầu sửa sang cho bản thân, làm cho mình càng giống Phong lý đao hơn.

Nhưng lập luận sắc sảo và cử chỉ ngả ngớn của đối phương thì y học thế nào cũng không được, Vũ Hóa Điền cũng có chừng mực về việc này, thời gian y cần sắm vai cũng không lâu.

“Từ giờ trở đi ta chính là Phong lý đao, các ngươi cẩn thận một chút, đừng để kẻ khác phát hiện ra.”

Vũ Hóa Điền nói.

“Vâng, vậy chúng thuộc hạ nên làm thế nào?”

Đàm Lỗ Tử vẫn chưa nắm được cách thức.

“Các ngươi coi như thân phận của ‘Phong lý đao’ vẫn chưa bị vạch trần, ‘Phong lý đao’ chính là Đốc chủ là được rồi.”

Ý là trước như thế nào, hiện tại cứ tiếp tục như thế?

“Rõ. Vậy còn Phong lý đao?”

Vũ Hóa Điền lạnh giọng nói:

“Giết rồi ném cho sói ăn.”

Thế gian này không cần có hai ‘Vũ Hóa Điền’.

Huống chi tìm kho báu thì tìm kho báu, còn dính đến đám người Thát Đát này, kẻ theo địch phản quốc không cần giữ lại.

“Vâng.”

Kế Học Dũng lên tiếng, đưa mắt ra hiệu, không cần hắn ra tay, tự nhiên sẽ có người đi làm việc này.

Vũ Hóa Điền đứng dậy đi ra ngoài, Đàm Lỗ Tử gọi y lại.

“Đốc chủ.”

“Chuyện gì?”

“Chỗ Hoàng thượng……”

“…… Các ngươi đừng nhiều chuyện, tự ta có chừng mực.”

“Vâng.”

Rời khỏi phòng, Vũ Hóa Điền đi từ trên cầu thang xuống, căn cứ theo manh mối mà Phong lý đao cung cấp, đi đến chỗ đám người Thát Đát uống rượu, chỗ bọn họ uống rượu chính là vị trí của phòng tối.

Nhưng vừa đi vào chỗ ẩn nấp, Vũ Hóa Điền liền cảm thấy có một trận gió đánh úp từ phía sau.

Có người đánh lén! Nhưng không có sát khí. Vũ Hóa Điền mặt không chút thay đổi, lấy từ trong tay áo ra một cây ám châm, kẹp vào tay muốn tấn công.

Ngay sau đó, tay bị người khác khống chế, Vũ Hóa Điền cũng không tức giận, hiện tại y đang sắm vai là Phong lý đao không có võ công gì, bị khống chế là rất bình thường. Chân vừa động đậy, ngọn dao giấu dưới giày đã đá về phía người kia.

Lại bị khống chế, người kia đè chặt y xuống, thấp giọng kêu một tiếng bên tai:

“Là Phong lý đao giữ độc quyền về tin tức trên giang hồ?”

Vũ Hóa Điền làm bộ như kinh hoàng, không nói gì cả.

“Đừng sợ, ta là Triệu Hoài An từng giao dịch với ngươi, là Triệu Hoài An bị triều đình truy nã đấy, nhớ ra chưa?”

Đối phương ra hiệu bảo y nhìn mặt mình.

Đương nhiên là nhớ rõ, là Triệu Hoài An đang bị triều đình truy nã. Vẻ mặt Vũ Hóa Điền giống như chợt bừng tỉnh nhận ra.

“Là ngươi.”

“Đừng lên tiếng, ta đến là muốn nói cho ngươi, bọn họ đã phát hiện ra ngươi không phải là người thật.”

Triệu Hoài An nói.

Triệu Hoài An nhìn thấy Triệu Thông đi vào khách ***, tuy rằng không biết những chuyện xảy ra sau đó, nhưng nhìn thấy Phong lý đao ở trong này hắn vẫn mơ hồ đoán được âm mưu của đám người Tây Xưởng.

Đáy lòng Vũ Hóa Điền trầm xuống, suy nghĩ xem có nên lập tức diệt khẩu hay không, nhưng y kiềm nén, xem tình hình thì Triệu Hoài An cũng chưa phát hiện ra thân phận của y.

“Nơi này không phải nơi nói chuyện.”

Y ra hiệu bảo Triệu Hoài An buông mình ra.

Triệu Hoài An gật gật đầu, buông y ra, sau đó đi theo y cùng vào mật thất.

Triệu Hoài An từng đi qua mật đạo của khách *** Long Môn, ngược lại thông thuộc nơi này hơn Vũ Hóa Điền nhiều.

Đi vào mật thất, hai người phát hiện ra tình hình không đúng.

Một đống đá vốn ở trong góc mật thất đã bị chuyển đi, lộ ra một cửa động ở bên dưới, dưới cửa động mơ hồ truyền đến tiếng đánh nhau. Hai người Vũ Hóa Điền và Triệu Hoài An đứng ở cửa động quan sát một lúc.

Triệu Hoài An phát hiện người đang dùng kiếm chỉ vào ngực Cố Thiếu Đường ở bên dưới chính là Lăng Nhạn Thu, mà Lăng Nhạn Thu cũng phát hiện ra hắn, nhất thời có chút phân tâm, Cố Thiếu Đường phát hiện sơ hở phóng một mũi phi tiêu đến thẳng ngực nàng, tuy rằng nàng ta phản ứng rất nhanh, tránh thoát được chỗ hiểm, nhưng cũng bị thương.

Triệu Hoài An nhíu chặt mày, nhặt một miếng ván gỗ lên đánh bay Cố Thiếu Đường, nhảy xuống đỡ lấy Lăng Nhạn Thu ngã xuống.

Vũ Hóa Điền cũng đi theo xuống, mặt không chút thay đổi đứng ở một bên xem diễn biến của mọi việc.

Triệu Hoài An hy vọng đoàn người Cố Thiếu Đường giúp hắn giải quyết đám người Tây Xưởng, đám người đến vì kho báu này tự nhiên là không đồng ý.

“Việc này không có liên quan đến chúng ta.”

“Các người nghĩ Vũ Hóa Điền sẽ dễ dàng tha thứ cho việc có một người có dáng vẻ giống y như đúc dựa vào gương mặt của y để tác oai tác quái ở bên ngoài sao? Huống chi Phong lý đao hiện tại còn là đang giả trang y.”

Triệu Hoài An vặn lại.

Mọi người im lặng, so với những người khác, Cố Thiếu Đường vừa là thanh mai trúc mã của Phong lý đao lại từng yêu người kia tự nhiên không thể mặc kệ, mà Cố Thiếu Đường là lão đại của kế hoạch lần này, nàng muốn xen vào, nhưng người khác cũng chỉ có thể nghe theo. Về phần Thường Tiểu Văn, nàng ta có ý với Phong lý đao, tự nhiên cũng muốn giúp đỡ.

Vì thế kế hoạch cứ như vậy được định ra.

Nội dung của kế hoạch này rất đơn giản, Triệu Hoài An nghe được ngày mai nhân mã ở bên trạm dừng sẽ đuổi đến khách *** hội họp với Đàm Lỗ Tử, bọn họ chỉ cần cho bọn chúng tín hiệu sai lệch, để bọn họ tự giết lẫn nhau là được.

Kế hoạch này được bàn bạc rất lâu, cho đến đêm khuya, mọi người mới tự đi nghỉ ngơi.

“Hôm nay ngươi có hơi là lạ.”

Cố Thiếu Đường nhíu mày nhìn Phong lý đao, cứ có cảm giác là không đúng chỗ nào đó.

“Ngày thường cũng không thấy ngươi đứng đắn như vậy.”

“Ta đang giả trang là Xưởng công của bọn chúng, tự nhiên phải giống một chút.”

Vũ Hóa Điền rút một chiếc khăn từ trong tay áo ra, lau lau khóe miệng.

Cố Thiếu Đường giật mình, tự cho là hiểu được gì đó.

“Nhìn không ra ngươi giả bộ thật sự rất giống.”

Vũ Hóa Điền mỉm cười không nói gì.

Hai người tách ra ở cửa phòng. Vũ Hóa Điền đi vào phòng, làm ra vẻ lăn lên giường đi ngủ, đợi đến khi phòng bên cạnh không còn tiếng động, lại lặng lẽ đi ra cửa.

Xác định không có người nhìn thấy y rồi, Vũ Hóa Điền mới đi đến bên ngoài cửa phòng của Stefan, lấy lệnh bài ra thấp giọng nói với Bạch Hổ canh giữ ở ngoài cửa:

“Phiền thông báo một tiếng, Vũ Hóa Điền cầu kiến.”

Bạch Hổ liếc mắt nhìn lệnh bài trong tay y một cái, lại nhìn nhìn y, gật đầu đi vào phòng, nói với Tiểu Đức Tử đang canh phòng bên trong một câu, lại lui ra, mà Tiểu Đức Tử xoay người đi vào bên trong thông báo.

Không bao lâu sau, Tiểu Đức Tử đi ra, cung kính khom người.

“Vũ đại nhân, gia mời ngài vào trong.”

“Làm phiền.”

Vũ Hóa Điền gật gật đầu, đi vào.

Tiểu Đức Tử cũng không theo vào mà đứng lại ở cửa, nói với Bạch Hổ:

“Gia nói cho các người đi xuống nghỉ ngơi, có Vũ đại nhân ở đây, không có việc gì đâu.”

Bạch Hổ cũng từng nghe nói qua quan hệ của Vũ Hóa Điền và Hoàng thượng, gật đầu, mang theo người tự quay về phòng nghỉ ngơi, mà Tiểu Đức Tử cũng rời đi.

Vũ Hóa Điền đi vào phòng. Bởi vì tài nguyên ở sa mạc có hạn, trong phòng chỉ thắp một ngọn đèn, ánh đèn mờ ảo ở trong phòng lắc lư không ngừng. Không phải quá sáng, lại cũng đủ để người ta nhìn thấy rõ bài trí ở trong phòng.

“Ta nên gọi ngươi là Vũ Hóa Điền hay Phong lý đao đây?”

Stefan ôm y, một tay tháo mũ của y xuống, lộ ra mái tóc được vấn bằng cây trâm bằng gỗ mun kia, lộ ra một nụ cười vừa lòng.

“Hoàng thượng thích gọi thế nào thì gọi thế đó.”

Ở trước mặt Stefan, thái độ của Vũ Hóa Điền luôn là kính cẩn nghe theo.

“Như vậy, bảo bối tâm can vui vẻ, kêu gia nghe một chút đi nào.”

Stefan kéo đầu y qua, tay nâng cằm y, ái muội nói.

Xưng hô này khiến Vũ Hóa Điền nhíu mày một chút, mới tùy theo ý hắn kêu một tiếng:

“Gia.”

Tiếp đó là trời đất xoay chuyển, Vũ Hóa Điền phát hiện mình bị đặt ở trên giường.

“Nói cho ngươi một tin tức tốt, Vạn Quý phi đã bị trẫm đưa đến Càn Tây Ngũ Sở dưỡng lão.”

Stefan đưa tay kéo cái trâm gỗ mun trên đầu y xuống, đặt ở dưới gối đầu.

Đây là tin tức tốt sao? Ít nhất đối với Vũ Hóa Điền mà nói thì không phải, đây là một tin dữ.

“Về sau, ngươi cũng chỉ có thể dựa vào một mình ta.”

Stefan thích loại cảm giác này, nó có nghĩa hắn có thể độc chiếm món ngon của hắn, sẽ không có người dám nhúng chàm vật sở hữu của hắn nữa.
Bình Luận (0)
Comment