Dịch giả: Tiểu BăngTrên đường trở về, Đường Vũ Lân vẫn luôn suy nghĩ, Cổ Nguyệt cũng vậy, Tạ Giải thì là cau mày. Ba người đều có tâm sự riêng.
"Ta về đây." Tiến vào học viện, Cổ Nguyệt tạm biệt hai người, đi về kí túc xá nữ. Đường Vũ Lân và Tạ Giải đi về kí túc xá nam.
"Tạ Giải, chờ chút." Tới cửa phòng ngủ, Đường Vũ Lân gọi Tạ Giải.
"Sao?" Tạ Giải nhìn hắn.
Đường Vũ Lân nhìn hắn: "Ta nghĩ ta đã đoán ra khi nào kim lân xuất hiện."
Tạ Giải sững sờ, "Ngươi biết? Nói nhanh lên."
Đường Vũ Lân nói: "Sau lần đầu nó xuất hiện, ta đã thử mọi cách, dùng hồn lực, tự làm mình bị thương, dùng hao hết hồn lực nhưng nó vẫn không xuất hiện. Hôm nay lần thứ hai xuất hiện nhìn tưởng đột nhiên, nhưng lại có một điểm chung với lần xuất hiện đầu tiên."
"Là cái gì?" Tạ Giải tựa hồ cũng nắm bắt được cái gì đó.
Đường Vũ Lân nói: "Quang Long Chủy, Quang Long Chủy của ngươi. Lần đầu kim lân xuất hiện là do nó đả thương ta, lần này cũng thế, cũng là vì Quang Long Chủy của ngươi làm ta bị thương."
Mắt Tạ Giải sáng lên, "Đúng vậy! Hình như đúng là vậy. Nhưng mà sao lại thế nhỉ?"
Đường Vũ Lân lắc đầu, "Ta cũng không biết. Ta không biết nó tới như thế nào. Hình như nó chẳng có quan hệ gì với võ hồn Lam Ngân Thảo của ta."
Tạ Giải nói: "Có phải ngươi cũng có Võ Hồn thứ hai hay không? Chỉ có điều nó là tính ẩn, phải có sức mạnh đặc thù gì đó mới kích phát ra được? "
Đường Vũ Lân nói: "Ta không biết gì về song sinh Võ Hồn a, không biết có phải hay không nữa." Hắn biết Kim Lân cường đại, nếu nó Võ Hồn thứ hai của mình, thì hay biết mấy.
Tạ Giải nói: "Chúng ta đi tìm Vũ lão sư hỏi a, Vũ lão sư kiến thức rộng rãi, không chừng có thể nhìn ra được."
Đường Vũ Lân suy nghĩ: "Ừ. Ngày mai tìm lão sư hỏi."
Tạ Giải kéo nó lại: "Cần gì chờ tới ngày mai? Đi ngay bây giờ, đi thôi. Vũ lão sư không ngủ sớm vậy đâu."
Đường Vũ Lân bất đắc dĩ nói: "Sao ngươi còn nóng vội hơn cả ta thế?"
Tạ Giải cười hắc hắc: "Vì tình huống này còn có mang tới một khả năng nữa. Nếu khả năng đó là đúng, thì có lợi rất lớn cho ta a!"
Đường Vũ Lân nghi ngờ nói: "Là cái gì?"
Tạ Giải nói: "Võ Hồn dung hợp kỹ a! Ngươi chưa nghe nói qua à? Nếu hai người có Võ Hồn phù hợp, là có thể thi triển một loại năng lực cường đại, gọilà Võ Hồn dung hợp kỹ. Độ phù hợp của hai võ hồn càng cao, thì Võ Hồn dung hợp kỹ mang tới hiệu quả càng tốt. Nếu là Võ Hồn dung hợp kỹ, thì quá tuyệt vời."
Võ Hồn dung hợp kỹ Đường Vũ Lân đương nhiên đã được nghe nói, trong giới Hồn Sư, nó là tồn tại cực đỉnh, trong Đông Hải Học Viện này, chưa từng có ai thi triển được Võ Hồn dung hợp kỹ.
Ký túc xá Giáo sư nằm ngay trong Lầu Ký Túc Xá. Để cho tiện quản lý học viên, chủ nhiệm lớp cũng ở chung tầng với lớp mình. Nên hai đứa chỉ cần xuyên qua hành lang, là đã tới phòng của Vũ Trường Không.
"Phanh, phanh!" Tạ Giải gõ cửa.
"Ai?" giọng lạnh tanh của Vũ Trường Không vọng ra.
"Vũ lão sư, là ta, Tạ Giải. Ta và Vũ Lân có một vấn đề muốn thỉnh giáo." Tạ Giải nói.
"Vào đi." Vũ Trường Không mở cửa.
Vũ Trường Không là lão sư, đương nhiên có phòng riêng. Phòng của hắn to gấp đôi phòng của học sinh, có phòng vệ sinh, phòng thay quần áo, phòng ngủ và một phòng khách nhỏ.
Tạ Giải thè lưỡi: "Vũ lão sư, ảnh hưởng ngài tu luyện a."
Vũ Trường Không lắc đầu, "Nói thẳng đi. Chuyện gì."
Tạ Giải huých Đường Vũ Lân, Đường Vũ Lân sắp xếp lại suy nghĩ, rồi mới nói: "Vũ lão sư, Võ Hồn của ta hình như có vấn đề."
"A?" Vũ Trường Không kinh ngạc, Lam Ngân Thảo của Đường Vũ Lân biến dị hắn biết, là biến dị theo hướng tốt. Bây giờ thằng bé bảo Võ Hồn có vấn đề, vậy rất có thể là Lam Ngân Thảo tiếp tục biến dị. Đây tuyệt đối là chuyện tốt.
"Xảy ra vấn đề gì?" Vũ Trường Không hỏi.
Đường Vũ Lân kể lại chuyện kim lân, và phán đoán của bản thân.
"Kim Lân?" Vũ Trường Không nhíu mày. Chuyện này thực là hiếm thấy. Tạ Giải phán đoán cũng không sai, loại tình huống này, võ hồn ẩn hoặc là Võ Hồn dung hợp kỹ là có khả năng lớn nhất.
"Tạ Giải, ngươi đâm hắn một cái ta xem. Xem nó có xảy ra không." Vũ Trường Không nói.
"Vâng!" Tạ Giải không chút hảo ý nhìn Đường Vũ Lân, Quang Long Chủy thò ra, cười hì hì: "Vũ Lân a! Ngươi nói ta đâm ngươi ở đâu thì được?"
Vũ Trường Không trừng mắt, "Bớt nói nhảm, nhanh lên."
Tạ Giải thè lưỡi, Đường Vũ Lân chìa tay ra.
Tạ Giải dùng Quang Long Chủy cẩn thận rạch một đường lên tay Đường Vũ Lân.
Đường Vũ Lân kinh ngạc phát hiện, lúc Quang Long Chủy rạch vào da, trên Quang Long Chủy có một làn quang mang nhàn nhạt rót vào người mình.
Cảm giác nóng rực xuất hiện. Vẫn là từ xương cụt tuôn ra, rồi lan tràn ra toàn thân. Từng cái vảy vàng bắt đầu hiện lên trên cánh tay.
Vũ Trường Không khoát tay, luồng khí sắc bén thổi qua, áo Đường Vũ Lân bị cắt vụn rơi ra, lộ cả thân trần.
Vảy vàng xuất hiện từ đầu cánh tay phải, cánh tay phải hơi to ra, những cái vảy vàng hình thoi gồ hẳn lên, trong khoảnh khắc bao trùm cánh tay của hắn. Bàn tay của hắn cũng bắt đầu phát sinh biến hóa, năm ngón tay thò ra móng sắc màu vàng dài hơn cả tấc.
Vũ Trường Không khẽ vươn tay, cầm chặt tay phải Đường Vũ Lân, nói: "Phát lực."
Đường Vũ Lân biết mình không có khả năng làm lão sư tổn thương, nên vận hết sức, nắm lấy tay Vũ Trường Không.