Một đĩa dưa chuột, một đĩa rau xanh, một đĩa thịt rang, một bát canh cá thêm một đĩa hoa quả tươi, đó là thực đơn dành cho hai người Vương Siêu và Hoắc Linh, đơn giản nhưng đầy đủ chất dinh dưỡng.
Hoắc Linh cắm cúi ăn, gắp liên tục, so với các cô gái cùng lứa tuổi thì đúng là quá nhiều. Luyện võ với Vương Siêu đến gần tiến nhập ám kình, nhu cầu ăn uống của cô bé tăng nhiều so với trước, dạ dày vẫn như vậy vậy ăn mãi không thấy no.
Người luyện võ tiêu hao thể lực hơn những người luyện tập bình thường rất nhiều, mỗi khi tập xong toàn thân ra mồ hôi ướt đẫm, có lúc còn thấy khí trong người bốc lên. Những lúc ra đòn, chỉ một động tác mà tiêu hao gần như toàn bộ thể lực.
Nhưng Hoắc Linh không hề lo lắng về hình dáng, cũng không sợ xấu da. Theo Vương Siêu học võ hơn nửa năm tiến bộ rất nhanh, cô đã gần tiến nhập ám kình, da càng ngày càng nhẵn, đường nét cơ thể mềm mại hơn rõ rệt. Khi học Không thủ đạo, chân tay Linh Nhi khá cứng cáp thô ráp, còn bây giờ lại trở thành nhẵn mịn như các thiếu nữ khuê các.
Hơn nửa năm đã tiếnnhập ám kình, chủ yếu là Linh Nhi có nền tảng cơ sở vững chắc, lại không sợ khổ miệt mài tập luyện. Dù học Không thủ đạ nhưng Linh Nhi lại khá tinh thông Nhu đạo, rất có lợi khi tập luyện nội công.
Xong một bát, Hoắc Linh lại xới thêm một bát. Vừa chuẩn bị ăn thì Vương Siêu đột nhiên ngăn lại, dùng đũa gắp đũa của cô bé lôi ra.
«Sao?» Hoắc Linh phản ứng, ngón tay lay động, đũa vừa rơi xuống liền dùng một thế Nhu thuật đỡ lấy.
«Chú ý dạ dày, không ăn quá no, vậy mới có thể dưỡng sinh. Ăn lấy được sẽ làm hại cơ thể!""Vương Siêu sau khi thành công với võ thuật rất chú ý đến những chi tiết nhỏ trong cuộc sống.
Dù khoái khẩu cũng không được ăn quá no, phải biết dừng đúng lúc, đó cũng là một đạo lý dưỡng sinh. Nếu gặp cái gì cũng ăn, bữa nào cũng ăn no, thức ăn trong dạ dày sẽ tràn ra, còn nguy hại cho cơ thể hơn nhiều so với khi nhịn ăn.
Cổ đại có rất nhiều cao thủ luyện võ nhưng không chú ý đến những tình tiết này, kết quả là võ thuật tinh thông nhưng bước vào trung niên thì cơ thể bắt đầu yếu đi.
Vương Siêu đọ sức với Chu Bính Lâm, tuy thắng đối phương về hình thức nhưng trên thực tế cả hai đều thọ thương nặng, một người nội thương một người ngoại thương. Chỉ qua một trận mà hắn thành danh, có điều thâm tâm vẫn khâm phục Chu Bính Lâm đã hơn năm mươi mà vẫn còn còn sức lực như còn trai trẻ.
Học võ phải bắt đầu từ những thứ đơn giản nhất, mỗi cử chỉ động tác đều cần chú ý, không được bỏ lỡ thời gian. Cuộc sống cũng vậy, từng bữa cơm từng giấc ngủ đều cần tu dưỡng, như vậy mới có thể giữ gìn được sức khoẻ, năm sáu mươi cũng vẫn như ba mươi.
« Hihi, hay lắm hay lắm...!"" Hoắc Linh gật gật đầu, đũa trên tay vươn ra toan gắp một miếng cá.
Vương Siêu cười cười, vươn đũa nhanh chóng hất đôi đũa của cô bé. Hoắc Linh cổ tay hết sức linh hoạt, khéo léo ra thế « Bạch viên hiến quả » đâm nhanh đũa về phía trước, đoạn nhanh chóng biến chiêu thành « Thượng hạ phiên thân đóa », đũa bổ xuống vẫn tìm cách gắp miếng cá.
Hai sư đồ dùng đũa đấu với nhau, thân không động chỉ có năm ngón tay hoạt động.
Hoắc Linh Nhi dụng đũa như kiếm, rất có dáng dấp « Kiếm như thải phượng thượng hạ phiêu phi, vãng lai phiêu hốt như xà nhiễu chi ». Kiếm đạo Nhật Bản kết hợp với Hình Ý Kiếm, thêm cả Võ Đang Thái Cực Kiếm, tinh xảo khó thể tưởng tượng.
Có điều hay giỏi thế nào cũng không qua được Vương Siêu. Đôi đũa trong tay hắn chợt tạt ngang như trải một dải lụa, đè xuống, nháy mắt đũa Hoắc Linh Nhi vỡ thành bốn mảnh...
« Sư phụ, sao có thể làm được như vậy?"" Hoắc Linh Nhi kinh ngạc, lặng người nhìn đôi đũa gãy: «Chẳng lẽ kiếm thuật sư phụ đã đạt đến mức trích diệp phi hoa sát thương người? Lấy nội công phổ vào hoa lá có thể đập vỡ đá hay sao?""
« Phổ nội công lên hoa lá, tưởng ta là cao thủ trong tiểu thuyết chắc? » Vương Siêu vươn tay ra: « Ta có thể làm gãy đũa của cô là do võ công cô cao, năm ngón tay hữu lực. Nếu đổi là người bình thường thì ta chỉ có thể đánh rơi mà không thể chấn gãy. Cô có lực, ta cũng có lực, thứ hỏng chính là đôi đũa!»
«Được rồi, chúng ta đi dạo, tối về thu dọn đồ đạc, sáng mai đến trường quân sự Tây Nam. Ta sẽ dạy ở đó vài tháng, tại đó có kiều kiện luyện tập thực tế, còn có cao thủ để cô thử sức. »
Sau khi nhận nhiệm vụ giáo quan tại Tây Nam, Vương Siêu quyết định dẫn Hoắc Linh Nhi đi theo, hắn báo cáo Tào Nghị và liền được chấp thuận.
« Tuy vừa rồi thoát được ám sát nhưng mới chỉ là một lần, không biết còn phải đối phó với bao nhiêu sát thủ nữa?» Sau khi nhận lệnh điều động từ Tào Nghị, Vương Siêu quy nghĩ một hồi mới nhận ra đây cũng là cơ hội tốt, vừa nâng cao được võ công vừa tạm lánh đi một thời gian, chờ mọi chuyện lắng xuống.
Trường quân sự dã chiến Tây Nam là một trường đặc biệt thuộc Bộ quốc phòng, chuyên tuyển chọn những binh lính có tố chất tốt bồi dưỡng thêm kỹ năng tác chiến cá nhân. Trong thời gian làm giáo quan, Vương Siêu chịu trách nhiệm toàn bộ việc luyện tập và đào tạo các kỹ năng cận chiến cho Học viện.
Bất kỳ vị lãnh đạo nào cũng muốn có đội bảo vệ đặc biệt. Tình hình hiện nay, khi thế giới có nhiều quốc gia sở hữu vũ khí hạt nhân thì xung đột vũ trang phần lớn diễn ra ở quy mô nhỏ, những đơn vị tinh nhuệ vì thế càng được coi trọng.
Ví dụ một quốc gia nào đó có mâu thuẫn, phát sinh chiến tranh với các nước xung quanh, lúc đó chỉ cần phái một đội đặc nhiệm đi bắt cóc lãnh đạo đối phương là có thể ra điều kiện thương thuyết. Nếu sử dụng xe tăng pháo lớn thì chính là chiến tranh xâm lược, tính chất khác hẳn, tiêu hao kinh tế cũng khó lường.
Đối diện với tình hình như vậy, những người như Vương Siêu hiển nhiên được Quốc gia coi trọng và bồi dưỡng, làm hạt nhân cho quân đội. Mặc dù võ thuật tinh thuần đã suy tàn, nhưng sự kết hợp của cận chiến với binh khí nóng lại dần được khôi phục, trở nên chiến lược tại không ít quốc gia.
Nếu là một đội quân vô tổ chức, một cao thủ như như Vương Siêu hoàn toàn có khả năng tổ chức thành một đội quân có kỷ luật, vào thời điểm quan trọng có thể thực hiện được mọi hành động quan trọng. Có lẽ ngoài bắt cóc Tổng thống Mỹ, kỳ dư những chuyện khác đều không phải quá khó.
So với đại bác tàu chiến, con người đương nhiên rất nhỏ bé. Bất kỳ viên đạn lớn nào đều dùng đến giá trị trăm triệu để tính toán, với số tiền lớn như vậy không biết có thể bồi dưỡng được bao nhiêu nhân tài!
Mạng sống con người có khi là thứ quý giá nhất, nhưng cũng nhiều lúc lại được mang ra làm "bia đỡ đạn", thế gian kỳ lạ như vậy đó. Trường quân sự dã chiến Tây Nam được thành lập chính để đối phó với tình hình này. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: truyenggg.com chấm c.o.m
Tuy là một trường quân sự nội bộ nhưng quy mô Học viện dã chiến này không thua kém bất kỳ ngôi trường danh tiếng nào. Cơ sở vật chất hoành tráng, đội ngũ giáo viên học viên hùng hậu, toàn là tinh hoa của quân đội, thời gian học lại ngắn, nhiều nhất chỉ là một năm. Một năm nếu muốn thăng tiến thì rèn luyện phải nghiêm túc khắt khe đến nhường nào...
Vèo! Một mũi tên nhựa cứng xanh thẫm từ bụi cây bắn ra, cắm vào ngay trên đầu một thanh niên mặc bộ đồ ngụy trang đang dựa lưng vào gốc cây hút thuốc. Hóa ra mũi tên bắn trúng con rắn lục đang bò...
Thanh niên nhàn nhã vứt điếu thuốc xuống đất, nhìn con rắn chết lắc đầu: "Lạ thật, đã Thanh minh đâu mà sao lại có rắn? Trái đất nóng lên nên rắn ngủ đông ít đi hay sao?"
"Chỉ cần có đủ thức ăn thì ai cũng không ngủ đông nữa!" Tiếng nói từ trong bụi rậm vọng ra, một quân nhân mặt bôi ngụy trang, tay cầm chiếc cung quân dụng nhảy ra: "Đáng đời Lưu Thanh, tập trận mà còn dám hút thuốc! Tôi mà bắn thấp chút nữa là đầu cậu đã thành quả dưa bở... Còn nữa, con rắn đã bò trên đỉnh đầu mà cậu không phát hiện ra, những lần luyện tập trước đã quên hết rồi hả?"
"Cao Tuấn, tôi biết thừa cậu mai phục ở đó, cũng đã phát hiện con rắn này từ trước. Khi nãy lúc cậu bắn thì tôi có đến ba cơ hội hạ sát cậu rồi!" Thanh niên tên Lưu Thanh cười như không: "Kỹ thuật mai phục xuống dốc thế rồi sao? Chắc hai năm ở Bắc Kinh làm cảnh vệ cho thủ trưởng, nhàn hạ quen rồi chứ gì?"
"Cứ ở đó mà ba hoa! Cao Tuấn, Lưu Thanh, chúng tôi đã mai phục ở bên cạnh từ rất lâu, khi các cậu nói chuyện chúng tôi có thể giết các cậu cả trăm lần rồi..." Từ trong một bụi cỏ cách chừng hai mươi mét, hai thanh niên khác nhảy ra, động tác loi choi như hai con khỉ.
"Trương Khải, Phương Phi...! Ái dà... xem ra hai năm ở biên giới qủa thật khôg uổng phí!" Nhìn thấy hai người, mặt Lưu Thanh biến sắc.
"Các cậu tệ quá rồi đấy! Lưu Thanh, ở Bắc Kinh làm cảnh vệ thì lấy đâu ra thực chiến? Còn Cao Tuấn, tuy cậu đến Châu Âu thực thi nhiệm vụ nhưng rõ ràng đã sắp bị Chủ nghĩa tư bản lung lạc xong xuôi rồi... Sao tôi vẫn thấy cậu có dáng vẻ tiểu tư sản nhỉ, nghe nói cậu đang có quan hệ với Công chúa Anh Quốc kia mà...?"
Trương Hải, Phương Phi, Cao Tuấn, Lưu Thanh, bốn người này đều là cao thủ nổi tiếng trong quân đội. Trong Tổng hội thao võ thuật lần trước bao gồm quân đội, công an, Quốc an và cảnh sát vũ trang, bốn người chiếm vị trí hai, ba, tư và năm trong kết quả tổng hợp. Tuy nói quân đội còn có một số cao thủ giấu tên không tham gia, nhưng đạt được vị trí đứng đầu trong mấy triệu chiến sĩ thì đương nhiên không bao giờ là tầm thường.
"Đừng cãi nhau nữa! Mấy năm chúng ta không tụ tập, đây là dịp hiếm có, thử xem trình độ mọi người thế nào, cũng để tìm lại cảm giác năm xưa!" Lưu Thanh ngắt lời. Gã là người thứ hai trong cuộc Tổng hội thao năm đó, chỉ vì phần thi chiến đấu trong rừng bị Đoạn Quốc Siêu qua mặt nên phải ngậm ngùi nhường giải nhất. Không phải vì trình độ gã không cao mà là do công phu họ Đoàn quá xuất sắc, còn hơn Lưu Thanh một bậc.
"Đúng thế! Thực sự tôi không hiểu, xét về thành tích và trình độ của chúng ta, tập trung lần này lẽ phải thành huấn luận viên mới phải,tại sao cấp trên vẫn muốn chúng ta là học viên? Thật đúng là không nể mặt chút nào!"
"Tôi đang muốn xem, ai có đủ tư cách làm huấn luận viên của chúng ta!" Trương Khải hừ nhạt.
"Các cậu cũng đừng tự cao tự đại quá! Vẫn còn có người đủ tư cách dạy chúng ra, Lý lão gia ở Quân khu Bắc Kinh chẳng hạn...!"
"Ông Lý thì nói làm gì, nhưng năm nay ông ấy đã hơn chín mươi tuổi, e là vài năm nữa cũng xuống suối vàng thôi... Năm đó chính Lý lão đã bổ túc cho tôi, đáng tiếc tôi lại thua Đoạn Quốc Siêu..." Lưu Thanh thở dài.
"Chắc các cậu chưa biết Đoạn Quốc Siêu đã chết, bị một cao thủ đánh chết ngay tại trận." Cao Tuấn làm cảnh binh ở Bắc Kinh nên biết rất rõ.
"Cao thủ nào vậy?" Lưu Thanh tròn mắt.
"Đó là một người của Quân ủy mới xuất hiện vài năm gần đây, võ công rất cao. Mấy huấn luyện viên ở Bắc Kinh đã chịu thua, cả Tiểu Võ Thần Chu Bính Lâm cũng bị anh ta đánh gãy một cánh tay. Gần đây người này còn tỷ thí với một quyền sư Thái Lan, cũng đánh đối thủ chết tại chỗ!"
Lưu Thanh chau mày: " Có phải cậu định nói Nguyễn Hồng Tu? Cuộc tỉ thí ở Hồng Kông đó khiến thanh thế người đó trở nên rất lớn, ở Anh tôi cũng nghe người của Hồng Môn nhắc đến. Hình như tên anh ta là Vương Siêu, được xưng là Quy Tiên Nhân? Đoạn Quốc Siêu chính là bị anh ta đánh chết sao?"
"Người đó bao nhiêu tuổi rồi? Chẳng lẽ huấn luyện viên lần này chính là anh ta?"
Vương Siêu có lẽ cũng không ngờ, sau cuộc tỷ thí với Nguyễn Hồng Tu danh tiếng hắn lan truyền rộng rãi như thế, lại còn được võ lâm đặt cho một biệt danh, Quy Tiên Nhân!