Lòng Ta Nào Phải Đá

Chương 38

Lại một dịp cuối thu, tà dương chếch bóng, giữa trời chiều chập choạng lơ lửng mấy đám mây xám nhạt. Thiên Cơ Viên, trên mặt thúy hồ phủ một tầng lá liễu vàng khô. Trời vừa hạ một trận mưa nhỏ, bên bờ hồ hoa cúc úa tàn rụng đầy nền đất, khô héo vắng lặng. Trận gió thu thổi tới, cuộn lên từng cuốn tàn hồng.

Diệp Khinh Phong tay cầm khay thức ăn, được một tiểu đồng dìu đến bên hồ. Trên mặt hồ mới tạo một cây cầu nối với Thiên Cơ Các nằm trên đảo. Khinh Phong vừa bước lên cầu một hạ nhân vội vàng chạy tới, khom mình hành lễ, bẩm báo : « Khởi bẩm thiếu viên chủ, ngoài cửa có vị công tử cầu kiến ».

Diệp Khinh Phong chậm rãi ngẩng đầu, tấn đường có một chấm đỏ như máu đường kính đến nửa tấc, chấm đỏ rực rỡ trên khuôn mặt tái nhợt tạo nên vẻ quỷ dị khó lường. Hắn tựa vào lan can thở gấp vài hơi rồi mới hướng hạ nhân nói : « Thỉnh vị công tử nọ tới tiền thính đợi, ta sẽ tới ngay».

Đợi hạ nhân đó đi rồi hắn mới đem khay thức ăn đưa cho tiểu đồng : « Hoàn nhi, đem bữa trưa này dâng cho viên chủ, nhất định phải chờ người dùng xong mới có thể rời đi ».

Hoàn Nhi vâng tiếng đáp lời liền đỡ lấy khay thức ăn, đi được vài bước quay đầu lại, lo lắng hỏi : « Thiếu viên chủ, không bằng để tiểu nhân dìu người đi rồi quay về dâng bữa cho viên chủ ».

Khinh Phong lắc đầu, xoa xoa mái tóc Hoàn Nhi : « Chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng ta suy yếu đến một đoạn đường ngắn cũng không đủ sức đi sao ? Đừng lo lắng, đi nhanh lên ».

Hoàn Nhi đành phải gật đầu, rời đi. Diệp Khinh Phong dùng ống tay áo lau lau tầng mồ hôi trên trán, chậm rãi hướng về tiền thính.

Đã ba năm trôi qua, mỗi một năm vào ngày Trùng Dương hắn lại đi tới hòn đảo phủ đầy hồng diệp thăm Thạch Cô Hồng, có điều chưa một lần đặt chân lên đảo mà chỉ đứng trên thuyền xa xa nhìn lại, rồi đi. Mỗi lần tới gần tiểu đảo đó, hắn đều có thể nghe được tiếng địch thê lương cô quạnh liền biết Hàn Chi vẫn chưa trở về.

Có khi hắn nghĩ Hàn Chi có lẽ đã sớm mất, sở dĩ y lưu lại một tia hy vọng cho Cô Hồng là vì lo người ấy sẽ áy náy mà tự sát. Nghĩ đến khi xưa chính mình cũng từng cuốn vào vòng xoáy tình cảm si mê của hai người đó, hơn nữa lại là kẻ thứ ba ngáng trở, trong lòng luôn vướng mắc một nỗi xót xa. Năm ấy hắn cũng vì tiêu diệt Ma Tâm Cốc từng ích kỉ lợi dụng tình cảm Cô Hồng đối với mình. Tới về sau phát hiện cái lý tưởng bản thân hắn tôn thờ cũng chỉ là một niềm tin mù quáng thì chỉ còn biết đau đớn và tự trách, trong nỗi đau ấy, dường như còn có cả sự trốn tránh, sợ hãi, không dám truy cầu tình cảm cho mình.

Tới Trùng Dương năm nay, Yên Ba Túy trong cơ thể phát tác. Hắn đã dùng hết mấy viên Ngưng Hương Hoàn năm xưa Sở Tư Viễn để lại, nay cũng chỉ gắng gượng trụ được mấy ngày, thân thể mỗi lúc một suy yếu, cuối cùng đành từ bỏ chuyến đi biển thường niên.

Đi đến tiền thính, một nam tử đang uống trà đứng dậy, Diệp Khinh Phong vừa thấy rõ người đã ngạc nhiên đến ngỡ ngàng, thất thanh hỏi : « Đường… », rồi mới trấn định, đem chữ cuối cùng nén xuống.

Nam tử kia ngẩn người, cười bảo : « Thiếu viên chủ làm sao lại biết tại hạ họ Đường ? » lại ôm quyền nói tiếp : « Tại hạ Đường Trác, kính đại danh thiếu viên chủ đã lâu ».

Diệp Khinh Phong thấy tướng mạo người này so với ngày xưa Đường Kinh giả trang giống hệt nhau, duy chỉ khí chất bất đồng. Vị Đường Trác đứng trước mắt ôn hòa nho nhã, phiêu dật không màng danh lợi, có vài phần tư thái của người đọc sách, hoàn toàn không có nét phong trần của người từng lăn lộn trong giang hồ.

Hai người hàn huyên vài câu xã giao, Đường Trác thẳng thắn nói rõ mục đích : « Vài năm này Đường mỗ vẫn ẩn cư hải ngoại, không nắm rõ mọi việc tại Trung Nguyên. Lần này trở về nghe nói thiếu viên chủ trúng kịch độc Yên Ba Túy Đường môn cho nên đặc biệt tìm đến tặng thiếu viên chủ giải dược », vừa nói chuyện vừa rút ra một lọ nhỏ, « Đây là giải dược, dùng trong ba ngày liền vô sự ».

Diệp Khinh Phong nghe vậy rất vui mừng, vội vàng tiếp nhận, nói lời cảm tạ. Lúc này Hoàn Nhi đột nhiên thở gấp chạy tới : « Không tốt !!! Không tốt !!! Viên chủ đòi mở quan tài Từ công tử ».

Diệp Khinh Phong biến sắc, cùng Đường Trác nói lời khách sáo rồi vội vàng đi theo Hoàn Nhi. Đi thẳng đến Thiên Cơ Các nằm giữa hồ đã thấy Đông Phương Lãng đang lôi kéo cánh tay Từ Tình từ trong quan tài thạch anh, cầu xin : « Thanh nhi, làm sao người còn không tỉnh, người có biết ta chờ người đã bao lâu ? »

Diệp Khinh Phong cố nén khóe mắt cay cay, đi tới kéo Đông Phương Lãng sang một bên, nhẹ nhàng khuyên : « Sư phụ, người quấy rầy sư tổ ngủ, khi tỉnh lại cả đời người ấy sẽ không tha thứ đâu ».

Đông Phương Lãng lập tức lộ ra vẻ sợ hãi : « Này, này… », rồi bước đến bên cạnh quan tài dịu dàng nói : « Thanh Nhi, người đừng tức giận, lần sau ta không dám như vậy nữa », nói rồi cẩn thận đóng nắp quan lại.

Khinh Phong thở dài, nhìn sang Từ Tình nằm trong quan tài thạch anh, vẫn đẹp như xưa, trong lòng lại áy náy. Vẫn biết người quá cố hẳn nên xuống mồ an nghỉ, có điều theo trạng thái tinh thần Đông Phương Lãng lúc này, làm sao hắn dám chôn cất Từ Tình? Cuối cùng đành phải tìm một viên hi thế ngọc thạch* (ngọc thạch hiếm có) đặt vào miệng Từ Tình, bảo trì thân xác không bị phân hủy, sắc mặt vẫn như khi còn sống. Mấy năm này Đông Phương Lãng sớm chiều ngồi bên cạnh quan tài thạch anh, tuy vẫn hồ ngôn lộng ngữ nhưng ngày ngày trôi qua cũng an tĩnh.

Bỗng thấy trong tay Từ Tình có một sáp cầu màu đen nho nhỏ, tâm niệm hắn chợt động, đi đến mở nắp quan, lấy trái cầu nhỏ đó ra. Đoán rằng trước khi mất Từ Tình vẫn nắm sáp cầu này khi nãy vì Đông Phương Lãng lôi kéo mới rớt khỏi tay Từ Tình.

Thu xếp xong chuyện bên này hắn mới quay về tiền thính, dọc theo đường đi mơ hồ nhận ra sự tình có uẩn khúc.Tới tiền thính mới đột nhiên sáng tỏ, thầm nghĩ biết mình trúng độc Yên Ba Túy năm đó chỉ có năm sáu người mà thôi, Đường Trác làm sao lại nghe nói về việc này ? Hơn nữa từng nghe nói giải dược Yên Bá Túy ở Đường Môn đã thất truyền nhiều năm, làm sao hắn ta lại có giải dược ?

Thử thăm dò nghi vấn trong tâm với Đường Trác, Đường Trác trầm ngâm một hồi mới cười khổ nói : « Đường mỗ trời sinh không nói dối, khó trách không lừa được Diệp huynh. Vốn Đường mỗ đã hứa với một người quyết không tiết lộ, chỉ là nếu Diệp huynh đã nghi ngờ, Đường mỗ cũng đành nói thẳng », vì thế bắt đầu kể lại.

« Ta vì chán ghét phân tranh trên giang hồ, năm năm trước tới ẩn cư trên một đảo nhỏ nằm ở Đông Hải. Mỗi ngày nhàn du rời bến tới các vùng xung quanh hái thuốc, du ngoạn, cũng là thỏa chí tiêu dao. Cách đây một tháng ngẫu nhiên tới một tiểu đảo, thấy nơi đó có một số thảo dược hiếm, liền ở lại đó mấy ngày. Một đêm ta nghe thấy tiếng tiêu cô tịch liền theo âm thanh tìm đến, cuối cùng bắt gặp bên gốc đại thụ có một nam tử đứng thổi tiêu. Nam tử đó nghe tiếng bước chân liền ngẩng đầu nhìn lên, tuổi bất quá ngoài hai mươi mà tóc đã bạc trắng. Y nhìn thấy ta tựa hồ cũng rất ngạc nhiên kinh hãi, nhìn kĩ một hồi đột nhiên hỏi :

–   Các hạ chính là Đường Trác của Đường Môn ?

Ta thập phần kinh ngạc, liền hỏi y làm sao lại biết ta, lại hỏi tính danh y. Y chỉ cười gượng, không đáp. Ta nhìn kĩ diện mạo, thấy người này thực xuất chúng chỉ tiếc hình dung tiều tụy, hình như có bệnh triền thân. Trong lúc nói chuyện ta có đưa tay muốn xem mạch, y thản nhiên đáp :

–   Trị không hết.

Nhưng vẫn đưa tay. Bắt mạch rồi ta mới phát hiện quả nhiên y mang bệnh nan y, căn bản vô dược khả trì. Theo ta phán đoán nhiều nhất cũng chỉ có thể giữ được mệnh chừng một tháng, thử thăm dò hỏi han, nguyên lai y đã sớm biết. Ta thấy y thong dong vân đạm phong khinh, hoàn toàn không giống thái độ uể oải bất mãn của người thường khi biết mình sắp chết, trong lòng cũng có phần bội phục.

Y nói cho ta biết đã ba năm nay vẫn ở tại đảo này, nghĩ muốn nhờ ta đưa thuyền tới một đảo nhỏ gần đó du ngoạn một lần. Ta đương nhiên vui vẻ đồng ý, sáng sớm ngày kế tiếp liền đi cùng y ra khơi, dựa theo chỉ dẫn đến hoàng hôn cũng tới đích. Đó là một hòn đảo phủ đầy một loại cây rất lạ, lá cây hồng sắc, rực rỡ tươi đẹp. Ta hứng thú vô cùng, muốn lên đảo thăm thú lại bị y ngăn cản. Y nói chỉ muốn ngồi trên thuyền xa xa nhìn lại, không định lên đảo, lần này đi cùng ta cũng không muốn lên, nếu ta thích lần sau tự mình tới chơi. Ta mặc dù thấy kỳ quái nhưng cũng không phản đối, đem thuyền đậu lại tại một nơi vắng vẻ.

Bóng tối dần bao trùm, từ đảo hồng diệp đó đột nhiên vang lên tiếng địch bi thương, trong trập trùng đêm đen mơ hồ thấy được ở vách núi đá bên bờ biển có một nam tử mặc hắc y thổi địch. Ta quay sang nhìn người đồng hành, thấy y lặng lẽ ngóng nhìn hắc y nam tử đó, liền hiểu kỳ thực y muốn tới thăm người này.

Ta không kìm được bèn hỏi y vì sao không lên đảo gặp người, y nói chính mình từng hứa với người kia trước khi chết sẽ tìm đến thăm hắn một lần nhưng không hề nói sẽ gặp mặt. Mặt khác mệnh chỉ còn trong sớm tối, gặp có ích chi ? Nếu là người ta còn lưu luyến mình, gặp mặt chỉ làm tăng thương cảm áy náy của hắn. Nếu là người ta đã chẳng cần mình nữa, thì càng chẳng có lý do gì mà tái kiến.

Nam tử tóc bạc lẳng lặng ngồi trên thuyền một đêm, lắng nghe tiếng địch, tới khi bình minh lên liền hối ta quay trở về đảo cũ. Lúc sắp chia tay y lấy ra một phương thuốc, nói là y nghe nói Diệp Khinh Phong của Thiên Cơ Viên trúng độc Yên Ba Túy Đường Môn thất truyền đã lâu. Mẫu thân y từng là người của Đường Môn, thuốc này cách đây không lâu y tìm thấy tại nơi ở cũ của mẫu thân, tuy rằng y xem không hiểu, chỉ mang máng đoán rằng nó cùng Yên Ba Túy có quan hệ.

Ta xem phương thuốc, phát hiện đúng là phối phương giải dược Yên Ba Túy, chẳng qua sử dụng một số mật hiệu, dược danh đặc hữu của Đường Môn, chỉ có môn hạ đệ tử Đường Môn mới có thể hiểu được. Sau khi cùng y cáo biệt ta lập tức lên đường về Trung Nguyên, tìm tới Thiên Cơ Viên tặng Diệp huynh giải dược ».

Đường Trác nói tới đây ngừng lại, nhìn phía Diệp Khinh Phong, thấy trên mặt hắn có phần kích động. Đường Trác cũng không kinh ngạc, hắn ta đã sớm dự đoán vị nam tử tóc trắng nọ hơn phân nửa có quen biết với Diệp Khinh Phong.

Lúc này Diệp Khinh Phong bỗng nhiên đứng vụt dậy, hướng Đường Trác gấp giọng hỏi : « Thỉnh mau dẫn ta đi hải đảo gặp người đó»

Đường Trác nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của hắn, nghĩ tới người kia bất kì lúc nào cũng có thể mất mạng, cũng vội đứng dậy đáp: « Chúng ta tức khắc khởi hành ».

Edit : Cô Nương Lẳng & Tiểu Lộc Lộc

Thơ :

与东吴生相遇

韦庄

十年身事各如萍,白首相逢泪满缨。

老去不知花有态,乱来唯觉酒多情。

贫疑陋巷春偏少,贵想豪家月最明。

且对一尊开口笑,未衰应见泰阶平。

Dữ đông ngô sinh tướng ngộ

Vi Trang

  Thập niên thân sự các như bình,bạch thủ tương phùng lệ mãn anh。

Lão khứ bất tri hoa hữu thái,loạn lai duy giác tửu đa tình。

Bần nghi lậu hạng xuân thiên thiểu,quý tưởng hào gia nguyệt tối minh。

Thả đối nhất tôn khai khẩu tiếu,vị suy ứng kiến thái giai bình。
Bình Luận (0)
Comment