Thuần Vu Thông vui mừng đưa tay chộp lấy nhân ảnh vừa bị Bạch Vân Lão Lão quăng đến. Trước động Tiêu Diêu đột nhiên im bặt tiếng người, bọn Tông Lăng Thiên bị võ công Bạch Vân Lão Lão nhiếp phục, ai nấy ngây mặt si như ngốc không nói nên lời.
Thuần Vu Thông cực kỳ khích động kéo cái khăn bịt mặt của tên tù nhân vừa lọt vào tay chàng, chỉ thấy đó là một tên mặt dơi tai chuột rất xấu xí chứ nào phải ân sư Tiêu Diêu Tiên Ông? Chàng định thần liền, hiển nhiên tên này đã mô phỏng âm thanh của Tiêu Diêu Tiên Ông, chàng đang định nói lời cảm tạ của Bạch Vân Lão Lão, bỗng liền nghe lão phu nhân hào sảng cất tiếng:
- Tên đó là một hắc đạo cực ác giết chết chẳng có gì đáng tiếc, thiên vạn chớ tha cho nó, bất luận dùng thủ đoạn nào hãy xé xác nó đi!
Thuần Vu Thông vội đáp:
- Vãn bối tuân lệnh!
Chàng hơi thoáng nghĩ rồi vươn tay điểm chỉ vào sườn hắn, chỉ nghe tiếng \"ối\" trầm uất tên hán tử mặt dơi tai chuột ấy đã bị đứt hết tâm mạch chết liền.
Thuần Vu Thông chưa dừng tay, vung tay một cái bắn xác hắn lên cao. Tuy chỉ là một cái xác chết nhưng kình lực của chàng bắn tới trước mặt Tông Lăng Thiên.
Tông Lăng Thiên kinh hoảng không kịp tránh né chỉ kịp vội xuất một chưởng đập tới. Như vậy tránh không bị thi thể đập trúng nhưng lại khổ cho người chết.
Bình một tiếng, máu huyết bắn ra như mưa, thịt xương văng ra tứ tán rơi xuống đất.
Tông Lăng Thiên đảo mắt hỗn loạn nhìn nhanh xác thủ hạ dọc ngang dưới đất và chiếc xe nát bấy, hốt nhiên hắn rú lên dữ dội:
- Rút!
Hắn cấp tốc dẫn bọn áo trắng còn sống sót đào tẩu, chớp mắt đã biến mất giữa vùng tuyết đọng lấp lánh. Thuần Vu Thông đang đinh đuổi theo nhưng bị Thượng Quan Tố níu lại, nàng ghé miệng vào tai chàng gọi nhỏ:
- Bọn cùng đồ ấy chớ nên đuổi, trận thua hôm nay đủ cho chúng kinh hoàng, huống gì còn lão phu nhân ở đây, ca ca còn chưa cảm tạ ơn người.
Thuần Vu Thông dừng thân lại, chàng ngần ngại, nhất thời đỏ ửng toàn mặt không biết nên nói gì cho phải. Đang lúc lúng túng Bạch Vân Lão Lão bước đến gần miệng nở nụ cười dịu dàng:
- Lệnh sư Tiêu Diêu Tiên Ông là bằng hữu đạo nghĩa của lão thân, có lẽ lão đã rời khỏi chốn này rồi?
Chàng ấp úng đáp:
- Gia sư có để lại thư cho biết vào Trung Nguyên... vãn bối đa tạ lão phu nhân đã ra ân tương trợ vãn bối.
Bạch Vân Lão Lão xua tay ngắt lời chàng:
- Chớ nên khách sáo, lão thân đi đây...
Thanh âm cao lên:
- Người đâu?
Chỉ nghe hơn hai mươi giọng dạ ran, bốn tỳ nữ và Nhị vệ dẫn mười hai cao thủ Bạch Vân Cung nâng một cái kiệu nhỏ và một con tuấn mã chạy đến. Thuần Vu Thông và Thượng Quan Tố đều kinh ngạc vì không ngờ Bạch Vân Lão Lão đem theo quá nhiều người. Hữu vệ Vân Ẩu Truyền Âm Nhập Mật - Lão phu nhân thực muốn ra đi ư?
Bạch Vân Lão Lão cũng Truyền Âm Nhập Mật.
- Cố nhiên là nên đi, chẳng lẽ lão thân lại nói đùa?
Hữu vệ Vân Ẩu có vẻ hơi miễn cưỡng:
- Theo ý của lão nô, lão phu nhân nên bắt Thuần Vu Thông trở về Bạch Vân Cung, ân đức vừa rồi của lão phu nhân, lẽ nào y không vâng lời lão phu nhân?
Bạch Vân Lão Lão mỉm cười:
- Ngươi không cần nói nhiều, lão thân đã có biện pháp, bây giờ lấy ân hiếp bức y không phải là biện pháp hay nhất đâu!
Hữu Vệ Vân Ẩu không dám nói gì nữa nhưng vẫn căm phẫn lừ mắt nhìn Thuần Vu Thông. Bạch Vân Lão Lão thung dung cười nói dặn dò:
- Đưa kiệu tới đây, chúng ta lên đường!
Lại những tiếng dạ ran, tiểu kiệu được tới trước mặt Bạch Vân Lão Lão, màn kiệu vén lên. Thuần Vu Thông ngượng ngùng thi lễ:
- Vãn bối không biết phải cảm tạ lão phu nhân sao cho phải...
Bạch Vân Lão Lão lắc đầu cười:
- Việc quá khứ không cần nhắc lại...
Hữu vệ Vân Ẩu hình như không nhịn được nữa, chen vào:
- Dù Thuần Vu công tử không thuận kết hôn cùng Công chúa chúng ta cũng nên nói thẳng, sao lại lén lút bỏ đi?
Mặt chàng lại ửng đỏ ấp úng:
- Vì tại hạ đã trị liệu xong bệnh tình cho Công chúa và tự biết thân phận hèn kém của mình không xứng đáng với Công chúa nên mới không dám cho nên bỏ đi...
Vừa nói, chàng vừa quay lại Bạch Vân Lão Lão vái dài:
- Việc bất đắc dĩ, xin được lão phu nhân tha thứ.
Bạch Vân Lão Lão không can ngăn Vân Ẩu, cũng không đáp lời chàng, chỉ buồn bã thở dài một tiếng. Vân Ẩu còn hậm hực:
- Không sai! Thuần Vu công tử đã trị bệnh cho Công chúa chúng ta, nhưng mà...
Thanh âm lão trầm xuống, dữ dội quát:
- Ngươi có biết Công chúa chúng ta bây giờ ra sao rồi không?
Thuần Vu Thông giật mình:
- Tại hạ không biết, chẳng lẽ bệnh cũ của Phi Hồng Công Chúa ...
Vân Ẩu căm hận đáp:
- Bệnh cũ hoàn toàn không tái phát nhưng lại lâm bệnh mới và Công chúa đã cắt tóc làm ni cô rồi...
- A ...!
Thuần Vu Thông giật mình:
- Cái ấy... cái ấy... tại hạ thực không ngờ tới, nhưng tại hạ chưa hề...
Chàng không hề biết nói gì tiếp theo cứ ấp a ấp úng mãi. Vân Ẩu còn đang định nói gì nữa nhưng Bạch Vân Lão Lão đã quát:
- Vân Ẩu! Ta không đồng ý nói nhiều, mau đi thôi!
Vừa nói lão vừa vọt thân vào kiệu. Vân Ẩu không dám nói một câu nào nữa, rồi đó, đoàn người tiền hô hậu ủng như trận gió cuốn đi.
Thuần Vu Thông vẫn đứng tại chỗ ngẩn ngơ lẩm bẩm:
- Nàng đã thành ni cô, vì sao vậy nhỉ...
Thượng Quan Tố diện sắc trầm giọng bước lại:
- Ờ phải! Tại sao vậy nhỉ ...?
Mặt chàng lúc xanh lúc đỏ ấp úng:
- Cái ấy... cái ấy...
Nhưng cứ \"cái ấy\" một lúc mà không biết cái ấy là cái gì. Thượng Quan Tố u oán:
- Cái ấy chỉ có một nguyên nhân là nàng vì ca ca. Trong thiên hạ nam nhân tuy nhiều, nhưng trong lòng nàng chỉ có một mình ca ca. Khi nàng biết không thể nào lấy được ca ca bèn quá tuyệt vọng tuyệt hẳn lòng yêu trần thế, do đó mới cắt tóc làm ni trốn vào cửa phật...
Thuần Vu Thông thở dài:
- Ồ! Sao nàng lại ngớ ngẩn thế?
- Tiểu muội không nghĩ thế, tiểu muội cho rằng nàng là một người can đảm, một nữ nhân si tình đến thế đời này hiếm lắm, tiểu muội cho rằng ca ca không nên cô phụ nàng...
Thuần Vu Thông chau mày:
- Nhưng chuyện ấy đâu biết làm sao ...?
Chàng ít nhiều khích động nắm lấy tay Thượng Quan Tố:
- Tố muội muội vốn biết ta đâu phải là người phụ tình bạc nghĩa, nhưng ta đành cô phụ nàng...
Thượng Quan Tố dựa hẳn vào người chàng:
- Nếu không biết làm sao, bây giờ chúng ta không nên nói tới chuyện ấy nữa...
Nàng chuyển đề tài:
- Bây giờ chúng ta nên đi đâu?
Thuần Vu Thông nói:
- Ta vốn muốn bái kiến sư xong sẽ về Tứ Minh Bảo gặp Tố muội, nhưng bây giờ phải đổi thay kế hoạch...
Nàng nhìn chàng:
- Ca ca còn có kế hoạch gì nữa?
Bất giác chàng cảm thấy hoang mang nhưng rồi lại lập tức nghiến răng:
- Đương nhiên ta phải tiếp tục tìm kiếm kẻ thù năm xưa đã nhuộm máu Thuần Vu Sơn Trang!
Thượng Quan Tố cau mày liễu:
- Ca ca đã định biện pháp nào chưa?
- Tử Yến Cung, Quỷ Vương Bảo và Cùng Gia Bang với ta đều là bằng hữu đạo nghĩa, họ rất tận lực giúp ta. Ta có hẹn họ với tới Thái Nhạc Sơn để cùng bàn bạc kế sách tiêu diệt bọn tà ma thần bí và giúp ta tìm kiếm hung thủ đã gây ra huyết án năm xưa ở Thuần Vu Sơn Trang...
Thượng Quan Tố gật đầu:
- Như thế chúng ta hãy đến Thái Nhạc Sơn!
Chàng nhăn mặt:
- Nhưng bây giờ ta lại nghĩ ra một cách khác.
- Còn chuyện gì nữa?
- Theo trực giác của ta, tựa hồ tên Tông Lăng Thiên có thể liên quan đến huyết án Thuần Vu Sơn Trang năm xưa, do đó...
Thượng Quan Tố rùng mình:
- Thông ca ca ý đuổi bắt hắn để bức vấn?
Chàng nghiêm mặt gật đầu:
- Ta nhận ra đó là một trong những cách giúp ta tìm ra kẻ thù!
- Thế thì chúng ta đi, có thể sẽ bắt được hắn ở đâu đây không biết chừng!
Thuần Vu Thông trầm trọng gật đầu cùng Thượng Quan Tố rời khỏi Tiêu Diêu Nhai xuống dưới chân núi. Bấy giờ tuy là đang giữa đêm nhưng nhờ những ánh tuyết bóng loáng phản chiếu đường đất cũng khá sáng rõ. Núi rừng vẫn câm lặng như thường, không thấy một bóng người, cũng chẳng nghe tiếng động phảng phất như một tòa núi vắng, chàng thở dài than:
- Xem tình hình này e rằng tên Tông Lăng Thiên ấy đã rời xa, và có thể hắn trốn chạy khỏi Côn Luân Sơn, biết tìm kiếm hắn nơi nào?
Thượng Quan Tố lên tiếng:
- Chắc không đến nỗi ấy, chúng ta cứ từ từ tìm ngoài núi Côn Luân, dù không gặp hắn vẫn có thể đi cùng tới Thái Nhạc Sơn.
Chàng đành thở dài:
- Thôi cũng được!
Rồi đó hai người cất bước đi chậm chạp lên tuyết trắng trên núi như một cặp tình nhân du sơn ngoạn thủy nhắm hướng núi ngoài.
Hốt nhiên, Thuần Vu Thông nhìn thấy xa trăm trượng có bóng người lay động vụt qua, hình như Thượng Quan Tố cũng chợt nhận thấy, nàng níu lấy tay chàng:
- Thông ca nhìn kìa...
Thuần Vu Thông vội nói:
- Người ấy rõ ràng là một dạ hành nhân...
Nàng tiếp lời:
- Giữa đêm bôn ba trong Côn Luân Sơn này, nhất định không phải người ngay, có lẽ là Tông Lăng Thiên, chúng ta mau đuổi theo thử xem!
Chàng cúi đầu không đáp, hai người bung lên như hai mũi tên đuổi theo liền.
Đuổi theo hơn năm mươi trượng đã nhìn rõ nhân ảnh ấy là một người hơi gù lưng thân hình nhỏ bé rất khó coi. Thuần Vu Thông thất vọng:
- Không phải Tông Lăng Thiên rồi!
- Bất luận hắn là ai cũng phải đuổi theo.
- Điều ấy cố nhiên...
Cước bộ hai người tăng thêm như hai mũi tên lìa khỏi cung tiếp tục đuổi tới.
Lại đuổi thêm năm mươi trượng nữa, bỗng thấy nhân ảnh hốt nhiên dừng lại ngồi khoanh chân xuống đất.
Thuần Vu Thông, Thượng Quan Tố như bóng với hình phóng tới gần liền.
Chỉ thấy người ấy đứng dậy gọi lớn:
- Các ngươi khổ sở đuổi theo ta định hại mạng ư?
Thuần Vu Thông kinh ngạc la lên:
- Vạn Sự Thông, thì ra là đại ca!
Thuần Vu Thông cũng gọi lại:
- Tưởng là ai té ra là đại ca hý lộng chúng ta, lại bảo chúng ta hại mạng đại ca nữa...
Mắt nàng đảo lộn, nói tiếp:
- Đại ca đến núi Côn Luân làm gì?
Vạn Sự Thông thở ra:
- Vạn Sự Thông chẳng có việc gì cả, chỉ vì việc bằng hữu mà phải bôn ba tìm khắp xứ.
Thuần Vu Thông vội nói:
- Thế đại ca đến Côn Luân Sơn làm gì?
Vạn Sự Thông chau mày:
- Đừng vội vặn hỏi ta, chúng ta hãy tìm chỗ nào nghỉ ngơi một chút và nhất là tìm chút rượu thịt uống đỡ buồn rồi ta sẽ kể cho nghe.
Thuần Vu Thông đau khổ:
- Gia sư đã rời động phủ biết tìm chỗ nào nghỉ ngơi bây giờ, vả lại rượu giữa lúc này còn khó gấp bội.
Vạn Sự Thông nhe răng cười:
- Nếu ngươi không biết tìm chỗ nào thì hãy theo ta!
Thuần Vu Thông \"A\" lên một tiếng:
- Đại ca biết chỗ nào ư?
Vạn Sự Thông bí mật:
- Chỉ là một chỗ tàm tạm, có lẽ cũng còn chút rượu thịt lai rai, xin mời hai vị!
Thuần Vu Thông liếc nhìn Thượng Quan Tố mỉm cười:
- Xin tuân lời đại ca!
Vạn Sự Thông lại nhe răng cười quả nhiên bước đi dẫn đường liền, Thuần Vu Thông và Thượng Quan Tố đi theo sau. Có lẽ đi độ trên dưới nửa dặm, hốt nhiên đến một sơn cốc nho nhỏ. Sơn cốc ấy không lớn nhưng lại có một động núi cũng không lấy gì nhỏ lắm, Thuần Vu Thông lấy làm kinh ngạc:
- Dãy núi này tiểu đệ rất quen thuộc nhưng sao không biết nơi này có động núi.
Vạn Sự Thông cười:
- Đó là vì ngươi sơ ý, kỳ thực nếu cho ta được ở trong sơn động này chẳng khác gì ở trong hoàng cung nội điện.
Vừa nói vừa bước vào sơn động. Trong động mười phần sạch sẽ mặt đất bằng phẳng, tuy chỉ là một sơn động do thiên nhiên tạo thành nhưng khá tốt cho sự cư trú. Trong một góc sơn động có bày một bao vải nhỏ trên đặt mấy miếng thịt gà núi và mấy cái bánh nướng, ngoài ra còn có mấy ve nước nhưng Thuần Vu Thông biết rằng đó chẳng phải là nước lạnh mà là rượu. Quả nhiên, Vạn Sự Thông vừa vào trong động tức thì đã vồ lấy ve nước và mấy cái bánh nướng, hắn chùi mép ngồi bệt xuống đất. Thuần Vu Thông và Thượng Quan Tố đành cùng ngồi xuống đối diện với hắn, Vạn Sự Thông đưa liền ve nước ra cười hì hì:
- Rượu này ngon tuyệt, nhị vị cùng uống nhé!
Thuần Vu Thông cười đồng lõa, mở nắp ve rượu nói:
- Chúng tiểu đệ không biết uống rượu, đại ca cứ uống đi!
Vạn Sự Thông \"A\" lên một tiếng:
- Các ngươi... các ngươi là một ư?
Thuần Vu Thông và Thượng Quan Tố cùng đỏ mặt, bất giác cúi gầm mặt.
Vạn Sự Thông cười rất sảng khoái:
- Nhi nữ giang hồ việc gì phải thẹn thùng như thế, ha ha ha ...
Thuần Vu Thông thúc giục:
- Bây giờ hãy nói vì sao đại ca lại tìm đến Côn Luân Sơn này?
Vạn Sự Thông đáp:
- Tự nhiên, từ vạn dặm xa xôi đến Côn Luân chỉ vì muốn báo cho ngươi một tin tức.
Hắn đột ngột dừng lời dốc ve rượu vào miệng uống ừng ực một ngụm lớn, sau đó nhón một đùi gà nhai nhồm nhoàm.
Thuần Vu Thông chau mày:
- Xin đại ca nói xong rồi hãy uống được chăng?
Vạn Sự Thông cười hi hi:
- Việc gì mà vội thế? Hiện nay Côn Luân Sơn còn đóng đầy tuyết, dù có nói sớm hay nói muộn cũng vậy thôi...
Hình như Vạn Sự Thông đã có hơi say, hắn lắc lư lè nhè:
- Từ khi giã biệt ở núi Võ Đang chúng ta đã lâu mới gặp nhau...
Thuần Vu Thông miễn cưỡng:
- Vâng! Tiểu đệ vẫn hằng nhớ đến đại ca luôn.
Vạn Sự Thông mỉm cười:
- Đa tạ, đa tạ... nhưng còn một người nữa mới thực là nhớ đến nhị vị luôn luôn.
Chàng vội hỏi:
- Là ai?
- Cố nhiên là Võ Đang Chưởng môn Nhất Thanh đạo trưởng.