Long Vũ Phi Thiên

Chương 29

“Bên kia có nguồn nước. Chúng ta đi tẩy tẩy huyết trên người đi!”. Hiên Viên Thiên Hành giữ chặt Long Tại Vũ: ” Hiện tại bộ dáng của chúng ta mà ra khỏi rừng thì sẽ hù chết người đó”

“Buông tay. Cho dù ngươi không nói ta cũng biết”. Long Tại Vũ bỏ tay Hiên Viên Thiên Hành ra: ” Tất cả huyết này cũng đều là trách nhiệm của ngươi đi!”

“Mặt của ngươi còn đau không?”. Hiên Viên Thiên Hành vừa đi vừa chần chừ hỏi.

“Cám ơn đã quan tâm. Nhất thời sẽ không chết được!”. Long Tại Vũ châm chọc nhìn Hiên Viên Thiên Hành liếc mắt một cái: “Gân chân của ta bị chặt đứt đều có thể vô sự còn sợ chút tiểu thương này sao?”.

“Ta ” “Tại hạ ở chỗ này chờ hai vị thật lâu”. Một người từ cái cây phía trước hai người nhảy xuống.

“Ách ”. Long Tại Vũ nhìn thấy trước mắt là một thân áo trắng, tay cầm chiết phiến( quạt), diện mạo thập phần xấu xí, nghi hoặc mở miệng hỏi: “Hắn là ai vậy a?”

Lời này đương nhiên là hỏi Hiên Viên Thiên Hành. Hắn niên kỉ so với chính mình lớn hơn, nhận thức người so với chính mình đương nhiên cũng hơn( t/g: đây là cái lí luận gì a?)

“Không biết!”. Hiên Viên Thiên Hành nhìn thấy người trước mắt mình phong thái phong lưu, trở mình xem thường: “Ai nhận thức kẻ thần kinh này a!” style="display:inline-block;width:300px;height:250px" data-ad-slot="7309093013"> (adsbygoogle=window.adsbygoogle||[]).push({});“Ngươi hừ các ngươi giỏi lắm. Lão tử là “Toản địa thử” Lịch Nghiêm”. Người tới vẻ mặt kiêu ngạo nhìn hai người: “Các ngươi ngoan ngoãn muốn chịu trói hay chờ lão tử động thủ? Lão tử nói cho các ngươi biết, chờ khi lão tử động thủ thì sẽ không để các ngươi thoải mái vậy đâu!”

“Này kẻ ngu ngốc, biết chính mình đang nói cái gì không?”. Long Tại Vũ khóe miệng co rúm lại. Ở trước mặt Hiên Viên Thiên Hành tự xưng là “Lão tử”, hắn không muốn sống nữa chắc!

” Thằng nhãi con, ngươi có biết ngươi đang nói gì không? Lão tử thấy các ngươi còn nhỏ nên mới tốt bụng khuyên bảo( edit: lạy hồn, anh Hiên làm cha người ta rồi mà nó kêu ảnh nhỏ, thần kinh quá). Ngươi đã không nghe lời lão tử nói thì lão tử sẽ không khách khí!”. Lịch Nghiêm xem hai người ” chết đến nơi” còn dám mắng hắn, lập tức rống giận.

” Chúc may mắn”. Long Tại Vũ đối Lịch Nghiêm mỉm cười, lui về phía sau hai bước: ” Địch nhân của ngươi, ngươi tự giải quyết”.

“Bảo bối thật sự có lòng nha”. Hiên Viên Thiên Hành lại khôi phục bộ dáng đứng đắn. Vui cười mở miệng.

” Ta không nghĩ sẽ động thủ. Dù sao người hắn muốn giết cũng không phải là ta!”. Long Tại Vũ lạnh lùng mở miệng. Hiện tại giở bộ dáng ” Đáng Yêu” nhìn hắn, mẹ nó, dọa quỷ a!

“Hảo. Nếu bảo bối nhẫn tâm để ta ở lại một mình cũng tốt thôi. Hiên Viên Thiên Hành tươi cười biến mất, trong mắt dần dần hiện lên lệ huyết quang mang. Xưng là ” lão tử” với hắn thì đây là kẻ thứ nhất. Cũng sẽ chết một cách thê thảm nhất!

“Ngươi từ từ đến!”. Long Tại Vũ xoay người đi hướng đến dòng suối nhỏ. Hắn cũng không nguyện ý dùng vẻ mặt toàn huyết tiêu sái ra khỏi rừng cây. Hơn nữa huyết dính ở trên mặt rất khó chịu.

“Bảo bối ngươi đi đâu?”. Hiên Viên Thiên Hành bị ” Toản địa thử ” Lịch Nghiêm cuốn lấy nhất thời thoát thân không được, đành phải lớn tiếng hỏi.

” Làm chuyện của ngươi đi”. Long Tại Vũ đối Hiên Viên Thiên Hành trở mình xem thường. Hắn là kẻ ngu ngốc sao? Vừa rồi còn nói mình đem huyết trên mặt tẩy sạch sẽ, hiện tại còn hỏi mình muốn đi đâu gì chứ? Có phải hay không hắn già rồi nên trí nhớ cũng sẽ giảm xuống?

“Ngươi lại quên ta đã nói gì sao?”. Hiên Viên Thiên Hành xem đúng thời cơ rồi nhanh chóng đem Lịch Nghiêm giết chết. Lập tức đuổi theo Long Tại Vũ.

“Tiểu nhân làm sao dám quên điều ngài đã phân phó!”. Long Tại Vũ châm chọc mở miệng: “Ngài là ông trời nhỏ a! Không nghe ngài thì nghe ai!”.

“Vậy ngươi muốn đi đâu?”. Thấy Long Tại Vũ biểu tình khinh bỉ, Hiên Viên Thiên Hành đi đến bắt lấy cánh tay hắn: ” Thái độ của ngươi không thể tốt một chút sao?”.

“Ngươi muốn ta phải sửa như thế nào?”. Long Tại Vũ đem vấn đề cấp cho Hiên Viên Thiên Hành. Sửa? Cho dù ta vì bất kì kẻ nào sửa cũng sẽ không vì hắn sửa!.

“Ít nhất cũng không cần hung hăng như vậy!”. Hiên Viên Thiên Hành khó nhìn thấy được khi nào Long Tại Vũ ngoan ngoãnhơn.

“Con mắt nào của ngươi thấy ta hung hăn?”. Long Tại Vũ đi đến bờ suối, ngồi xổm xuống. Tay đụng tới nước thì chần chừ hạ xuống, rồi sau đó lại rất nhanh bắt đầu vốc nước tẩy trừ vết máu trên mặt.

“Ngươi còn chưa đủ hung hăn sao?”. Hiên Viên Thiên Hành thấy Long Tại Vũ ngồi xổm xuống tẩy trừ vết máu trên mặt cũng đến ngồi xổm theo.

“Không muốn chết thì đừng dùng nước!”. Long Tại Vũ nhìn Hiên Viên Thiên Thành thân thủ muốn vốc nước, thấp giọng cảnh cáo: ” Nước này bị người ta hạ độc!”

“Vậy sao ngươi còn dùng?”. Hiên Viên Thiên Hành thân thủ kéo Long Tại Vũ lên: “Cho dù ngươi hận ta cũng không nên dùng cách này tự thương tổn chính mình a!”.

” Ít tự mình đa tình đi. Ai sẽ vì ngươi mà tự mình hại mình a? Ta chỉ là muốn dẫn người nọ đi ra mà thôi. Hiện tại thì tốt lắm, nói không chừng hắn đã sớm trốn mất”. Long Tại Vũ tức giận bỏ tay Hiên Viên Thiên Hành ra. Xem đi, người khẳng định là bị hắn dọa chạy mất rồi! Thật vất vả mới tìm được một cao thủ dụng độc. Cứ như vậy bị hắn dọa mất rồi!

“Vậy ngươi trúng độc làm sao bây giờ?”. Hiên Viên Thiên Hành nhìn thấy mặt Long Tại Vũ dần chuyển đen, lo lắng hỏi.

“Yên tâm. Chút độc ấy không giết được ta. Một hồi thì tốt rồi. Hiện tại huyết trên người ngươi không cần tấy. Ta muốn tìm biện phải giải độc cho nơi này”. Long Tại Vũ nhìn thấy dòng nước chuyển động. Này dòng suối nhỏ sẽ xuôi dòng chảy thẳng qua “Hoa tẫn cốc”, nếu có người muốn nguy hại đến “Hoa tẫn cốc”, hắn sẽ không làm cho tai họa này chảy đến đó!

“Vậy là tốt rồi. Vậy ngươi thế nào giải độc? Độc này hình như theo thượng nguồn chảy xuống phía dưới. Ngươi ở trong này cũng giải không được a!”. Hiên Viên Thiên Hành xem Long Tại Vũ từ trong ngực lấy ra một cái bình sứ nhỏ đem thuốc đổ vào dòng sông. Không khỏi nghi hoặc hỏi: “Ngươi xác định sẽ hữu dụng?”.

“Đương nhiên là hữu dụng! Vô dụng ta đây để lại làm gì a.” Long Tại Vũ cầm trong tay bình sứ để tại bờ sông, lại xuất ra một cái bình khác tiến đến con sông.

“Ngươi rốt cuộc đang làm cái gì?”. Hiên Viên Thiên Hành nhìn thấy con sông dần chuyển thành màu đen, khó hiểu hỏi: “Ngươi rốt cuộc là giải độc hay là hạ độc?”

“Ngu ngốc. Vừa rồi nước là vô sắc, cho dù trúng độc cũng sẽ không biết. Dược ta hạ sẽ không giống nhau. Màu đen này vừa thấy đã biết chính là nước có độc, như vậy ai còn dám uống a!”. Long Tại Vũ hợp tình hợp lý trả lời. Nhưng hắn không biết khi hắn làm như vậy, tùy tiện dùng một bao giải độc phấn là có thể giải quyết chuyện làm cho bọn hạ độc tổn hao một tháng!

“”. Hiên Viên Thiên Hành không nói gì nhìn dòng suối ngày càng đen cùng với bụng cá trắng nổi khắp nơi( cá chết a). Không thể không nói có đôi khi bảo bối thật sự làm cho người ta đau đầu! (t/g:Hiện tại đã biết rõ tại sao Hoa Tề mỗi lần nhìn thấy Long Tại Vũ liền hận đến nghiến răng nghiến lợi đi!)

“Tốt lắm. Chúng ta đi thôi”. Long Tại Vũ rốt cục cũng hoàn thành xong “Nghiệp lớn”, vỗ vỗ mông đứng lên.

“Hảo ”. Hiên Viên Thiên Hành lại liếc mắt nhìn suối nước, nhịn không được nuốt nước miếng một cái. Chính mình vẫn là không cần chọc giận bảo bối, nếu không, ngày tử vong chắc cũng không xa mấy!
Bình Luận (0)
Comment