Long Nữ Đế

Chương 37

Cùng thời điểm đó, trong soái trướng quân Kiên, chuyển kiếp của Ma Quân Đôn Đình Ngạn vẫn đang nhàn nhã, tự tại tựa người trên trường kỷ trải da báo, vừa thưởng thức rượu ngon đựng trong chén ngọc, vừa vui mắt xem vũ cơ xinh đẹp múa hát. 

Tận đến khi Mẫn Xuyên đột ngột xuất hiện, Đôn Đình Ngạn mới xua tay cho tất cả lui xuống.

Mẫn Xuyên ngồi xuống một cái ghế nhỏ, dung quang lạnh nhạt xinh đẹp của nàng khẽ khiêu mi nhìn Đôn Đình Ngạn : “Đại ca, muội liều mình giúp huynh tu bổ hồn phách, không phải là để huynh phí thời gian ở nhân giới vào những việc hưởng thụ vô bổ như thế này! Ngày mai đã là trận đối đầu sinh tử với quân Đại Tề, cơ hội để huynh quang minh chính đại hạ gục Dao Di. Thế mà bây giờ, huynh lại có thể thảnh thơi như vậy ư?”     

Đôn Đình Ngạn cười nhạt: “Muội thực sự là vì đại ca ta mà liều mình đánh cắp Ngọc tụ hồn, tu bổ hồn phách cho ta sao? Ta biết rất rõ tâm của tư muội muội, không cần tỏ ra thanh cao với ta!”

Mẫn Xuyên trầm ngâm một lát rồi bỗng cất giọng  trả lời: “Đúng! Muội là vì tình riêng, là vì Cảnh Niệm nên mới làm như vậy đấy!”

Nàng lại nói: “Nhưng không phải trước đó huynh cũng có mối thống hận sâu sắc với Dao Di rồi sao? Là vì muội, cũng là vì huynh, nhất cử lưỡng tiện thôi mà!”

Đôn Đình Ngạn rót một ly rượu lạnh, nâng lên môi phóng khoáng uống cạn. Hắn không nhìn nàng, lại đưa mắt nhìn ngọn đèn hiu hắt trước gió có thể tắt bất cứ lúc nào kia, đột nhiên hỏi rằng: “Mẫn Xuyên, muội đã tốn bao nhiêu là thời gian, bao nhiêu tâm tư công sức, cũng chỉ để được cái tên Cảnh Niệm thần quân ngu ngốc bên cạnh Dao Di một lần nhìn tới. Muội không cảm thấy mệt mỏi sao?”    

Mẫn Xuyên tức giận đứng dậy, giọng điệu càng thêm lạnh lùng dứt khoác: “Một chút cũng không!”, nàng ngoảnh mặt để lại cho hắn một bóng lưng: “Và huynh cũng đừng nói chàng ngu ngốc nữa, vì huynh không có tư cách đó!”

Cứ như thế, vạt áo trắng mong manh cùng mái tóc trắng như tơ của nàng, nhanh chóng rời đi trong sương đêm lạnh giá. 

“Rắc” chén ngọc trên tay của Đôn Đình Ngạn vỡ thành bốn mảnh. Ánh mắt của hắn lúc này thoạt trở nên trống rỗng, theo đó nụ cười nửa miệng thường trực trên môi cũng tắt hẳn: “Đúng vậy, là  ta không có tư cách… ”

**

Đại quân Kiên quốc tổng cộng có bảy mươi vạn đại quân trong đó có sáu mươi vạn bộ binh và mười vạn kỵ binh. Họ đông và thiện chiến, nhưng cũng có khá nhiều nhược điểm. Kỵ binh Kiên nổi tiếng với tài phi ngựa, bắn cung là lực lượng chủ yếu của quân Kiên, nhưng chỉ quen đánh phân tán xé lẻ theo kiểu một chọi một, nếu đánh tập trung sức chiến đấu sẽ bị hạn chế. Tình trạng đó cũng chung cho bộ binh quân Kiên, kể cả tinh binh được trang bị đầy đủ. Vả lại, quân Kiên lại là đội quân hỗn hợp của nhiều dân tộc bị chinh phục, chiến đấu không có mục đích, không được huấn luyện kỹ càng, chủ yếu chỉ được trang bị cung tên và vũ khí ngắn. Ngoài ra, họ chiến đấu đấu không có chút lý tưởng, ngoài sự say mê chém giết cướp đoạt, tàn phá và bị bắt buộc phục vụ cho tham vọng xâm lăng của hoàng đế Kiên quốc. 

Trong khi đó, quân đội Đại tề mặc dù lực lượng ít hơn nhưng được huấn luyện kỹ lưỡng, được trang bị giáo và mác dài hơn, có kỷ luật và tinh thần chiến đấu cao. Có thể nói trong trận chiến này, họ dốc sức chiến đấu là vì bàn thờ tổ tông và bếp lửa cơm nhà, là một đội quân thuần khiết, có lý tưởng đúng đắn. 

Cuối cùng thì, ngày trực tiếp giao tranh cũng đã tới.

Ngay từ tiếng trống khai trận đầu tiên, Đôn Đình Ngạn đã áp dụng chiến thuật tấn công, nhanh chóng xông vào phá vỡ đội hình đối phương, đến cự ly thích hợp, kỵ binh sẽ phóng ra hàng loạt mưa tên, rồi sau đấy bộ binh sẽ bất ngờ nối tiếp nhau phá hủy đội hình của quân Đại Tề.

Ngọc Dao nhạy bén phát hiện kịp thời sự thay đổi trong lối tấn công của đại quân Kiên quốc. Nàng bày sẵn một thế ngự phòng vững chắc và giả vờ háo thắng đáp trả ý khích tướng của đối phương. Mục đích thực sự của nàng, là để nhử quân Kiên rơi vào thế bố trí của mình. Không như Định vương gia, tập trung dàn quân sĩ nhiều vào vị trí trung tâm, Ngọc Dao cố ý giảm số lượng người ở trung quân để tăng cường quân sĩ hai bên sườn. 

Đúng lúc, quân Kiên tiến vào cự ly chuẩn bị giương cung, thì bất ngờ Ngọc Dao ra hiệu phất cờ nổi trống, thúc quân xung phong.  

Cả một rừng người gồm hàng vạn quân sĩ trang bị khôi giáp sắt, rùng rùng chuyển động khuynh động đất trời, gươm giáo tua tủa. Mới đầu họ còn gấp gáp bước chân lúng túng, tới tầm hiệu quả mũi tên, quân sĩ Đại Tề đồng lòng xông thẳng vào quân địch, khi ấy cũng đang lao thẳng vào họ. Một cuộc chạm trán nảy lửa hết sức bất ngờ đối với dự tính của quân Kiên, còn quân Đại Tề thì đã chủ động chiếm được ưu thế của mình. 

Nhưng ở vị trí trung tâm, vì lực lượng mỏng, mặc dù quân Đại Tề đã cố gắng chống đỡ, vẫn không cản nổi sự tấn công từ quân Kiên. Hàng ngũ của họ bị rối loạn, rồi bị chọc thủng. Quân Kiên theo đấy tràn vào, dồn một bộ phận quân Đại Tề về tuyến xuất phát cũ và truy đuổi sát gót.  

Quân Kiên lập lại ưu thế. Đôn Đình Ngạn đắc ý chưa lâu, đã bị hai cánh quân Đại Tề chuyển hướng đánh thốc vào hai bên sườn quân Kiên. Đòn hiểm ấy, khiến cho quân địch khựng lại, đưa họ vào thế bao vây. Rồi cùng lúc đó, Ngọc Dao nhanh chóng chấn chỉnh đội hình, phối hợp chiến đấu, tiến lên tấn công trực diện đối phương quyết liệt.

Ngồi trên lưng đại chiến mã, nàng ngoan tuyệt phi thân lao đến trước mặt Đôn Đình Ngạn. Kiếm Bích Hải ngủ yên trong tay áo bao lâu nay, giờ phút này đã có dịp tái xuất: “Ma Quân, hôm nay ta và ngươi sẽ chân chính giải quyết tất cả ân oán!”

Ma Quân Đôn Đình Ngạn cao ngạo không kém, nâng tay tuốt hắc gươm thong thả nói: “Được!”
Bình Luận (0)
Comment