Thuần Vu Thông gầm to:
- Bình nhi!
Bình nhi đảo mắt kêu lên:
- Biểu ca!
Đột nhiên Cửu Chỉ Thiên Vương lại điểm một chỉ trúng Á Huyệt của Bình nhi.
Hắn cười độc hiểm:
- Thuần Vu Thông, ngươi đối với hai cô nương này như thế nào? Muốn nhìn cả hai chết trước mắt ngươi hay chịu hy sinh cứu họ?
Thuần Vu Thông nghiến răng:
- Ngươi có điều kiện gì cứ nói mau!
Cửu Chỉ Thiên Vương cười lớn:
- Không, ta chỉ có một điều kiện như đã nói với ngươi đó thôi.
Nhất thời Thuần Vu Thông ngần ngại không thể quyết định. Dẫu sao, chàng cũng phải cứu hai người, nhưng cứu bằng cách nào?
Chàng vẫn đang khống chế huyệt mạch của lão tăng khiến lão luôn miệng van xin:
- Thuần Vu Thông thí chủ ôi, xin hãy buông tha lão tăng vì thí chủ thương lượng điều kiện có lợi cho thí chủ.
Thuần Vu Thông nghiến răng:
- Lão đừng hòng!
Đứng cạnh bên, Lý Tâm Viễn khuyên nhủ chàng:
- Không thể nào thương lượng với bọn chó sói, công tử hãy cẩn thận.
Thuần Vu Thông Truyền Âm Nhập Mật hỏi họ Lý:
- Tôn giá có kế sách nào không?
Lý Tâm Viễn chau mày cũng truyền âm đáp lại:
- Tình hình này xem ra chẳng còn cách nào hơn là kéo dài thời gian tìm cơ hội tốt.
Chàng chưa kịp trả lời bỗng nghe Cửu Chỉ Thiên Vương cười lớn:
- Sao vậy? Bản Thiên Vương không biết chờ đợi, ngươi hãy quyết định mau đi!
Thuần Vu Thông nhún vai:
- Tại hạ cần phải suy nghĩ lợi hại, ít nhất ngươi cũng phải cho tại hạ một thời gian đốt hết một cây nhang chứ?
Cửu Chỉ Thiên Vương hơi trầm ngâm:
- Cũng được, bản Thiên Vương cố đợi ngươi đó ...
Hắn hơi trầm giọng:
- Nên nhớ, bản Thiên Vương quyết không đợi hơn thời gian hết một cây nhang đâu đấy.
Ngay lập tức một tên áo đen đốt một cây nhang lên. Lòng chàng rối loạn vì không nghĩ ra cách nào cứu Diệp Lan Hương và Bình Nhi. Cây nhang ấy cháy hết rất mau. Cửu Thiên Vương quát lớn:
- Thuần Vu Thông, đã hết giờ rồi?
Không biết sao hơn, chàng đành kéo dài:
- Nhưng tại hạ cần thêm thời gian một cây nhang nữa.
Cửu Chỉ Thiên Vương cười lớn:
- Thuần Vu Thông ngươi chớ mong kéo dài để đợi người đến cứu, hãy quyết định mau cho xong đi!
- Đợi cháy hết một cây nhang nữa, tại hạ nhất định sẽ quyết định.
Cửu Chỉ Thiên Vương trầm ngâm một lúc:
- Được, bản Thiên Vương cố gắng chiều ngươi một lần nữa!
Lại lập tức một tên áo đen đốt thêm một cây nhang. Khoảnh khắc cây nhang ấy lại cháy hết nửa, Thuần Vu Thông như ngồi trên đống lửa trong nhất thời không biết đối phó cách nào. Hốt nhiên, một âm thanh Truyền Âm Nhập Mật nhỏ như sợi tơ rót vào tai chàng:
- Thuần Vu Thông công tử ...
Thuần Vu Thông giật mình kinh ngạc vừa vui mừng:
- Tiền bối là ai?
Thanh âm ấy đáp:
[mất từ trang tới ] - Tôn giá cứ tin tại hạ, chút nữa sắp có đột biến đấy.
Thuần Vu Thông và Lý Tâm Viễn đã lui ra tới sân, chàng nói lớn:
- Cửu Chỉ Thiên Vương, ngươi ra khỏi mật thất được rồi đấy!
Cùng với tiếng cười rộ của Cửu Chỉ Thiên Vương là những tiếng chuyển động. Một lúc sau quả nhiên nhìn hắn hai tay khống chế hai thiếu nữ bước từ mật thất ra ngoài tĩnh thất, hắn cười ha hả:
- Bản Thiên Vương đã làm theo điều kiện của ngươi, bây giờ ngươi hãy thả lão hòa thượng ra để cho lão điểm huyệt trói ngươi lại đi!
Thuần Vu Thông vội dùng Truyền Âm Nhập Mật nói với Vu Trường Thanh:
- Tiền bối, bây giờ ...
Chàng chưa dứt lời đã nghe tiếng Vu Trường Thanh nói:
- Yên tâm, tên Cửu Chỉ Thiên Vương kia đã nằm trong tầm chỉ phong của lão phu rồi!
Thuần Vu Thông cả mừng quay sang lão hòa thượng:
- Hòa thượng, hãy điểm huyệt và trói bản công tử lại đi!
Thuận tay chàng đẩy mạnh một cái, lão hòa thượng lảo đảo lăn xa bảy tám vòng ngã xuống đất bình một tiếng. Thì ra lúc chàng vừa buông lão ra đồng thời đã điểm huyệt đạo lão. Cửu Chỉ Thiên Vương nổi giận:
- Thuần Vu Thông, ngươi định làm gì đó?
Hắn vừa dứt lời, hốt nhiên hai tay buông ngã lộn về sau, hoàn toàn bất động và cũng chẳng kêu được nửa tiếng. Hiển nhiên hắn đã bị điểm trúng huyệt đạo, Lý Tâm Viễn vừa kinh ngạc, vừa vui mừng, không dám chậm trễ, lão vọt tới cứu nhị nữ. Ngay lúc ấy Vũ Trường Thanh cũng buông thân từ trên cao rơi xuống cửa tĩnh thất.