Long Vương

Chương 5

Bảy ngày sau.

Đêm. Ánh trăng dát bạc trên mặt biển, lung linh, huyền ảo.

Mọi người lấy cành quế làm cột buồm, buộc cỏ huân hương làm cờ, thuận theo ánh trăng chèo thuyền lên phía trước.

Rạng đông lấp ló phía chân trời, trên biển sương giăng mờ ảo, những chiếc thuyền nhỏ trôi trong sương mù, không rõ Đông, Tây, Nam, Bắc.

Mãi đến khi sương mù tan bớt, mới thấy giữa đại dương mênh mông mơ hồ hiện lên một hòn đảo lẩn khuất trong khói sóng lượn lờ. Tường thành được xây bằng những tảng đá lớn, vách tường dát lưu ly, cột khảm đồi mồi, ngói lợp bằng vỏ sò, ban công làm bằng san hô đủ màu, trong mây mù hiện lên trùng điệp, bát ngát khôn cùng.

Trên đảo vô cùng náo nhiệt.

Thuyền vừa mới cập bờ, Đậu Khấu đã hấp tấp vén váy rời khỏi thuyền đầu tiên, đặt chân lên bãi cát trắng mềm mại.

“Ngươi xem, thật là náo nhiệt a!” Nàng vui mừng kêu lên, đảo mắt nhìn toàn bộ khu chợ, trong lòng vui như nở hoa, vẫn không quên thúc giục.”Ai a, ngươi chậm quá, tay chân nhanh một chút đi!”

Lôi Đằng đúng là chậm thật, trên gương mặt tuấn tú không có chút hưng phấn nào, đối với sự náo nhiệt của Hải thị, ngay đến nửa điểm hứng thú hắn cũng không có. Rồng cục cưng đang ngồi trên vai của hắn, cái miệng nhỏ nhắn bi ba bi bô, không biết đang nói cái gì, cánh tay mập mạp nhỏ bé không ngừng vung vẩy, cảm xúc hưng phấn so với Đậu Khấu đúng là bất phân thắng bại.

“Muốn đi thì một mình ngươi đi đi.” Lôi Đằng hờ hững nói. “Ta ở chỗ này chờ ngươi.” Loại chợ này hắn đã thấy nhiều rồi.

Đậu Khấu lắc đầu liên tục. “Không được.”

“Tại sao?”

“Ngươi phải bảo vệ ta mà!” Nàng không sợ người khác làm phiền, còn chủ động đưa tay “Ta bế rồng cục cưng, hành lý giao cho ngươi.”

Nhìn thấy nàng đưa tay, rồng cục cưng cực kỳ cao hứng, vươn cánh tay mũm mĩm ra, miệng ê a ầm ĩ, chân đá loạn, cố sống cố chết hướng về phía Đậu Khấu.

“Ngoan nào, ngoan nào, tỷ tỷ dẫn ngươi đi … AAA!” Mới vừa nhận lấy rồng cục cưng, nụ cười của nàng cứng lại, cả người đổ đánh “rầm”, ngã bịch xuống bãi cát trắng.

Nặng quá!

Hai tay của nàng cũng bị chìm vào cát.

A, thiệt là, nàng nhất thời nóng vội đã quên mất sức nặng của rồng cục cưng căn bản nàng không ôm nổi.

Cũng may cát trắng mềm mại, rồng cục cưng bị nàng làm ngã cũng không bị đau, còn chủ động ngóc đầu, biểu hiện thái độ thân mật, chu cái miệng nhỏ nhắn mềm mại, tặng cho nàng một cái hôn đầy nước miếng.

“Lôi Đằng, giúp ta! Giúp ta!” Đậu Khấu vội vàng nói lớn, bởi vì áp lực từ trọng lượng của rồng cục cưng làm tay nàng càng lúc càng đau .”Ta bế nó không nổi.”

Tiếng “hừ” phiền chán vang lên, rồi sau đó bàn tay to lớn dễ dàng đem rồng cục cưng mò lên, áp lực đau đớn lập tức biến mất.

“Thật là xin lỗi.” Nàng lúng túng cười, mặc dù không có ý tốt, nhưng vẫn là nhỏ giọng nói cho hắn biết. “Hành lý cũng phiền ngươi mang nốt nha. Ta không mang được.”

Trong ngực hắn nhóm lên lửa giận, hắn rất muốn hung hăng trừng mắt nhìn nàng, hoặc là mắng cho nàng mấy câu. Nhưng đối với tiểu nữ nhân này có làm thế cũng chỉ phí sức.

Lôi Đằng nhấc con rồng cục cưng đặt lên vai. Tiểu tử này vốn kinh nghiệm phong phú, hai tay túm ngay lấy tóc hắn, cái mông nhỏ điều chỉnh vị trí tốt nhất, ngồi vững vàng trên bờ vai rộng rãi.

Tiểu nữ nhân ngồi trên bờ cát vẫn còn nói lớn.

“A a, đừng quên…” bị con mắt sắc bén của hắn đảo qua, thanh âm của nàng bỗng dưng trở nên rất nhỏ “…hành lý.”

Bàn tay to lớn nhấc đống hành lý nặng chịch lên nhẹ nhàng như cầm một chiếc lông vũ. Hắn không đỡ Đậu Khấu dậy, thậm chí cũng không thèm quay đầu nhìn nàng một cái, hoặc hỏi một tiếng là nàng ngã có đau không, có bị thương ở đâu không, đi thẳng về phía khu chợ.

“Thiệt là, cũng không chờ ta nữa.” Đậu Khấu lầm bầm mấy tiếng, rồi cũng đành phải tự mình đứng lên, phủi cát bám trên người, đi theo đằng sau.

Hải thị trong những ngày này tề tựu đủ thứ đồ trân bảo cùng đủ thứ ngôn ngữ quanh quẩn bên tai. Người mua kẻ bán tấp nập. Có người rao bán viên minh châu to như nắm tay; có người thợ săn lại giơ cao cánh tay có gắn những chiếc lông chim xanh đỏ, đằng sau là lồng thú nhốt một con chồn chín đuôi lông trắng.

Các loại hàng hóa hiếm quý bày bán đầy chợ khiến nàng hoa cả mắt.

Đi theo Vân đại phu nhiều năm, nàng tưởng bản thân đã có nhiều hiểu biết, đến hôm nay nàng mới hiểu được kiến thức của mình thực sự còn quá nông cạn.

Những loại dược liệu có nguồn gốc từ biển mà nàng đã tận mắt thấy chỉ ước chừng một phần trăm, còn từ những ghi chép của Vân đại phu, nàng chỉ nhận ra được không quá ba phần trăm tên của dược liệu.

Ngoài dược liệu ra, những thứ mà nàng có thể nhận ra được lại càng ít hơn.

Nàng nhìn đông, ngó tây một hồi lâu, cảm xúc hưng phấn mới hơi dịu đi một chút. Vì không muốn phân tán sự chú ý, nàng quyết định tập trung vào dược phẩm, những thứ trân bảo khác để cơ hội lần sau vậy.

Hết lần này tới lần khác, Lôi Đằng càng đi càng nhanh khiến nàng cũng không kịp nhìn xem hai bên bày bán cái gì.

“Ngươi chờ một chút, chớ đi nhanh như vậy.” Dọc theo con đường này, nàng phải bám chặt tà áo của hắn mới không bị “ngập” trong sóng người.

Nhưng hắn vẫn không dừng lại, đối với yêu cầu của nàng hắn hoàn toàn ngoảnh mặt làm ngơ, cùng rồng cục cưng dính lấy trên đầu tiếp tục đi về phía trước.

Thân hình cao lớn đi phăng phăng với một lực cường đại đến nỗi làm cho nàng không giữ được vạt áo của hắn nữa, bàn tay nhỏ bé trắng nõn căn bản không cách nào ngăn cản hắn rời đi.

Khi hắn đi rồi, nàng chỉ nghĩ đến lòng bàn tay trống rỗng, chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng cường tráng kia xa dần, còn rồng cục cưng “Cao cao tại thượng” vừa mút ngón tay cái vừa lo lắng, liên tiếp quay đầu lại.

“Lôi…, Lôi Đằng, chờ một chút, ta… Lôi Đằng!”

Đám đông càng lúc càng dày đặc, mới nháy mắt một cái, thân hình cao lớn kia đã biến mất không thấy đâu. Không có Lôi Đằng, Đậu Khấu mất đi mục tiêu, mà không biết kẻ khốn kiếp nào đúng vào lúc này lại dẫm phải váy của nàng.

“A, ai dẫm lên váy của ta? ! Rút chân lại đi, a —— không nên! Đây là chân của người nào?” Nàng cúi người xuống, cố gắng kéo váy ra, nhưng đám đông dồn đến mỗi lúc một đông, nàng chỉ kịp kêu lên một tiếng, đã bị ai đó đụng ngã.

Vô số chân to chân nhỏ hoặc những thứ không phải chân dẫm lên người nàng mà bước qua, đau đến nỗi nàng chỉ có thể nhắm chặt mắt, ôm đầu kêu to.

Oa, đau quá!

Đáng ghét, là ai ở dẫm lên nàng? Ô ô ô ô, cứu mạng a, cứu mạng a, nàng sắp bị dẫm bẹp rồi!

Đúng lúc Đậu Khấu nước mắt lưng tròng, bắt đầu hoài nghi mình mới tới Hải thị, ngay cả nửa đồ vật cũng còn chưa mua được phải chăng đã bị đám người này dẫm chết tại chỗ.

Mội bàn tay to lớn chợt xuất hiện, dễ dàng “mò” được nàng đem ra ngoài.

“Ôi chao!”

Đậu Khấu dấu chân đầy người, lấy tay ôm lấy ngực thở dốc, tranh thủ hít thở không khí trong lành.

Lôi Đằng nhíu đôi mày rậm, chật vật lôi nàng đến trước mặt, tròng mắt đen lạnh như băng trừng trừng nhìn thẳng vào mắt nàng."Tại sao ngươi lại ngã?" Hắn khó chịu hỏi.

Sau một hồi thở gấp, nàng mới mở mắt, tức giận trừng trừng nhìn lại ân nhân cứu mạng.

"Ai bảo ngươi đi nhanh như vậy!" Hừ, lại còn dám quát nàng? !

"Cẩn thận một chút cho ta nhờ." Lôi Đằng ánh mắt dữ tợn, tức giận cảnh cáo nàng. "Không cho phép ngươi được ngã, không cho phép ngươi để người khác đẩy ngã, càng không cho phép ngươi để người khác dẫm lên, không cho phép ngươi —— "

"Dừng lại!" Nàng chợt đưa tay che cái miệng con rồng đang lải nhải. "Không phải ta cố ý nha, có ai nguyện ý bị dẫm đau như vậy đâu?" Sau khi nói xong, nàng mới buông tay.

"Đau? Ngươi cũng biết đau à?"

Nàng hiểu lầm ý tứ của hắn, còn vỗ vỗ lồng ngực của hắn, có lòng tốt an ủi hắn. "Được rồi được rồi, ngươi không phải lo lắng cho ta, lần sau ta sẽ cẩn thận hơn."

"Lo lắng cho ngươi?" Hắn nheo tròng mắt đen lại. "Ai lo lắng cho ngươi? Ta?"

"Đúng vậy!"

Một tiếng gầm tức giận vang lên.

"Ta mới không thèm lo lắng cho nhà ngươi!" Hắn rống lên giận dữ: "Mỗi lần ngươi bị đau, ta cũng bị đau. Nếu không phải bởi vì chú văn chết tiệt kia, ngươi sống hay chết ta cũng sẽ mặc kệ nhà ngươi". Có trời mới biết, khi nàng mới vừa bị dẫm lên, hắn cảm thấy giống như bị một quả chùy khổng lồ táng mạnh vào người, đau đến nỗi muốn nôn ra máu.

"Được rồi, được rồi, thật xin lỗi ngươi!" Nàng vừa nói xin lỗi, sau đó xuất ra tuyệt chiêu, nhìn phải, nhìn trái rồi nói, cố ý phân tán sự chú ý của hắn: "A, ngươi nhìn kìa, đó là khu vực bán thuốc, ta muốn qua đó xem một chút!" Nàng nhanh chóng thoát khỏi sự kiềm chế của hắn, bỏ qua những lời giáo huấn, hướng đám đông chui vào.

Chưa đi được mấy bước, cái eo nhỏ của nàng đột nhiên bị giữ lại.

"Nha đầu!" Hắn giận dữ trừng mắt nhìn nàng, không dễ gì bị nàng đuổi đi. "Ngươi còn chưa nhận đủ giáo huấn có phải không?"

"Hả?"

"Bắt đầu từ bây giờ không cho phép ngươi rời khỏi ta nửa bước."

Không biết tại sao lúc ấy mặc dù thấy hắn rống lên hung hăng, giận dữ, nhưng sâu kín trong tim nàng vì những lời này của hắn mà thấy thật ngọt ngào.

"Được." Nàng biết điều gật đầu, đột nhiên sau đó xoay người muốn chạy.

Lôi Đằng lần nữa đem nàng kéo trở về, sắc mặt trở nên khó coi hơn.

"Ta không phải đã nói là không cho ngươi rời khỏi ta sao?" Nữ nhân này tai có bị điếc không vậy?

"Ừ, nhưng ta chỉ muốn —— "

"Ở bên cạnh ta!"

"Ta —— "

"Ngươi nghe không hiểu sao? Một bước cũng không được rời khỏi ta."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đậu Khấu hơi đỏ lên.

"Được rồi nha, ta sẽ ở bên cạnh ngươi, một bước cũng không rời đi." Nàng cắn môi, nhẫn nhịn không cười, hai mắt sáng như sao sa. Nàng đưa tay chỉ về phía trước cách đó không xa. "Ta qua đằng kia xem một chút, ngươi hãy đi theo ta!"

Sắc mặt Lôi Đằng xanh mét, dường như nàng không có khả năng hiểu được lời hắn nói. Hắn ngửa mặt lên trời gầm lên một tiếng lớn, sau đó mới hùng hổ tiến lên giữa biển người, chủ động vì nàng mà mở một con đường.

Trong chợ, người chen kẻ lấn chật chội, sắc đẹp của Đậu Khấu tự nhiên cũng khiến kẻ khác phải thèm thuồng. Nhưng bạn đồng hành bên cạnh nàng lại lừng lững như một trái núi, chỉ cần một ánh mắt lạnh lùng của hắn là có thể hù dọa người ta phải tiêu tan hết tà niệm.

Dưới sự “bảo kê” của Lôi Đằng, nàng thật vất vả mới chen chân được đến nơi bày bán dược phẩm.

Hàng thuốc bày biện vô cùng chỉnh tề và sạch sẽ, Đậu Khấu đưa mắt, lần lượt lướt qua các loại thuốc men.

Cây thược dược giúp giảm đau, sáng mắt, chi ngọc có thể điều trị chứng đau tim, nếu ăn được quả của nó có thể khiến người người yêu thích (chỗ này không hiểu). Phường thuốc này bày bán nhiều dược liệu quý hiếm, mà phương pháp chế thuốc cũng thượng thừa, có thể sánh ngang với Vân gia phường.

Giữa đủ loại dược phẩm rực rỡ muôn màu, nàng đã sớm nhìn ra một mục tiêu.

Kệ hàng phía trên có bày năm gốc cây xanh đậm, vừa giống như một loại hoa lại vừa giống như một loại cỏ. Đó là vị trí bắt mắt nhất của gian hàng, cho thấy chủ nhân của chúng đối với năm gốc cây kia coi trọng đến cỡ nào.

"Chủ hiệu, có thể lấy cây Thạch cừ kia xuống cho ta xem một chút được không?"

Lão nhân vốn ngồi một bên, ngay cả khách quen tới cửa hàng cũng không có chút phản ứng, đột nhiên giương cặp mi trắng nhìn Đậu Khấu một cái, vẻ mặt có chút kinh ngạc.

"Cô nương tuy ít tuổi nhưng kiến thức cũng không phải là nhỏ."

Nghe thấy có người tán dương, Đậu Khấu cười thật vui vẻ ."Quá khen! Quá khen!"

Nàng từng nghe Vân đại phu nói ở phương Tây có con sông dài tám trăm dặm, mà trên mặt nước có một loại thực vật màu xanh đậm tên gọi là Thạch cừ, thân cỏ, ngàn năm mới nở hoa một lần, cực kỳ quý hiếm, chỉ có thể vô tình gặp được chứ không thể cầu được loại dược liệu này.

Lão nhân cười nhỏ nhẹ, cũng không nhúc nhích."Nếu cô nương biết đây là Thạch cừ, thì càng phải biết vật này giá cao khó mà mua được, sao có thể tùy tiện đưa cho người khác xem?"

"Ta chỉ xem thôi, lão phụ đồng ý đi?" Nàng không hết hy vọng, cố ý nài nỉ chủ hiệu.

"Cái đó còn phải xem duyên phận." Lão nhân mỉm cười chống đỡ, chính là không chịu lấy Thạch cừ xuống.

Đậu Khấu vô kế khả thi, chỉ có thể đưa cặp mắt ước mong nhìn Thạch cừ trên kệ hàng. Không thể làm gì, nàng nghiêng đầu nhìn Lôi Đằng một cái, thấy bộ dáng nhàm chán của hắn, không nhịn được lấy khuỷu tay huých vào lồng ngực của hắn.

"Này!"

Hắn liếc xéo nàng. "Làm cái gì thế?"

"Ngươi cũng nói gì đi!"

"Nói gì?"

"Giúp ta thuyết phục ông ấy." Nàng yêu cầu, còn rảnh tay vỗ vỗ bờ vai của hắn, như thể tin tưởng ủy thác trách nhiệm nặng nề cho hắn, nôn nóng nói cho hắn biết: "Nét mặt của ngươi hung dữ như vậy, người nào gặp ngươi cũng sợ, chỉ cần ngươi tới mở miệng nhất định sẽ thành công."

Lôi Đằng nói không ra lời.

Hắn hít sâu một hơi, ngửa đầu nhìn trời xanh, lần đầu tiên cảm nhận được cái gì gọi là khóc không ra nước mắt.

Nhớ ngày đó, hắn huyết chiến khắp nơi, vạn yêu sùng bái, chỉ cần dậm chân một cái, nhân gian sẽ không ngừng rung động. Mà bây giờ, hắn chẳng những phải dẫn theo một đứa con nít, xách lấy một đống hành lý, đi cùng một nữ nhân, đứng một bên đợi nàng lựa chọn hàng hóa, mà nữ nhân này lại còn được voi đòi tiên, yêu cầu hắn đi uy hiếp một người bán hàng rong!

Được rồi, hắn nguyện ý thừa nhận, thật sự hắn đã làm không ít chuyện xấu!

Nhưng đối với một con rồng —— hơn nữa còn là Long Vương mà nói, loại trừng phạt này không phải cũng quá tàn nhẫn sao?

"Này, đừng nhìn trời mãi thế, chỉ cần ngươi nói vài câu thôi mà!" Tiểu nữ nhân trong tay vẫn còn đang thì thầm.

Hắn nhắm thật chặt hai mắt lại, cố gắng trấn tĩnh lại.

Thanh âm réo rắt không ngừng bên tai.

"Rốt cuộc ngươi đang nhìn cái gì?" Nàng cũng ngẩng đầu lên, hướng lên bầu trời rộng lớn tìm kiếm. Bỗng dưng, nàng kêu lên kinh hãi."Kia là cái gì?"

Không ít người trong đám đông cũng phát hiện ra động tĩnh phía chân trời, rối rít kêu lên kinh ngạc. Tất cả mọi người tại Hải thị đều ngóng dài cổ cố gắng để nhìn được cảnh tượng phía trước.

Nơi bầu trời và mặt biển giao nhau, mây đen ùn ùn kéo tới, trong nháy mắt hóa thành bảy con ngựa đen.

Chúng lướt sóng mà đến, trong đó trên lưng một con ngựa có một hồng y nam nhân mang vết thương lớn trên người. Đàn ngựa phi tới rất nhanh, cho dù tới gần bờ cũng không hề giảm tốc độ. Khi đến bãi cát, trong nháy mắt tất cả đều vỡ vụn, hóa thành bọt sóng biến mất, trên bờ cát chỉ còn lại một người đàn ông nằm bất động.

Cho đến lúc này, mọi người mới nhìn rõ nam nhân kia không phải mặc trang phục màu hồng.

Mà cả người hắn toàn là máu tươi!

Vô số vết thương trải rộng trên thân thể nam nhân, ngay cả áo giáp vàng trên người hắn cũng vỡ vụn từ lâu, không hề có tác dụng bảo vệ nữa.

Những người nhiệt tâm thì rối rít chạy tới, còn lại thì bàn tán xôn xao.

"Xảy ra chuyện gì?"

"Người này là ai?"

"Nhìn dáng dấp giống như từ chiến trường chạy về."

"Bị thương không nhẹ đâu!"

Có người ôm lấy nam nhân kia, hai tay lập tức dính đầy máu tươi. Nam nhân đau đớn rên rỉ, hai hốc mắt đầy máu không cách nào mở ra được.

"Ngươi có sao không? Ngươi là ai? Ai khiến ngươi bị thương nặng như vậy?" Mắt thấy nam nhân chỉ còn chút hơi thở mỏng manh, những người chạy đến cứu hỏi, cố gắng làm cho đối phương tỉnh táo lại. "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

Nam nhân khẽ động đậy hai mắt, máu tươi giống như nước mắt chảy xuống.

"Kiêu cốt tới."

(Kiêu cốt: một loài chim hung ác. Hic, ta chẳng biết nó là cái thể loại chim gì, từ điển nó bảo thế)

Nói xong, hắn liền ngất xỉu.

Kiêu cốt!

Nghe được cái tên này, trong nháy mắt mọi người đều xôn xao sợ hãi. Tiếng bàn tán, tiếng kinh hô vang lên không ngớt.

Cho dù cách đó khá xa, Đậu Khấu cũng có thể nhìn thấy trên nét mặt mỗi người đều hiện lên vẻ sợ hãi.

Một người tiến lên phía trước, cẩn thận quan sát, chợt nhận ra nam nhân toàn thân đầy máu là ai, sắc mặt hắn trắng bệch, hoảng sợ kêu lên:

"Hắn là đảo chủ đảo Đào Hoa!"

Thêm một người nữa chạy tới, mắt thấy hơi thở của nam nhân càng lúc càng yếu, cuối cùng ngay cả sự phập phồng ở ngực hắn cũng lặng lẽ dừng lại. "Hỏng rồi, hắn tắt thở rồi!"

Ai nấy đều thấy được nam nhân bị thương quá nặng, có thể đến được Hải thị đã là một kỳ tích.

"Chết rồi sao?"

"Đào Hoa đảo chủ là một chiến tướng mà!"

"Đúng vậy, ngay cả hắn cũng bị giết chết, thế này thì……!"

"Sao có thể như vậy?"

"Kiêu cốt sắp tới, chúng ta chạy mau đi!"

Lời này vừa nói ra, mọi người giống như đột nhiên tỉnh ngộ, lập tức bấn loạn lên. Hải thị vốn náo nhiệt, lúc này trở nên hỗn loạn. Người ngựa lộn xộn, tiếng kêu váng trời, tất cả mọi người phía sau tiếp phía trước, thu thu, dọn dọn, chạy chạy, trốn trốn.

Ngay cả lão bản bán thuốc lúc này cũng thay đổi sắc mặt, lông mi trắng và bộ râu bạc trắng vì sợ quá mà dựng đứng cả lên, sắc mặt trắng bệch, vội vàng thu dọn, chân tay nhanh nhẹn, quả thực giống như một tiểu tử trẻ tuổi.

Mắt thấy Thạch cừ trân quý cũng bị chủ hiệu thu vào, Đậu Khấu bắt đầu nóng lòng, vội vàng kêu lên: "Chủ hiệu, ngài đừng vội, ta còn muốn mua hàng mà!"

Chủ hiệu không buồn ngẩng đầu, đảo mắt một cái đã thu dọn xong quá nửa gian hàng.

"Lúc này còn mua cái gì nữa, có bán hay không thì kiêu cốt cũng sắp tới rồi, chạy quan trọng hơn!" Kiếm tiền dĩ nhiên là rất tốt, nhưng bảo vệ tính mạng mới là chuyện gấp gáp và quan trọng đệ nhất trong thiên hạ.

Đậu Khấu mở trừng hai mắt, tò mò hỏi: "Kiêu cốt là cái gì?"

Chủ hiệu chợt ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn nàng: "Ngươi không biết?" Lão bản hỏi ngược lại.

"Không biết nên mới thỉnh giáo ngài a!"

Mọi người ai nấy bận bịu chạy trối chết, nghe thấy hai người nói chuyện, đều lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên, song chân vẫn không dừng lại, tất cả đều chạy về hướng bờ biển.

Chủ hiệu bị nàng cuốn lấy hỏi han, vừa cố thu dọn nhanh hơn, vừa không nhịn được trả lời.

"Kiêu cốt là đại yêu quái!"

Những người khác dù bận chạy trối chết song vẫn rối rít hỗ trợ chủ hiệu bổ sung thông tin cho tiểu nữ nhân kiến thức quá thiển cận, không biết sống chết là nàng.

"Hắn có long trảo luyện thành đao, sắc bén đến nỗi có thể chém mọi thứ như chém nước."

"Hắn há miệng có thể phun ra lửa cao đến mấy trượng!"

"Da trên người hắn dày đến nỗi không đao kiếm nào có thể xuyên thủng."

"Hắn không những ăn thịt người mà ngay cả yêu quái hắn cũng ăn!"

"Hơn nữa, hắn thích nhất là ăn tim gan còn nóng hổi."

"Không sai, không sai, trước đó vài ngày, kiêu cốt mới gây chuyện ở Nam Hải, có những hòn đảo đảo hắn chỉ chém có một nhát đao đã chết hết sạch."

Chủ hiệu còn khuyên nàng.

"Tiểu cô nương, ngươi xem, ngay cả Đào Hoa đảo chủ cũng phải bỏ mạng, nói gì đến người khác —— "

"Lão già kia, ngươi còn đang nói lảm nhảm cái gì? Mau lên, mau lên, thuyền sắp chạy đến nơi rồi!" Một lão bà to béo, tóc trắng xóa, lưng đeo, vai khiêng, tay cầm lấy mấy túi đồ lớn, xông lại túm lấy chủ hiệu gầy yếu, sức mạnh lớn vô cùng, khiêng tất cả hàng hóa, dùng tốc độ cực nhanh, hướng bờ biển chạy tới, nhảy mạnh một cái đã dễ dàng nhảy lên thuyền.

Trong nháy mắt, đám đông ở Hải thị, mười phần thì đã chạy mất tám, chín phần.

Tất cả các gian hàng trong chợ đảo mắt đã thấy sạch bách. Trên bờ biển, lần lượt các con thuyền cũng nhanh chóng giương buồm, bọn họ ở trên thuyền gọi nhau í ới, giống như chuẩn bị chạy trối chết vậy.

Người xách theo lồng tre, người khiêng lấy hòm xiểng leo lên thuyền. Có người mải chạy, ngay cả hàng hóa cũng không cột chắc, một trong số những thương phẩm có giá trị liên thành ấy lăn ra ngoài, người đó ngay cả nhặt cũng không buồn nhặt, chỉ một lòng muốn nhanh chóng lên thuyền.

Cảnh tượng hỗn loạn này khiến Đậu Khấu cũng hoảng sợ, nàng cầm tay Lôi Đằng kéo hắn chạy lên thuyền, nhưng xoay đầu nhìn lại một cái, không ngờ phát hiện ra hắn chẳng những vẫn trấn định như thường, thậm chí trong tay còn cầm một quả đào mọng nước, chậm rãi ăn.

"Ngươi lấy đâu ra quả đào này?" Nàng lấy làm kinh hãi, khẩn trương hỏi: "Không phải lại là tiện tay cầm đấy chứ? Ngươi đã trả tiền chưa?" Quả đào tỏa hương thơm nức mũi rất đáng nghi.

Hắn thoát khỏi phong ấn chưa lâu, khi mới tiếp xúc với cuộc sống trong Đại Thành, thấy cái gì là lấy ăn cái đó mà không trả tiền, khiến nàng phải chạy đôn chạy đáo khắp nơi vừa xin lỗi vừa trả tiền thay cho hắn.

Nhìn thấy bộ dạng ngạc nhiên của tiểu nữ nhân bên cạnh, Lôi Đằng nhướn mày, chỉ chỉ gian hàng cách đó không xa đã sớm không còn một bóng người.

"Đã chạy hết rồi, còn trả tiền gì nữa?"

Chạy?

Đậu Khấu cuống quít quay đầu nhìn lại, quả thật nhìn thấy gian hàng đó ban đầu còn chất đầy trái cây quý hiếm giờ đã bị thu dọn sạch sẽ, trên quầy hàng vẫn còn sót lại mấy trái cây hương thơm ngào ngạt xông vào mũi.

Nàng sửng sốt hồi lâu, rồi mới từ từ quay đầu lại nhìn về phía nam nhân cao lớn.

Lôi Đằng vẫn như lúc trước, đang bận bịu gặm quả đào, ngay cả rồng cục cưng ngồi ở trên vai hắn cũng khoe mấy cái răng cửa mới mọc vui vẻ gặm một quả đào nhỏ. Một lớn một nhỏ, ăn đến là ngon miệng, âm thanh nhai rau ráu vang lên, hoàn toàn không thèm đếm xỉa đến ai.

Oa, những những người kia nói vũ khí của kiêu cốt chính là long trảo sắc như đao kiếm nha?

Nàng nhìn chòng chọc vào tay Lôi Đằng.

Kiêu cốt dù có lợi hại thế nào, hoặc long trảo của hắn có sắc đến đâu đi chăng nữa. Nhưng lúc này đứng ở trước mắt nàng chẳng những là một con rồng hàng thật giá thật, hơn nữa lại còn là Long Vương nữa chứ!

Tròng mắt đen láy toát lên sự chờ đợi.

Nhưng nàng còn chưa kịp mở miệng, thì Lôi Đằng đã cướp lời nói trước: "Ngươi cái gì cũng đừng có nghĩ tới."

"Hả? Nghĩ cái gì?" Nàng bắt đầu giả bộ ngây thơ.

"Hừ hừ." Hắn cười lạnh hai tiếng."Tốt nhất là không nghĩ gì." Hắn đã sớm nhìn thấu bên trong cái đầu nhỏ của nàng chứa cái gì rồi.

Đậu Khấu nhìn chòng chọc Lôi Đằng, miễn cưỡng ngậm cái miệng nhỏ nhắn lại, nhưng chỉ trong nháy mắt nàng lại không nhịn được, bật thốt lên hỏi hắn: "Ngươi đánh không lại kiêu cốt phải không?"

Mắt hắn nhíu lại.

Không đợi Lôi Đằng trả lời, Đậu Khấu đã thở dài một hơi, nói với một bộ dáng rất thông cảm: "Ôi chao, dù sao thì kiêu cốt cũng lợi hại như vậy, ngươi đừng mạo hiểm thì tốt hơn."

"Sao?"

"Ừ thì ta cũng không muốn ngươi bị thương!" Nàng nhìn hắn chăm chú, không những thể hiện sự hết sức cảm thông, thậm chí còn rất đồng tình. "Ta cũng biết người giỏi còn có người giỏi hơn, ngoài vòm trời này còn có vòm trời khác, ngoài yêu quái này còn có yêu quái khác mạnh hơn."

Thanh âm gặm đào chợt dừng lại, Lôi Đằng chỉ cảm thấy một luồng khí nóng bốc lên đỉnh đầu.

Nữ nhân này lại dám xem thường hắn!

Đậu Khấu vẫn tiếp tục nói, thái độ vô cùng thành khẩn, còn giơ ngón cái cùng ngón trỏ để làm một ví dụ nhỏ so sánh về sự chênh lệch. "Thật sự thì ta một chút, một chút xíu cũng sẽ không cảm thấy chuyện ngươi không đánh nổi kiêu cốt là mất mặt." Nàng bổ sung thêm: "Ngẫm lại xem, ngươi cũng vừa mới thoát khỏi sự giam cầm năm trăm năm, nếu bây giờ ngươi lại bị thua, không phải là rất bi thảm sao?"

Bụp!

Quả đào đã bị Lôi Đằng một tay bóp nát.

Hắn sớm đã biết tiểu nữ nhân này sẽ không dễ dàng buông tha cho hắn như vậy mà. Nhưng nàng dùng chiêu bài lấy lui làm tiến vẫn rất có hiệu quả, mới nói mấy câu đã làm cho hắn tức giận đến gân xanh trên trán cũng nổi lên.

Mắt thấy phép khích tướng hữu hiệu, Đậu Khấu trong lòng mừng thầm, nhưng vẫn là không dám thả lỏng, thu lại vẻ mặt đồng tình mà chuyển sang mong đợi.

"Hoặc là nói..." Nàng trưng ra vẻ mặt tôn kính nhất, chăm chú nhìn gương mặt tuấn tú của Lôi Đằng."Thật ra, đối với Long Vương tôn quý mà nói, muốn giải quyết cái loại yêu quái lấy long trảo làm đao, có mỗi cái sừng nhỏ mà lại ra vẻ long uy này, căn bản là dễ như trở bàn tay?" (long uy = uy của con rồng)

Còn chưa kịp nghe câu trả lời của Lôi Đằng, phía chân trời đột nhiên truyền đến tiếng rít sắc nhọn, vượt qua vạn dặm sóng xanh cuồn cuộn mà đến.

Trên ngọn sóng lớn xuất hiện một đại yêu quái ba đầu chín đuôi, tựa như hổ, như sói, tay cầm thanh đại đao đẫm máu, ngồi trên mây đen mà đến, thân thể khổng lồ che đậy nửa bầu trời.

Bầu trời quang đãng bỗng chốc đều bị mây đen che phủ, trời đất trở nên tối đen. Trên biển sóng xô dữ dội, tất cả thuyền bè đều bị sóng lớn cuốn lên cao, người trên thuyền sợ hãi la thét chói tai.

Những người chưa kịp lên thuyền rối rít chạy quay trở lại.

"Kiêu cốt tới!"

"Là kiêu cốt —— kiêu cốt tới —— "

"Cứu mạng! Cứu mạng a!"

Đậu Khấu cũng bị làm cho sợ hãi.

Trời ạ, nàng nói sai rồi! Đây, đây, đây, đây, đây, đây, đây đâu phải là cái gì mà sừng nhỏ?

Đại yêu đáng sợ kia há mồm phun ra một ngọn lửa lớn. Trong ánh lửa màu xanh da trời pha lẫn xanh lá cây mang theo những tảng đá lớn bị thiêu đỏ rực. Chúng rơi xuống biển, đập thuyền bè vỡ nát. Có những chiếc bị lửa thiêu trúng, lập tức cháy rừng rực rồi chìm nghỉm.

"Rốt cuộc kia là cái gì?" Nàng sợ đến nỗi khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên trắng bệch, chỉ cảm thấy tình cảnh trước mắt không khác gì địa ngục trần gian.

Thanh âm trầm thấp, bình tĩnh mà lãnh đạm.

"Kiêu cốt." Hắn trả lời, yên lặng nhìn đại yêu trên bầu trời đang tàn sát bừa bãi.

Một tảng đá đỏ rực hướng về phía chợ bay tới, mang theo Liệt Diễm (Liệt Diễm: ngọn lửa lớn) cuốn tới, ngay cả không khí cũng bị đốt nóng. Đậu Khấu chỉ cảm thấy da mình giống như đang bị quay chín, thậm chí còn nghe thấy tóc trên đầu phát ra âm thanh vì quá nóng.

Nàng nắm lấy tay Lôi Đằng, xoay người muốn bỏ chạy.

"Chạy mau, chạy mau! Đá lửa tới rồi!"

Nhưng hai chân của hắn như mọc rễ, bất luận nàng dùng sức thế nào cũng không kéo hắn nhúc nhích được. Khuôn mặt xinh đẹp của Đậu Khấu biến sắc, mắt thấy đá lửa sắp bay đến nơi, nàng chỉ có thể theo bản năng chui ra sau lưng hắn.

Đá lửa bay đến gần khiến mọi thứ dường như bị nướng cháy. Nhưng Lôi Đằng chỉ giơ tay lên phất nhẹ, đầu ngón tay của hắn thậm chí còn không có đụng vào tảng đá ——

Ầm!

Một lực khổng lồ đánh đá lửa bay lên trời. Khi tảng đá rơi xuống, ở phía chân trời xuất hiện ánh lửa đỏ rực, sau đó chìm xuống biển, nhiệt độ nóng đến nỗi khiến nước biển bốc hơi trắng xoá.

Đậu Khấu nhặt được cái mạng nhỏ về, còn chưa kịp khen ngợi yêu lực cao cường của hắn, đã nhìn thấy đá lửa lại từ trên trời giáng xuống. Lần này, đá lửa bay tới cuối đường cái, mọi người vừa quay lại không kịp chạy trốn nữa, hoảng hốt la thét chói tai.

Sợ quá hóa hoảng loạn, trong đám người phía trước, không biết là ai ngã trước, tiếp theo là người thứ hai, thứ ba cũng lần lượt ngã xuống.

Kẻ bị ngã xuống sẽ bị những người đang chạy trối chết giẫm đạp lên, bò cũng không bò dậy nổi. Trên mặt đất có một cô bé bị một vật gì đó xô ngã, đau quá òa khóc lớn, khuôn mặt nước mắt đầm đìa.

"Cẩn thận!" Nàng kêu lên.

Lôi Đằng cũng hít một hơi thật sâu.

Hắn vốn cho rằng trong trời đất này chẳng có gì còn có thể làm cho hắn sợ hãi nữa. Nhưng tại thời điểm Đậu Khấu nhào về phía đá lửa đang bay tới, trái tim cứng rắn của hắn bị chấn động đến nỗi thắt lại. Một cảm xúc xa lạ giống như có một lưỡi dao đâm thẳng vào lồng ngực hắn.

Đáng chết, nhất định là vì chú văn!

Nhất định là vì chú văn, hắn mới có thể lo lắng như vậy cho nàng.

Lôi Đằng phất tay lần nữa, đánh bay đá lửa ra ngoài. Sau đó, hắn tức giận đi tới, giơ một tay xách Đậu Khấu bụi bám đầy người lên.

"Nữ nhân, ngươi điên rồi sao?" Hắn giận dữ nói lớn.

"Nhưng nếu không thì bé gái kia sẽ bị đá lửa đánh trúng mất!" Nàng bị ngã bụi bẩn bám đầy, nhưng vẫn còn nhớ tới cô bé, đưa mắt nhìn quanh. "A, người phụ nữ kia hình như là mẹ của nó." Thật tốt quá!

Khuôn mặt Lôi Đằng dữ tợn, dùng sức lay nàng.

"Ngươi có bao nhiêu khả năng? Nhiều người như vậy, chẳng lẽ ngươi muốn đi cứu hết tất cả sao?" Hắn không hiểu nổi cái này nữ nhân chết tiệt này, tại sao lại vì tính mạng của người khác mà đến tính mạng của mình cũng không màng tới?

"Vậy thì ngươi giúp ta đi!" Mắt thấy kiêu cốt càng lúc càng đến gần, Đậu Khấu lòng như lửa đốt, mắt cũng bắt đầu rơm rớm, giữa biển người hỗn loạn, nàng nắm chặt vạt áo của hắn khẩn cầu."Ngươi không cần đi đánh nhau với yêu quái kia, chỉ cần giúp ta cứu người có được không?"

Một giọt nước mắt chảy dài trên gương mặt của nàng, rồi sau đó rơi lên tay Lôi Đằng.

Cảm xúc xa lạ chui vào trong ngực hắn, mầm mống ham muốn giống như một con sâu đang ngọ nguậy, đang đâm chồi, bắt rễ trong đầu hắn, vĩnh viễn không cách nào nhổ ra được.

Hắn nhìn chằm chằm tiểu nữ nhân nước mắt lưng tròng trong tay. Dĩ nhiên, hắn có thể mặc kệ sự sống chết của những người này, mang Đậu Khấu rời đi, nhưng hắn biết sau này chẳng những nàng sẽ trách cứ hắn, hơn nữa còn tự trách mình.

Tiểu nữ nhân mảnh mai lần nữa mở miệng, ngay cả âm thanh cũng run rẩy theo.

"Lôi Đằng" nàng khẩn cầu, nước mắt giống như những hạt trân châu không ngừng rơi xuống."Ta cầu xin ngươi..."

Hắn cắn chặt răng, một hồi lâu sau mới hỏi: "Ta được lợi gì?"

"Được lợi gì ư?" Nàng sửng sốt.

"Đúng." Tròng mắt đen của hắn nhìn thẳng vào mắt nàng: "Muốn ta cứu người cũng không phải là không thể được. Nhưng ngươi phải đáp ứng điều kiện của ta."

Nàng ngừng khóc, vội vã hỏi."Điều kiện gì?"

Chỉ cần hắn nguyện ý xuất thủ, nàng cái gì cũng nguyện ý đáp ứng.

Tròng mắt đen sáng hơn, nóng rực tựa như thiêu, như đốt.

Hắn từng chữ, từng chữ nói: "Ta - muốn - ngươi!"

"Ta?" Đậu Khấu ngẩn ngơ.

"Không sai." Lôi Đằng gật đầu, tròng mắt đen phát sáng, lướt theo từng đường cong tuyệt đẹp trên cơ thể nàng, khóe miệng cong lên vạn phần tà ác."Chỉ cần ta thắng, ngươi hãy lên giường cùng ta."

"Lên... lên... lên giường?" Nàng ngơ ngác nhắc lại lời hắn nói.

"Làm bất cứ chuyện gì ta muốn." Hắn bổ sung thêm, còn cúi xuống sát mặt nàng.

Bên trong tròng mắt đen kia chỉ thấy dục vọng thiêu đốt nhảy múa cùng quyết tâm không lay chuyển.

Bản năng phái nữ khiến tim nàng đập loạn, chẳng những kinh hoảng, hơn nữa lại e lệ, thậm chí muốn mau mau trốn thoát khỏi nam nhân này. Chẳng qua là nàng vừa mới nghĩ tới chạy trốn, thì cánh tay rắn chắc của hắn đã nắm lấy hông nàng kéo vào trong ngực hắn.

"Ta..." Đậu Khấu không ngừng giãy dụa trong lòng hắn.

Tiếng la hét chói tai, tiếng kêu cứu tràn ngập trong tai nàng. Nhưng điều kiện hắn đưa ra khiến nàng chần chờ không dứt.

"Thế nào?" Thanh âm trầm thấp ép hỏi.

Nàng cắn chặt môi.

"Ngươi không nhất thiết phải đáp ứng điều kiện của ta." Hắn tựa vào bên tai nàng, vừa trì hoãn, vừa nói."Những người này đều không quen, không biết với ngươi, đâu đáng giá khiến ngươi phải dùng thân thể để trao đổi?"

Bốn phía như chiến trường, kiêu cốt đã xách theo đại đao, ầm ầm bước lên Hải thị, nhấc chân một chút đã giẫm bẹp ngôi nhà đầu tiên. Nàng trơ mắt nhìn mọi người kêu rên thống khổ, giãy dụa trong bàn tay khổng lồ của yêu ma, kéo hơi thở tàn, máu chảy thành sông...

Không còn thời gian suy nghĩ.

"Ta đáp ứng ngươi!" Nàng bật thốt lên.

Tròng mắt đen khẽ chớp. "Thật chứ?"

Đậu Khấu dùng sức gật đầu.

"Tuyệt không hối hận?"

"Tuyệt không!"

Đồng tử Lôi Đằng rạng ngời, nhe răng cười.

"Tốt!"

Thân hình cao lớn dời đi, đối mặt với kiêu cốt hung tàn đang tắm máu Hải thị. Mặc dù vóc dáng hai người cách xa nhau vạn dặm, nhưng ở hắn vẫn toát lên vẻ kiêu hùng.

Hắn, Long Vương, đối mặt với đại yêu ——còn có rồng cục cưng trên vai.

"A, chờ một chút!" Đậu Khấu sợ hãi vội vàng lên tiếng.

Lời nói chưa dứt, Lôi Đằng đã vung hai tay áo lên, bay về phía mục tiêu khổng lồ.

"Lôi Đằng!" Mặc dù không biết trên đám mây hắn có nghe hay nhìn thấy nàng không, nàng vẫn vội vàng giật giọng thét lên.

Chẳng lẽ nhìn hắn thì có vẻ bình tĩnh, thật ra thì đã sớm đã choáng váng vì hoảng sợ hay sao?

Đậu Khấu cực kỳ lo lắng, đưa mắt nhìn chòng chọc đám mây.

Nào có ai trong lúc đánh giặc còn mang theo một đứa trẻ? Nếu có vạn nhất, liên lụy rồng cục cưng bị thương, nàng biết ăn nói thế nào với cha mẹ của nó?

Khi nàng định tiếp tục gọi, thì Lôi Đằng mang theo rồng cục cưng trên vai đã giơ cánh tay phải lên, lập tức một thanh Kim Đao xuất hiện, hướng kiêu cốt chém tới.

(Kim Đao = đao vàng)

Kim Đao phát ra một đạo kim quang hình vòng cung, tốc độ cực nhanh, xé toạch bầu trời cùng mặt biển, thẳng tắp chém về phía yêu ma khổng lồ.

Kiêu cốt phát ra tiếng rống to, trong thanh âm tràn đầy nỗi kinh hoảng cùng tức giận. Hắn hoảng hốt giơ long đao ngăn cản nhưng đã không còn kịp nữa!

Đạo kim quang hiện lên trên bầu trời xanh, nhanh chóng bổ xuống ba cái đầu của kiêu cốt. Ba cái đầu khổng lồ rơi xuống, lộ ra vết chém phẳng lỳ, máu tươi phun cao cả trượng.

Thân thể khổng lồ bị mất đầu, cước bộ lay động không yên, đi được vài bước rồi mới ngã xuống đất tạo thành một tiếng nổ lớn.

Một đao.

Chỉ một đao!

Đậu Khấu quả thực không dám tin vào hai mắt của mình.

Tất cả mọi người đều yên lặng, giương mắt nhìn chằm chằm lên bầu trời. Bất luận là trên mặt biển, hay trong chợ, cũng không nghe được bất kỳ một âm thanh nào. Mọi người tìm được đường sống từ trong chỗ chết vẫn còn hoảng sợ đến nỗi không kịp phản ứng.

Lôi Đằng đứng ở trên đám mây, thong dong thu hồi Kim Đao, giữa muôn vàn sự chú ý ở bên dưới, nhanh nhẹn nhảy xuống đất, đi tới trước mặt Đậu Khấu.

Hắn vươn tay ra đem nàng ôm chặt vào trong lòng, cúi đầu cười tà mị.

"Bây giờ, đến lượt ngươi thực hiện lời hứa."
Bình Luận (0)
Comment