Long Vương

Chương 15

"Là con người."

"Con người?"

"Vâng, đúng ạ! Là con người!"

"Bát Nhãn đại nhân, tại sao muốn bắt người này?"

"Nàng là đại phu trong Long cung."

"Đại phu? Chính là đại phu chữa bệnh cho yêu quái trong truyền thuyết kia sao?"

"Không sai."

Âm thanh nói chuyện từ từ xuyên thấu qua màn sương mù dày đặc.

Đậu Khấu từ trong hôn mê dần dần tỉnh lại. Mới đầu, nàng còn có chút mơ hồ, chỉ có thể nghe thấy những người kia nói chuyện với nhau, nhưng không cách nào nhúc nhích được.

Một hồi lâu sau, khi yêu lực của khói hồng hoàn toàn mất đi, nàng mới có thể mở mắt ra.

Hình ảnh đầu tiên đập vào mắt nàng là một cô nương.

Một cô nương xinh đẹp.

Nàng mặc một thân trang phục ngắn màu đen, chân mang giày bó, cổ tay mang da thuộc, da thịt mỹ lệ trắng như tuyết, tóc dài đen nhánh tết thành đuôi sam, dung nhan giống như tiên nữ.

Bất quá, đáng tiếc là trên khuôn mặt xinh đẹp không có đến nửa nụ cười, so với băng đá còn lạnh hơn.

Yêu quái bên cạnh nhìn thấy Đậu Khấu tỉnh lại, liền cất tiếng gọi.

"Bát Nhãn đại nhân, Bát Nhãn đại nhân, nàng đã tỉnh rồi."

"Ta thấy rồi." Cô nương xinh đẹp nhàn nhạt mở miệng.

Bát Nhãn?

Này tên quen thuộc này trong nháy mắt khiến Đậu Khấu kinh ngạc mở to mắt.

Thì ra Bát Nhãn là một cô nương?

Đậu Khấu gắng gượng ngồi dậy, khẩn trương nhìn bốn phía, lại phát hiện cảnh vật xung quanh nàng hoàn toàn xa lạ, chỉ có thể nhận thấy bản thân đang ở trong một gian phòng mà so với Long cung cũng không kém phần hoa lệ.

"Nơi này là chỗ nào? Ta tại sao lại ở chỗ này?" Nàng hỏi.

"Đây là cung điện của Liệt Phong đại nhân, Bạch Hổ cung." Bát Nhãn lãnh đạm nói. "Là ta phái người đem nàng tới đây."

Cái gì? !

Đậu Khấu thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

Xong đời, nàng nhất thời sơ xuất, cư nhiên lại bị bắt tới đại bản doanh của kẻ địch!

Không muốn làm nàng kinh hoảng, Bát Nhãn khẽ vung tay lên, ra lệnh cho yêu quái bốn phía: "Nhìn cái gì vậy? Chưa nhìn thấy con người bao giờ à? Còn ở đây làm cái gì? Tất cả đều đi làm việc cho ta!"

Các yêu quái đồng thanh tuân lệnh, nhanh chóng rời đi.

Xem ra cô nương trước mắt này không những xinh xắn mỹ lệ mà địa vị cùng quyền lực ở cung điện này cũng rất lớn.

Gần đây, kẻ được các yêu quái tại Long cung nhắc tới nhiều nhất chính là Bát Nhãn thuộc hạ của Liệt Phong. Nào thì Bát Nhãn lợi hại ra sao, dũng mãnh phi thường như thế nào, khiến nàng tưởng rằng Bát Nhãn phải là một đại yêu quái khổng lồ, căn bản không nghĩ tới đối phương lại là một cô nương xinh đẹp nhường này.

"Nàng chính là Bát Nhãn?" Đậu Khấu tò mò hỏi, thật tình đánh giá đối phương.

"Không sai."

"Nhưng nàng đâu có tám mắt?"

Nghe nói, Bát Nhãn sở dĩ được gọi là Bát Nhãn, là bởi nàng có tám mắt, trừ hai con mắt bình thường, sáu con mắt còn lại chia ra nhìn trên dưới cùng bốn phương Đông, Tây, Nam, Bắc, bất cứ chuyện gì cũng không thoát khỏi ánh mắt của nàng.

Bát Nhãn nhìn nàng một cái, không đáp mà hỏi ngược lại.

"Nàng là Đậu Khấu?"

"Đúng vậy."

"Nghe nói, nàng chữa bệnh cho các yêu quái?" Nàng hỏi tiếp.

Đậu Khấu gật đầu, còn rất hảo tâm hỏi: "Nàng bị bệnh sao? Là nơi nào bị thương?"

"Không có." Bát Nhãn không chút do dự trả lời.

"Tại sao nàng lại phái người bắt ta tới nơi này?"

"Nàng sẽ biết rất nhanh thôi." Vẻ mặt băng sương của Bát Nhãn có một chút dao động, nhưng rất nhanh phục hồi. "Ta hỏi nàng, Cửu Vĩ chôn ở đâu?"

Chôn?

Đậu Khấu vẻ mặt mờ mịt.

"Ai?"

"Chẳng lẽ, nàng không biết Cửu Vĩ sao?"

"Dĩ nhiên là ta biết." Đậu Khấu vội vàng nói: "Chẳng qua, hắn rõ ràng đang rất khỏe mạnh, sao lại bị chôn?"

Là nàng nhìn lầm hay là trên mặt Bát Nhãn thật sự vừa hiện lên một tia vui mừng?

"Thì ra hắn còn chưa chết sao?" Bát Nhãn liếc Đậu Khấu một cái, hỏi: "Là nàng cứu hắn?"

Đậu Khấu lúc này mới chợt hiểu ra.

"A, thì ra hắn là bị nàng đả thương sao?" Nàng rốt cục hiểu, tại sao Cửu Vĩ chỉ lấy thuốc trị thương, chứ nhất quyết không chịu để cho nàng chữa trị ."Khó trách, hắn lại không chịu nói ! Thua một cô nương nhất định hắn sẽ cảm thấy rất mất mặt."

Bát Nhãn hừ lạnh một tiếng.

"Lần sau, ta sẽ chém nặng hơn một chút."

"Cứ chém qua, chém lại đến khi nào, ta khuyên các ngươi hay là nắm tay giảng hòa..." Con ngươi màu tím chằm chằm nhìn thẳng vào Đậu Khấu, hại nàng cũng muốn nói cũng không dám nói thêm nữa.

Bát Nhãn nhìn chăm chú, khiến Đậu Khấu đột nhiên nhớ tới một việc khác.

Các yêu quái đều nói, Bát Nhãn thần thông quảng đại, có thể nhìn thấy trời đất cùng bốn phương. Phải chăng trước khi khai chiến, Bát Nhãn đã biết chuyện chú văn, hiểu được nếu làm thương tổn nàng sẽ khiến cho Lôi Đằng bị đả thương nặng nề hơn gấp trăm, gấp nghìn lần, cho nên mới lừa bắt nàng tới đây?

Đúng lúc Đậu Khấu đang lo lắng, suy nghĩ mung lung thì phía trong cung điện truyền đến một tiếng kêu thê lương, thảm thiết.

"A..."

Đây là thanh âm gì?

Là…là ai đang kêu lên thảm thiết đáng sợ như vậy?

"Xảy ra chuyện gì sao?" Nàng khẩn trương hỏi.

Bát Nhãn không trả lời, chỉ nắm tay Đậu Khấu vội vã kéo nàng chạy về trong cung điện.

"Oa, nàng muốn mang ta đi đâu?" Đậu Khấu sợ đến hồn phi phách tán, vài lần muốn rút tay lại nhưng không đấu lại Bát Nhãn nên tiếp tục bị kéo đi.

Tiếng kêu khóc trong cung ngày càng thê lương.

Ô ô, chẳng lẽ, Bát Nhãn muốn bắt nàng đi dụng hình tra tấn sao?

Đậu Khấu run rẩy, càng lúc càng sợ.

"Đau quá! Đau quá a..."

Trong tiếng la hét đau đớn chói tai của nữ nhân, thỉnh thoảng còn kèm theo tiếng gầm thét thống khổ của nam nhân, một tiếng thét rồi lại một tiếng gầm vang dội khắp cung điện khiến người người kinh hãi.

Đậu Khấu sớm đã sợ đến hoa dung thất sắc.

"A, nàng… bà cô của tôi ơi... Nàng mau buông ta ra, ta không muốn đi! Buông a!" Nàng liều chết giãy dụa, nhưng như thế nào cũng không thoát được, cho dù dùng hai chân trấn trụ trên mặt đất, cũng vẫn bị Bát Nhãn kéo đi, hướng về phía gian phòng đang liên tiếp phát ra tiếng kêu thảm thiết chạy tới.

Không thể! Nàng không thể! Nàng không thể bị dụng hình!

Cứu mạng a!

Ai tới cứu nàng a?

Nghĩ đến bị dụng hình đau đớn, Đậu Khấu toàn thân run rẩy. Đúng lúc nàng bị hù dọa đến sắc mặt trắng bệch, Bát Nhãn đã kéo nàng đi tới gian phòng đằng trước.

Tiếng kêu khóc thảm thiết lần nữa lại truyền đến.

"A!"

Bát Nhãn đưa tay đẩy cửa ra, kéo Đậu Khấu vào.

"Đau quá!" Âm thanh kêu khóc trở nên rất lớn, quanh quẩn bên trong phòng, ầm ầm đập vào tai nàng.

Đậu Khấu kinh hoảng không dứt, nhắm chặt hai mắt lại, trong đầu không ngừng tưởng tượng ra những cực hình tàn khốc nhất, đáng sợ nhất. Nàng không ngừng run rẩy, cổ họng không dám thốt ra nửa tiếng, chỉ có thể ở trong lòng kêu gào cầu cứu.

Lôi Đằng, cứu ta...

*********

Gió mây cuồn cuộn, núi sông rung chuyển.

Long Vương tự mình thống lĩnh đại quân yêu ma, gào thét mà đến, ngay cả mặt đất cũng ầm ầm chấn động.

Sau khi biết Đậu Khấu bị người của Liệt Phong bắt đi, Lôi Đằng rất tức giận, cũng không để ý đến quân khí chưa trang bị đầy đủ, lập tức tuyên bố khai chiến, suất lĩnh lấy đại quân nhân mã, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn đã vượt qua mấy trăm dặm, sát khí ngất trời đi tới núi Bạch Hổ.

Tất cả đại quân Lôi Đằng còn ở phía sau. Dõi mắt nhìn lại, chỉ thấy đông nghịt một đoàn, số lượng khổng lồ, che kín nửa bầu trời.

"Liệt Phong, ngươi ra đây cho ta!"

Tiếng gầm thét tức giận vang dội như sấm rung chuyển cả núi rừng, quanh quẩn trên không trung rồi truyền đi rất xa, rất xa. Những đám mây trắng trên nền trời xanh thẳm cũng bị âm thanh gầm thét này đánh bạt đi, bay tứ tán khắp nơi.

Trong chốc lát, mây bay, sương tan.

Trước khi đại quân Long Vương đến, tất cả côn trùng, chim muông ở Bắc Hải đã bỏ chạy tán loạn, khiến cho quang cảnh nơi đây trở nên quang đãng.

Trong giờ phút này, thiên địa vẫn là một mảnh tĩnh lặng.

Một hồi lâu sau, chỉ thấy xa xa trên đỉnh núi cao đột nhiên xuất hiện lên một đoàn yêu quái.

Số lượng yêu ma quỷ quái rất nhiều, từ trong núi rừng, khe suối, dưới tảng đá, lần lượt, chi chít xông ra, bên này cũng một đoàn yêu quái kéo đến, cơ hồ một bên như tràn từ trên trời xuống, một bên như chui từ dưới đất lên rồi cùng gặp nhau ở nơi này.

Nhân mã hai bên đều ra sức giằng co.

Dẫn đầu hai đại quân yêu ma chính là hai vị thủ lĩnh yêu lực cường đại nhất – Long Vương Lôi Đằng cùng Bạch Hổ Liệt Phong.

Bạch Hổ Liệt Phong mặc chiến giáp màu bạc, trong tay cầm một thanh trường kiếm phát ra ánh sáng bạc, dưới ánh mặt trời toàn thân lóe sáng.

Vừa thấy Liệt Phong xuất hiện, Lôi Đằng lửa giận rào rạt, hóa ra thanh Kim Đao, hướng thẳng đối phương chém tới.

"Đem trả nữ nhân của ta mau!"

Liệt Phong nhanh chóng giơ kiếm ngăn lại, chỉ nghe tiếng kim khí trên không trung giao kích, phát ra tiếng nổ chói tai!

"Người nào?"

"Nữ nhân của ta!" Lôi Đằng nghiến răng, nghiến lợi."Ngươi phái người bắt nàng đi."

"Ta không có!" Liệt Phong phủ nhận.

"Đồ hèn nhát, ngươi còn có mặt mũi phủ nhận sao!"

"Ta tại sao phải phủ nhận?" Bị mắng là hèn nhát, Liệt Phong cũng nổi giận.

"Ngươi vốn chính là trộm, chẳng những trộm vàng bạc châu báu của ta, bây giờ ngay cả nữ nhân của ta, ngươi cũng mơ tưởng cướp đi!" Lôi Đằng giận dữ tố cáo.

Liệt Phong cũng cuồng nộ gầm lớn:

"Câm miệng! Ta giết chết ngươi" Hắn không thể nhịn được nữa, rốt cục huơ Ngân Kiếm, cùng Lôi Đằng triển khai đại chiến.

Thủ lĩnh đã khai chiến, yêu quái hai phe cũng cầm lấy vũ khí, hướng đối phương mà tấn công.

Trong thoáng chốc, khắp đất trời đều là tiếng reo hò chém giết.

Sự tức giận khiến cho Lôi Đằng mất đi lý trí, Kim Đao sắc bén một lần rồi lại một lần bổ về phía Liệt Phong.

Nhưng Liệt Phong cũng không phải loại đèn đã cạn dầu, năm trăm năm qua, công lực của hắn đã tăng lên rất nhiều, so với hắn trong quá khứ thì đã khác một trời một vực.

Trước đây mỗi khi đối mặt với Lôi Đằng, hắn chỉ có thể né tránh. Nhưng hiện tại, hắn lại chính diện nghênh chiến, không những dùng trường kiếm ngăn chặn Kim Đao, mà còn công kích chém lại Lôi Đằng.

Đao kiếm giao tranh, trên không trung xuất ra từng đạo hòa quang chói mắt. Hai người giao đấu hồi lâu nhưng vẫn là bất phân thắng bại.

Kim Đao, Ngân Kiếm đều là vũ khí ngoài thân đã sớm không cách nào khiến cho hai người thế lực ngang nhau phân ra cao thấp, bọn họ căn bản không thể gây thương tổn được cho đối phương.

Liệt Phong mắt đỏ ngầu, càng đánh càng sốt ruột, trong lòng hắn vốn có chuyện nên không thể chuyên tâm, quyết định tốc chiến tốc thắng, nhưng Lôi Đằng trước mắt cũng là nhân vật lợi hại, tiếng xấu lan xa, hắn chỉ có thể cố gắng ổn định tâm thần, toàn tâm ứng chiến.

Lại một lần nữa Kim Đao, Ngân Kiếm giao kích, hai cây thần binh lợi khí chạm vào nhau phát ra thanh âm bén nhọn khổng lồ, rồi cùng vỡ vụn, những ánh sáng màu vàng cùng màu bạc hóa thành muôn mảnh nhỏ, bắn tán loạn ra bốn phương tám hướng, toàn bộ hóa thành một dải sao băng biến mất ở phía cuối chân trời.

Liệt Phong lợi dụng sơ hở, lùi ra sau, thu lại hình người, lộ ra hàm răng sắc nhọn khổng lồ, cùng bộ lông trắng như tuyết, trở lại nguyên hình là Bạch Hổ uy mãnh.

Lôi Đằng cười lạnh.

Tưởng gì, móng vuốt nhọn cùng răng sắc thì hắn cũng có!

Hiện nguyên hình để ứng chiến đối với hắn càng có lợi hơn!

Kim quang lóe sáng, Lôi Đằng cũng thu lại nhân dạng, rồi sau đó từ trong kim quang hiện lên một con Hắc Long vô cùng khổng lồ, phảng phất như chỉ cần lên tiếng là có thể cắn nuốt nhật nguyệt. Hai mắt Hắc Long cháy rực, cặp song giác khổng lồ vung lên, móng vuốt vô cùng sắc bén, lớp vảy rồng đen bóng dưới ánh mặt trời tỏa ánh sáng chói lòa.

Bạch Hổ nhe hàm răng sắc gầm lên những tiếng kinh thiên động địa, đất đá xung quanh nổi lên cuồn cuộn, vách núi gần nhất thậm chí chấn động mà sụp xuống.

Hắc Long không cam lòng yếu thế, cũng phát ra tiếng rống to.

Âm thanh rồng ngâm hổ khiếu vang tận mây xanh, những yêu quái yêu lực kém một chút cơ hồ không chịu nổi, rối rít bưng tai né tránh.

Bộ lông tuyết trắng của Liệt Phong dựng lên, hắn giận dữ nhìn chằm chằm Lôi Đằng, chân sau chụm xuống, đuôi vung lên, bất ngờ vọt lên phía trước.

Hắc Long cùng Bạch Hổ tiếp tục giao đấu long trời lở đất.

Bọn họ từ trong núi đánh ra tới biển, rồi lại từ biển đánh lên đến trời. Đụng núi, núi đổ, chạm rừng, rừng cháy. Hàng chục ngọn núi sụp xuống, vô số khu rừng cháy rụi, hàng trăm dặm ruộng nương hư hao.

Đã sớm nhận được cảnh báo, loài người đã chạy trốn, ẩn nấp ở những nơi rất xa, nhưng vẫn có thể nghe thấy thanh âm Long Hổ giao chiến, cảm nhận được sự rung chuyển của trời đất. Gió nổi, mây phun, cát bụi đầy trời. Trên chiến trường, tiếng chém giết vang trời, truyền khắp thiên địa, loài người kinh hoảng, sợ hãi, nhưng thúc thủ vô sách.

Vừa lúc đó, trên một ngọn núi cao nhất, một cô gái nhân loại vội vã chạy tới chiến trường.

Mặc dù tình hình đại chiến vô cùng ác liệt, nhưng Đậu Khấu nhìn một cái là có thể nhận ra mấu chốt của trận chiến này chính là hai chủ tướng. Chưa bao giờ nhìn thấy Lôi Đằng hiện nguyên hình, nàng liền nhìn chăm chú vào Hắc Long ở phía chân trời, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy kinh ngạc.

Thì ra loài rồng lại khổng lồ như vậy, khó trách rồng cục cưng nặng muốn chết!

Mắt thấy Hắc Long giương nanh múa vuốt, Bạch Hổ gầm thét, một Rồng một Hổ triền miên giao đấu, cắn xé đối phương đến trầy lông, tróc vảy, khiến thiên địa cũng muốn lật nhào, nàng vội vàng cất giọng gọi lớn:

"Lôi Đằng!"

"Liệt Phong!"

"Các ngươi dừng tay! Đừng đánh nữa..."

Nàng không ngừng gọi, nhưng thanh âm của nàng quá nhỏ, mà khoảng cách bọn họ lại quá xa, tiếng yêu ma đại chiến gào thét quá lớn, nên tiếng gọi của nàng thủy chung không truyền tới trong tai bọn họ, song phương vẫn giao đấu ác liệt như cũ, thậm chí càng đánh càng kịch liệt.

Nhìn Hắc Long cùng Bạch Hổ, từ phía đông đánh tới phía tây, lại từ phía tây đánh đến phía nam, Đậu Khấu nóng lòng không dứt, chỉ có thể bò đến tảng đá cao nhất trên núi, khum tay lên miệng, lần nữa gọi to:

"Lôi Đằng! Dừng tay! Đừng đánh nữa!"

Hắn vẫn không nghe thấy.

Nhưng lần này, một con yêu ma khác lại phát hiện ra nàng.

Hắn mừng rỡ há miệng, hướng nàng bay tới, muốn một miếng nuốt chửng nàng, bổ sung thể lực tiêu hao sau hơn nửa ngày giao chiến.

"Oa a! Cứu mạng a..." Đậu Khấu hoảng hốt kêu cứu, cúi gục đầu xuống.

Đúng lúc đó, một đạo hồng quang nóng rực phá vỡ không trung, đánh thẳng vào yêu ma kia, đốt cháy hắn đến hôi phi yên diệt (tan thành tro bụi/hồn phi phách tán), ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng không kịp thoát ra, còn chưa kịp chạm vào người nàng thì đã biến mất không còn hạt bụi.

Đậu Khấu ở trong gió lửa ngẩng đầu.

Phóng ra ngọn lửa đó chính là Hắc Long, hắn rốt cục đã phát hiện ra nàng.

Liệt Phong cũng vậy.

Hắc Long cùng Bạch Hổ lấy tốc độ nhanh như tia chớp, từ trên không trung hướng về phía nàng bay tới. Khí thế bọn họ cực kỳ hung mãnh, mặc dù hướng về phía nàng vọt tới, nhưng cũng không quên công kích đối phương.

Hắc Long quẫy đuôi quật thẳng vào Bạch Hổ. Bạch Hổ cũng giương vuốt thưởng Hắc Long một trảo. Hắc Long há mồm cắn Bạch Hổ, Bạch Hổ cũng hung hăng cắn lại.

Rồng cùng Hổ cắn xé lẫn nhau, trong nháy mắt hòa thành một đoàn, giống như ngọn núi lửa trên không trung hướng nàng lăn tới, trên đường vừa đánh sập một ngọn núi, đất trời đều rung chuyển.

Trời ạ!

Đậu Khấu hai tay vung loạn, muốn ngăn cản lại.

"Dừng tay! Không đúng! Câm mồm! Mau câm mồm a!" Nàng lớn tiếng hô: "Lôi Đằng! Liệt Phong ! Hai người các ngươi đừng cắn! Đừng cắn nữa..."

Ầm!

Thêm một ngọn núi bị đụng vào, đổ sụp xuống.

Đậu Khấu đến lúc này mới phát hiện ra tình huống không đúng.

Một Rồng một Hổ ầm ầm lao đến, cho dù đến trước mặt nàng, khẳng định cũng không dừng lại được, nàng nhất định sẽ cả người lẫn núi “đồng quy vu tận”, bị đè cho dẹp lép.

Trong tình huống khẩn cấp, nàng vội vàng sửa lại: "A a a, đừng tới đây! Các ngươi đừng tới đây!"

Không còn kịp nữa rồi!

Bọn họ đã lao tới!

Để giữ được mạng nhỏ, Đậu Khấu sợ hãi kéo váy, xoay người bỏ chạy, trong miệng không quên la to: "Oa oa! Cứu mạng a..."

Âm thanh bài sơn đảo hải phía sau vẫn ầm ầm vang lên, trong khoảng thời gian ngắn, cát bay đá chạy, từng cơn địa chấn bởi Long Hổ kịch liệt giao tranh mà cày lên, sụp xuống, trong lúc Đậu Khấu bỏ chạy, chân bỗng hẫng một cái, cả người té về phía trước.

Oa, nàng, nàng, nàng sắp mất mạng rồi!

Đúng lúc Đậu Khấu sắp sửa rơi xuống khe nứt khổng lồ, thì một cánh tay cường tráng nắm lấy hông nàng, ôm nàng bay vọt lên không trung.

Nàng ngẩng đầu lên nhìn thấy Lôi Đằng.

Vì cứu nàng, hắn vùng thoát khỏi Liệt Phong, khôi phục hình người, đoạt trước một bước bay tới.

"Nha đầu, nàng muốn tìm cái chết sao?" Hắn tức giận gầm thét.

Nàng còn chưa kịp trả lời thì Liệt Phong cũng lo lắng vọt tới, nắm chặt tay nàng hỏi: "Thê tử của ta đâu?"

Nàng chưa kịp trả lời.

Thì Lôi Đằng, mắt thấy Liệt Phong cầm tay Đậu Khấu, cho là hắn muốn thương tổn nàng, lập tức chỉ chưởng hóa thành vuốt nhọn, hướng Liệt Phong phất tới, muốn đem Liệt Phong xé thành muôn mảnh nhỏ.

Dưới tình thế cấp bách, Đậu Khấu cũng không có lựa chọn nào khác!

Nàng kéo lấy vạt áo Lôi Đằng, đẩy lệch vuốt nhọn ra trước, ghé vào tai Lôi Đằng nhẹ giọng thì thầm: "Diễm ma la A Cổ Hạ Lôi Đằng!"

Một cơn đau đáng sợ tập kích Lôi Đằng. Hắn hét lớn một tiếng, vô lực công kích, thậm chí vô lực chống đỡ, ôm Đậu Khấu thẳng tắp té xuống.

"Oa oa..." Tiếng gió ở bên tai gào thét, nàng bị hù dọa vội ôm chặt lấy hắn.

Ầm!

Rốt cục cả hai rơi xuống đất.

Lôi Đằng trong lúc nguy cấp vẫn che chở cho Đậu Khấu. Có hắn làm đệm thịt, nàng ngay cả chút xây sát cũng không có.

Sau khi xác định đã bình yên vô sự, nàng vội vàng nắm vạt áo của hắn, ngồi trên người hắn, khẩn trương vừa kéo vừa la: "Lôi Đằng! Thật xin lỗi! Ngươi có khỏe không? Lôi Đằng!"

Hắn vỗ vỗ vào cái đầu đang đau đớn không dứt, nhìn nàng không thể tin được: "Nha đầu! Nàng tại sao lại biết… " còn chưa hỏi xong, Liệt Phong lần nữa lại chạy tới.

Lôi Đằng thầm mắng một tiếng, đưa tay đem nàng đẩy ra phía sau, không muốn nàng gặp bất cứ thương tổn gì.

Nhưng Liệt Phong đã vọt tới, chiến ý trên mặt cũng hoàn toàn biến mất, mắt hắn đỏ ngầu, thần sắc lo lắng không dứt."Nàng tại sao lại chạy đến đây? Tình huống thế nào rồi? Thê tử của ta đâu?"

Sợ hai người tái khởi tranh chấp, Đậu Khấu vội vàng ngăn cản ở giữa.

"Không có chuyện gì, không có chuyện gì!" Nàng trấn an Liệt Phong, mỉm cười: "Đừng lo lắng, nàng đã sinh rồi, là nữ hài tử, mẹ con đều bình an vô sự!"

Liệt Phong thở phào nhẹ nhõm, cũng là lúc Lôi Đằng rống lên.

"Chứng cớ vô cùng xác thực rồi nhé. Ngươi còn dám phủ nhận là ngươi không bắt nữ nhân của ta nữa không?" Hắn châm chọc hỏi.

"Ta chỉ biết là nàng là đại phu, cũng không biết nàng là nữ nhân của ngươi." Liệt Phong vừa trả lời, vừa xoay người bỏ chạy, vội vã quay về bên cạnh thê tử yêu dấu.

Lôi Đằng đứng dậy muốn đuổi theo.

"Con mèo đần! Ngươi muốn đi đâu? Đừng hòng trốn ──" nhưng âm cuối còn chưa kịp thốt ra, hắn đã trừng mắt kinh ngạc.

Nàng vừa dùng một phương pháp xử lý khác cũng vô cùng hữu hiệu, ngang với chú văn. Nàng hôn hắn.

Lôi Đằng đang không ngừng tức giận liền dần dần tỉnh táo lại. Cho đến khi chiến ý trào dâng của hắn từ từ thối lui, thì đôi môi đỏ mọng mềm mại dán chặt trên môi hắn mới rời đi.

Khuôn mặt nhỏ nhắn đã đỏ ửng. Nàng vừa thẹn vừa quẫn, vẻ mặt đáng yêu như vậy đã ngoài ý muốn lấy lòng hắn.

"Tại sao không để cho ta đuổi theo?" Hắn chất vấn, hai tay đem nàng ghì chặt, xác định nàng đã bình an vô sự và quay trở lại trong lồng ngực của hắn.

"Hắn vội vàng trở về nhìn thê tử cùng nữ nhi, ngươi đi xem náo nhiệt làm gì?"

"Thê tử? Tên kia có lão bà rồi sao?" (lão bà: vợ. Để lão bà vì thấy nó ngồ ngộ)

"Phải!"

Thì ra nhược điểm của Liệt Phong chính là thê tử của hắn.

Hắn yêu thê tử, vì bảo vệ thê tử cho nên hắn mới càng ngày càng trở nên lớn mạnh, thậm chí đủ để địch nổi Long Vương.

"Thê tử của Liệt Phong khó sinh nên đã đau đớn thống khổ mấy ngày rồi. Vì cứu thê tử, Liệt Phong mới sẽ phái người làm ta hôn mê đưa đến cung điện đở đẻ cho thê tử của hắn." Nói xong, nàng lộ ra nụ cười hài lòng, giống như mới vừa làm xong một chuyện vĩ đại nhất.

"Là như vậy sao?" Lôi Đằng nhướn mày.

"Đúng vậy." Nàng đương nhiên trả lời, đột nhiên phát hiện bản thân vẫn ngồi trên người hắn: "Xin lỗi, ta quên." Nàng xấu hổ đỏ mặt, vội vã đứng dậy.

Thật ra thì hắn tuyệt không để ý, thậm chí rất hưởng thụ tư vị thân thể xinh xắn mềm mại ngồi ở trên người hắn. Trong tròng mắt đen vì hiện lên một số hình ảnh “sinh động” mà trở nên sáng quắc.

Không biết lòng hắn có tà niệm, Đậu Khấu xoay người lại, hướng về phía hắn đang nửa nằm, nửa ngồi trên mặt đất, đưa bàn tay nhỏ bé ra: "Tốt lắm, không có chuyện gì nữa thì chúng ta cùng nhau trở về đi thôi!" Nàng hoàn toàn đã quên mục đích cuối cùng của trận đại chiến là đoạt lại châu báu.

Lôi Đằng ngước lên nhìn tiểu nữ nhân trước mắt.

Cho tới bây giờ cũng chưa có người nào cố gắng giúp hắn. Hắn là Long Vương, hắn không cần sự giúp đỡ của người khác.

Nhưng giờ này, phút này, hắn lại vươn tay ra, cầm lấy bàn tay mềm mại, đón nhận sự giúp đỡ nhỏ bé của nàng.

Tay nàng rất nhỏ, rất ấm áp, ấp ủ sưởi ấm bàn tay hắn.

Nụ cười của nàng như gió xuân.

Nhìn nụ cười quen thuộc nở trên môi nàng, trong nháy mắt ấy, cảm giác như đã từng quen biết lần nữa lại hiện lên. Lôi Đằng có chút mê hoặc nhưng vẫn nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, lạc trong nụ cười dịu dàng, ôn nhu.

“A…”

Một mũi tên nhọn bỗng dưng từ trên trời bay tới, xuyên thấu qua thân thể của nàng.

Dòng máu đỏ tươi ấm nóng phun trào ra như suối, rơi lên khuôn mặt tuấn tú kinh ngạc của Lôi Đằng. Một nỗi đau đớn lớn gấp trăm, gấp nghìn lần vết thương của nàng đồng thời xộc thẳng vào cơ thể của Lôi Đằng.

Nhưng nỗi đau lớn nhất lại từ trong tim của hắn.

Hắn trơ mắt nhìn nàng trúng tên, nhìn nàng té xuống, chỉ có thể cuống quít đưa tay đỡ lấy nàng.

"Không!"

Hắn gầm lên kinh hoàng, sợ hãi, nỗi sợ như hàng nghìn, hàng vạn lưỡi đao đồng thời đâm vào cơ thể hắn.

Tim, đau đớn không dứt, như muốn vỡ tan thành muôn mảnh.

Đau!

Rất đau!

Quá đau đớn.

Trái tim này đau như vậy, cho nên ta không cần đến nó nữa.

Bỗng dưng, những lời này như tiếng vọng từ nơi xa xôi hiện lên trong đầu, Lôi Đằng ôm chặt nàng, nỗi thống khổ khiến hắn không thể hít thở, bật ho sặc sụa. Nhưng vẫn không ngăn được đau đớn, lại ho đến bật máu, lẫn trong máu là một mảnh Vẫn Thạch.

Sau đó, hắn cảm giác được tim của hắn bắt đầu khe khẽ đập trong lồng ngực, một dòng máu nóng bắt đầu lưu chuyển, chảy vào nơi trái tim nguội lạnh.

Ngay lập tức, trí nhớ về nàng như một trận đại hồng thủy ào ào chảy vào trong đầu hắn.

Nàng mỉm cười, nàng thông minh, nàng ôn nhu, nàng khả ái...

Ôm chặt nàng trong ngực, Lôi Đằng kinh hoàng điên cuồng gầm lên:

"Đậu Khấu!"
Bình Luận (0)
Comment