Ngọc Dao bình tĩnh mở mắt, hoàn toàn không có dáng vẻ bị mê hương làm cho bất tỉnh của một
khắc trước đó . Khó chịu nhìn một màu đỏ vô cùng chói mắt của khăn hỷ
đang đội trên đầu , thuận tay kéo xuống vất vào một góc , thân thể đang
dựa vào giường cũng mau chóng linh động bật dậy .
Trong phòng không có một ai, xung quanh cũng chỉ là một màu đỏ bao phủ .
Nhìn lại, trên người mình cũng là giá y đỏ thẫm , trên đầu còn đội mũ phượng nữa . Ngọc Dao mau chóng đem thứ nặng chịt trên đầu nàng gỡ xuống, thở
phào một hơi, trong bụng rủa xả một trận .
Xuống giường đi
loanh quanh phòng dò xét một hồi. Này thì có, cặp đèn cầy long phụng
đang cháy bập bùng , rượu hợp cẩn cùng chữ hỷ bự dán trên tường. Ngoài
ra , cùng với trướng rũ màn che , chăn gối thêu uyên ương cảnh tượng ướt át . Đây không phải tân phòng thì là gì?
Còn thiếu tân lang là hoàn hảo nhỉ?
Nàng kết luận, còn đưa tay với miếng điểm tâm trên bàn bỏ vào miệng ăn.
Lại không ngờ, điểm tâm này ngon miệng đến vậy , Ngọc Dao tìm thấy một cái
khăn tay trắng gói tất cả điểm tâm vào trong ấy , nghĩ bụng đem về cho
Uy Viễn ăn nhất định sẽ rất thích.
Két ________
Cửa phòng mở ra, nàng lờ mờ thấy một bóng áo đỏ đi vào. Sau đó, nhanh chóng quay người đóng cửa lại.
Trên người cũng mặt đồ đỏ, không phải tân lang thì là ai. Mà tân lang này,
không ai khác chính là Thế tử Định Vương phủ ban ngày đã gây rối với
nàng .
Trong mắt hắn hiện lên tia bất ngờ ,vì nàng đã tỉnh lại
nhanh như vậy, mê hương mà đám thuộc hạ hắn dùng còn nói phải có hiệu
quả đến hai canh giờ , mà bây giờ mới chỉ có nửa số thời gian đó đã hết
hiệu lực , liền thấy buồn bực vì nuôi một đám ăn hại , thế nhưng hắn vẫn trấn tỉnh , mỉm cười nói với nàng : “ Nương tử nàng đã tỉnh ”,mở miệng
lại là cái giọng điệu ôn nhu mà nàng nghe liền thấy cuộn dạ dày.
Thấy nàng không nói gì , hắn bắt đầu thao thao bất tuyệt : “ Nương tử , nàng đừng lo lắng . Ta là Tề Hiếu Phàm , thế tử phủ Định Vương cai trị cả
thành An Đô này . Vô tình gặp gỡ đã nhất kiến chung tình với nàng , muốn được cùng nàng kết tóc se duyên bạc đầu giai lão nên ta mạo muội tự
mình định hôn sự này, mong nương tử đừng giận ” lại dùng giọng điệu khẩn khiết dỗ dành nàng rằng : “ Nàng đi theo ta vinh hoa phú quý hưởng
không hết , ta hứa cũng không lập thêm thê thiếp, cả đời chỉ đối tốt với một mình nàng . Tương lai sẽ cho nàng làm vương phi , đổi lại mong ước
của ta chỉ là cùng nàng trở thành một đôi thần tiên quyến lữ chết không
xa rời ”.
Tề Hiếu Phàm vẻ mặt thâm tình vô hạn cứ như là hắn đối
với nàng đã là mấy mươi năm tình cảm rồi vậy, còn Ngọc Dao ngồi một bên
vừa cắn hột dưa vừa uống rượu , nghe được lời của hắn cũng không khỏi
giơ ngón tay cái khen hay.
Nàng tim không đập nhanh chân không run rẩy, cũng không mang bộ dạng hồ nháo khóc lóc cầu xin hắn . Trong
tình huống này, mà vẫn còn nhàn nhã uống rượu, hắn mừng thầm một phen ,
lẽ nào nàng đã chấp nhận hắn ?
Sau khi uống rượu thỏa thê, Ngọc
Dao buông ly đứng dậy chắp tay chào Tề Hiếu Phàm , nói : “ Ta uống đủ
rượu ngon của ngươi rồi. Xin cáo từ ”, xoay ngừơi muốn rời đi.
Tề Hiếu Phàm nhìn nàng cứ tự nhiên ra đến cửa , cuối cùng cũng không nhịn
được chặn nàng lại , dùng ngữ điệu sắc bén khác hẳn vẻ nhu tình khi nãy
nói với nàng : “ Khoan đã ! Nàng tưởng vào phủ Định vương rồi có thể dễ
dàng rời đi như vậy sao ? Cho dù hôm nay trời có sập xuống ta cũng phải
cùng nàng động phòng kết thành phu thê , nàng đừng hòng trốn thoát ”,
hắn quay đầu ra lệnh : “ Người đâu.”
Dứt lời , hộ vệ từ cửa bỗng ập vào nhanh chóng bao vây nàng.
Aizzz ~ cái tên Tề Hiếu Phàm này, xét về bối phận hắn chính là biểu đệ của
nàng , bây giờ còn dám diễn cái vở cường thủ đoạt hào như vậy sao? Tất
nhiên, hắn làm sao biết được nàng là thập thất công chúa năm đó.
Nể tình là cùng mang một họ, nàng mới không muốn truy cứu cái việc hạ lưu
hắn làm, dám dùng mê hương cưỡng ép nàng làm tân nương của hắn . Dĩ
nhiên, mê hương đó đối với nàng chỉ là đồ muỗi, nhưng nàng kiên trì
theo hắn xem xem hắn còn bày ra được cái trò mèo gì.
Chậc, bây
giờ còn vô sỉ muốn dùng bạo lực ép nàng động phòng à? Đúng là được đằng
chân lân đằng đầu mà , xem ra đúng là làm người tốt khó sống nha .
Nàng niệm quyết, rút ra thanh kiếm Bích Hải bị bỏ xó đã lâu. Giá y đỏ càng
làm tôn thêm nước da trắng ngần của nàng . Khoảnh khắc này , làm nàng
trở nên đẹp mê hoặc. Khác xa cái vẻ ngây ngốc thường ngày , trở nên sống động tà mị.
Thủ hạ của Định Vương phủ , đồng loạt lao tới
bắt lấy nàng, chỉ kịp thấy ống tay đỏ thẫm phấp phới theo từng đường
kiếm uyển chuyển mà uy lực của nàng . Xoay người hai vòng, nàng né tránh lưỡi đao của hai tên thủ hạ lần lượt uy hiếp . Sau đó, tung người quyết hạ kiếm một đường hình cung, chưa đầy mười chiêu, thủ hạ của thế tử đã
phủ bại dưới chân nàng .
Ngọc Dao cầm kiếm Bích Hải, chân bước
vững vàng qua những tên thuộc hạ đang nằm la liệt dưới nền đất. Bọn họ
không chết, chỉ là bị nàng đánh ngất mà thôi.
Quay người nhìn
thế tử đang thảng thốt không nói nên lời, Ngọc Dao tiến tới lật đổ cao
đường , chém gãy đèn cầy long phụng , vung kiếm xoẹt xoẹt mấy tiếng toàn bộ trướng rủ rèm che, chăn gối thêu uyên ương phút chốc hóa thành ngàn
mảnh tung bay trong không trung tựa những bông tuyết đỏ .
Nàng
cười ngây ngô một cái, nhưng ngay sau đó mắt liền sáng quắc lên tay còn
vỗ vỗ mặt hắn, khinh miệt nói : “ Lần sau muốn chơi trò bắt cóc tân
nương nhớ tìm hiểu cho rõ nha, không phải ai cũng nương tay như ta đâu
.. biểu đệ ”
Sau đó nàng liền bước khỏi cửa, bóng dáng nhanh chóng biến mất trong đêm tối tịch mịch .
Tề Hiếu Phàm vẫn chưa khỏi hoàn hồn , miệng lấp bấp khó hiểu : “ Biểu ... đệ ..?”
Hôm sau , đã là một ngày xanh trong nắng vàng vàng thế gian đẹp rực rỡ chói sáng.
Ngọc Dao đang vừa đi vừa vừa cắn hạt dưa, trên người vẫn mặc bộ giá y hôm
qua . Đang lúc đi trên con đường trải dài hai hàng cây rẻ quạt, phủ đầy
sắc vàng óng ánh của những cánh hoa như những chiếc quạt xòe ra , thì
bỗng nghe tiếng nói quen thuộc từ trên cành cao:
“ Ngọc Dao tỷ tỷ, đã tìm hiểu xong thế thái dân tình chưa? ”
Ngước mắt về phía giọng điệu đầy ý bỡn cợt đó, liền thấy Uy Viễn mặc thanh y, nửa nằm nửa ngồi trên cành cây vừa cao vừa to nhất. Hai tay gối sau
đầu, một chân đong đưa giữa không trung, miệng còn ngậm một cọng cỏ đuôi chó , dáng vẻ lười biếng nhưng vô cùng tiêu sái thuận mắt . Đôi mắt chỉ nhắm hờ, khuôn mặt chưa trưởng thành hoàn toàn, lại pha lẫn chút nét
trẻ con làm người ta thập phần vừa mắt.
Còn nữa nằm ở cây nào
không nằm ,lại chọn cây rẽ quạt đang mùa rợp sắc vàng , nắng sớm chiếu
xuống làm cho khung cảnh tựa như chốn thần tiên .
“ Đệ mau xuống đây ”, Ngọc Dao cố nói với một giọng điệu nghiêm túc.
Uy Viễn mở mắt nhìn nàng, thấy lạ khi Ngọc Dao có giọng điệu kiểu đó nói
chuyện với mình . Hắn nhảy xuống, hướng nàng tiến tới không hề phòng bị, sau lưng là cành cây bị chấn động, mấy cánh hoa rơi lả tả cuốn vào gió
bay vào thiên không.
Hoa vươn đầy đầu và vai áo của hắn , Uy
Viễn vừa đi đến bên Ngọc Dao vừa lấy tay phẩy phẩy cho chúng rơi xuống,
không nhìn nàng mà hỏi : “ Có chuyện gì sao, tỷ tỷ ?”
Chẳng nói chẳng rằng, nàng đưa tay bẹo má trái của Uy Viễn. Sau đó, còn bất ngờ hơn nàng ...nàng vậy mà thơm má hắn !
Uy Viễn thụ sủng nhược kinh, lùi lại hai bước mắt đã trợn trắng, lưỡi như bị mèo ăn không thốt nên lời .
Nàng như vậy mà khinh bạc hắn ? Dám kinh bạc hắn?
Ngọc Dao mắt cười cong cong như vầng trăng khuyết, môi hồng răng trắng đều
lộ ra : “ Gà ngốc à , chớ trách tỷ tỷ ! Thật là một nam hài dễ thương !” . Làm tỷ tỷ không nhịn được mà phải thơm đệ một cái mới hài lòng hả dạ .
Hi hi hi ...
Rõ ràng tiếng cười của một cô nương, nhưng cũng không phải là của Ngọc Dao.
Giọng rất trong trẻo, vang lên trong không gian tĩnh lặng. Hồi sau , vẫn
không thấy một ai cả ngoài Ngọc Dao và Uy Viễn đang nhìn nhau vẻ không
hiểu nổi.
Một trận gió lớn đột ngột nổi lên cuốn tung mù mịt ,
Ngọc Dao lấy tay áo che mặt vô ý lùi lại một bước , dẫm phải chân Uy
Viễn hơi mất thăng bằng. Hắn nhanh tay đỡ lấy nàng , đợi khi cả hai đưa
mắt liền thấy trước mặt họ là hàng ngàn cánh hoa rẻ quạt cuộn mình bay
lượn như ngàn cánh bướm dập dờn , sau đó tụ lại hóa thành một dải sáng
vàng , từ ánh sáng đó lại bước ra một nhân dạng yêu kiều.
Một
cô nương vận áo vàng như sắc hoa rẻ quạt , dung mạo thanh tú động lòng
người đang dùng tay áo che miệng cười . Nàng bước đến hành lễ, thanh âm
vang lên như ngọc : “ A Nguyên , xin ra mắt hai vị tiên giả !”
Ngọc Dao hiếu kỳ đưa mắt nhìn kỹ , không giấu được tò mò , hỏi : “ Cô nương , cô là ai ?”
“ Tinh linh trông coi rừng hoa rẻ quạt”, không đợi A Nguyên trả lời , Uy Viễn đã bình tĩnh đáp lại lời nàng.
A Nguyên thành kính nói : “ Vị tiên giả đây thật tài tình , A Nguyên chỉ
là một tinh linh nhỏ bé lại có duyên hạnh ngộ hai vị đại tiên thật lòng
vui mừng khôn xiết .’’
Ngọc Dao khua tay ,liền đáp : “ Không
không không , ta chỉ là bán tiên còn tiểu tử này chỉ là một con gà rừng
tu thành , không phiền nàng cung kính như vậy đâu ”
A Nguyên nhẹ nhàng mỉm cười , hai mắt sáng trong nhìn Ngọc Dao và Uy Viễn , ôn tồn
hỏi : “ Có thể cho A Nguyên biết danh xưng của hai vị không?”
“ Cứ gọi ta là Uy Viễn còn tỷ ấy là Ngọc Dao là được rồi ”. Uy Viễn tích cực chặn lời Ngọc Dao. Mặt rất đắc ý , trong lòng thầm nghĩ, nếu để
nàng mở miệng trước chắc chắn lại gọi ta là Gà ngốc thì vô cùng mất mặt.
A Nguyên khẽ gật đầu, lại nói : “ Chuyện lúc nãy thứ lỗi cho A
Nguyên thất lễ , thấy hai vị thật cao hứng nên không kiềm chế được mình , đã khiến hai vị chê cười rồi ”, nàng xấu hổ muốn nhún người hành
lễ.
Ngọc Dao vội vã tiến lên nâng A Nguyên, cản lại hành động của nàng : “ A , không cần, không thất lễ, không thất lễ , A Nguyên cô
nương đừng khách khí như vậy, ta chỉ trêu chọc đệ đệ một chút thôi không sao đâu .”
A Nguyên tròn mắt ngạc nhiên, hỏi : “ Hai vị đây không phải là ... một đôi sao ?”
“ Hiểu lầm rồi, chúng ta là tỷ đệ”, Ngọc Dao xua tay cười xoà.
Uy Viễn không nói gì, chắp tay sau lưng quay người không thấy được phản ứng của khuôn mặt, nhưng vành tai đã ửng đỏ khả nghi.
A Nguyên cúi đầu : “ Vậy A Nguyên hồ đồ rồi” .
Ngọc Dao cười cười , nắm tay nàng vỗ vỗ an ủi : “A Nguyên cô nương đừng để trong lòng , chuyện nhỏ mà ,không sao đâu.”
Theo như bí tịch của sư phụ để lại , Ngọc Dao nhớ rằng một tinh linh bình
thường tu thành hình người cũng phải mất cả năm trăm năm, nhìn A Nguyên
đây theo nàng đoán chừng đạo hạnh cũng cỡ bảy tám trăm năm, không biết
nàng ta sống lâu như vậy rồi ,nhiều khi thế sự cũng có một chút hiểu
biết ?
“ A Nguyên cô nương , ta có thể hỏi cô đôi lời không ?” Ngọc Dao đánh bạo hỏi thẳng thừng.
A Nguyên gật đầu : “ Ngọc Dao tỷ tỷ xin cứ tự nhiên” .
Ngọc Dao bặm môi cúi mắt suy nghĩ giây lát , nói : “ A Nguyên cô nương ở đây chắc lâu rồi, vậy có nghe danh một vị người đời thường gọi là Vương
Hạo Chân nhân có từng ngang qua đây không ?”
A Nguyên theo lời
nàng suy nghĩ về cái tên đó thật lâu, nhưng cuối cùng đành cười ngượng
ngùng, đáp : “ Thật tình , A Nguyễn chưa từng nghe danh qua”. A Nguyên
chỉ là một tinh linh nhỏ bé trông coi rừng hoa rẻ quạt này không hiểu
nhiều chuyện thế gian nhưng mắt thấy Ngọc Dao vẻ mặt tràn đầy thất vọng , cũng vô cùng bối rối , nói thêm một câu khích lệ : “ Không biết vị
Vương Hạo chân nhân nọ dáng vẻ ra sao ? Có thể, có thể .. A Nguyên từng
gặp rồi cũng nên.”
Ngọc Dao mắt sáng hẳn lên, miệng không ngừng
nói : “ Vương Hạo chân nhân là sư phụ của ta , tuy gọi là chân nhân
nhưng ba ngàn sợi tóc không hề nhiễm một sợi bạc, dung mạo nghiêm cẩn
nhưng trẻ trung , trên người khí khái bất phàm , gặp rồi sẽ không quên.”
Ánh mắt A Nguyên dừng trên người Uy Viễn, e dè đáp : “ Ngọc Dao tỷ tỷ không phải người đó đang ở bên cạnh tỷ sao ? Uy Viễn đệ đệ của tỷ dáng vẻ cũng giống như vậy mà ”. Lại cười mủm mỉm , nói “ Gặp rồi sẽ
không bao giờ quên , khí khái bất phàm ?”
Uy Viễn quay lại trừng mắt nhìn A Nguyên.
Ngọc Dao nhướn nhướn mày, phủ định lời nàng ta : “Ấy, sao mà giống được. Sư
phụ ta dáng vẻ bên ngoài cũng đã hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi , đâu có vẻ ngoài tiểu thiếu niên như vậy ”.
A Nguyên im lặng cuối đầu
suy nghĩ về năm chữ “gặp rồi sẽ không quên”, trong trí nhớ nàng ngoại từ người kia thì còn ai có thể như vậy nữa ?
Nàng ta bỗng “a” lên
một tiếng , trong đầu như nhớ lại chuyện gì , vội xoay sang Ngọc Dao ,
nói : “ A Nguyên nhớ rồi , ba năm trước có một nam nhân dung mạo như
tiên như thần cũng tại cánh rừng hoa rẻ quạt này của ta mà gảy một khúc
phổ cầm . Hôm đó, cánh rừng này của ta nháo loạn cả lên vì các tiểu yêu
tinh và tinh linh khác đến xem trộm ”, nàng ta hoa chân múa tay, diễn tả vô cùng sinh động.
“ Hả, thật sao ? Vậy thật là sư phụ đã từng đến đây?” Ngọc Dao cố kìm chế kích động.
A Nguyên thành thật gật đầu , sau đó nói tiếp : “ Người đó trầm ngâm
ngắm nhìn rừng hoa rẻ quạt nửa ngày , sau có một vị cô nương đến , hai
người cùng nhau nói gì đó rồi bỏ đi.”
Ngọc Dao âm thầm nhét
nắm đấm vào trong miệng, không thể tin được . Sư phụ có nữ nhân bên
ngoài ? Ta đã có sư nương sao ? Nghĩ cũng đúng, sư phụ tướng mạo tốt như vậy mà không có đoạn phong nguyệt nào mới lạ đó ?
Uy Viễn nãy giờ vẫn chăm chú lắng nghe hai nàng trò chuyện , nhưng không ai chú ý, mặt mũi hắn đã trở sâu xa khó đoán.
Lúc này, A Nguyên mới chú ý thấy dáng vẻ của Ngọc Dao, gãi gãi đầu hỏi : “
Thứ cho A Nguyên tò mò , Ngọc Dao tỷ tỷ sao lại mặc giá y , tỷ vậy là đã thành thân rồi ư?”
Ngọc Dao thở dài bất đắc dĩ , nhìn lại quần
áo đang mặc trên người , tay xoa xoa mi tâm , cáu kỉnh nói: “ Không phải là ta xuất giá . Tất cả là do cái tên thế tử Tề hiếu Phàm bỉ ổi vô sĩ
bắt cóc ta thành thân cùng hắn. Cũng may, là ta không dễ bắt nạt, không
những trốn thoát mà còn cho hắn một bài học ”.
A Nguyên nghe xong thì mặt liền tái lại, giọng run rẩy : “ Cô.. đã làm gì Phàm ..ca ca ..?”