Long Uyên

Chương 22

Edit: Gà Múp _ Beta: Gà Ki

Long Hậu: nhị

Lúc này, một thân ảnh nho nhỏ trắng trẻo mập mạp bò vào trong tẩm phòng, thân hình bé nhỏ không chống đỡ nổi cái đầu béo quá lớn. Phanh!!!! Lập tức ngã sấp xuống sàn nhà, trên người còn được bao lấy tầng vải bông nên tốc độ bò đi rất chậm. Bà vú nghe được liền nhìn thấy một thân hình mập mạp run rẩy đang bò sát đất. Long nhi nhìn thấy cứu tinh đến liền vội vàng kêu lên ” Ê a ê a” rất vui vẻ. Trong bóng đêm yên tĩnh, lại nghe thấy rất to.

“Ôi, tiểu tổ tông của tôi ơi” bà vú nhỏ giọng kêu lên. Tiểu long nhi này rất đáng yêu, rất được mọi người trong long cung yêu thích. Bà vú vội vàng ôm lấy, đau lòng xoa nhẹ chỗ đầu ngã đụng trên mặt đất. Đầu long nhi vẫn xoay về vị trí tẩm phòng, vươn ngón tay ngắn ngủn béo béo chỉ về hướng đó “Nha!” một tiếng.

Bà vú cười, đánh yêu lên cái mũi cao của long nhi: “Tiểu sắc quỷ.... Phụ thân long vương của con còn đang bận rộn nhiều việc đó. Bà vú ôm con đi ngủ nha!”Bà vú nhìn tẩm phòng, tựa hồ có thể thấy cái gì đó rồi lại thu hồi tầm mắt, ôm tiểu long nhi đi đến chiếc giường nhỏ.

Ngày kế

Bạch Hiểu dựa vào phía trên giường còn Lâu Giác Giác ở bên cạnh mình lăn qua lăn lại, Bạch Hiểu nhìn động tác của Lâu Giác Giác, rất sợ lập tức lăn xuống giường thành thịt nát, kêu lên: ” Giác Giác.”

Lâu Giác Giác nghe thấy Bạch Hiểu gọi vội vàng bò đến trên người, ngồi xếp bằng trong ngực Bạch Hiểu, ánh mắt mở lớn tò mò nhìn y, miệng cũng không chịu khép lại để cho nước miếng từ khóe miệng chảy ra.

“Giác Giác. Ta không phải thức ăn.” Nhìn đứa con đã được năm tháng, sao vẫn giống như một cục thịt di động. Còn có khuôn mặt tròn đô đô giống như quả bóng “Ai...” Bạch Hiểu sủng nịch, hôn lên khuôn mặt béo béo toàn thịt kia rồi chọt chọt sau đó lại bật cười khúc khích.

Lâu Uyên ở xa xa thấy một màn như vậy, tâm liền đình chỉ. Đây là hình ảnh mà trước kia hắn không thể nào tưởng tượng đến. Một gia đình ấm áp, ngọt ngào chỉ thuộc về hắn, là của một người nam nhân mà không phải là long vương, thời thơ ấu cô đơn cùng thống khổ đều bị loại ngọt ngào hạnh phúc này thấm sâu vào tâm can.

Lâu Uyên đến gần giường, ôm lấy Giác Giác còn đang tò mò nhìn chăm chú “mẫu thân” vào trong ngực, Giác Giác nhìn thấy Lâu Uyên thì vui vẻ múa may hai tay. Đôi mắt giống như hồ nước trong trẻo nhìn rất đáng yêu. Lâu Uyên sờ sờ đầu đứa con rồi hôn lên, bất chợt trên đầu mọc ra một đôi sừng nhỏ trông giống như nhánh cây nhỏ!!.”Nha!” Giác Giác cảm giác phụ thân làm ma pháp khiến cho đầu mình có đồ vật gì đó mọc ra, ánh mắt vui vẻ híp lại thành một đường.

Bạch Hiểu nhìn hai phụ tử. Đúng là một đôi phụ tử ngốc, bất đắc dĩ ngồi dậy lại đột nhiên cảm giác muốn nôn. Liền nhào qua bên giường, nôn một trận.” Oẹ”

Lâu Uyên vội buông Giác Giác, vỗ nhẹ lưng Bạch Hiểu hỏi: ” Sao vậy?”, Giác Giác cũng quan tâm, xoay đầu qua nhìn Bạch Hiểu.

Bạch Hiểu nhìn Giác Giác rồi lại quay đầu nhìn Lâu Uyên thân thiết ở bên cạnh, trong lòng dâng lên một dự cảm không tốt.

Thế là..

“Chắc hai người đã biết được xảy ra chuyện gì đi?” Vẻ mặt Lâu Thanh nghiêm túc, bắt tréo chân ngồi ở trên ghế.

“Nói nhanh, đừng vòng vèo.” Lâu Uyên nói.

Lâu Thanh liếc liếc mặt Bạch Hiểu đỏ hồng cả cổ, ha hả cười với Lâu Uyên: “Hỏi vương hậu đi. Hắn biết đấy.”

Lâu Uyên nghi hoặc nhìn Bạch Hiểu, cũng không từ bỏ ý định hỏi Lâu Thanh nói: “Là?...”

Lâu Thanh gật gật đầu.

“Ta mang thai....” Bạch Hiểu buồn bực vô cùng. Vừa mới sinh xong lại có tiếp. Cũng quá kỳ quặc đi.

“Cái gì!” Lâu Uyên còn chưa biết là tin vui vẫn đang lo lắng, lúc nghe thấy liền la to lên. Trong lòng phảng phất có hai tên tiểu nhân đang kịch liệt tranh đấu, đó là tâm tình vui vẻ cùng với đau lòng khi người yêu lại chịu khổ.

“Còn không phải tại ngươi.” Bạch Hiểu nhìn thấy ánh mắt không thể tin của Lâu Uyên liền trừng mắt.

“Mấy tháng?” Lâu Uyên cố dấu vẻ mặt vui mừng hỏi.

“Đại khái hơn một tháng.” Lâu Thanh nghĩ nghĩ cùng với vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa nhìn đôi vợ chồng trước mặt.

“Đó không phải là lần dùng long hình sao!” Lâu Uyên lẩm bẩm.

“Long hình cái gì?” Lâu Thanh mẫn tuệ-sâu sắc, nắm giữ tin tức hỏi lại.

“Không được nói.” Bạch Hiểu buồn bực, ôm lấy Giác Giác nhảy xuống giường, chạy ra bên ngoài.

“Hiểu Hiểu! Ngươi còn chưa mang giầy.” Lâu Uyên cầm lấy giầy, đuổi theo.

Lâu Thanh nhìn bóng dáng hai người hoang mang rối loạn, cười to đi ra. Long tộc càng ngày càng náo nhiệt rồi đó.

Nhưng lại không để ý tới có một đôi mắt trong bóng tối lặng lẽ quan sát tất cả mọi thứ và có quá nhiều cảm xúc trong đôi mắt đó, ghét có ghen tị có thậm chí có cả lạnh lẽo thâm trầm.

===========================

Múp: Nước bắt đầu gợn sóng…

Ki: Có biến….:))))
Bình Luận (0)
Comment