Long Vũ Phi Thiên

Chương 62

Tiếng kêu thảm thiết chung quanh dần biến mất, Hiên Viên Thiên Hành cảm giác mình bị một cái cái gì ngậm trong miệng bay về phía không trung, mà mắt hắn như trước không có mở ra.

“Ngươi có thể mở to mắt”. Cùng lúc khi chân đã tiếp xúc với đất, thanh âm của Long Tại Vũ vang lên bên tai, chính là có vẻ rất suy yếu.

Hiên Viên Thiên Hành chậm rãi mở to mắt, nhìn thấy Long Tại Vũ trước mắt thật xa lạ cảm giác từng đợt chua xót dâng lên. Hắn vẫn không tin mình sao?

Long Tại Vũ đối Hiên Viên Thiên Hành cười cười: “Hiện tại ta không có năng lực bảo hộ ngươi, bọn họ hẳn là không thể nhanh như vậy tìm đến”.

“Đây là bộ dáng nguyên bản của ngươi?”. Hiên Viên Thiên Hành nhìn dung nhan trước mắt, vì cái gì lại cảm thấy quen thuộc? Tựa như dấu vết dưới đáy lòng.

“Phải”. Long Tại Vũ dựa vào cây ngồi xuống, ngăn chặn từng trận huyết khí bốc lên, tuyệt đối không thể nhổ ra.

“Ngươi một mực gạt ta!”. Hiên Viên Thiên Hành cắn răng mở miệng. Đem thương tiếc nơi đáy lòng áp chế đi. Hắn khi nào thì tin tưởng mình?

“Ta không có”. Long Tại Vũ có chút không kiên nhẫn trả lời. Hảo muốn nhổ ra a!

“Đến bây giờ ngươi còn phủ nhận!”. Hiên Viên Thiên Hành lớn tiếng rống giận.

“Ta… Oa…”. Long Tại Vũ cuối cùng không nhịn xuống, đem một ngụm tụ huyết phun ra.

“Khải nhi, ngươi… Ngươi thế nào?”. Hiên Viên Thiên Hành vội vàng đỡ lấy Long Tại Vũ.

“Không có gì. Chính là còn chưa thích ứng thân thể bây giờ thôi”. Long Tại Vũ đem vết máu trên khóe miệng lau đối Hiên Viên Thiên Hành khoát tay áo.

“Như thế nào lại không có việc gì”. Hiên Viên Thiên Hành sốt ruột đưa tay khoát lên mạch đập của Long Tại Vũ.

“Thật sự không có việc gì”. Hiên Viên Thiên Hành vội vàng rút tay ra. Cái dấu vết kia không thể để cho hắn nhìn thấy.

”Đó là cái gì?”. Hiên Viên Thiên Hành vẫn là thấy được. Đem cánh tay Long Tại Vũ kéo qua.

“Mặc kệ chuyện của ta”. Long Tại Vũ kinh hoảng nghĩ muốn rút ra cánh tay, nhưng hắn hiện tại lại quá mức suy yếu căn bản là không có năng lực phản kháng!

“Này là cái gì?”. Hiên Viên Thiên Hành nhìn thấy hoa văn kỳ quái. Đã gặp qua ở nơi nào?

“Chỉ là hình xăm bình thường mà thôi”. Long Tại Vũ thản nhiên mở miệng, hắn cũng không tin Hiên Viên Thiên Hành biết cái gì là hình xăm!

“Gạt người! Này rõ ràng là khế ước ngân…”. Hiên Viên Thiên Hành mới vừa nói xong liền ngây ngẩn cả người. Hắn như thế nào biết đó là hoa văn vì định khế ước mà lưu lại?

“Ngươi… Ngươi như thế nào biết?”. Long Tại Vũ kinh ngạc nhìn Hiên Viên Thiên Hành, hắn không thể nào biết a!

“Ta…”. Hiên Viên Thiên Hành lăng lăng nhìn Long Tại Vũ. Lời hắn vừa thốt ra. Rốt cuộc là làm sao mà biết được a?

“Nói a. Ngươi làm sao biết?”. Long Tại Vũ kích động bắt lấy cánh tay Hiên Viên Thiên Hành. Hoa văn này là hắn lưu lại! Vì cái gì Hiên Viên Thiên Hành lại biết?

“Ta không biết”. Hiên Viên Thiên Hành ngốc lăng mở miệng. Sau đó đột nhiên nghĩ đến cái gì mà xuất ra một khối ngọc bội đeo trong ngực: “Đúng rồi. Chính là cái này”.

“Này…”. Long Tại Vũ nhìn thấy ngọc bội có hình dạng cùng hoa văn trên khế ước của mình giống nhau thật lâu nói không ra lời. Chính này, hắn chính là dùng thần hỏa thiêu đỏ ngọc bội đem nó ấn lên người mình. Chỉ cần… Chỉ cần đem ngọc bội hủy, mình liền tự do!

“Cho ta”. Long Tại Vũ thân thủ chém giết ngọc bội, đã thấy Hiên Viên Thiên Hành tránh né.

“Không… Không thể giao cho ngươi”. Hiên Viên Thiên Hành đứng dậy. Ngọc bội này hình như có ma lực gì, hắn có thể cảm giác được vết thương sau lưng đang khép lại! Nó rốt cuộc là cái gì? Vì cái gì Khải nhi nhìn thấy nó thì kích động như vậy? Vì cái gì muốn có nó?

“Cho ta a…”. Long Tại Vũ miễn cưỡng đứng dậy, một đầu ngân phát theo gió bay lên.

“Nói cho ta biết tác dụng của nó”. Hiên Viên Thiên Hành niết ngọc bội trong lòng bàn tay, xem bộ dáng của Khải nhi thì ngọc bội này nhất định rất trọng yếu với hắn. Nhưng… Nó với mình mà nói cũng rất trọng yếu!

“Ngươi cho ta ta liền nói cho ngươi”. Long Tại Vũ hơi thở hỗn hển mở miệng. Hiện tại thể lực Long Tại Vũ tiêu hao quá độ, căn bản là không có biện pháp gì để di động nửa phần!

“Ngươi cảm thấy được mình quyền lợi gì mà đàm điều kiện với ta?”. Hiên Viên Thiên Hành cười lạnh một tiếng đột nhiên thiếp thượng Long Tại Vũ: “Ngươi muốn nói hay ta bức ngươi nói đều giống nhau!”.

“Ngươi… Buông”. Hai tay Long Tại Vũ đều bị bắt lấy, đành phải không ngừng vặn vẹo thân thể.

“Nói cho ta biết”. Hiên Viên Thiên Hành cố ý muốn biết được đáp án. (mimi: haizzz…bạo lực kìa- beta: chẹp chẹp, a chơi xấu nha…)

“Hảo, ta nói cho ngươi”. Long Tại Vũ nhắm mắt lại: “Tác dụng của nó là…..”.

Hiên Viên Thiên Hành đem lỗ tai tới gần Long Tại Vũ. Thanh âm hắn nhỏ nhỏ căn bản là không nghe được!

“Là như thế này…”. Trên tay Long Tại Vũ đột nhiên phát ra một luồng ánh sáng, trong nháy mắt đã đem cánh tay bị Hiên Viên Thiên Hành trói buộc giãy ra.

“Ngươi…”. Hiên Viên Thiên Hành nhất thời bị Long Tại Vũ cướp lấy ngọc bội, phẫn nộ trừng mắt Long Tại Vũ.

“Cảm tạ”. Long Tại Vũ hưng phấn mà cầm ngọc bội trong tay. Chỉ cần nó bị hủy… Chỉ cần nó bị hủy thì mình liền tự do! Cho dù Đế Hành Thiên có lợi hại thì cũng không thể tìm thấy mình!

Hiên Viên Thiên Hành nhìn thấy vẻ mặt hưng phấn của Long Tại Vũ, hắn rốt cuộc muốn làm gì?

“Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”. Hiên Viên Thiên Hành xem Long Tại Vũ muốn đoạt lấy ngọc bội, nhưng vào lúc này ngọc bội bị bóp nát Long Tại Vũ giống như bị cái gì kinh hách đem ngọc bội bỏ ra, cũng hoảng sợ nhìn nó.

“Làm sao vậy?”. Hiên Viên Thiên Hành đem ngọc bội nhặt lên. Vì cái gì thần sắc của Khải nhi không bình thường?

“Như thế nào lại như vậy?”. Long Tại Vũ nhìn thấy bàn tay đỏ bừng, vì cái gì một cái ngọc bội có thể làm mình bị bỏng, Đế Hành Thiên kia đã làm gì với ngọc bội này?

“Ngươi thực kinh ngạc sao Vũ nhi của ta?”. Thanh âm quen thuộc lại xa lạ truyền đến, Long Tại Vũ có chút run rẩy nhìn bên người Hiên Viên Thiên Hành, ngọc bội bị Hiên Viên Thiên Hành cầm ở trong tay phát ra hồng quang, mà bên cạnh Hiên Viên Thiên Hành một đạo tàn ảnh đứng thẳng.

“Ngươi… Ngươi như thế nào lại?”. Long Tại Vũ không khỏi lui về phía sau vài bước. Đối với người này hắn rốt cuộc là sợ hãi hay là thích?

“Ngươi không nghĩ là nhìn thấy ta?”. Tàn ảnh mỉm cười, trên gương mặt anh tuấn tràn đầy ôn nhu, nhưng Long Tại Vũ cũng vẫn lui về phía sau.

“Ngươi… Ngươi cút…”. Sau lưng Long Tại Vũ là cái cây nên không thể lui nữa, ánh mắt phẫn hận nhìn chằm chằm tàn ảnh.

“Hảo. Nhưng ngươi phải nhớ kỹ, ngươi trốn không thoát đâu. Ta đời đời kiếp kiếp cũng sẽ không buông tha ngươi!”. Tàn ảnh có chút quyến luyến nhìn Long Tại Vũ, sau đó chậm rãi biến mất, mà ngọc bội trên tay Hiên Viên Thiên Hành cũng dần dần khôi phục thành nguyên dạng!
Bình Luận (0)
Comment