Dịch giả: Tiểu Băng"Buổi tối còn nữa?" Tạ Giải hôm nay đã hóa thù thành bạn với Đường Vũ Lân, sự lạnh lùng đã biến mất rất nhiều, cả người trở nên dễ chịu hơn. Cái tính thiếu gia nhà giàu có khác, may mà chủ nhiệm lớp là Vũ Trường Không, trên mọi phương diện đều áp chế hắn, nếu không làm gì hắn chịu đi huấn luyện thể lực.
"Lão sư vì muốn tốt cho chúng ta." Đường Vũ Lân đỡ hắn.
Trước cơm tối một giờ, đa số học viên đều lăn ra ngủ. Đường Vũ Lân tuy rất mệt, nhưng hắn vẫn kiên trì minh tưởng.
Hai ngày qua, theo cách minh tưởng mới, hiệu suất minh tưởng của hắn đã tiến bộ rõ rệt. Người chậm cần bắt đầu sớm, Võ Hồn không tốt, thì phải càng thêm cố gắng.
Buổi tối còn có lớp, vậy mình phải rèn Thiên Long Thiết lúc nào đây? Đây thật là một vấn đề. Nếu thực sự hết cách, thì phải thức đêm mà làm. Hoàn thành rèn nhiệm vụ lần này xong, tạm thời sẽ không thể tiếp nhiệm vụ mới.
Sau bữa cơm chiều, Đường Vũ Lân kéo Tạ Giải vào sân tập. Tạ Giải vốn muốn mặc kệ. Khi hai người tới, Cổ Nguyệt đã tới trước, cả người tinh thần sáng láng.
Lúc này trời đã chạng vạng tối, ánh trời chiều đỏ rực huyễn lệ, chiếu vào gương mặt cô bé, khiến cô cũng rực rỡ tươi tắn hẳn lên.
Vũ Trường Không mặt vẫn lạnh tanh, đã thay đồ thể thao màu đen, cách đó không xa, không ít học sinh nữ lớp lớn tốp năm tốp ba tụ tập nhìn hắn.
"Ba người các ngươi đi theo ta." Thấy hai người tới, Vũ Trường Không xoay người rời đi.
Ba người đi theo hắn đi ra sau học viện.
Vũ Trường Không dẫn ba đứa tới một phòng huấn luyện, đây là lý do chính hôm nay hắn đi tìm Long Hằng Húc.
Cùng là chủ nhiệm phòng giáo dục, giữa Long Đằng Húc và chủ nhiệm hệ cao cấp luôn cạnh tranh gay gắt với nhau. Vũ Trường Không chính vì xung đột với người kia, tới mức chặt đứt một chân của người kia, nên mới bị giáng chức xuống hệ trung cấp. Nếu Long Đằng Húc quan hệ tốt với Vũ Trường Không, sau này trước mặt viện trưởng cũng có lợi.
Vũ Trường Không không thèm để ý Long Hằng Húc có tư tâm gì hay không, chỉ cần hắn đạt được mục đích của mình mà thôi.
Nếu không phải bởi vì Cổ Nguyệt, hắn sẽ không thỏa hiệp dễ dàng như vậy, mấy chuyện kiểu xin lỗi này không bao giờ xuất hiện trên người hắn. Nhưng lần này tới hệ trung cấp, hắn gặp được hai học trò làm hắn động dung. Nếu bồi dưỡng tốt, bọn họ nhất định có tư cách tiến vào cái chỗ kia.
Tên học trò còn lại, có chút kỳ lạ, làm hắn cảm thấy hứng thú, nhưng so với hai người kia, chỉ là phụ gia mà thôi. Ít nhất tạm thời vẫn còn là như vậy.
Sân huấn luyện có hình tròn, bên ngoài có vòng bảo hộ Hồn Đạo, đây là chỗ cho những đệ tử có tu vi cao tới đây huấn luyện võ hồn.
Vũ Trường Không dẫn ba đứa đi vào trong sân.
"Từ hôm nay, mỗi tối các ngươi sẽ theo ta tới đây tiến hành đặc huấn, cố gắng cho cuộc thi đấu lên lớp ba tháng sau."
Hắn nhìn Đường Vũ Lân trước nhất, "Đường Vũ Lân, Võ Hồn của ngươi là Lam Ngân Thảo. Lúc trước chọn ngươi đi thi, vì ta không còn lựa chọn nào khác. Bây giờ Cổ Nguyệt tới, thiên phú của nó ngươi cũng đã thấy. Lời ta đã nói, đương nhiên ta sẽ giữ lời, nhưng ta muốn ngươi hãy cố gắng, chứng tỏ cho ta thấy ngươi thực có tư cách đại diện cho Lớp năm đi dự thi. Nếu ba tháng sau, ngươi không thể đạt được yêu cầu của ta, vậy ta chỉ phái hai người đi thi mà thôi."
"Vâng." Dù đã có Tạ Giải nhắc nhở, trong lòng Đường Vũ Lân vẫn thấy buồn, thiên phú, cuối cùng cũng là thứ làm tổn thương mình mạnh nhất.
"Vũ lão sư. Ta sẽ không đi thi thay hắn." Cổ Nguyệt bỗng lên tiếng.
"Hửm?" Vũ Trường Không nhìn cô.
Cổ Nguyệt nói: "Ta chỉ là học sinh bổ sung, ta không muốn bởi vì ta mà ảnh hưởng tới những người khác. Cho nên, thỉnh ngài thu hồi lời đã nói. Ta sẽ không dự thi."
Vũ Trường Không ngẩn người, từ khi hắn trở thành Hồn Sư, chẳng có mấy ai dám uy hiếp hắn. Không phải là không có, nhưng ai cũng có kết quả thê thảm.
Nhưng cô bé này lại làm hắn không biết phải làm thế nào với cô.
Tạ Giải có song sinh Võ Hồn, làm hắn rất coi trọng, nhưng so với Nguyên Tố Sứ của Cổ Nguyệt, Tạ Giải kém hơn hẳn.
Đường Vũ Lân không ngờ Cổ Nguyệt lại nói thay cho mình, cảm kích nhìn cô, "Cảm ơn Cổ Nguyệt, nhưng Vũ lão sư nói đúng. Chuyện này liên quan tới vinh dự của lớp chúng ta, đương nhiên ai mạnh nhất thì đi thi là tốt nhất. Nhưng ngươi yên tâm, ta sẽ cố gắng. Số lượng người dự thi không phải chỉ được có hai người, nếu trong ba tháng ta đủ mạnh, ta nghĩ, lão sư sẽ để cho ta dự thi."
Vũ Trường Không kinh ngạc nhìn Đường Vũ Lân, thằng bé này tính tình tốt thật. Nó không chỉ thể hiện quyết tâm cố gắng, mà còn muốn giải vây cho hắn. Điều này làm Vũ Trường Không càng thêm ấn tượng tốt với nó.
"Lão sư, đặc huấn là luyện cái gì vậy? Không phải vẫn là thể lực chứ?" điều Tạ Giải quan tâm hiển nhiên không giống hai người kia.
Vũ Trường Không đáp: "Đương nhiên không phải. Dù huấn luyện cái gì, mục đích đều chỉ có một. Chính là gia tăng thực lực của các ngươi. Thực lực chia làm thực lực cứng và thực lực mềm. Trong mắt ta, tất cả thực lực, đều đến từ thực chiến. Cho nên, đặc huấn của các ngươi chính là thực chiến. Dùng thực chiến kích phát tiềm năng bản thân, dùng thực chiến để nâng cao kinh nghiệm chiến đấu. Ta sẽ nói cho các ngươi biết điểm yếu của mình trước, sau đó bắt đầu thực chiến."
"Tạ Giải, tốc độ của ngươi là đạt yêu cầu. Nhưng thể lực ngươi quá kém, không thể bền bỉ. Nên trong chiến đấu, phải chú ý khống chế thể lực. Võ Hồn thứ hai của ngươi có hiệu quả xuất kỳ bất ý, nhưng không nên sử dụng quá đơn giản, một khi vận dụng, nhất định phải lấy được hiệu quả cao."
"Cổ Nguyệt, tuy ta không muốn nói, nhưng ta phải thừa nhận, với tu vi này, khả năng khống chế nguyên tố của ngươi là rất tốt. Ngày mai, ta sẽ dẫn ba người đi kiểm tra Tinh Thần Lực."
Đường Vũ Lân nói: "Lão sư, ta đã từng kiểm tra tinh thần..."
Vũ Trường Không lạnh lùng ngắt ngang, "Ta chỉ tin vào con mắt của mình."