Long Vương Truyền Thuyết (Đấu La Đại Lục 3)

Chương 259

Biên soạn: Đức Uy

Bản convert lấy từ truyencv.com

---------------------------------------------- 

Trên mặt hắn toát ra vẻ hài lòng, cửa ải này không tệ, trừ mình tiêu hao một ít huyết mạch lực cùng hồn lực ra, các bạn bè tiêu hao cũng không lớn.

Thời điểm vừa thông qua cửa ải thứ hai, Đường Vũ Lân liền minh bạch, nếu như những hạng mục sát hạch tiếp theo còn rất nhiều, bọn họ hiện tại phải phân phối hồn lực hợp lý. Nhất định phải khống chế tốt tiêu hao, nếu không, không thể đi đến tận cùng.

Vì lẽ đó vừa nãy hắn mới để cho Cổ Nguyệt ngưng sử dụng Nguyên Tố Khống Chế, làm hết sức tiết kiệm hồn lực của nàng. Cổ Nguyệt ở trong bốn người mạnh nhất, phần trước Đường Vũ Lân gánh, phần sau phải nhờ cậy nàng rồi.

"Bốn người các ngươi đều 10 điểm." Thẩm Dập cố gắng làm cho vẻ mặt của mình nhìn qua có vẻ bình tĩnh một tí, sau khi nhàn nhạt nói một câu, liền tiếp tục tiến về phía trước.

Nguyên bản nàng còn đang lo lắng cho mấy tên hài tử này, liên tục sát hạch dù sao không dễ dàng. Nhưng hiện tại xem ra, lo lắng của mình tựa hồ là dư thừa, liên tục vượt tam quan, hơn nữa đều là thông qua với số điểm rất cao. Ở cửa thứ ba vốn rất khó khăn với rất nhiều người cũng đạt được điểm tuyệt đối, tuy rằng không phải là nhóm thông qua nhanh nhất trong lịch sử, nhưng tuyệt đối là thông qua một cách thô bạo nhất. Tên Đường Vũ Lân này, quả nhiên không hổ là Linh Ban đội trưởng! Chẳng trách cô nàng Cổ Nguyệt thiên phú tốt như vậy, nhưng đối với hắn đều 10 phần vui lòng phục tùng.

"Ngươi có thể xuống được rồi." Đường Vũ Lân vỗ vỗ lấy cánh tay của Cổ Nguyệt đang ôm chặt trên cổ mình.

Cổ Nguyệt lúc này cúi đầu, toàn bộ đầu đều tựa vào cổ của Đường Vũ Lân. Nàng dường như là không nghe thấy Đường Vũ Lân nói gì, vẫn duy trì động tác như lúc trước.

Đường Vũ Lân sửng sốt một chút, có chút quan tâm nói: "Lẽ nào, vừa nãy làm ngươi bị thương?"

Cổ Nguyệt nhẹ nhàng lắc lắc đầu, thấp giọng nói: "Ngươi…ngươi lại cõng ta thêm một lúc được không? Ta…ta sợ!"

Tạ Giải cùng Hứa Tiểu Ngôn ở bên cạnh thấy cảnh này, biểu hiện trên mặt đều trở nên hơi cổ quái, Cổ Nguyệt mà sẽ sợ ư? Cái từ này có thể xuất hiện ở bên trong thế giới của nàng sao? Ở trong mắt bọn họ, Cổ Nguyệt, là loại người cái gì cũng không thèm quan tâm, ngoại trừ cùng mấy người bọn họ có quan hệ cũng còn tốt ra, hầu như rất ít để ý tới người bên ngoài. Bình thường luôn tỏ ra là một người rất lạnh nhạt, muốn sống thì chớ có chọc nàng.

Mấy năm vừa qua, nàng đối với Đường Vũ Lân, Tạ Giải cùng Hứa Tiểu Ngôn tiếp xúc cũng không nhiều. Chỉ cần là thời điểm nghỉ ngơi sẽ đi qua Truyền Linh Tháp bên kia. Cũng không biết tại sao, sau khi cuộc thi bắt đầu, nàng tựa hồ trở nên dịu dàng hơn một ít. Nói chuẩn xác hơn, là dịu dàng đối với Đường Vũ Lân, biến hóa còn hết sức rõ ràng. Hiện tại thì càng là như thế.

Này đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?

Bọn họ cũng không biết được rằng, thứ đang xuất hiện trong đầu Cổ Nguyệt lúc này, chính là dáng vẻ khỏa thân của Đường Vũ Lân trong bồn tắm, phía trên thân thể tràn ngập sương mù màu vàng nhàn nhạt. Mặc dù chỉ là nhìn thoáng qua, nhưng nháy mắt này, đã để lại trong đầu nàng ấn tượng vô cùng sâu sắc. Cổ Nguyệt tâm thái biến hóa, cũng chính là từ trong nháy mắt đó bắt đầu xuất hiện.

Cổ Nguyệt hai chân bám vào hông hắn rất chặt. Đường Vũ Lân cũng không thể đem nàng kéo xuống, cũng chỉ có thể tùy ý để nàng như vậy.

Cổ Nguyệt nhịp tim rất nhanh, Đường Vũ Lân chính mình kỳ thực cũng có chút mặt đỏ nóng lòng, tuy rằng bọn họ tuổi đều còn nhỏ, nhưng phương hướng phát dục thân thể của thiếu niên thiếu nữ đã bắt đầu có chỗ bất đồng. Đường Vũ Lân tuy rằng cũng không phải loại thân hình đặc biệt to con, nhưng thân thể lại phi thường cứng cáp, bắp thịt săn chắc đàn hồi. Mà thân thể của Cổ Nguyệt lại vô cùng mềm mại, trong sự mềm mại còn có sự đàn hồi, từ trên người nàng toát ra một mùi thơm dịu quanh quẩn trong không khí. Theo hắn bước lên phía trước, Cổ Nguyệt khẽ vuốt ve khuôn mặt của hắn.

Một lần nữa trở lại trong lầu, dọc theo hành lang tiếp tục hướng về phía trước. Lần thứ hai lên lầu, tựa hồ đến tầng hai của tòa chủ giáo học lâu. Tiến vào tầng hai, trang trí biến đổi, vách tường đã biến thành màu trắng, đỉnh cũng là như thế. Mặt trên cũng dùng kim văn khắc hoạ một ít vật kỳ quái.

"Đây là...bản thảo của Hồn Đạo Khí thiết kế?" Hứa Tiểu Ngôn kinh ngạc nói. Nàng lựa chọn là Cơ Giáp thiết kế chuyên nghiệp, cơ sở của Cơ Giáp thiết kế chính là Hồn Đạo Khí thiết kế, tự nhiên là có thể nhận ra ngay.

Lấy bản thảo của Hồn Đạo Khí thiết kế để trang trí? Đường Vũ Lân thì xem không hiểu. Nàng chẳng qua là cảm thấy những bản thảo thiết kế này vô cùng phức tạp, nếu như là người có tinh thần lực kém nhưng vẫn cố nhìn, e rằng sẽ đầu váng mắt hoa.

Trong lúc đang suy tư, bọn họ đã bị dẫn tới một gian phòng lớn. Thẩm Dập chỉ vào một cái ghế trong gian phòng. "Các ngươi ở chỗ này chờ, ta đi mời sát hạch lão sư đến. Cửa ải này, khảo hạch chính là sở trường của các ngươi. Chỉ thi một hạng sở trường, vì lẽ đó, các ngươi cần nghĩ cho kỹ các ngươi muốn thể hiện ra cái gì. Chủ sở trường, cùng thực lực bản thân các ngươi có liên quan." Nói xong. Nàng xoay người rời đi.

"Chủ sở trường?" Tạ Giải sửng sốt một chút.

Cổ Nguyệt vào lúc này cuối cùng cũng ngừng ôm chặt Đường Vũ Lân, trước tiên tìm một cái ghế ngồi xuống, nhưng cũng không nói gì, chỉ khoanh chân ở trên ghế bắt đầu minh tưởng.

Đường Vũ Lân ngồi xuống bên người nàng, vừa ngồi xuống, vừa nói: "Cái này đơn giản, sở trường, chính là thể hiện ra năng lực mạnh nhất của Hồn Sư chúng ta. Thí dụ như ngươi là Mẫn Công Hệ, vậy ngươi cần phải đem sự nhanh nhẹn của mình bày ra đến cực hạn. Thể hiện ra chỗ mạnh so với Hồn Sư cùng hệ của mình. Đương nhiên, ngươi và Mẫn Công Hệ Hồn Sư thông thường không giống nhau, ngươi là Song Sinh Võ Hồn, vì lẽ đó, ta kiến nghị ngươi nên trình ra năng lực phối hợp giữa Song Sinh Võ Hồn và Mẫn Công Hệ. Mọi người cũng vậy, thể hiện ra năng lực đặc thù nhất của mình là được rồi."

Hứa Tiểu Ngôn cau mày, "Đội trưởng, vậy ta làm sao bây giờ a? Ta cần đợi đến buổi tối mới được."

Đường Vũ Lân khẽ mỉm cười, "Cũng không khó, dùng lời nói để diễn tả. Khi trước ở thời điểm vượt cửa ải thứ hai, ngươi đã bày ra năng lực của ngươi, không khó để tìm chứng cứ, ngươi chỉ cần cố hết sức đem sở trường của mình diễn đạt ra là được. Chỉ cần nói thật chân thật, không nhất định phải phô bày ra mới được, đúng không?"

Hứa Tiểu Ngôn ánh mắt sáng lên, "Ta hiểu rồi."

Đường Vũ Lân nói: "Được rồi, mọi người mau tranh thủ dành thời gian nghỉ ngơi, cơ hội hiếm có." Vừa nói, hắn đã trước tiên nhắm hai mắt lại, bắt đầu minh tưởng.

Khí huyết sức mạnh và hồn lực cũng cùng một nhịp thở, hồn lực dồi dào, khí huyết cũng sẽ dồi dào theo. Dưới tình huống không thể nào bổ sung đồ ăn thêm, hắn hiện tại có thể dựa vào, cũng chỉ có thể minh tưởng để khôi phục hồn lực.

Bất quá, hiển nhiên bọn hắn không có quá nhiều thời gian. Không tới năm phút đồng hồ, Thẩm Dập đã trở lại, cùng nàng đồng thời đi tới có ba người, hai người trung niên, cùng một lão phụ nhân *.

*người phụ nữ lớn tuổi đã có chồng

Lão phụ nhân cầm một cây gậy trong tay, tập tễnh đi tới, đến vị trí trung ương của cái bàn dài ngồi xuống. Hai người trung niên rõ ràng đối với nàng vô cùng tôn kính, mãi đến tận sau khi nàng đã an tọa, bọn họ mới phân biệt ngồi xuống hai bên, mà Thẩm Dập thì lại đứng ở một bên.

Lão phụ nhân giương mắt hướng về bốn người Đường Vũ Lân đối diện nhìn lại, lúc này bốn người đều ngồi ở chỗ đó minh tưởng, căn bản cũng không có chú ý tới việc bọn họ đã đến.

Lão phụ nhân khẽ mỉm cười, âm thanh có chút khàn khàn vang lên, "Đúng là thật biết lợi dụng thời gian mà. Được rồi, Tiểu Rạng Rỡ, gọi bọn họ bắt đầu đi."

"Vâng, Thái lão." Thẩm Dập đối với cách vị lão phụ nhân này gọi mình không có chút bất mãn nào, sau khi cung kính đáp ứng một tiếng, bước nhanh đến bên người bốn người Đường Vũ Lân, gọi bọn họ tỉnh lại từ trong minh tưởng.

"Sát hạch lão sư đến rồi, các ngươi ai tới trước?" Thẩm Dập thấp giọng hỏi.

Đường Vũ Lân nhìn về phía các bạn bè, trong mắt lộ ra vẻ suy tư, bọn họ là bốn người, hơn nữa còn là một đoàn đội. Khảo hạch sở trường này, đối với sát hạch lão sư mà nói, nhất định sẽ sản sinh ý nghĩ ai lên trước là người quan trọng nhất. Như vậy, trình tự này cần phải lưu ý. Người đầu tiên ra trận, nhất định phải khiến các sát hạch lão sư lưu lại ấn tượng sâu sắc, nhưng lại không được để họ lưu lại ấn tượng sâu sắc nhất.

"Tạ Giải, ngươi lên đầu tiên đi." Sau khi tự cân nhắc một lát, Đường Vũ Lân đã lập ra kế hoạch, sau đó hắn ở bên tai Tạ Giải thấp giọng nói vài câu.

"Được." Tạ Giải gật gù, lập tức đứng lên, đi tới giữa sân.

"Kính chào các vị lão sư." Hắn hướng về lão phụ nhân cùng hai vị trung niên cúi chào thật sâu.

Lão phụ nhân cười ha ha, "Tiểu tử, bắt đầu đi. Cơ hội chỉ có một lần, bày ra thứ ngươi sở trường nhất."

"Vâng." Tạ Giải cung kính đáp ứng một tiếng, đồng thời, dưới chân ba vòng Hồn Hoàn theo đó bay lên.

Hai vàng một tím, ba vòng Hồn Hoàn sáng lấp lánh, ngay sau đó, đệ tam Hồn Hoàn dưới chân Tạ Giải, cũng là Hồn Hoàn duy nhất màu tím, trong nháy mắt liền sáng lên.

Hơi lắc người, một tên Tạ Giải trong nháy mắt đã biến thành ba tên, đứng sóng vai nhau, chỉ dựa vào đôi mắt mà xem, căn bản là không có cách nào phân biệt ra được người nào là thật, người nào là giả.

Ba đạo bóng người lại hướng ba vị sát hạch lão sư khom mình hành lễ, cùng lúc đó, ba đạo nhân ảnh bọn họ bỗng trở nên hư ảo, sau đó đồng thời sử dụng bộ pháp kỳ dị, ba đạo nhân ảnh bỗng nhiên hướng về ba phương hướng khác nhau chạy đi, đồng thời giở lên Quang Long Chủy trong tay.

"Keng!" Quang Long Chủy tất cả đều đâm vào trong không khí, nhưng lại phát ra tiếng “keng” nhẹ vang lên. Tốc độ của ba tên Tạ Giải bắt đầu tăng lên, khác nào ba đạo gió lốc, ở giữa sân lấy tốc độ quỷ mị di chuyển khắp nơi, Quang Long Chủy thỉnh thoảng đâm ra, không ngừng phát ra âm thanh "Leng keng", tựa hồ trong hư ảo có một đối thủ, đang cùng bọn họ đối chiến.

Trên mặt hai người trung niên đều toát ra vẻ kinh ngạc, bằng vào cảm ứng với gợn sóng hồn lực, bọn họ ngay lập tức có thể phán đoán ra được, đối thủ vô hình kia chân chính tồn tại.
Bình Luận (0)
Comment