Long Điên: nhị
“Quả nhiên là một mỹ nhân, khó trách Lâu Uyên bị mê hoặc đến thần hồn điên đảo.” Nam nhân giống như ma quỷ xoay cằm người đang hôn mê, ung dung nói.
“Ngươi đảm bảo không làm hại nó… Ta mới có thể…” Bạch Mạc đẩy tay nam nhân ra, nhìn chằm chằm nói.
“Hừ, một kẻ phản bội long tộc mà có tư cách cùng ta đàm phán sao.” Nam nhân phất tay áo khinh thường nhìn nữ nhân hèn mọn dưới chân.
“Ngươi… Xin ngươi hãy thả Ly Vị ra. Ngươi đã đáp ứng ta, nếu mang Bạch Hiểu đến sẽ thả chúng ta…” Bạch Mạc dựa vào bên chân nam nhân nói.
“Hừ, yên tâm. Đợi cho chuyện của ta thành công thì sau này chắc chắn sẽ thả hai kẻ phản bội các ngươi rời đi, còn Bạch Hiểu… tác dụng lớn hơn ngươi rất nhiều.” Nam nhân mang Bạch Hiểu đi, bỏ lại Bạch Mạc một người một vách tường rơi lệ. Đứng trước tình yêu, ai cũng là kẻ yếu đuối đê tiện. Hiểu Hiểu, hãy tha thứ cho ta…
Đợi đến khi Thanh Long vương tự mình đến Bạch phủ đón người thì mới phát hiện Bạch Mạc thừa việc không ai biết liền mang Bạch Hiểu đi, Bạch Hiểu bởi vì quay về nhà mình mà ngay cả hộ vệ cũng không mang theo.
“Bạch Mạc trở về sao không bẩm báo?” Thanh âm Lâu Uyên yên tĩnh như vực sâu nhưng lộ ra cảm giác lạnh lùng.
Bạch mẫu nơm nớp lo sợ trả lời: ” Mạc Mạc, nàng nói tối nay giải quyết xong rồi đi nên không bẩm báo cũng không sao cả.”
“Nàng nói không sao thì sẽ không sao?! Bạch Mạc một mình trốn tránh, cho dù không truy cứu sai lầm của nàng thì quay về long cung vẫn mang tội. Hiểu Hiểu nếu có chút một chút bất trắc, ta tuyệt đối sẽ không tha thứ cho Bạch Mạc!” Lời nói lạnh lùng triệt để từ trong tâm vang lên.
Lâu Thanh trấn an Lâu Uyên nói: “Chúng ta về cung trước.”
Trong Thanh Long cung
“Ca bình tĩnh một chút. Bạch Hiểu nhất định là ở trong tay Ma vương, nếu mục tiêu của hắn là long tộc thì tuyệt đối sẽ không làm Bạch Hiểu bị thương.”
“Bình tĩnh! Đệ muốn ta bình tĩnh như thế nào! Long châu trong cơ thể Hiểu Hiểu còn chưa dung hợp mà ngày đứa nhỏ sắp chào đời càng gần ngay trước mắt, vạn nhất…” Đôi tay này mới sáng nay còn làm lược chải tóc cho Bạch Hiểu nhưng mà hiện giờ ngay cả nhà của người mình yêu cũng không bảo hộ được.”Hiểu hiểu…” Lâu Uyên cảm giác bất lực.
Lâu Thanh vỗ vỗ bả vai Lâu Uyên nhẹ giọng nói: “Tỉnh táo lại đi, ca xem chân trời kìa…”
Phía chân trời, ẩn ẩn lộ ra tử hắc khí, “Không quá ba ngày Ma vương sẽ đến.”
Đôi mắt Lâu Uyên lộ ra tia ánh sáng màu đỏ u ám…
Thanh long tiền truyện ─ thiên ma loạn.
Trước nói về đại Thanh Long vương Lâu Lỵ, lúc còn trẻ hết sức lông bông, lời nói ngả ngớn. Bịa đặt thiên mẫu cùng ma vương cấu kết khiến cho thiên đế tức giận, liên lụy Ma tộc. Dẫn tới tai họa vô cùng lớn ── thiên ma chiến tranh. Thiên ma hỗn chiến, nhân gian tai ương, ma vương vô tội bị hại, sinh linh nhân gian lầm than, thiên đế vì việc này mà chặt đứt cánh tay ma vương, hủy xương cốt, xử tử thê thiếp, đoạn tuyệt cốt nhục. Cho đến cuối cùng, Ma giới suýt nữa diệt vong. Ma giới chỉ còn đứa con cuối cùng làm ma vương là Chú Ly Bàng Thị Chi Tử (Chú Ly Chi Tử). Thiên, yêu, ma cần phải duy trì cân bằng. Ma giới bảo vệ được huyết mạch cuối cùng trở thành tam giới. Trải qua nhiều năm, Ma giới cuối cùng khôi phục nguyên khí, ngóc đầu trở lại. Chú Thương chính là Chú Ly Chi Tử. Rất giống yêu quái, gian xảo quỷ quyệt hay thay đổi, dám đoạt hồn ngay giữa ban ngày.
Ba ngày sau, sắc trời thay đổi đột ngột.
Thiên giới đối với Ma giới thiết lập kết giới nhưng với Chú Thương cũng chỉ là thùng rỗng kêu to, bầu trời xanh thẳm bị bụi khói hoàn toàn bao trùm.
Bạch Hiểu lúc này không hề trách cứ Bạch Mạc lừa gạt mình, cũng không phẫn nộ vì bị Chú Thương vây hãm, đêm qua Bạch Hiểu bị nhốt trong Ma cung, tỉnh lại liền hiểu được đã xảy ra chuyện gì. Tuy Lâu Uyên cái gì cũng không nói nhưng nhìn vẻ mặt Lâu Thanh thì xem ra tất cả đều là điềm báo.
Nhưng, hắn càng phải để ý hơn là… Bạch Hiểu vận khí muốn tránh cấm chế bị hạ trên người nhưng toàn thân lại xuất hiện hoa văn màu xanh trải rộng toàn thân, mà lúc vận khí thì hài tử vốn im lặng nhiều ngày dường như bị đánh thức, ở trong bụng đạp lung tung. Vì không thể thương tổn hài tử, đành phải thu liễm long khí.
“Lâu Uyên…” Cuối cùng cũng hiểu được cái gọi là thuật tu luyện kia, còn có hoa văn thanh long trên người mình vì sao mà có, Bạch Hiểu che cái bụng tròn xoe lại, trong lòng kìm nén siết chặt, toàn thân run rẩy đau đớn.
Chỉ mới ba ngày…
Nỗi nhớ đã thành sông thành biển, vô biên vô hạn.....