Cố Xước quyết định về nhà báo cáo chuyện này thật cẩn thận với anh mình, bằng không bị ông anh tóm chặt đuôi nói hắn có vợ quên mẹ, sau đó lại lải nhải mãi.
Cố Xước về đến nhà, Cố Minh đang ngồi đọc báo trên sô pha. Trên người hắn vẫn là bộ âu phục, hình như vừa tan làm.
Cố Minh vắt chéo chân ngồi dựa vào sô pha, mặc dù dáng vẻ lười biếng, thế nhưng vẫn khiến người ta cảm nhận được khí thế không giận tự uy, rất hợp với thiết lập trời lạnh rồi phá sản đi của hắn.
Cố Xước cảm thấy cuộc sống của anh mình rất vô vị, ngoại trừ công việc chính là công việc, sau khi về nhà còn đọc báo kinh tế. Cố Xước khoát tay lên vai anh mình, muốn lại gần nhìn nội dung bài báo, thế nhưng Cố Minh lập tức gấp lại đặt tờ báo lên ghế.
“Anh, không phải anh tò mò muốn biết bóng lưng ở đầu MV là ai à?” Cố Xước quyết định mượn cơ hội giới thiệu Quý Chước trước một tí, sau đó dẫn y về gặp phụ huynh.
“Anh có hỏi qua à?”
“….”
“Anh bận lắm, chút chuyện nhỏ này đương nhiên không nhớ. Mày muốn nói cho anh biết thì nói đi.”
“….” Đột nhiên cảm thấy anh mình rất thèm đòn.
“Mày còn hai phút.”
“Anh, em có thể đánh anh không?”
“Một phút.”
“Đó là vợ em.” Cố Xước nói, trước đây cái từ “vợ” này thường treo bên mép hắn, thế nhưng giờ thật sự giới thiệu với người nhà lại có chút ngại ngùng, “Em ấy tên là Quý Chước, năm nay 25 tuổi, cao 1m75, nặng 60kg… Em nói mấy thứ này làm gì, em ấy tốt nghiệp khoa khiêu vũ của A đại, cha mẹ cũng là giáo sư đại học, em ấy là thầy vũ đạo của nhóm… Rất xứng với em.”
“Mày không xứng với người đó.”
“….Anh là anh ruột à?”
“Cùng cha khác mẹ. Chờ tí nữa mẹ đến đây.”
“Mẹ cũng tới? Biết vậy em đã mang vợ em đến gặp phụ huynh rồi.”
Nhân tình của Cố Xước rất nhiều, thế nhưng tâm tư đưa người về gặp phụ huynh gần như không tồn tại.
Một lát sau, Cố Minh không nhịn được hỏi: “Vợ này của mày với người trước là một à?’
“Anh, em chỉ có một vợ thôi.” Cố Xước nói.
“À.” Cố Minh tiếp tục cầm báo lên đọc. Lần này Cố Xước đã thấy rõ nội dung bài báo, anh hắn thế mà lại đọc trang giải trí, mà trong đó là tin tức của nhóm HT.
“Anh…”
“Cũng không tệ lắm, cũng được lên báo rồi.”
Chị dâu đang bận rộn trong bếp rốt cuộc không nhịn được nữa bèn thò đầu ra bên ngoài nói: “Anh bỏ tiền ra mua báo đương nhiên có thể lên rồi. Cố Minh, anh thôi đi, đừng có giả vờ nữa, anh giả vờ đến mức em lúng túng quá chừng.”
Cố Minh: “….”
Cố Xước: “…” Ông anh biệt nữu này bắt đầu thăng cáp.
Đột nhiên có chút lúng túng.
“Anh, em sẽ cố gắng nhiều hơn, sẽ không tiếp tục làm một phú nhị đại du thủ du thực nữa, em còn phải nuôi vợ em.”
Cố Minh hừ nhẹ một tiếng.
Sau đó Cố Xước không nhịn được gửi tin nhắn cho Quý Chước: “Bảo bối, anh nhớ em [Hun hun.jpg]”
“Anh trai mắng anh hả?” Quý Chước nói.
“Không, lão không để ý đến anh, khinh bỉ anh.”
Bên kia Quý Chước tưởng tượng ra dáng vẻ một đứa con riêng vô cùng đáng thương ngồi ở đó không ai để ý tới:”Chồng ơi moa moa moa, về sẽ làm cánh gà sốt coca cho anh.”
Cố Xước nghĩ đến dáng vẻ làm nũng động viên của Quý Chước là không nhịn được cười.
Một lát sau, mẹ Cố đến rồi.
Mẹ Cố ở không xa chỗ này lắm. Mẹ Cố chạy bộ đến đây, trên người mặc một bộ đồ thể thao. Tóc mái được mẹ Cố vén lên để lộ vầng trán rộng, cách trang điểm thanh nhã, nhìn tầm bốn năm mươi tuổi, nhìn rất hoạt bát, khí chất tao nhã.
Mẹ Cố vào cửa liền ôm ôm Cố Xước.
“Bảo bảo.”
Bảo bảo bự Cố Xước không hề áp lực: “Mẹ.”
Hắn đang chờ xem kịch vui.
Mẹ Cố lại đi ôm Cố Minh.
“Bảo bảo.”
“….Mẹ.”
Cố Xước nhìn vẻ mặt táo bón của Cố Minh, không nhịn được vỗ đùi cười bò, cười đến mức ứa nước mắt.
Tổng giám đốc trời lạnh rồi cho Vương thị phá sản đi lại bị gọi là “Bảo bảo”!
Mẹ Cố thành công tạo ra khoảng cách giữa hai bảo bảo.
Mẹ Cố cầm tờ báo lên, vừa lúc thấy được tin tức của HT.
“Cái nhóm vừa debut này mẹ cũng thích lắm, toàn tiểu thịt tươi đẹp trai rạng ngời thanh xuân. Nhóm này thuộc công ty nhà ta đúng không? Tiểu Xước, đến lúc đó con xin chữ kí cho mẹ nhé, ai cũng phải xin, còn cả chồng mẹ nữa.”
Đột nhiên Cố Xước cười không nổi nữa, trong lòng có linh cảm không hề tốt: “Chồng mẹ là…”
Đương nhiên không thể nào là lão Cố ngày xưa là cây củ cải hoa tâm bây giờ đã hoàn lương ở nhà làm vườn trồng hoa làm thê nô.
Mẹ Cố lập tức lấy điện thoại mở album ảnh ra, bên trong đều là ảnh của một người.
Cố Xước: “….” Mẹ, đó là vợ của con.
Cố Xước cảm giác mình có thể lên Zhihu mở một thread “Vợ tôi là chồng mẹ tôi, đây rốt cuộc là quan hệ hỗn loạn gì thế này”.
Mẹ Cố thấy Cố Xước nhìn như cảm thấy hứng thú, bèn vui vẻ: “Bảo bảo, chồng mẹ đẹp trai lắm, vóc người đẹp, vũ đạo giỏi, còn có thể hát, đa tài đa nghệ, lần này có thể hot là chuyện trong dự liệu.”
Mẹ, cái tuổi này của mẹ nên nhảy quảng trường nhiều hơn, ít coi TV đi.
“Anh, nói cho mẹ chồng của mẹ là ai kìa.”
Cố Minh nhắm mắt ngồi, hoàn toàn không dính líu đến cuộc nói chuyện của hai người họ.
“Có điều luôn có mấy antifan đến bôi xấu chồng mẹ. Chồng mẹ đẹp trai thế, không hề nữ khí, vậy mà thằng anti-fan kia mỗi ngày đều gọi là “Vợ”, không phải đang thầm cười nhạo chồng mẹ dẹo à?”
Trong lòng Cố Xước càng thêm dự cảm không tốt: “Mẹ, mẹ cũng chơi weibo à?”
“Nói đến đấy là tức, cái thằng anti-fan kia còn lập mấy nick cờ nhôn, khiến mẹ thật sự cho rằng chồng mẹ hơi hơi dẹo, sau đó lại phát hiện tất cả là một người, thật sự quá vô sỉ.”
Cố Xước đã tuyệt vọng: “Mẹ, nick của mẹ có phải là Bé Nấm không?”
“Êm tai chứ, lúc nhảy quảng trường mẹ cắt đầu nấm, nên tất cả mọi người đều gọi mẹ là Bé Nấm.”
Cố Xước: “….”
Cõi đời này lại có chuyện trùng hợp đến thế ư, đập hắn đầu váng mắt hoa rồi.
Cố Xước rưng rưng nói: “Êm tai.”
“Cái thằng đó còn nói mẹ quê, tức chết đi được.”
“Hắn quê. Nhưng mẹ à, đánh người là không đúng.”
“Mẹ chỉ tức quá nên hù dọa nó thế thôi, đương nhiên sẽ không làm chuyện vi phạm pháp luật. Bảo bảo, con có quen với chồng mẹ không? Mẹ muốn gặp người thật.” Mẹ Cố mắt lấp lánh nói.
Cố Xước vốn muốn đưa Quý Chước đi gặp phụ huynh, vào lúc này đột nhiên lại không xác định lắm.
“Lão Cố sẽ không vui đâu.”
“Mặc kệ ổng, hồi còn trẻ thì phong lưu đổ đốn, mẹ chảy nhiều nước mắt như vậy, hiện giờ đã đến phiên ổng phải khóc.” Mẹ Cố hừ một tiếng nói.
Quý Chước hơi nhơ nhớ Cố Xước, nghĩ có lẽ hắn ở nhà bị tủi thân bèn lái xe đến phía ngoài tiểu khu nhà anh trai hắn.
Cố Xước thì nghĩ phải về ăn cơm với Quý Chước, nên cũng không ăn nhiều.
Hắn không ngồi vào ghế phụ, mà trực tiếp mở cửa bên ghế lái ra ôm Quý Chước. Dáng vẻ này của hắn cực kỳ giống chịu uất ức nhiều lắm. Quý Chước ôm đầu Cố Xước, tay vỗ vỗ vai, lặng lẽ an ủi.
Hai người lẳng lặng ôm nhau một lúc.
“Bảo bối, Bé Nấm là mẹ anh.” Cố Xước nói.
“….Không phải mẹ anh không cần anh à?” Quý Chước có hơi mơ hồ.
“Đây không phải là mẹ ruột, là mẹ của anh trai anh.”
Quý Chước tưởng tượng mẹ Cố là một thái thái nhà hào môn, dáng vẻ có lẽ là kiểu trang dung chỉnh tề, nghiêm túc thận trọng, bất đắc dĩ lắm mới đi nuôi con trai của tiểu tam. Cho hắn ăn, thế nhưng tuyệt đối sẽ không cho hắn chút tình mẹ nào cả.
Căn bản không thể liên hệ với một Bé Nấm chuyện bán manh nghịch ngợm một tí nào hết!
Fan cứng mỗi ngày bày ra đôi mắt lấp lánh với mình lại là mẹ Cố Xước, Quý Chước cảm giác mình phải cố gắng tiêu hóa một chút.
Một hồi lâu sau, Quý Chước mới nói: “Dì… Còn rất mốt.”
Đúng thế, mốt đến mức hắn không thể nào ăn giấm được.
Cố Xước ngồi trên ghế phụ, Quý Chước lái xe về nhà.
Cố Xước lấy di động ra lướt weibo theo thói quen, đến xem comment ở dưới weibo của Quý Chước.
Vì Bé Nấm comt nhiều nhất nên được đứng ở vị trí đầu tiên, hoàn toàn là một fan cứng* chính hiệu.
*
Chỗ này là 铁粉的, nghĩa là, nó giống như danh hiệu fan cứng của một page facebook, khi bạn comt và tương tác nhiều sẽ đạt được danh hiệu này.Cố Xước có một tin nhắn mới, là Bé Nấm gửi đến.
Tay Cố Xước suýt nữa phát run.
“Con trai bà quen nam thần của bà, bà sẽ nhanh chóng có được chữ kí của nam thần thôi ahaha [đắc ý.jpg]”
Khí tức khoe khoang phả vào mặt.
Ha ha, con còn có cả người vợ con đó, nhưng mà không cho mẹ xem. Nhìn thấy Bé Nấm, hắn lại muốn chửi theo thói quen.
Cố Xước nhịn xuống, ném điện thoại sang một bên.
Hai người cùng ăn cơm rồi xem TV một lúc, lại ra ngoài đi vài vòng để tiêu cơm.
Bên cạnh tiểu khu là một công viên, đèn đường rất sáng. Quý Chước đi tới, Cố Xước liền dẫm lên bóng của y.
Quý Chước thấy động tác tẻ nhạt của hắn, nguýt một cái.
Dường như rốt cuộc Cố Xước cũng nhận ra mình thật là xàm. Hắn đi song song với Quý Chước, đột nhiên Quý Chước lại chậm một bước, đạp một cái trên bóng Cố Xước.
“Tiểu bại hoại!”
Quý Chước giẫm xong liền chạy ngược về, Cố Xước đuổi theo y, đột nhiên cảm thấy việc giẫm bóng cũng rất thú vị.
Khi về đến nhà, hai người đã đổ một thân mồ hôi.
Cố Xước đẩy Quý Chước vào phòng tắm, còn mình thì lấy quần áo cho y, lén lút nhét bộ đồng phục tiếp viên hàng không nữ size nhỏ vào bên trong áo ngủ của Quý Chước, sau đó cầm vào.
Cố Xước ngồi yên trên sô pha, mắt long lanh nhìn cửa phòng tắm.
Khi thấy Quý Chước khoác áo tắm màu trắng ra ngoài, bao bọc mình thật chặt, Cố Xước có chút thất vọng.
Cố Xước ngồi bất động ở đó, Quý Chước đi tới đạp hắn một cái: “Đi tắm đi.”
Cố Xước muốn đi lấy quần áo, Quý Chước lại đẩy hắn đi vào: “Em giúp anh lấy.”
Chờ Cố Xước tắm xong, Quý Chước vẫn không cầm quần áo hắn vào, hắn chỉ đảnh quấn khăn tắm ra ngoài.
Quý Chước không ở trong phòng khách, đèn phòng ngủ đang sáng. Trong phòng bật đèn ngủ, ánh sáng mờ ảo.
Cố Xước đi vào, chờ đến khi nhìn thấy cảnh tượng trên giường, hắn ngây ngẩn cả người.
Quý Chước đã cởi áo tắm, để lộ bộ đồ tiếp viên hàng không màu xanh lam bên trong. Da của y rất trắng, dưới làn váy ngắn là đôi chân thon thả nuột nà, khiến người ta phải mơ màng.
Quý Chước liếm môi một cái, ngoắc ngoắc tay với Cố Xước.
Grào!
Cố Xước nhào thẳng tới.
Hôm sau là Chủ nhật, hai người đến nhà Lương Triết chơi.
Gần đây Lương Triết có chuyện vui, y và Giản Ninh nhận nuôi một bé con. Bé con rất hay đánh nhau với con Alaska trong nhà, đánh đến mức độ “Có con thì không có nó”, vì thế Lương Triết muốn gửi con Alaska đến nhà Cố Xước nuôi tạm.
Kỳ thật Cố Xước thấy hứng thú với bé con hơn. Hắn nói chuyện với Quý Chước, Quý Chước cũng cảm thấy hứng thú với bé. Cố Xước liền hẹn đến nhà Lương Triết ăn cơm, sau đó nhìn baby và con chó nhà y.