"Mấy người là... thế này là thế nào?"
Vĩnh Báo tuy gãy chân nhưng chỉ là phần xương bên trong, vẫn tỉnh táo cử động được chút ít, không như Vĩnh Hạc trúng một đòn "Chỉ Đảng Chùy" toàn lực khiến cả xương gân da thịt nát thành một mớ hỗn độn, dẫn đến mất máu rồi hôn mê.
Nhìn toán người đến khí thế đằng đằng, dẫn đầu lại là mấy nhân vật mặc quân phục quân Giải phóng, Vĩnh Báo không khỏi ngây người hoang mang.
"Đưa người đi, mau! Cả hai xe đều kéo đi! Thời gian năm phút, nhanh!" Xuống xe cùng Lâm Nhã Nam là hai sĩ quan quân đội, một người thân hình cao dỏng, người kia ngũ quan đoan chính với cặp lông mày đen rậm. Cả hai đều khá trẻ, có vẻ đều chưa quá ba mươi.
Nhanh chóng đảo mắt nhìn một lượt cảnh tượng trước mặt, hai hòa thượng một chết một bị thương, hai đặc công cũng kẻ bỏ mạng người bất tỉnh, hai sĩ quan đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt không giấu nổi vẻ sửng sốt.
Nghe kiến nghị của Lâm Nhã Nam, hai người lập tức ủng hộ, ra hiệu cho cấp dưới mau chóng hành động. Lệnh vừa hạ xuống, hai chiến sĩ tức tốc tiếp cận Vĩnh báo, mỗi người một bên kéo y nhét vào trong xe. Vĩnh Báo nhìn tình hình trước mắt, không dám đưa ra bất kỳ phản kháng nào.
Xác Vĩnh Hạc và A Minh được nhét vào hai chiếc túi to, nữ đặc công Mỹ bị đưa vào một chiếc xe hòm khác, hai chiến sĩ mở hộp y tế, bắt đầu trị thương cho hai người.
"Đối xử với tù binh tử tế, quả nhiên có kỷ luật!" Vương Siêu lúc đó vẫn ngồi trên mặt đường. Sau khi nghỉ hơn ba mươi phút thể lực hắn đã hồi phục quá nửa, nghĩ lại cuộc chiến nửa giờ trước bản thân cũng thấy thực sự kinh thiên động địa.
Hai đặc công lão luyện mang theo súng, hai Thiéu Lâm Đại võ tăng liên thủ, sức mạnh tổnh hợp như vậy, theo lý mà nói bất kỳ ai cũng đừng mong chạy thoát. Vậy mà một mình hắn có thể tự thân giải quyết xong!
"Nếu thử lại một lần nữa, liệu mình có phát huy được như vậy? Chỉ e không thể, khả năng bị súng bắn chết hoặc thọ thương bị bắt là chủ yếu!" Vương Siêu thầm thở dài, có vẻ đã cảm nhận được điều gì đó.
Trận thực chiến này hoàn toàn không giống những cuộc đấu trên lôi đài mà còn hung hiểm hơn nhiều. Đấu võ trên sàn, chí ít cũng không có chuyện dùng súng!
"Mấy chiêu thức giữ mạng xem ra rất cần rèn luyện thêm, sau khi trở về nên bảo mấy người Đại Thạch Đầu lấy súng bắn, còn ta thi triển thân pháp né tránh, nhất định phải luyện đến mức xuất thần nhập hoá mới có thể giữ được tính mạng sau này. Thực ra có chết cũng chẳng sao, đáng sợ nhất là bị người Mỹ bắt đi, sống chết không thể tự kiểm soát, lúc đó mới thật thảm hại!"
Ngẫm lại trận đấu vừa rồi, nếu hắn bị dính đạn hay trúng chiêu rồi rơi vào tay hai đặc công kia. Thân phận một kẻ khủng bố có cỡ, không biết sẽ phải chịu kết cục như thế nào?
Vương Siêu đã hạ quyết tâm, sau khi trở về nhất định phải luyện bằng súng thật với mấy người Đại Thạch Đầu. Chỉ khi tôi rèn trong sống chết mới luyện được thân pháp tránh né đạn thực thụ.
"Xin chào, Vương Trung tá!" Sau khi mấy binh sĩ thu xếp xong hiện trường hai sĩ quan trẻ mới bước tới, khẽ gật đầu chìa tay cho Vương Siêu. xem tại truyenggg.com
Vương Siêu bắt tay từng người, trong lòng lại thắc mắc: "Mình thăng quân hàm khi nào? Có lẽ cách đây không lâu? Nhìn ánh mắt hai người này, chẳng lẽ đáng kinh ngạc đến như vậy? Mà cũng phải, một mình tay không khử hai đặc công cầm súng, thêm hai Đại võ tăng Thiếu Lâm tự, kết quả như vậy tự mình nghĩ lại còn cảm thấy khó tin...!"
"Mời lên xe, đến nơi hãy nói. Hongkong này chỉ cần xảy ra một chuyện nhỏ cũng có thể bị thổi lên rất ghê gớm, thậm chí ầm ĩ cả thế giới. Tốt nhất chúng ta hãy đi trước!"
Vương Siêu khẽ gật đầu, nhìn qua Lâm Nhã Nam. Cánh tay cô quấn một vòng băng trắng, không có vết máu, cử động khá tự nhiên, hắn biết vết thương đạn bắn không có gì đáng ngại.
Lâm Nhã Nam biết ý, cười nhẹ: "Tôi không sao, chỉ bị chút phần mềm chảy ít máu..."
Đoàn xe nhanh như chớp lao đi. Được một lúc, viên sĩ quan lông mày rậm ngồi trên dường như không kìm được, quay đầu hỏi: " Trung tá Vương, bốn người đó thật sự đều do một mình anh giải quyết?"
"Ừm... Một nam một nữ rõ ràng là xuất thân đặc công, bắn súng rất chuẩn, thiếu chút là tôi mất mạng!" Vương Siêu cười.
"Yết hầu gã đàn ông ấy là thế nào, rõ ràng không phải vết đạn? Còn nữa, chân hai võ tăng ấy cũng không phải do súng bắn, lẽ nào đều là anh dùng tay không?" Viên sĩ quan cao gầy cũng không nén nổi tò mò.
"Yết hầu hắn bị tôi dùng Ưng Trảo Kình giật đứt!" Vương Siêu khẽ gật đầu bình thản, có điều giọng nói dường như phảng phất một mùi máu rờn rợn.
Cả hai sĩ quan bất giác cùng quay lại, đúng là trên cánh tay và bả vai Vương Siêu vẫn dính khá nhiều máu, bất giác rùng mình đưa mắt nhìn nhau...
*************
Doanh trại Quân giải phóng ở Hongkong.
Sau khi xuống xe, Lâm Nhã Nam dẫn Vương Siêu đến phòng riêng. Tắm rửa, thay quần áo, uống mấy ngụm nước, nghỉ ngơi thêm hai tiếng đồng hồ, thần khí hắn trở lại sáng khoái, mọi mệt mỏi biến mất, tinh lực hưng thịnh như xưa.
Lâm Nhã Nam gõ cửa, bước vào. Vương Siêu hỏi ngay: "Sao rồi?"
"Vừa thẩm vấn xong, sự việc đã rõ ràng. Nam đặc công bị chết và nữ nhân kia đều là nằm vùng của một cơ quan tình báo Mỹ, vừa rồi ra tay là muốn bí mật bắt chúng ta về Mỹ!" Lâm Nhã Nam thông báo.
"Còn hai hòa thượng Thiếu Lâm Tự?"
"Vĩnh Hạc, Vĩnh Báo, hai người đó đúng là Đại võ tăng Thiếu Lâm, cả xuất thân lẫn thân phận đều không giả..." Lâm Nhã Nam chau mày: "Vĩnh Báo đã khai hết, nam đặc công kia tên Lý Minh, mười lăm năm trước từng theo ông ta học võ một thời gian tại phân viện Thiếu Lâm ở Hoa Kỳ, về sau vẫn thường xuyên liên lạc. Lần này Lý Minh tìm ông ta và Vĩnh Hạc, cho họ rất nhiều lợi ích để họ lập kế bắt chúng ta."
"Nói vậy nghĩa là hai người họ hành động độc lập, không liên quan gì đến Thiếu Lâm Tự?" Vương Siêu hỏi.
"Đúng là như vậy! Phương trượng Vĩnh Tín rất tinh ranh, dù nghĩ chúng ta là gián điệp ông ta cũng sẽ thận trọng. Thiếu Lâm Tự võ tăng là võ tăng, kinh tế là kinh tế, phân biệt rất rạch ròi..."
"Giờ nên xử trí thế nào?"
"Lần này anh lại lập công! Gián điệp Mỹ trước giờ lúc nào chẳng giảo hoạt hơn hồ ly, bắt được một điệp viên còn sống của họ là chúng ta có thể moi được rất nhiều bí mật. Báo lên trên, chúng ta được khen thưởng là chắc, xem ra lại sắp được thăng chức!" Lâm Nhã Nam chợt nheo mày, thở dài: "Thực ra đến giờ tôi vẫn không dám tin, một mình anh giải quyết được cả bốn người họ... Lúc đó tôi chạy trước, nghĩ lại thực sự thấy có lỗi với anh. Thân pháp anh nhanh hơn tôi, nên chạy trước để tôi ở lại mới phải. Tôi tuy xuất thân trong quân đội nhưng kinh nghiệm từng trải không nhiều, gặp chuyện vẫn đôi chút thiếu bình tĩnh. Chuyện lần này tôi sẽ phản ánh đúng sự thực lên trên, để cấp trên truy cứu trách nhiệm..."
Vương Siêu lắc đầu khoát tay: "Là tôi bảo cô chạy trước, có ở lại thì cô không có súng, cũng chẳng thể ngăn được họ. À... nữ đặc công kia khai gì chưa? Rốt cuộc là gián điệp của tổ chức tình báo nào? Tôi thấy cô ta rõ ràng đã được đào tạo chuyên nghiệp, muốn moi ra tin tức không phải chuyện dễ dàng đâu! Còn nữa, tên Vĩnh Báo kia xử lý thế nào?"
"Nữ gián điệp có thể từ từ. Còn Vĩnh Báo thì thân phận rất cao, địa vị cũng lớn, không dễ dàng giải quyết chút nào. Dù sao thì nơi này vẫn là Hongkong, phải trưng cầu ý kiến của lãnh đạo quân đội đồn trú trước!"
"Tôi đã nghỉ hơn hai giờ rồi, hẳn cô đã hỏi qua ý kiến của họ?" Vương Siêu nhíu mày.
"Đúng là đã hỏi!" Lâm Nhã Nam gật đầu: "Họ không muốn làm to chuyện, chủ trương là không truy cứu Thiếu Lâm, nhưng người thì không thể nhận lại!"
"Nghĩa là Vĩnh Báo sẽ ngồi tù?" Vương Siêu khẽ gật đầu. Dù sao thì Vĩnh Báo đã phạm tội, bị giam cũng không oan ức gì.
"Cũng không hẳn! Thiếu Lâm có thể nhận người về, nhưng cần phải có điều kiện!" Lâm Nhã Nam chậm rãi.
"Điều kiện gì?"
Đúng lúc đó bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
"Vào đi!" Lâm Nhã Nam trả lời.
Cửa mở, một người trung niên mặc thường phục bước vào, theo sau là hai sĩ quan trẻ.
"Vị này là Dương Chính ủy của đơn vị đồn trú Hongkong." Lâm Nhã Nam vội giới thiệu.
"Thì ra là người của chúng ta!" Vương Siêu đứng dậy bắt tay, nghĩ thầm trong lòng: "Vị Dương Chính ủy này chắc chắn là người như Tào Nghị, đều thuộc Tổ chức cấp trên."
"Rất nhiều đệ tử tục gia Thiếu Lâm Tự đang đảm nhiệm trọng chức ở An Ninh Quốc Gia và Công an. Thực lực các cấp rất lớn, tại chính quyền Trung ương cũng có người..." Dương Chính ủy vừa ngồi xuống đã nói thẳng mục đích câu nguyện: "Lần này Trưởng lão Thiếu Lâm đích thân gây chuyện, chúng ta bắt được người nhưng là khoai nướng bỏng tay. Tôi đến tìm anh là muốn thương lượng, xem nên xử lý chuyện Vĩnh Báo, Vĩnh Hạc như thế nào?"
"Theo Chính ủy thì nên như thế nào?" Vương Siêu nghiêm trang hỏi lại.
"Trung tá cũng biết, chúng ta trực thuộc Quân ủy, là hệ thống khác với Quốc An (An Ninh Quốc Gia) và Công An. Dùng một câu thế này để so sánh, chúng ta là 113 còn họ là quản hạt, chúng ta là viện kiểm sát còn họ là tòa án!" Dương Chính ủy hài hước.