Long Xà Diễn Nghĩa

Chương 235

Tứ Thủy chính là nơi dừng chân của quân đội Indonesia. Trong ngày diễn tập hôm qua vô tình làm cho kho đạn đột nhiên nổ mạnh khiến cho 561 người chét. Đây là lần sai lầm nghiêm trọng nhất ngoại trừ đợt tập trận tàu chiến ngoài biển làm 312 tàu bị chìm.

Ngoại trừ lần đó, khi quân hạm diễn tập trên biển khai pháo bắn trúng tàu giao thương vận chuyển hàng của Singapore khiến cho 13 thuyền viên tử vong, tàu vận chuyển hàng chìm.

Đối với việc này, bộ ngoại giao của Singapore tỏ vẻ bất mãn và tiếc nuối vô cùng. Đại sứ ngoại giao của Singapore tiến thêm một bước cùng giao thiệp với quân đội Indonesia.

Đối với việc này, trong nước cũng chú ý đến. Đồng thời đối với hành vi quân hạm hướng vào các tàu giao thương vận chuyển mà khai hỏa, tiến hành khiển trách mãnh liệt.

Chiều ngày 13. Sau một ngày buổi diễn tập khiến cho chiến cơ va chạm vào nhau, kho đạn nổ, ngộ thương tàu giao thương vận chuyển thì chỉ huy cao nhất tại Tứ Thủy, Pi Cha và Souby dưới áp lực của thượng cấp quyết định từ chức.

Đương nhiên, các tin tức trên là do Liêu Tuấn Hoa chăm chú theo dõi mấy ngày.

Mà chân tướng chuyện này là do Đường Tử Trần ở ba ngày trước đột nhiên dẫn theo hai ngàn người Hoa võ trang đánh lén căn cứ của quân chính phủ. Hai bên đấu súng hơn nữa giờ. Đồng thời một chiếc tàu giao thương vận chuyển hàng của Singapore mang theo tên lửa đối không, được bí mật định vị phóng ở trên biển.

Điều này làm cho hai chiếc phi cơ chiến đấu đang ở trên biển, bị hơn mười tên lửa oanh kích.

Mặc dù thành công ngăn cản tám quả tên lửa, nhưng cũng hai quả đánh trúng.

Mà Pi Cha, Souby dưới tình huống bất thình lình này, đành phải khẩn cấp cầu sự hỗ trợ của hải quân điều động quân hạm, rốt cục đánh chìm chiếc tàu vận chuyển khổng lồ kia. Mặc dù vậy nhưng hắn vẫn bị tổn thất nghiêm trọng. Kho đạn bị hủy, chết hơn năm trăm người. Hai phi cơ chiến đấu bị hủy.

Tổn thất như vậy khiến cho hắn không chịu được áp lực từ các phương diện khác, đành phải từ chức. Gia tộc quân phiệt Pi Cha bị đả kích trầm trọng nhất từ trước đến nay.

Cho dù là Pi Cha, Souby cũng thật không ngờ thủ lĩnh của người Hoa võ trang lại có thủ đoạn mạnh mẽ như vậy. Từ trên biển triển khai tàu vận chuyển được lắp đặt tên lửa đối không, oanh kích phi cơ chiến đấu của hắn.

Mặc dù phi cơ chiến đấu của hắn cũng tiến hành ngăn cản, hệ thống phòng ngự tên lửa trên mặt đất cũng chặn lại nhưng tên lửa của đối phương quá nhiều. Một phát là mười quả tên lửa được bắn ra. Đột phá phòng tuyến hủy hai phi cơ chiến đấu đang hoạt động kia.

Mặc dù cuối cùng hắn thỉnh cầu tư lệnh Eve Sishui phóng tên lửa đánh chìm tàu vận chuyển kia, nhưng đã không làm được chuyện gì nữa rồi. Truyện được copy tại TruyenGGG.Com

"Lúc này lấy cứng đối cứng thì Pi Cha đã bị hạ đài. Tỏ vẻ người Hoa chúng ta không phải là cừu cho người Indonesia các ngươi giết. Chúng ta cũng có lực lượng võ trang của riêng mình, có thể tiến hành phản kháng và còn lấy được thắng lợi! Hoàng gia Tứ Thủy? Đám heo ngu ngốc, lại muốn mưu đồ đoạt quyền chỉ huy quân đội. Chiến đấu như vậy thì bọn hắn có thể chỉ huy được sao? Nếu để cho đám heo ngu Hoàng gia làm chỉ huy thì lần này võ trang của chúng ta được tích trữ hơn một năm đã bị tiêu diệt không còn một người!"

"Người của Trí Công đường Hồng Môn, hảo bá lực! Tập đoàn Trần Thị Singapore. Trần Ngả Dương đương gia đã lộ ra răng nanh. So với mấy lão gia tử kia còn muốn ác liệt hơn nhiều!"

"Không hổ là người luyện võ giết người. Trẻ tuổi, có nhiệt huyết lại có mưu lược. So với lão nhân chúng ta mạnh mẽ hơn nhiều".

Một lão nhân bận áo ngoài màu trắng ở trong trang viên khổng lồ vùng ngoại ô Jakarta đang bưng một chén trà, mái tóc trắng bạch, trên mặt có những vết nhăn thật sâu. Biểu hiện sự tang thương của năm tháng đang nhìn ngắm ánh mặt trời hạ núi xuyên qua tấm thủy tinh thật lớn.

Lão giả này chính là người nắm giữ hoa thương gia tộc lớn nhất Indonesia - Tiễn Gia Căn.

"Chúng ta cũng già rồi. Bây giờ là thiên hạ của người trẻ tuổi. Người nào ngờ được có ngày hôm nay chứ. Rốt cục cùng chống đối với quân đội chính phủ. Người của Hồng Môn xuất ra quả thật là kẻ không sợ trời không sợ đất. Lần ngạnh kháng này ta xem chúng ta dễ dàng hơn rất nhiều. Quân chính phủ còn dám khích động dân bản xứ bạo loạn với chúng ta không?" Một lão đầu híp mắt nói. Đây là người cầm quyền của Tôn gia - Tôn Thiên Ma.

"Ta thấy chưa chắc!" Một lão già bận trang phục tây, tóc hoa râm cười lạnh lắc đầu nói: "Võ trang hiện tại của chúng ta thoạt nhìn rất mạnh nhưng so đấu với quân chính phủ chết không có chỗ chôn! Bây giờ, bất quá chúng ta đang cùng với quân các thế lực quân phiệt khác kèm nhau để sinh tồn. Quân chính phủ có bao nhiêu người? Mấy mười vạn! Chúng ta bao nhiêu ngàn? Đừng cho rằng lần xung đột này đánh thắng. Kỳ thật do áp lực của bộ ngoại giao chính phủ mà thôi. Chúng ta muốn chính thức không lo lắng gì tốt nhất là phải ôm cây đợi thỏ!"

"Ngô Đông Thành, không dựa vào bản thân? Ôm cây nào để đợi thỏ?" Tiễn Gia Căn nói.

"Đương nhiên là ở đại lục bên kia!" Ngô Đông Thành là người nắm quyền của Ngô gia: "Chỉ có ở đại lục bên kia mới xem là chỗ dựa chân chính. Ta thấy nên tìm một cơ hội xem thử có liên lạc với cao tầng bên kia đại lục không?"

"Điều này cũng có đạo lý. Mấy năm nay phía đại lục ngày càng mạnh. Không giống như mười năm trước, lần này chúng ta ôm cây đợi thỏ. Có trăm lợi mà không hại. Bất quá phải liên hệ với phía nào mới dược? Làm sao mới liên lạc được cao tầng? Không nên liên lạc vô ích, chỉ biết nhận tiền chúng ta mà không làm việc. Muốn khi bên chúng ta có chuyện gì thì bên đại lục phải gây áp lực cho Indonesia!"

"Lão Ngô nói không sai. Mấy năm nay đại lục này càng mạnh. Nước Mỹ nắm quyền trên bờ biển Đông Nam Á, cũng phải có chút buông ra".

Các gia chủ khác đều gật đầu phụ họa theo.

"Điều này..." Ngô Đông Thành cười nói: "Ngô gia chúng ta đã liên lạc được với giới cao tầng trên đại lục. Một tháng sau hi vọng chúng ta có thể gặp tướng quân Ngô Văn Huy ở Hongkong. Không biết các ngưoi nghĩ như thế nào? Bọn họ còn có thể bí mật phái người đến trợ giúp chúng ta huấn luyện nhân mã, cung cấp vũ khí, bảo vệ an toàn cho người Hoa không?"

"Nhân mã chúng ta đều bị nắm trong tay một người phụ nữ. Bảy tám lão già chúng ta phải nghe theo sự điều khiển của phụ nữ. Thật sự là..."

"Ừm. Tốt lắm. Có nhiều chỗ dựa cũng không phải là chuyện xấu".

Tiễn gia lập tức xác nhận hành trình này.

Ngay khi vài lão hồ ly đang thương lượng ôm con mồi ta thì trong trường học hán ngữ Minh Luân Đường, Đường Tử Trần đang yên lặng ngồi, cầm trong tay báo cáo tổn thất.

"Tổng cộng 2.328 chiến sĩ. Trải qua trận đấu này thiệt hại 670 người, tổn thất một trực thăng võ trang, tên lửa đối không mười quả, ba mươi xe thiết giáp, 130.000 viên đạn, súng ống, trang phục, quân đao tổng cộng 400 bộ. Tổng cộng kinh tế tổn thất khoảng 2 triệu USD".

"Trong một tiếng giao đấu ngắn ngủi liền tổn thất 2 triệu USD? Đưa 2 triệu USD đến đốt lửa cũng có thể cháy thêm vài giờ. Cái này còn so với đốt tiền nhanh hơn nhiều. Cái này còn chưa tính thương vong đó. Sáu bảy trăm lính tinh nhuệ!"

Vương Siêu ngồi cạnh Đường Tử Trần mặc dù không biết quy mô trận chiến ra sao nhưng đối với tính toán tổn thất vừa rồi khiến hắn kinh hãi không thôi.

"Chiến sĩ bị thương đã an bài bọn họ tịnh dưỡng rồi. Công việc sau đó đã được xử lý tốt. Lần này chúng ta chết gần một phần ba người. Kế tiếp muốn mở rộng đội ngũ với quy mô lớn, bảo trì năm ngàn người võ trang tinh nhuệ mới dùng đến những người này. Cũng từ các nơi trong Minh Luân Đường chọn ra. Nhất định phải là tinh nhuệ. Thà ít mà tốt. Mặc khác, trong đội ngũ chúng ta chọn ra một trăm tinh nhuệ có thân thủ tốt bổ sung vào bộ đội đặc chủng. Danh hiệu là..."

Đường Tử Trần dừng một chút: "Danh hiệu là Long Xà đi. Đơn vị này được huấn luyện hằng ngày sẽ được đệ đệ ta làm huyến luyện viên võ thuât. Tạ Lỵ, năm người các ngươi phân biệt đảm nhiệm huấn luyện dã chiến. Nếu có chuyện gì xảy ra không cần báo cáo trực tiếp cho ta. Do đệ đệ ta chỉ huy là được!"

Đường Tử Trần cấp quyền chỉ huy cho Vương Siêu. Lót sẵn một con đường cho hắn.

Một người lãnh đạo phải có võ trang tinh nhuệ thuộc về chính mình.

Trong lòng Vương Siêu cũng hiểu rất rõ. Đột nhiên hắn cảm giác được bản thân có chút không tự nhiên. Lo lắng hắn sẽ ứng phó không kịp. Đối với năng lực của bản thân hắn hiểu rất rõ ràng. Từ quyền pháp ra thì hắn không còn có sở trường nào cả. Lại càng không có tư cách lãnh đạo một tổ chức.

Nhưng hắn không thể cự tuyệt Đường Tử Trần.

Ngay khi Đường Tử Trần phân phó mọi việc xong hết, thì Vương Siêu đứng lên nói: "Ta bắt được hai bộ đội đặc chủng của Indonesia có Vũ Bộ. Bây giờ để ở phía sau. Tỷ cùng đệ đi xem một chút có hỏi ra được gì không!"

"Có Vũ Bộ? Bát Quái Quyền của chúng ta cũng có một bộ Vũ Bộ nhưng đã thất truyền từ lâu. Bây giờ là quyền sư trong ngoài nước cũng không có Vũ Bộ chính thức. Người Indonesia lại có? Vậy phải đến xem thử?" Đường Tử Trần nhíu mày một chút.

Trong một gian phòng trống trải có hai người đang nhắm mắt đang bị trói trên ghế. Đột nhiên hai thanh niên Indonesia này mở mắt ra, ánh mắt sắc bén như đao, bên cạnh có hai binh lính người hoa đang trông coi hai bọn họ.

Khi Vương Siêu và Đường Tử Trần, Tạ Lỵ đi vào thì ánh mắt hai tù nhân này nhìn thẳng vào Vương Siêu.

Hai người này đương nhiên là Tiểu Xuyên Túc Nghĩa và Rall bị Vương Siêu bắt làm tù binh.

"Hai vị. Bộ pháp kết hợp với đao pháp mà các người dùng khi giết ta là từ đâu mà có?" Vương Siêu không để ý đến ánh mắt hai tù binh này mà đi thẳng vào vấn đề.

"Võ đạo của ngươi lợi hại, nhưng võ đạo chúng ta có bí mật rất sâu. Chúng ta không có luyện đến cảnh giới cao thâm. Ngươi không cần vọng tưởng muốn biết bí mật của chúng ta!" Tiểu Xuyên Túc Nghĩ mở miệng cười hắc hắc hai tiếng, dùng tiếng Trung hơi cứng nói.

"Bí mật... Các ngươi luyện đến cảnh giới cao thâm là nó sao!" Vương Siêu cười cười, nhẹ nhàng nâng tay, bước chân 'Bất Định Bất Quái' đánh ra hai chưởng Bát Quái Quyền.

Sắc mặt của Tiêu Xuyên Túc Nghĩa dần dần thay đổi.

Bởi vì khi Vương Siêu di chuyển đánh ra chưởng thì một mét xung quanh thân thể đều xuất hiện kình phong mang theo tiếng gió ù ù. Cuối cùng trở thành bốp bốp như tiếng roi đánh lên người.

"Ngươi... ngươi... ngươi... Không phải là võ đạo của chúng ta, sao có thể luyện đến cảnh giới cao nhất được?"

Vương Siêu đánh ra Bát Quái Chuyển Chưởng khiến cho kình phong xoay tròn thân thể phát ra âm thanh bốp bốp làm cho người khác giật mình không thôi. Chính là cảnh giới 'Bố Cương'.

Một bước đạp bộ, khi đi lại thì trên người mang theo kình phong rậm rạp như cương khí. Đây chính là Vũ Bộ luyện đến cao tầng mới có thể có.

Muốn thể lực, tốc độ, lực lượng thì cơ thịt toàn thân, nội tạng, khung xương phải phối hợp với nhau bộc phát lực lượng đến một trình độ không thể tưởng tượng nổi, mới có thể đạt được trình độ này.

Nếu như lúc này Vương Siêu chạy đến thời cổ đại, trước mặt Hoàng Đế biểu diễn như vậy, lập tức sẽ trở thành Đại Pháp Sư Hộ Quốc rồi.

Nghe thấy Tiểu Xuyên Túc Nghĩa hỏi vậy thì Vương Siêu liền dừng lại: "Ta đạt đến trình độ đó, thì có thể nghe bí mật của các ngươi được chứ?"

"Chúng ta ở đạo tràng Kiếm Đạo Thủy Nguyệt Đao Nhất Lưu tại Nhật Bản học được bộ pháp này của sư phụ Điền Thôn Thượng Nhất" Ánh mắt của Tiểu Xuyên Túc Nghĩa vừa lóe lên, không biết đang suy nghĩ chủ ý quỷ quái gì trong đầu. Hắn nói ra lai lịch võ công của mình.

"Đạo tràng Thủy Nguyệt Nhất Đao Lưu? Điền Thôn Thượng Nhất? Đây là một võ thuật gia của Nhật Bản. Một lão đầu hơn chín mươi tuổi rất nổi tiếng, từng tham gia chiến tranh xâm lược nước ta. Bây giờ không thể đánh được nữa. Trong đồ đệ của hắn cũng không có ai là đặc biệt xuất sắc cả. So với một ít tông sư khác còn kém xa. Chẳng lẽ người này có Vũ Bộ sao?" Vương Siêu bẻ bẻ ngón tay của chính mình, điều chỉnh khí huyết của toàn thân. Hắn vừa mới đánh ra Bát Quái Chuyển Chưởng nhìn thì có vẻ bình thảnh nhưng thật ra phải dùng hết sức mới có được hiệu quả đó.

Bất quá hắn mặc dù dùng Chuyển Chưởng đánh ra hiệu quả như Vũ Bộ Bố Cương, nhưng cũng không phải là Vũ Bộ chính thức. Bởi vậy khi đánh xong sẽ khiến cho khí huyết sôi trào, không thể không chế được. Không thể dùng được sức mạnh cũng không thể rèn luyện thân thể mà trái lại thực hiện lâu dài sẽ có hại cho thân thể.

Mà Vũ Bộ chính thức chỉ cần vận lực, hô hấp, điều chỉnh nội tạng, thời thần, đạp phương vị, khí huyết sẽ kích thích những vị trí mẫn cảm, trọng tâm chuyển đổi đều có chủ ý đặc thù riêng.

Bộ pháp này là kết tinh dưỡng thân thể trong ngàn năm qua. Đạo sĩ cổ đại chỉ cần luyện bộ pháp này lâu dài có thể luyện thân thể nhẹ như yến, đi lại như bay. Có thể cường tráng thân thể, co rút gân, thể lực kéo dài, cải thiện thể chất, tẩy tủy đổi máu.

"Ta vốn muốn giết hai người các ngươi nhưng giờ ta đã đổi ý. Chỉ cần hai người các ngươi vào bất kỳ lúc nào có thể chống cự ta được ba hiệp, ta sẽ tha cho các ngươi".

Vương Siêu cười lạnh hai tiếng phân phó Tạ Lỵ: "Đưa họ tiến vào tầng hầm. Một ngày cho ăn cơm ba bữa".
Bình Luận (0)
Comment