Long Vương Truyền Thuyết (Đấu La Đại Lục 3)

Chương 387

Biên soạn: Đức Uy

Bản convert lấy từ truyencv.com

----

Từ Du Trình toàn thân tràng ngập kim quang, Hắc Ám thuộc tính bị Quang Minh thuộc tính nhảy vào nhập thể. Thêm vào đó, thân thể hắn vốn rất yếu đuối, nhất thời toàn thân co giật, ngã trên mặt đất, không đứng dậy nổi.

Tạ Giải cũng đồng thời ngã xuống đất, một tia sáng trắng từ trên trời rơi xuống hạ lạc trên người hắn, đem hắn hấp nhiếp ra ngoài.

Sự thống khổ kịch liệt, cùng với việc mất một lượng máu lớn khiến sắc mặt hắn hoàn toàn trắng bệch, nhưng ở nơi khóe miệng của Tạ Giải lại mang theo một nụ cười rạng rỡ.

Nếu như là một chọi một, có đầy đủ không gian cho hắn đọ sức, bất luận thắng thua, hết thảy đều tuyệt đối sẽ không kết thúc nhanh như thế. Nhưng đây là đoàn chiến, tất cả lấy lợi ích cả đội làm trọng.

Hắn, làm được rồi!

………

"Ầm." thân thể Tạ Giải bay ngược ra, va mạnh vào trên vòng phòng hộ của Luận Bàn Lôi, hắn rên lên một tiếng, miệng mũi chảy máu.

"Ngươi quá yếu." Nguyên Ân Dạ Huy lạnh lùng nói.

Tạ Giải cắn chặt hàm răng, từ trên mặt đất bò lên, cũng không lên tiếng, lần thứ hai hướng về Nguyên Ân Dạ Huy phóng tới.

Đây đã không biết là lần thứ mấy hắn lặp lại chuyện giống vậy, thân thể của hắn từ lâu đã đầy rẫy những vết thương. Nhưng hắn một lần lại một lần bò lên, một lần lại một lần nhằm về phía Nguyên Ân Dạ Huy. Hắn không hề kêu đau, cũng không có nửa điểm do dự.

Dù biết rõ là phí công, nhưng hắn vẫn cứ hết lần này tới lần khác nhằm về phía đối thủ.

Rốt cục, đến lần cuối cùng, hết thảy khí lực đều đã cạn kiệt, Tạ Giải chỉ cảm giác ngay cả một ngón tay út của mình cũng không động đậy được nữa.

Nguyên Ân Dạ Huy đi tới bên cạnh hắn, trong ánh mắt tựa hồ nhiều hơn một chút gì, "Tại sao lại phải như vậy?"

"Ta phải giúp trợ các đồng đội chiến thắng cuộc thi. Không tiếc tất cả!" Âm thanh Tạ Giải suy yếu mà kiên định."Hãy dạy ta, làm sao mới có thể?"

Nguyên Ân Dạ Huy trầm giọng nói: "Nếu như đúng là không tiếc tất cả..."

………

Một vòng Nguyệt Luân lặng yên không một tiếng động bay tới, đến thẳng trước ngực Từ Du Trình. Nguyệt Luân bay tới cơ thể đối phương có thể nói là vừa đúng lúc, không thể nghi ngờ chính là năng lực “đục nước béo cò” huyền thoại của Hứa Tiểu Ngôn.

Ánh bạc lóe lên, Lạc Quế Tinh rốt cục cũng ra tay, Không Gian Hồi Quy. Dù Dương Niệm Hạ chỉ cách bên này không tới 10 mét, nhưng 10 mét này cũng thật trớ trêu, hắn đành trơ mắt nhìn Từ Du Trình hoàn toàn mất đi sức chiến đấu.

"Gào!" Tiếng hổ gầm trong nháy mắt khi Từ Du Trình biến mất vang lên.

Vũ Ti Đóa cũng đồng thời bị một quyền của Đường Vũ Lân đánh bay. Trên mặt đất kim quang bao trùm, từng cây dây leo vàng kim đột nhiên vụt lên từ mặt đất, từ góc độ xảo quyệt nhất đâm về phía nàng. Vũ Ti Đóa mặc dù là Mẫn Công Hệ Chiến Hồn Sư, thân hình linh hoạt, nhưng đối mặt với Hoàng Sắc Lam Ngân Thảo dày đặc như vậy, nàng cũng chỉ có thể lấy công đối công.

Khiến nàng giật mình chính là, những cây Hoàng Sắc Lam Ngân Thảo này không chỉ cực kỳ cường nhận, hơn nữa không lọt lấy một khe hở. Chỉ hơi sơ ý một chút, nàng đã bị hai cây quấn quanh ở bên hông.

Vũ Ti Đóa không thể không vận dụng đệ tam hồn kỹ của mình, U Minh Trảm, mạnh mẽ đột phá.

Nhưng cũng vào lúc này, một cây Hoàng Sắc Lam Ngân Thảo đột nhiên từ phía sau đâm thẳng đến.

Hai dây Lam Ngân Thảo quấn trên người nàng lại như là có sinh mệnh tự mình mở ra, tránh khỏi U Minh Trảm của nàng. Vũ Ti Đóa hai tay đồng thời đánh ra, đồng thời chuyển đổi Võ Hồn.

Bạch Hổ Võ Hồn phóng thích, Bạch Hổ Kim Cương Biến đồng thời triển khai. Trong tiếng hổ gầm, hai tay nàng đồng thời đánh về hướng Đường Vũ Lân cùng Cổ Nguyệt đang truy kích mình.

Cổ Nguyệt lại phóng thích Tam Thuộc Tính Băng Mâu sở trường, Hỏa, Phong, Băng. Với lực bộc phát thúc đẩy của Hỏa Nguyên Tố, sự gia tốc nhẹ nhàng của Phong Nguyên Tố, và sự xuyên thấu sắc bén của Băng Nguyên Tố.

Vũ Ti Đóa một chưởng vỗ vào trên Băng Mâu, phá nát chúng hoàn toàn, nhưng thân thể của nàng cũng hơi khựng lại. Dưới ảnh hưởng của cái lạnh của Băng Mâu, thân thể nàng thoáng trì trệ lại.

Hoàng Sắc Lam Ngân Thảo ở phía sau; cùng Đường Vũ Lân ở chính diện; gần như cùng lúc đó đã đến nơi. Trên người Đường Vũ Lân Hồn Hoàn vàng kim lóng lánh, Hoàng Kim Long Thể được phóng thích. Toàn thân hắn bắn ra một tầng kim quang nhàn nhạt, cả người trong chớp mắt dường như hừng hực cháy lên.

Kim Long Trảo tay phải nắm lại thành quyền, hung hãn đánh ra, tay trái hướng về Vũ Ti Đóa làm một động tác cách không kéo nàng ta lại. Đường Môn tuyệt học, Khống Hạc Cầm Long.

Cùng lúc đó, hắn đột nhiên nghiêng đầu, nhìn về hướng Dương Niệm Hạ cách đó không xa đang lao nhanh đến. Tử Quang trong mắt lóe lên, Dương Niệm Hạ nhất thời lảo đảo một cái, chịu trùng thế ảnh hưởng, suýt nữa ngã xuống đất.

"Hừ!" Vào lúc này, Vũ Ti Đóa liền thể hiện ra sự cường hãn của mình. Đối với Lam Ngân Thảo sau lưng phóng tới, nàng liều mạng, một chưởng vỗ nát tan Băng Mâu, một chưởng khác vận chuyển hồn lực trực tiếp đón lấy nắm đấm của Đường Vũ Lân.

"Oanh…!!!" Trong tiếng nổ đùng đoàng, Đường Vũ Lân tại chỗ bất động, Vũ Ti Đóa lùi về sau ba bước.

Hồn lực của nàng tuy rằng vượt xa Đường Vũ Lân, nhưng dù sao vừa chịu đựng công kích của Cổ Nguyệt; còn có Hoàng Kim Long Thể của Đường Vũ Lân tăng cường còn mạnh hơn Bạch Hổ Kim Cương của nàng, lúc này đành phải chịu thiệt thòi.

Cùng lúc đó, Hoàng Sắc Lam Ngân Thảo đã lặng yên không một tiếng động đến bên. Nó không trực tiếp va chạm với Vũ Ti Đóa, mà lại nhẹ nhàng run lên, nhanh như tia chớp quấn quanh cơ thể nàng, đem thân thể Vũ Ti Đóa trói chặt lại.

Vũ Ti Đóa hai tay dùng sức nắm lấy chúng, quát một tiếng, "Mở!"

Dưới cái nhìn của nàng, với sức mạnh to lớn của Bạch Hổ Kim Cương của mình, một Võ Hồn Tiểu Lam Ngân Thảo nhỏ nhoi, đại tỷ đây chấp luôn đệ tam hồn kỹ nhé! Làm sao mà lại đủ khả năng trói mình lại được cơ chứ!?

Nhưng dù tiếng kêu duyên dáng của nàng vang vọng cỡ nào đi nữa, Hoàng Sắc Lam Ngân Thảo kia vẫn lập loè hào quang loá mắt, càng ngày càng siết chặt lại, không hề có dấu hiệu bị đánh gãy.

Không ổn, là Hồn Linh. Vũ Ti Đóa đã ý thức ra được vấn đề là ở đâu, nhưng đã không kịp.

Đường Vũ Lân đã đến nơi, một trảo đánh xuống, cơ hội như thế hắn làm sao lại bỏ qua cơ chứ? Kim Long Trảo đánh phủ đầu, vỗ về phía Vũ Ti Đóa.

Này thì đại tỷ này!

Lần này nếu như bị đập trúng, đừng nói là đầu người, dù là đầu được đúc bằng sắt thép bê tông cũng bị hắn vỗ cho nát tan chứ nói chi là.

Lạc Quế Tinh vừa mới sử dụng Không Gian Hồi Quy xong, hiện tại muốn cứu viện nàng cũng đã không còn kịp. Dương Niệm Hạ khôi phục lại như cũ từ trong Tử Cực Ma Đồng, vọt tới phụ cận. Khi khoảng cách tới Đường Vũ Lân còn có 03 mét, hắn cách không vung quyền. Nhưng bất luận là thời gian hay là tốc độ, cũng không thể ở thời khắc suýt xảy ra tai nạn này ngăn cản được một đòn trí mạng của Đường Vũ Lân dành tặng cho “đại tỷ” Vũ Ti Đóa.

Muốn cứu mạng chỉ có thể dựa vào chính mình. Giống như phụ thân của Đường Vũ Lân - Đường Tư Nhiên - nói vậy, cả đời người này, hoàn toàn có thể dựa vào, cũng chỉ có chính mình.

Hào quang lóa mắt đột nhiên từ trên người Vũ Ti Đóa bắn ra, khí thế mạnh mẽ xung kích khiến Đường Vũ Lân cấp tốc rút lui, Kim Ngữ đang quấy rầy trên người nàng cũng cấp tốc buông ra. Thân hình lóe lên, Đường Vũ Lân đang đuổi tới chỗ nàng đã biến mất không còn tăm hơi.

U Minh Linh Miêu, Bạch Hổ, Tự Thể Võ Hồn Dung Hợp Kỹ, U Minh Bạch Hổ rốt cục xuất hiện.

Dù cho đây không phải là lần đầu tiên Vũ Ti Đóa triển khai Tự Thể Võ Hồn Dung Hợp Kỹ mạnh mẽ của mình, nhưng khi U Minh Bạch Hổ xuất hiện, dưới đài vẫn như trước là nhiều tiếng hô kinh ngạc.

Vũ Ti Đóa U Minh Bạch Hổ hoàn toàn vượt qua thực lực cường đại ở độ tuổi này. Đây cũng là của để dành, là năng lực giúp nàng đứng hàng đầu trong số các Thiếu Niên Thiên Tài Bảng của lớp. Có U Minh Bạch Hổ, bọn họ vốn đã ở thế bất bại.

Thánh Linh Đấu La vẫn đang chăm chú quan sát cuộc tranh tài, Tạ Giải lúc này đang ở trước người của nàng, bị một tầng bạch quang bao phủ không thấy rõ thân hình. Nhưng thời điểm khi nàng nhìn thấy Vũ Ti Đóa phóng thích U Minh Bạch Hổ, cũng không khỏi âm thầm gật đầu. Đây tuyệt đối là thực lực vượt quá cấp độ ngũ hoàn Hồn Vương trở lên. Mới 13 tuổi đã cường đại như thế, cũng là thật hiếm thấy.

Đồng thời Thánh Linh Đấu La cũng chú ý tới, thời điểm một trảo của Đường Vũ Lân chụp vào Vũ Ti Đóa, Cổ Nguyệt đã nhanh chóng lùi về sau, kéo dài khoảng cách, hai bước đã đến bên người Hứa Tiểu Ngôn. Hai thiếu nữ bốn tay nắm lại, trên người dâng lên ánh sáng màu trắng mãnh liệt. Các nàng là đang làm gì?

……….

"Vũ Ti Đóa U Minh Bạch Hổ giao cho ta. Ta sẽ dùng hết tất cả khả năng kéo dài cho đến khi thời gian U Minh Bạch Hổ của nàng tiêu hao hết. Những cái khác, liền giao cho các ngươi."

………

U Minh Bạch Hổ không chỉ đẩy lui Đường Vũ Lân, cũng đã chặn lại đường xông lên của Dương Niệm Hạ.

Cùng lúc khi thân hình của Đường Vũ Lân lùi về sau, hai tay cũng đồng thời mò mẫm, hai cái bánh bao vừa đúng rơi vào trong tay hắn.

Trong miệng Cổ Nguyệt cùng Hứa Tiểu Ngôn cũng đang đồng dạng nhai ngấu nghiến cái gì đó.

Đường Vũ Lân không chút do dự đem hai cái bánh bao trước sau ném vào trong miệng mình. Luận về tốc độ ăn bánh bao, coi như là gã béo Từ Lạp Trí cũng không bằng hắn.

Hai cái bánh bao vào bụng, khí thế của Đường Vũ Lân cũng bằng tốc độ kinh người tăng vọt lên. Kim Lân trên người hắn cũng tràn ngập một tầng hào quang màu đỏ nhạt, đôi mắt cũng đã biến thành màu vàng óng, dường như thực sự có hỏa diễm muốn phun ra ngoài vậy.

Đường Vũ Lân ưỡn vai một cái, cả người trong nháy mắt cao thêm mấy phần, trở nên cao to khôi vĩ, dường như là đột nhiên lớn lên vài tuổi vậy. Xương cốt toàn thân lại là tiếng “răng rắc” vang vọng, Kim Lân kim quang lưu chuyển, nương theo thân thể lớn lên, đồng phục học sinh trên người căng nứt, lộ ra thân thể săn chắc.

Lúc này có thể thấy rõ ràng, toàn thân hắn đều bao trùm kim quang cùng kim văn màu vàng, mà lớp vảy rồng hình thoi trên tay phải vẫn bao trùm lên đến tận vai, từ đó lan ra khắp cơ thể.

Đường Vũ Lân hai tay ở trước người múa một vòng, trong cơ thể nhất thời vang lên tiếng rồng ngâm trầm thấp, khí thế đột nhiên tăng lên dữ dội gấp mấy lần, khiến cho Vũ Ti Đóa U Minh Bạch Hổ cũng không khỏi hơi chậm lại, Dương Niệm Hạ càng nhìn lại càng là ánh mắt sững sờ.

Hắn đã làm gì? Làm sao chỉ một chốc mà khí thế lại tăng lên nhiều đến như vây? Hắn không dám xông lên vào lúc này. Cảm giác nguy hiểm này nói cho hắn, hắn tuyệt đối không ngăn được Kim Long Trảo của Đường Vũ Lân ở trong trạng thái hiện tại này.
Bình Luận (0)
Comment