"Sư huynh...!"
"Tiểu Long...!"
Hai âm thanh lẫn lộn vang lên từ phía sau, vừa phẫn nộ vừa lo lắng. Chính là Vĩnh Tiểu Hồ và Hành Ý, hai vị Trưởng lão Thiếu Lâm thấy Vĩnh Tiểu Long bị thảm chiêu lập tức thất kinh, kình lực trong cơ thể bộc phát, bổ nhào tới cứu trợ.
Cuộc chiến của Vương Siêu và Vĩnh Tiểu Long, nói thì dài nhưng thực như sấm lôi chớp giật, từng ấy động tác chỉ diễn ra trong ngáy mắt. Vĩnh Tiểu Hổ và Hành Ý tuy đều nhìn thấy nhưng cũng không thể tiếp cứu, thứ nhất vì dè chừng Đường Tử Trần, thứ hai vì tính khí Vĩnh Tiểu Long vốn cao ngạo, lần trước bại trong tay Vương Siêu đã lao tâm khổ tứ tìnm đối sách, nhất định phải lấy lại thể diện. Nếu như hai người liên thủ đối chiến, chắc chắn y không những không cảm kích mà còn bất mãn.
Vĩnh Tiểu Hổ và Hành Ý chỉ còn cách đứng xa khoảng mười mét, thầm ngưng thần tụ khí, đề phòng Vĩnh Tiểu Long gặp bất lợi thì sẽ tưc khắc ra tay trợ giúp, như vậy cũng được coi là áp trận.
Có điều cả hai người đều không ngờ Vĩnh Tiểu Long lại bị đánh bại nhanh như thế, hơn nữa lại ngay khi đang trong thế hóa nguy thành thắng.
Vĩnh Tiểu Long đánh ra ba quyền khiến Vương Siêu phải bỏ dở sát chiêu Phi Mã Đạp Yến, trong lúc cơ thể vẫn lơ lửng không sao mượn lực, cũng có nghĩa là không thể chuyển động né đòn. Đúng lúc ấy Vĩnh Tiểu Hổ và Hành Ý đều cho rằng bên mình đã nắm chắc phần thắng trong tay.
Cao thủ đối chiêu, tối kỵ nhất là nhảy lên không trung, nếu như muốn nhảy cũng phải là sát mặt đất, tục gọi là lướt hay "tào thủy", giống như chim yến lướt trên mặt nước.
Không ai ngờ Vương Siêu có thể dừng thân giữa không trung, một cước vốn đạp tới lại biến thành đá ngược. Cú hóa giải đó, có thể trở thành giáo khoa kinh điển.
Bước thứ ba trong Phi Mã Đạp yến là nặng nhất, cũng là thế cảm tử, nếu ngươi không chết thì ta vong. Một đòn trầm trọng như vậy đã được Vương Siêu thay đổi, từ nặng nề thành nhẹ nhàng, từ cứng nhắc trở nên linh hoạt.
Có điều sự thay đổi đó cũng chỉ có người quyền pháp nhập thánh, bậc đại tông sư đan đạo mới có thế sử dụng, cao thủ thông thường sao có thể trong khoảnh khắc ngắn ngủi tìm ra chính xác điểm ra lực của đối phương, lâm trận không rối loạn, đạp chính xác lên điểm đó để biến chiêu? Thức hiện được điều đó, chẳng khác đứng thăng bằng trên mũi gậy cách mặt đất hàng trăm mét.
Công phu lấy giả làm thật trong nháy mắt như vậy, cũng chỉ có cao thủ như Vương Siêu thực hiện được. Một chiêu Phi Mã Đạp Yến biến hóa đó, chỉ bản thân hắn mới có thể sử dụng mà không thể truyền cho đồ đệ, bởi dù dạy cũng không dùng được. Thực lực không đủ, khi lâm trận thực sự thì tuyệt chiêu lại thành phế chiêu.
Sau khi đổi lực, Phi Mã Đạp Yến lại mang khí thế uy dũng của Thanh Long Kích Địa, chẳng khác tuấn mã đạp trên lưng chim yến rồi vút bay, đột nhiên biến thành rồng xanh uy vũ hùng tráng, mãnh liệt áp xuống.
Ngựa đạp Yến bay lên không trung biến thành rồng!
Ngựa vốn là giống rồng, khi bay lên hóa thành rồng thực sự! Trong mắt Đường Tử Trần, biến chiêu vừa rồi của Vương Siêu cả Hình và Ý đều thăng hoa đến cực điểm.
Sau đó là "Giao Long Khởi Thủy", Hình là nắm lấy, Ý là thu lại. Vốn là Ý của Long Xà Phiên Lãng nhưng nửa hư nửa thực, từ tạo sóng bằng tay chuyển thành bằng y phục, dùng áo che chắn tầm mắt đối thủ.
Một loạt nhưng chiêu đó Vương Siêu sử ra hết sức thuần thục, không cần nghĩ, cũng không cần tuân theo thứ tự nào.
Hầu hình bước vòng, nhanh chóng giơ hai tay ấp thẳng vào mặt. Vương Siêu lấy áo giữ đầu Vĩnh Tiểu Long ở giữa, vận Bảo Đan Tọa Khố, tinh khí thu về một mối. Linh cảm Vĩnh Tiểu Long trở nên vô dụng, lập tức sẽ bị bá kích lấy mất con ngươi, nhắy mắt biến thành người mù thực sự.
Đả pháp mạnh mẽ, nhanh gọn, hư thực đan xen, tản mát nhưng cũng rất liên hoàn, như Trường Giang bao la hợp từ vạn con sông nhỏ.
Aaaaaaa.....!
Âm thanh thảm thiết vang lên, Vĩnh Tiểu Long hai tay bưng mắt lăn lộn dưới đất.
"Hay!"
Nhìn công phu đả pháp xuất thần nhập hóa của Vương Siêu, Lưu Thanh vốn cố nén chữ "hay" trong lòng nhưng lại không kìm được bật ra trong cổ họng, chút nữa tạo thành tiếng vang lớn.
May mà gã nghĩ ra mình đang hợp tác với Thiếu Lâm, mà Vương Siêu lại chính là kẻ thù! Đây đúng là nuốt chữ vào bụng, trong lòng không khỏi hết sức khó chịu.
Vĩnh Tiểu Long đã bị loại khỏi vòng chiến, Vương Siêu cũng không đuổi tận sát tuyệt. Cao thủ như hắn sớm đã thần tán tám phương, bất cứ một cử động nào cũng phải chú ý tới, dành sức để ứng phó với cái vạn nhất trong nhất vạn.
Vĩnh Tiểu Long thảm bại, Vĩnh Tiểu Hổ và Hành Ý chắc chắn sẽ phản ứng.
Quả nhiên Vĩnh Tiểu Hổ hùng hổ xông ra, lông lá trên người dựng đứng như một con lợn đực lớn. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: truyenggg.com chấm c.o.m
Vương Siêu chỉ cảm thấy trong mũi phả tới một mùi hôi khó chịu. Hành Ý tuy cùng xông ra nhưng vì tầm vóc cao lớn nên tay Vĩnh Tiểu Hổ đến trước.
Thể chất người Phương Đông hạn chế từ bẩm sinh nên luyện võ phải luyện thế, vận hành khí huyết, mục đích là "phát gân trưởng cốt". Nhưng người Phương Tây cơ thể cao lớn, sức lực mạnh mẽ thiên phú, yêu cầu phát gân trưởng cốt vì vậy cũng giảm nhiều.
Thông thường người Phương Tây sau một thời gian luyện quyền kích có thể đánh bại một người Phương Đông luyện võ công nhiều năm. Không phải là người Phương Đông kém cỏi, lý do chính là thể chất người Phương Tây bẩm sinh đã cao lớn tráng kiện, đó là lợi thế trời cho.
Huống chi Vĩnh Tiểu Hổ so với người da trắng bình thường cũng được coi là cao lớn, cộng thêm luyện quyền thuật Thiếu Lâm càng phát gân trưởng cốt, đến bây giờ đã không còn như người bình thường nữa mà là một cỗ máy mang hình dáng con người.
Thể lực Vĩnh Tiểu Hổ lớn hơn hẳn của Vĩnh Tiểu Long. Cũng một chiêu "Chiếu Diện", trong mắt Vương Siêu tuy không tinh túy biến hóa như khi Vĩnh Tiểu Long thi triển, nhưng lực phát mạnh như núi đổ, hoàn toàn khỏa lấp mọi sơ hở.
"Đánh hay lắm!" Vương Siêu không lên gân, cơ lưng chuyển động, vặn người về bên trái hơn một tấc tránh quyền, một chân chạm đất, một chân đạp thẳng về phía trước trúng ngay xương chân Vĩnh Tiểu Hổ.
Động tác đó của hắn vừa giống gà lại giống thiên nga, chẳng khác một con chim lớn mang hình người, chân đột nhiên đạp ra, phảng phất Điêu hình, thế "Hỷ Hạc Đăng Kỹ" trong Bát Quái Thoái Pháp.
"Hỷ Hạc Đăng Kỹ" có nhiều thức, song đăng, đơn đăng, liên hoàn đăng… Khi đánh với Lý Triết Hàn, Hoắc Linh Nhi từng thi triển Hỷ hạc song đăng, còn Vương Siêu dùng lần này là đơn đăng, ám thoái kịch phát, bí mật lặng lẽ, vừa nhanh vừa mạnh vừa chính xác.
Nếu như chỉ là một đối một, với địch nhân cao lớn như Vĩnh Tiểu Hổ, Vương Siêu nhất định sẽ thi triển Ưng Công Bào Chùy, lấy công đối công xem xem ai mạnh hơn. Nhưng bây giờ còn có một Hành Ý hòa thượng, hắn đành phải né thực làm giả.
"Nạp mạng đây!" Hành Ý lòng đau như cắt, khí tức công tâm, năng lượng toàn thân bộc phát, tuy chậm hơn Vĩnh Tiểu Hổ một chút nhưng Vương Siêu né người lui ra lại rơi đúng vào tầm khống chế của ông ta, lập tức thừa thế lao về phía trước, hai tay nhằm chân Vương Siêu bổ tới.
Có điều Ám thoái của Vương Siêu vốn vô thanh vô tức, hai tay Hành Ý giống như nhúng xuống nước, hoàn toàn trống rỗng.
Chân đá ra lại lập tức thu về, không né tránh cũng không hề có ý đá tiếp.
Một chọi hai, là là đại cao thủ như Hành Ý và Tiểu Hổ, Vương Siêu cho dù bản lĩnh thông thiên cũng chỉ có thể né tránh, không thể phản đòn.
Vĩnh Tiểu Long, Vĩnh Tiểu Hổ, Hành Ý, ba vị đại võ tăng đều là chủ trì những phân viện lớn nhất của Thiếu Lâm ở nước ngoài, võ công đương nhiên cao không thể tưởng, không hề thua kém những nhân vật như Thôi Trường Bạch hay Cung Thành Lương Điền.
Với Thôi Trường Bạch hay Cung Thành Lương Điền, Đường Tử Trần cũng phải giấu mặt rồi đột nhiên tấn công, còn phải dựa vào chiếc áo làm vũ khí mới có thể đánh ngã hai người.
Bây giờ Vương Siêu đối địch trực diện, không phải đánh lén, trong tay cũng không có vũ khí, còn khó hơn Đường Tử Trần hôm đó mấy lần.
Vương Siêu thu chân tránh, lập tức Vĩnh Tiểu Hổ quay người, năm ngón tay đan chặt thành một âm thanh vang rền trong không khí, Thiếu Lâm Hổ Quyền Trảo Hình!
Kéo hai vai, ôm đầu, nhấc chân, lắc eo, khớp xương cả người nhô lên như gò núi, tay phát kình, cúi người tấn công, hướng thẳng về cổ họng Vương Siêu.
Chiêu thức hùng hậu, cộng thêm thân hình cao hơn hai mét, lông dài, tay thô, chẳng khác một con ngựa đang hầm hập lao tới. Trường Tí Chùy Kình tấn công mọi hướng, chặn tất cả những đường thoái lui. Ngoài đánh trả, Vương Siêu không còn cách nào khác.
Vương Siêu thu chân, khuỵu gối ngồi xuống, lại xuất hiện thế Bảo Đan Tọa Khố, một quyền bung ra lấy cương chọi cương.
Hắn dùng hết sức thi triển Hải Để Băng, giống như Lý Nguyên Bá múa chùy ra trận.
Một phen đối đầu, không biết Lữ Bố mạnh hay Lý Nguyên Bá cường?