Long Vương Truyền Thuyết (Đấu La Đại Lục 3)

Chương 153

Biên soạn: Đức Uy

Bản convert lấy từ truyencv.com

---------------------------------------------- 

Dường như Vương Kim Tỳ tự nói với lòng mình, ở đây, trước sau hắn đều bị Đường Vũ Lân ảnh hưởng, nếu như có thể cùng Đường Vũ Lân đồng tu, sự ảnh hưởng này sẽ càng trực tiếp hơn. Nhưng hai ngày nay sau khi không đồng thời tu luyện, Vương Kim Tỳ mới phát hiện ra mình đã bị Đường Vũ Lân ảnh hưởng sâu đến mức nào, cảm giác đêm không thể chợp mắt, thậm chí không cách nào tập trung minh tưởng khiến nội tâm hắn thống khổ.

Trải qua mấy ngày nay cẩn thận suy nghĩ, Vương Kim Tỳ mới ý thức được, nếu như tiếp tục cùng Đường Vũ Lân tu luyện, e rằng chính mình sau này sẽ không thể rời bỏ hắn, thậm chí sẽ bất tri bất giác trở nên lệ thuộc vào hắn.

Bất kể là loại hình Võ Hồn gì, nếu huyết thống cùng võ hồn dung hợp lại cùng nhau, hồn lực sẽ càng mạnh, khí tức huyết thống sẽ càng cường đại. Hiện tại hồn lực của hắn còn cao hơn Vũ Lân một cấp độ mà đã chịu ảnh hưởng khổng lồ đến vậy, nếu như tương lai cấp độ hồn lực của Đường Vũ Lân đuổi kịp hắn, thì sẽ như thế nào? Chỉ sợ cũng không chỉ đơn giản ảnh hưởng như vậy! Hắn tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng điểm này vẫn suy nghĩ rất thấu đáo, hơn nữa còn quan hệ tới Trương Dương Tử, vì lẽ đó hắn mới đưa ra quyết định như vậy. Quyết định này tuy gian nan, tuy thống khổ, nhưng không còn cách nào khác.

"Kim Tỳ!" Trương Dương Tử bỗng nhiên đứng lên, giang hai cánh tay ôm chặt lấy Vương Kim Tỳ, kềm nén không được tâm tình của chính mình, nước mắt tràn ra ướt đẫm.

Mấy ngày nay, hắn làm sao thoát khỏi được sự giày vò đây? Mất đi Võ Hồn Dung Hợp Kỹ đồng nghĩa hắn sẽ trở thành một tên Hồn Sư phổ thông, mức độ tu luyện tương lại cũng sẽ chẳng đi tới đâu, sự coi trọng của người khác với hắn cũng không còn. Vị trí trong gia tộc cũng sẽ càng lung lay, vì thực lực mới là nhân tố quyết định địa vị trong gia tộc.

Mà vào giờ phút này, lời nói kiên định của Vương Kim Tỳ rốt cục khiến trong lòng hắn hết thảy mọi lo lắng đều hóa thành hư không, tình bạn chiến thắng tất cả, trong lòng hắn hiện tại chỉ tràn ngập sự cảm động

Vũ Trường Không vẫn như trước, mặt không hề cảm xúc, nhưng Tạ Giải để ý, sâu xa trong đáy mắt hắn lóe lên một vệt âm u.

"Được rồi, các ngươi nếu đã quyết định, những chuyện khác liền không cần lo lắng, ta sẽ nói với học viện, cũng xin mời gia tộc của các ngươi xử lý tốt chuyện này. Có lẽ đây vẫn là một sự lựa chọn chính xác." Vũ Trường Không trả lời rất đơn giản, "Nếu đã vậy, các ngươi hiện tại vẫn còn muốn theo ta tham gia cuộc thi cuối kỳ ngày hôm nay sao?”

Vương Kim Tỳ cười khổ nói: "Xin lỗi, Vũ lão sư. Với tâm tình hiện tại của con cùng Dương Tử, e rằng không có cách nào tham gia cuộc thi ngày hôm nay. Vũ Lân, Tạ Giải, Cổ Nguyệt, các ngươi phải cố gắng lên nha! Tuyệt đối không nên chịu ảnh hưởng của bọn ta, các ngươi đều rất mạnh! Sau này chúng ta còn có thể gặp mặt, khi đó, nói không chừng chúng ta sẽ trở thành đối thủ của nhau. Chúng ta nhất định sẽ trở nên mạnh mẽ hơn. Sẽ không bị các ngươi đánh bại."

Vương Kim Tỳ trên mặt mang theo nước mắt, mang theo mỉm cười, nắm chặt nắm đấm, hướng về Đường Vũ Lân dùng sức vẫy vẫy tay.

Đường Vũ Lân đột nhiên xông tới, giang hai tay ra ôm lấy hắn cùng Trương Dương Tử, cũng khóc không thành tiếng.

"Cuộc thi dời lại ngày mai sẽ tiến hành." Vũ Trường Không quăng lại một câu nói như vậy, nhanh chân đi ra khỏi phòng học.

Trương Dương Tử cùng Vương Kim Tỳ trở về ký túc xá thu dọn đồ đạc rời đi, còn gia đình bọn họ cùng học viện đến tột cùng đạt thành thỏa thuận gì, Đường Vũ Lân cũng không biết. Hắn chỉ biết, Linh Ban hiện tại chỉ còn 3 người bọn họ.

Ban đầu Vi Tiểu Phong rời đi. Hiện tại Trương Dương Tử cùng Vương Kim Tỳ cũng đi rồi. Ba mẹ đi rồi, Na đi rồi. Tại sao, mọi người bên cạnh mình, đều muốn bỏ rơi mình mà đi?

Ngồi trên bệ cửa ký túc xá, nhìn ra sân thể thao rộng lớn bên ngoài, Đường Vũ Lân trong lòng dâng lên đầy sự cụt hứng cùng bi thương.

Trái tim của hắn rất khó chịu, rất thống khổ. Đó là sự thống khổ vì mất đi bằng hữu, còn tự chất vấn chính bản thân mình.

"Ai chà, ngươi làm sao thế?" Chính vào lúc này, trên thao trường truyền tới một âm thanh êm tai.

Đường Vũ Lân theo bản năng hướng về phía âm thanh truyền đến nhìn sang, chỉ thấy Âu Dương Tử Hinh vẫn mặc đồng phục học sinh đang hướng về hắn vẫy tay.

"Học tỷ." Đường Vũ Lân sửng sốt một chút. Không biết tại sao, trong nháy mắt đó nhìn thấy nàng, tâm tình của hắn đột nhiên tốt hơn rất nhiều.

"Lớn vậy rồi, còn khóc nhè." Âu Dương Tử Hinh cười híp mắt nhìn hắn nói rằng.

Đường Vũ Lân theo bản năng sờ sờ hai gò má của chính mình. Nguyên lai, không biết lúc nào, hai gò má đã giàn giụa nước mắt.

Hắn vội vàng dùng tay áo xoa xoa, lúng túng nói: "Ta không có chuyện gì, học tỷ."

"Ngươi xuống đây." Âu Dương Tử Hinh hướng về hắn vẫy vẫy tay.

"Ồ." Đường Vũ Lân hai tay dùng sức đẩy một cái. Hắn ở lầu bốn, cách xa mặt đất tới mười mấy mét, tay vung lên một cái, một nhánh Lam Ngân Thảo treo trên cửa sổ, từ từ hạ xuống đất.

"U a, đẹp trai quá đi!" Âu Dương Tử Hinh như cười như không trêu chọc.

Đường Vũ Lân gãi đầu một cái, "Không có mà! Ta chỉ là..."

Âu Dương Tử Hinh cười nói: "Được rồi, không cần giải thích, tiểu hài tử thích thể hiện trước mặt con gái cũng là bình thường mà. Khóc cái gì á? Nói cho học tỷ nghe!"

Đường Vũ Lân lắc đầu một cái, "Không có gì, chỉ là có hai bạn học muốn chuyển trường, trong lòng ta có chút khổ sở."

Âu Dương Tử Hinh nói: "Tiểu tử cảm tình còn rất phong phú, sau này không phải không thể gặp lại. Chuyển trường thôi mà. Được rồi, nhân sinh chính là như vậy, thế sự vô thường. Cũng không ai biết ngày mai sẽ xảy ra điều gì, nên khi còn sống phải khiến cho mỗi một ngày đều khoái khoái lạc lạc, theo đuổi mục tiêu của chính mình, truy tìm niềm vui cho mình, vậy là đủ rồi."

Nàng xoa xoa đầu Đường Vũ Lân, "Đi, tỷ tỷ dẫn ngươi đi ăn." Vừa nói, nàng kéo tay Đường Vũ Lân hướng phía ngoài trường học mà đi.

Tay của Âu Dương Tử Hinh rất mềm mại, Đường Vũ Lân đi gần nàng càng có thể cảm nhận được hương thơm nhàn nhạt trên người nàng truyền đến.

Trong lúc nhất thời, quanh quẩn trong lòng tràn ngập nồng đậm ấm áp. Từ lúc đi học, hắn nỗ lực tu luyện, hầu như toàn tâm vùi đầu vào trong rèn luyện Võ Hồn cùng Đoán Tạo Thuật. Thế nhưng, ở trong lòng hắn, vẫn luôn khao khát tình thân.

Cha mẹ đi rồi, Na * đi rồi, người thân nhất đều bỏ hắn đi xa, hơn nữa không biết tung tích. Hắn chỉ có thể dùng việc tu luyện không ngừng để đóng băng cảm xúc của mình. Mà dưới tình huống như vậy, sự ôn nhu, sâu sắc của Âu Dương Tử Hinh đã giúp hắn cảm nhận được sự ấm áp của tình thân.

* Trong tiếng Trung thường gọi phía sau tên của con gái là (儿 / phiên âm: Nhi); như một cách gọi thân mật, nên một số chỗ tên con bé sẽ là Na, lại có khi lại gọi là Na Nhi, mọi người đừng thắc mắc nhen.

"Tỷ tỷ dẫn ngươi đi ăn xiên thịt nướng, còn có cả cá nướng nha."

Thời điểm tâm tình tốt, khẩu vị cũng sẽ rất tốt, đối với người bình thường mà nói là như vậy, đối với Đường Vũ Lân mà nói, cũng là như vậy.

Sau khi Âu Dương Tử Hinh mắt thấy con heo Đường Vũ Lân này đem không biết bao nhiêu xiên thịt nướng đưa hết vào trong miệng, đôi mắt đẹp đã sớm trợn tròn.

Trên bàn trước mặt bọn họ, xiên trúc chồng chất như núi. Những bàn khác thỉnh thoảng quăng đến bàn họ ánh mắt khác thường.

Âu Dương Tử Hinh khóc không ra nước mắt nói: "Tiểu học đệ, tỷ tỷ là mang ngươi đi để an ủi ngươi, ngươi lại muốn trả thù ta sao? Ta đã làm gì nên tội?! Ngươi ăn phải bay mất cả một tuần tiền tiêu vặt của ta rồi đó, hu hu!”

"A?" Đường Vũ Lân lúc này mới ý thức được, mình quả thật là đã ăn rất nhiều. Nhìn Âu Dương Tử Hinh mỹ lệ kiều nhan, khẩu vị hôm nay của hắn tựa hồ có chút tốt đến kì lạ, hơn nữa, sáng sớm nay bởi vì tiễn Vương Kim Tỳ cùng Trương Dương Tử, miệng khô môi đắng, ăn uống cũng không bao nhiêu. Vì lẽ đó, lúc này kỹ năng Ăn Như Hạm cũng phát động hơi bị tốt quá mức quy định.

"Xin lỗi! Học tỷ, ngày hôm nay để ta trả tiền đi. Vốn hẳn là nam nhân nên thanh toán." Đường Vũ Lân vội vàng nói. Nhờ vào Đoán Tạo, hắn kiếm tiền không ít, ăn cơm đã không phải vấn đề gì.

"Đùng!" Âu Dương Tử Hinh giơ tay gõ đầu hắn một cái, "Cái gì nam nhân, ngươi vẫn còn con nít. Có lý nào tỷ tỷ đãi đệ đệ đi ra ăn cơm, lại để đệ đệ trả nợ. Ăn đi, ăn đi. Ngược lại ngươi ăn khiến tỷ tỷ nghèo luôn, vậy thì tỷ tỷ sau này sẽ lại căn tin học viện ăn cơm. Mà này, không phải ngươi chính là Siêu Cấp Thùng Cơm Huyền Thoại của khối sơ cấp trong học viện chúng ta đấy chứ? Có người nói, cả học viện đều sợ ngươi rồi."

"Ây..., hình như chính là ta." Đường Vũ Lân có chút xấu hổ nói rằng.

"Bất quá, ngươi đúng là ăn khỏe thật đấy. Này sau ai mà gả cho ngươi, làm cơm sẽ mệt chết mất thôi!" Âu Dương Tử Hinh che miệng khẽ cười nói.

"Tử Hinh." Chính vào lúc này, một thanh âm từ cách đó không xa truyền đến.
Bình Luận (0)
Comment