Long Uyên

Chương 13

Long Thê: thất

Tình thế lúc đó nhanh như chớp, chỉ thấy một người phi tới, một tay ôm lấy Bạch Hiểu vừa mới đứng lên, bảo vệ trong ngực, tay kia thì bẻ gãy cổ hắc xà.

Tất cả xảy ra quá bất ngờ, không ai biết trong thời gian ngắn ngủi, không đến một giây kia đã xảy ra chuyện gì, nhưng có thể cảm nhận được đôi mắt người nọ lộ ra sự tàn khốc, cùng với không khí âm trầm, sấm sét dữ dội đang bao trùm toàn bộ long cung dường như đã lan tới những nơi xa hơn, trong khi đó sự bảo vệ của nam nhân lại ôn nhu, gần như tan ra trong tiếng gầm vang vọng khắp bầu trời.

Chưa từng có người nào gặp qua sự tàn bạo kinh khủng giống như muốn phá hủy thiên địa như thế, lại càng chưa từng thấy trong sự tàn bạo ấy lộ ra ôn nhu cực hạn.

“Uyên…” Tiếng gầm dữ tợn đánh thức Bạch Hiểu đang ngất lịm, làm tất cả những kẻ đang sững sờ bị chấn động, hắc xà dữ tợn kia trong hơi thở cuối cùng, há to cái miệng đỏ như máu, hung hăng cắn vào tay nam nhân, nọc độc màu đen ngay tức khắc lan ra toàn bộ cánh tay Lâu Uyên.

Bạch Hiểu lo lắng, muốn gạt hắc xà ra, Lâu Uyên quát lớn: “Đừng đụng vào.”

Một tia ánh sáng màu xanh chậm rãi xuất hiện, “Tu nguyệt.” nọc độc đang lan rộng bị áp chế đi xuống, trên mu bàn tay nổi lên các đốm màu đen lại trở về màu sắc ban đầu, hắc xà dường như biết được mình cuối cùng cũng thất bại, đầu nghiêng sang một bên, hóa thành một luồng khói đen biến mất.

“Hiểu Hiểu, ngươi cùng cha mẹ hồi cung trước đi. Đợi ta tới đón ngươi.” Lâu Uyên âm trầm nói.

“Nhưng tay của ngươi đang bị thương.” Bạch Hiểu vẫn lo lắng, chỉ sợ độc của hắc xà không thể dùng tu nguyệt hóa giải hết được.

“Ta sẽ tìm quốc sư sau. Không cần lo lắng.” Lâu Uyên khẽ hôn tóc Bạch Hiểu, vỗ vỗ mặt người yêu, ôn nhu nói.

Bạch Hiểu không muốn làm cho Lâu Uyên lo lắng, gật đầu mang cha mẹ rời khỏi.

Y mới vừa rời khỏi, không khí trong chính đường chợt giảm xuống, giống như bước vào hầm băng.

“Bốn mươi hai thị vệ của Thống soái Triệu Cương đã ở đâu, ở chỗ nào hả?”

Ai cũng không dám nhìn biểu tình trên mặt long vương ra sao, chỉ có thể cảm nhận được sự phẫn nộ mãnh liệt đến cực điểm.

“Thưa điện hạ, chúng thần vẫn ở đây.” Trong lòng Triệu Cương tự biết khó tránh khỏi kiếp nạn này, chính mình thất trách gây nguy hiểm cho sự an toàn của vương hậu.

“Ta từng nói với ngươi cái gì? Ngươi quên rồi sao?!” Đại chưởng vung lên, Triệu Cương quỳ trên mặt đất bị đánh bay ra xa.

Thị vệ xung quanh chứng kiến tình cảnh này, Triệu Cương là một người cực kì kiên nghị cương trực công chính, được sự ngưỡng mộ của cấp dưới, Lâu Uyên vốn hỉ nộ vô thường vô hỉ vô bi, sự việc ngày hôm nay, đối với Triệu Cương nhẹ thì bị hình phạt, nặng thì chết.

Các thị vệ đều quỳ xuống cầu tình. Lại nghe Lâu Uyên âm trầm nói: “Ngày mai dâng thủ cấp của Triệu Cương lên, ai dám xin tha cho hắn, giết!”

“Vương! …” Bọn thị vệ căn bản không nghĩ đến sự tức giận ngút trời của long vương lại mãnh liệt như thế, cũng đánh giá thấp địa vị Bạch Hiểu trong lòng Lâu Uyên, vội la lớn, mong cứu được tính mạng thống soái.

Triệu Cương vung tay lên, ngưng lại thanh âm cấp dưới, cố nén đau đớn từ một chưởng kia, đứng dậy lại quỳ xuống, thanh âm cương nghị vang lên: “Vâng, thưa điện hạ.”

Ánh mắt Lâu Uyên uy nghiêm, quét ngang một phen, không còn người lên tiếng. Liền phất tay áo rời đi.

Ngày hôm sau, Bạch Hiểu thức dậy, phát hiện Lâu Uyên đã sớm rời khỏi Khôn Cực cung, sau đó rửa mặt mặc áo, đẩy cửa ra, liền nhìn thấy bọn thị vệ đêm qua, quỳ gối trước cửa tẩm cung.

Bọn thị vệ vừa nhìn thấy vương hậu xuất hiện giống như nhìn thấy cứu tinh, cùng kêu lên: “Vương hậu, thỉnh người cứu Thống soái.”

Bạch Hiểu kinh ngạc nói: “Không cần đa lễ, ta vốn cũng là thị vệ trong cung. Tình nghĩa giúp đỡ lẫn nhau vẫn có mà. Thống soái... Đã xảy ra chuyện gì?”

Bọn thị vệ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cuối cùng một người đứng dậy trả lời: “Đêm qua long vương giận dữ, bởi vì cấp dưới không bảo vệ tốt vương hậu, Ngô Quân Thống soái Triệu Cương bị lệnh hôm nay vào giờ Thân trảm thủ, Thống soái là hán tử ở bên cạnh bệ hạ nhiều năm chưa bao giờ xuất hiện sai lầm, nếu không phải gặp chuyện hôm qua cũng sẽ không...” Nói rồi lại nghẹn ngào.

“Lại có việc này”. Bạch Hiểu tiến lên đỡ lấy người nọ, hứa hẹn chắc chắn cứu Triệu Cương. Trở về phòng nhưng không biết làm sao để làm dịu đi cơn giận của Lâu Uyên. Nhìn chính mình trong gương đồng, Bạch Hiểu lại nổi lên một kế.

Vào giờ Tỵ, Lâu Uyên trong thư phòng nhận được một phong thư, mặt trên là bút tích tao nhã của Bạch Hiểu. Lâu Uyên khiêu mi nhìn thị tỳ truyền tin thấp thỏm lo âu: Là vương hậu sai ngươi đưa tới? Còn nói cái gì khác không?”

Thị tỳ thật cẩn thận nói lại: “Vương hậu chỉ bảo nô tỳ đưa tới, không có sai bảo gì khác ạ.”

Lâu Uyên vẫy lui thị tỳ, đứng bên cạnh cửa sổ.

Trên thẻ tre viết: “Gặp tại Tuyền Thanh Trì.”

Lâu Uyên đi vào u cốc, Tuyền Thanh Trì là một ôn tuyền thiên nhiên mà long vương đời trước vì sửa chữa Thanh Long cung ở hậu sơn u cốc ngẫu nhiên phát hiện ra, nó có công hiệu bảo dưỡng dung nhan. Rất được các hoàng tộc yêu thích sau rơi vào tay Lâu Uyên, các hoàng tộc khác đều bị cấm không được vào, trở thành nơi đặc biệt chỉ dành cho long vương vương hậu. Còn chưa tiến vào Tuyền Thanh Trì, một cỗ khí lưu huỳnh đập vào mặt, Lâu Uyên nhìn hài ở lối vào, sau đó cũng cởi hài cùng vớ của mình, bên trong Tuyền Thanh Trì một người cũng không có, Lâu Uyên nhìn giữa ao toàn bọt khí cau mày gọi: “Hiểu Hiểu...”

Thanh âm mới vừa vang lên, Bạch Hiểu trong ao đột nhiên vọt lên giống như nhân ngư, mái tóc dài màu bạc tùy ý, tản ra trên làn da trắng nõn ấm áp, trên khuôn mặt mỹ lệ mang theo giọt nước cùng đỏ hồng vì nín thở. Giọt nước trong veo trượt trên làn da băng cơ ngọc khiết của Bạch Hiểu lộ ra bên ngoài.

Lâu Uyên ngơ ngẩn, bất tri bất giác ngồi xổm người xuống một chút, vươn tay hướng đến Bạch Hiểu, Bạch Hiểu nhu thuận bơi tới chỗ tầm tay Lâu Uyên, dùng khuôn mặt ấm áp cọ cọ bàn tay thô ráp của Lâu Uyên, đôi mắt ướt át, ngượng ngùng nhìn Lâu Uyên...

Lâu Uyên hoàn hồn, thu hồi tay lại, nắm thành quyền đứng lên, lạnh lùng nhìn Bạch Hiểu, trong mắt mang theo chua sót: “Nếu như vì Triệu Cương mà cầu tình thì không cần, ai khuyên cũng vô pháp thay đổi quyết định này. Ngươi còn đang mang thai không nên ở nơi này lâu...” Nói xong xoay người rời đi, bóng dáng dứt khoát.

“Uyên.....” Bạch Hiểu nhìn Lâu Uyên thật sự rời khỏi, “Biện pháp để cứu hắn.” Ngón tay bám ở bên cạnh hồ buông lỏng, ở phía sau tấm lưng ấy lớn tiếng kêu lên: “A. “

Âm thanh tiếp theo rơi vào trong nước.

“Hiểu hiểu!” Lâu Uyên dừng bước, quay đầu nhìn lại Bạch Hiểu đang ở nơi nào, trên mặt quân vương lần đầu tiên lộ ra thần sắc lo lắng, ngoại sam cũng không kịp cởi liền nhảy xuống nước.

Tuyền Thanh Trì tuy nói là ao, nhưng cũng giống như hồ lớn bình thường khác. Lâu Uyên ở trong nước cố nén dòng nước ấm rơi vào mắt khó chịu, vẫn cố gắng tìm kiếm thân ảnh người kia khắp nơi. Một mảnh mờ mịt. Lâu Uyên bực bội vùng lên, tay chân khua loạn lung tung, mất đi tiết tấu ban đầu, đột nhiên một đôi cánh tay từ phía sau Lâu Uyên đưa tới, gắt gao ôm lấy tấm lưng nam nhân cuồng bạo. Ở một khắc kia, Lâu Uyên nghe được thanh âm an lòng.

Lâu Uyên vươn tay ôm Bạch Hiểu nổi lên mặt nước, “Hô…” Nín thở khá lâu khiến hai người cùng mở to miệng hô hấp, Lâu Uyên đem thiên hạ yêu không đủ hận không thể kia, gắt gao ôm trong ngực mình, tiếng nói khàn khàn, mang theo mệt mỏi nói: ” Làm sao mới tốt đây. Ta nên lo liệu ra sao mới tốt cho ngươi hả.”

“Thực xin lỗi. Uyên...” Bạch Hiểu nâng cái trán hai người lên, cùng để một chỗ, khẽ hôn trán Lâu Uyên, dùng tất cả thể xác cùng tinh thần, toàn bộ giác quan cảm thụ tình cảm hai người trọn vẹn nhất. Dòng nước ấm áp, dũng mãnh tràn vào trong lòng, nơi cất dấu yêu thương vỡ ra hóa thành tình yêu say đắm cuồn cuộn không ngừng.

———————————————————————————————————————————

Đốt tình thực cốt, tuyệt ta trời cao

Ngàn sinh muôn đời, không tố ly thương
Bình Luận (0)
Comment