Long Vũ Phi Thiên

Chương 113

“Có cái gì mà không có khả năng?”. Phi Long Liệng Thiên ôm chặt Long Tại Vũ: “Chuyện năm đó chỉ là một hiểu lầm. Ngươi ”.

“Vậy Hoa Tề đến hoàng cung làm gì?”. Long Tại Vũ khóe mắt dùng sức run rẩy vài cái. Là hiểu lầm sao? Như vậy mẫu thân chết có phải rất oan hay không?

“Hoa Tề muốn giết chính là tỷ tỷ Hoa Thái của Hoa Dung. Cũng chính là quản gia tiền nhiệm của ‘Hoa Tẫn Cốc’. Kết quả, tình báo lầm, đem nơi ở của mẫu thân ngươi nói cho hắn, mới có kết quả hiện tại”. Phi Long Liệng Thiên đỡ lấy cái trán có chút đau, hắn cũng không có ngờ lại tra được đáp án như vậy. Lúc trước hắn tìm thấy tình báo này thì cũng trợn mắt há hốc mồm, không thể tin tình báo của ‘Hoa Tẫn Cốc’ lại nát như vậy!

“Để ta có thời gian suy nghĩ đi”. Long Tại Vũ rầu rĩ mở miệng, đưa lưng về phía Long Tại Vũ chùm chăn lại. Rốt cuộc là giết hay không giết?

Sáng sớm ngày hôm sau Long Tại Vũ mang hai con mắt gấu mèo xuất hiện ở trước mắt mọi người.

“Tối hôm qua thực kịch liệt?”. Long Tứ vẻ mặt háo sắc nhìn hai người.

“Ngươi cũng không kém a”. Phi Long Liệng Thiên nhìn chằm chằm hôn ngân lộ ra của Long Tứ cười đen tối: “Tựa hồ được yêu thương thực kịch liệt đi!”.

Long Tại Vũ hung hăng trừng mắt nhìn hai người: “Câm miệng”.

“Làm sao vậy? Có vấn đề gì khó giải quyết sao?”. Đế Uyên ôn nhu sờ sờ đầu Long Tại Vũ: “Có gì có thể nói ra nga”.

“Ân, ta biết”. Mặt Long Tại Vũ có chút đỏ nhìn Đế Uyên.

Phi Long Liệng Thiên có chút ăn dấm chua kéo Long Tại Vũ qua: “Ngươi chỉ cần nhìn ta thì được rồi”.

“Uy, ai cho ngươi tốt với tiểu quỷ chết tiệt này như vậy?”. Long Tứ dùng sức vắt lỗ tai của Đế Uyên: “Không được ôn như với ai khác ngoài ta”.

“Buông tay”. Long Tại Vũ đẩy Phi Long Liệng Thiên ra: “Ta vài ngày có việc sẽ không quay về hoàng cung, các ngươi muốn đi theo ta không?”.

“Dù sao chúng ta cũng không có việc gì”. Long Tứ không sao cả nhún nhún vai, sau đó lại giống như cảnh cáo trừng mắt nhìn Đế Uyên: “Ngươi, không được câu dẫn tiểu quỷ này”.

“Ngươi suy nghĩ nhiều”. Đế Uyên ôn nhu vỗ vỗ đầu Long Tứ.

“Cũng không cho ngươi cùng hắn liếc mắt đưa tình”. Phi Long Liệng Thiên theo sát cũng mở miệng.

“Ngươi phát điên cái gì?”. Long Tại Vũ dùng sức đạp chân Phi Long Liệng Thiên: “Còn không thu thập hành lý? Hiện tại chúng ta đi”.

“Gấp như vậy?”. Long Tứ cùng Đế Uyên có chút kinh ngạc, cho dù muốn đi cũng không cần gấp như vậy đi!

“Không nên hỏi nhiều như vậy”. Phi Long Liệng Thiên nháy mắt với Đế Uyên.

“Cũng không cần thu thập hành lý, dù sao có mang tiền là được”. Long Tứ cùng Long Tại Vũ giống nhau đều là người đơn giản, căn bản không có để ý đến Phi Long Liệng Thiên cùng Đế Uyên trong lúc đó “liếc mắt đưa tình”.

“Đi thôi”. Đế Uyên hơi hơi sửng sốt theo sau cũng muốn biết chuyện này ra sao.

Bốn người cứ như vậy cũng không cùng bất luận kẻ nào chào hỏi liền ly khai hoàng cung.

Long Tại Vũ ngẩng đầu nhìn mặt trời lên cao, cứ như vậy một đường đi đến “Hoa Tẫn Cốc” đi. Nhiều ít cũng phải cân nhắc đến tình cảm với Hoa Tề, cùng với nên xử lý chuyện này như thế nào!

Phi Long Liệng Thiên cứ như vậy lẳng lặng nhìn Long Tại Vũ, hắn biết hiện tại Long Tại Vũ thực mâu thuẫn, một người là mẫu thân sinh thành, một người là bằng hữu cùng nhau lớn lên, dù sao Hoa Tề cũng cùng lớn lên với hắn, dù quyết định như thế nào cũng rất khó xử. Bất quá mặc kệ hắn quyết định như thế nào, mình vĩnh viễn vẫn sẽ cho hắn một lòng ngực để có thể dựa vào.

“Long tiểu tử, ngươi đem việc kia nói cho hắn?”. Long Tứ rốt cục cảm giác được không đúng. Nếu là trước kia Long Tại Vũ đã sớm cùng hắn đấu võ, hôm nay hắn quá mức im lặng.

“Đúng vậy”. Phi Long Liệng Thiên thở dài: “Các ngươi nghĩ ta sai hay sao?”.

“Không. Hắn sớm muộn gì cũng sẽ biết”. Đế Uyên cũng thở dài: “Thật khó lựa chọn a, một người là mẫu thân, một người là vừa là bằng hữu vừa là sư phụ, quyết định như thế nào đều là do một ý nghĩ của hắn a”.

“Ân”. Phi Long Liệng Thiên nhìn Long Tại Vũ rầu rĩ ở phía trước có chút đau lòng. Lập tức để hắn quyết định là rất khó, như vậy bọn họ cũng thong thả chậm rãi đến ‘Hoa Tẫn Cốc’ đi. Như vậy thời điểm đối mặt với Hoa Tề bảo bối nhi sẽ có quyết định!

“Uy, Long tiểu tử, nếu không chúng ta giúp hắn đem Hoa Tề giết thì được rồi”. Long Tứ đột nhiên mở miệng: “Như vậy hắn sẽ không phiền não như vậy nữa!”.

“Giết? Ta thấy sau đó hắn sẽ giết ngươi!”. Phi Long Liệng Thiên mắt lé nhìn Long Tứ: “Nếu ngươi muốn chết thì cứ việc, ta không muốn chết với ngươi”.

“Giúp hắn giải quyết như vậy không tốt sao?”. Long Tứ có chút mờ mịt: “Hắn không phải thực đau đầu sao? Chỉ cần Hoa Tề chết hắn sẽ không đau đầu nữa”.

“Ngươi ngốc a?”. Rất muốn bổ đầu Long Tứ ra xem bên trong chứa cái gì, đã sống mấy vạn năm cư nhiên còn “ngu” như vậy!.

“Để hắn tự quyết định đi! Việc này cũng sẽ giúp hắn trưởng thành hớn”. Đế Uyên ảm đạm cười: “Để hắn trưởng thành hơn đi!”
Bình Luận (0)
Comment