Dịch giả: Tiểu BăngĂn cơm, học tập, thi đấu lên lớp.
Thời gian một ngày nhanh chóng trôi qua. Ngày hôm nay, ba người Đường Vũ Lân thường xuyên bị người ta chỉ trỏ, vì chuyện ngày hôm qua.
Nhiều người thắc mắc tại sao ba người Đường Vũ Lân không bị học viện xử phạt, cứ như chẳng có việc gì xảy ra cả.
Người tò mò Vũ Trường Không còn nhiều hơn, chẳng những học viên, lão sư cũng tham gia vào. Trận chiến hôm qua khiến uy danh lãnh ngạo nam thần tăng vùn vụt, hắn không còn là nam thần của giới nữ sinh, mà đã trở thành nam thần của cả học viện.
Vũ Trường Không vô cùng bình thản, không chút bị ảnh hưởng.
Trong trận đấu với Lớp Hai, ba người Đường Vũ Lân, Cổ Nguyệt và Tạ Giải chẳng mất bao nhiêu công sức. Đối phương chỉ có một người có hồn hoàn vàng trăm năm, cơ bản không có cách đối phó với sự phối hợp của ba người Đường Vũ Lân.
Ba trận thắng cả ba, cộng thêm sự kiện chặn cửa, Lớp Năm trở thành đối tượng chú ý của cả học viện.
Ngày mai là ngày nghỉ, qua ngày nghỉ, bọn chúng sẽ thi đấu trận khiêu chiến với Lớp Một. Cấp lớp nào, Lớp Một cũng là lớp xuất sắc nhất, là lớp quy tụ những thiên tài ưu tú nhất. Hai mươi năm nay, Đông Hải Học Viện chưa từng xảy ra trường hợp Lớp Một bị lớp khác cùng cấp đánh bại trong kì thi đấu lên lớp.
Ăn cơm tối xong, Đường Vũ Lân và Tạ Giải đang chuẩn bị về ký túc xá, thì bị Cổ Nguyệt chặn giữa đường.
"Hai người các ngươi ngày mai định làm gì? Mau khai thật ra, nếu không, đừng trách ta không khách khí?" Cổ Nguyệt chống nạnh, đầy dữ dằn, tuy cô bé không đẹp, nhưng thanh tú dễ thương, nên tạo cái bộ dáng này trông rất buồn cười.
"Chúng ta làm gì sao phải nói cho ngươi?" Tạ Giải hừ lạnh.
Cổ Nguyệt nhếch miệng: "Hồi nãy hai người nói chuyện, ta nghe thấy rồi, hai ngươi đi ra ngoài, không nói cho ta hả, vậy ta sẽ đi tìm Vũ lão sư, nói chúng ta cần bồi luyện thêm, cho các ngươi đừng hòng đi được. Dù sao chúng ta cũng sắp phải đấu với Lớp Một, luyện tập thêm là rất phù hợp."
"Sao ngươi đáng ghét thế hả?" Tạ Giải trợn mắt hầm hầm.
Cổ Nguyệt hừ lạnh, "Ta cứ đáng ghét thế đó, ngươi làm gì ta? Có nói hay không?"
Đường Vũ Lân vội hòa giải: "Cổ Nguyệt, là ta muốn nhờ Tạ Giải ngày mai dẫn ta tới hội đấu giá xem, bé lớn ta chưa bao giờ đi tới đó."
Cổ Nguyệt cười: "Hay quá, vậy chúng ta cùng đi."
Tạ Giải căm ghét: "Ai muốn đi với ngươi. Đây là chuyện của đàn ông."
Cổ Nguyệt nói: "Ta đâu có nói muốn đi với ngươi, xem lại con người ngươi đi, ta đi với Vũ Lân là được rồi."
Tạ Giải nghi hoặc nhìn cô, lại nhìn Đường Vũ Lân tuy mới có chín tuổi, nhưng tướng mạo đã rất anh tuấn, nói: "Ngươi không phải thích Vũ Lân đấy chứ? Ngươi mới bao nhiêu, trổ mã cũng sớm quá nha."
"Ngươi muốn chết?" Cổ Nguyệt khoát tay, một quả Băng cầu bay ra. Tạ Giải cuống quít né qua, "Hặc hặc, bị ta nói trúng chứ gì. Ta báo cho Vũ lão sư, nói ngươi tuổi còn nhỏ mà không lo học."
"Muốn chết ta sẽ thành toàn cho ngươi." Cổ Nguyệt nhào tới, những đạo hào quang liên tục từ trong bàn tay bay ra, đuổi theo Tạ Giải.
Đường Vũ Lân bất đắc dĩ nhìn hai người, nó đã quen nhìn hai người đùa giỡn kiểu này, chỉ biết giơ cả hai tay rời khỏi vòng chiến.
Sáng sớm hôm sau, ba đứa cùng xuất phát, Tạ Giải vốn định quăng Cổ Nguyệt lại, nhưng không thực hiện được vì Cổ Nguyệt chặn ngay ngoài cửa túc xá.
"Tạ Giải, đấu giá hội ở đâu?" Vừa đi, Đường Vũ Lân vừa tò mò hỏi.
Tạ Giải liếc Cổ Nguyệt, "Ở viện bảo tàng Đông Hải! Phòng đấu giá Đông Hải Thành được tổ chức kết hợp với viện bảo tàng. Trong viện bảo tàng có khu vực chuyên dụng dành cho vật phẩm để bán đấu giá, sẽ cử hành đấu giá theo định kỳ. Chúng ta tới thẳng khu đó là được. Ở đó có ghi biển thông báo thời gian tổ chức đấu giá."
Cổ Nguyệt tò mò hỏi Đường Vũ Lân: "Vũ Lân, sao ngươi lại muốn tới phòng đấu giá? Trước giờ thấy ngươi đâu có hứng thú gì với nó!"
Đường Vũ Lân nói: "Là đột nhiên tâm huyết dâng trào mà thôi, chúng ta tới xem thôi mà."
Viện bảo tàng Đông Hải nằm ở trung tâm chợ thiên Nam của Đông Hải Thành, là một tòa kiến trúc phong cách cổ xưa, gồm có một tòa lầu chính và hai tòa lầu phụ.
Trong lầu chính trưng bày các loại tiêu bản Hồn Thú quý hiếm, và những vật phẩm biểu trưng cho từng thời đại trong lịch sử phát triển của Đông Hải Thành.
Lầu phụ bên trái là khu trưng bày đồ đấu giá, còn hội trường đấu giá thì ở lầu chính.
Khu trưng bày đồ đấu giá ra vào tự do, hiện tại, người đang có ở đây để xem cũng không ít.
Cả khu có bốn tầng, quy mô rất rộng, diện tích chừng hai trăm mét.
Đông Hải Thành là thành lớn thứ hai ở vùng biển phía Đông, nơi đây lại là phòng đấu giá duy nhất, nên quy mô lớn là chuyện đương nhiên. Lầu một tới lầu bốn, tất cả đều là vật để đấu giá, được phân theo loại và đẳng cấp. Đương nhiên, những vật đặc biệt hi hữu, hoặc siêu đắt sẽ được trưng trong khu riêng, không phải ai cũng xem được.
Khu trưng bày đấu giá ở tầng thứ nhất chia làm hai khu lớn, khu chuyên Hồn Đạo Khí và khu không phải Hồn Đạo Khí. Trong đó, khu chuyên Hồn Đạo Khí lại chia làm khu kim loại hiếm, khu thành phẩm Hồn Đạo Khí... vân vân rất nhiều.
"Chúng ta đi cái nào trước?" Tạ Giải biết Đường Vũ Lân tới đây là có mục đích, nên hỏi nó.
Đường Vũ Lân nói: "Đi khu không phải Hồn Đạo Khí, ta muốn đi xem có bán hai loại linh quả ta đã hỏi ngươi hay không."
"Linh quả? Ngươi muốn Linh quả gì?" Cổ Nguyệt tò mò hỏi.
Đường Vũ Lân nói: "Ta không muốn, ta chỉ là thấy hiếu kỳ, muốn đi xem." Tuy Tạ Giải và Cổ Nguyệt đều là bằng hữu của nó, nhưng chuyện liên quan tới Kim Long Vương nghe quá khó tin, nó tuy còn nhỏ tuổi, nhưng cũng biết chuyện này là bí mật, tuyệt đối không thể nói ra được.
"Vậy đi xem a." Tạ Giải rành rẽ dẫn hai người đi.
Chung quanh đều là những ô vuông thủy tinh cực lớn, bên trong đặt rất nhiều thứ đồ mà Đường Vũ Lân chưa bao giờ thấy. Rẻ nhất, cũng phải mười vạn đồng. Những ô thủy tinh này đều được làm bằng hợp kim trong suốt đặc biệt, không phải thủy tinh bình thường.
"Bên này chính là khu Linh quả, ngươi tự xem đi." Đi vào một gian phòng rộng hình chữ nhật, Tạ Giải ngừng lại.
Gian phòng này rộng chừng ba trăm mét vuông, đủ loại Linh quả, thực vật quý hiếm có ở trong này. Món nào cũng có tấm bảng mô tả bên ngoài.