"Nhưng Nam Dương chúng ta, kể cả Philipine, Malaysia, còn có cả Indonesia tất cả các võ quán của người Hoa, mặc dù nói quá nửa đã đầu phục Đường Môn chúng ta, nhưng cũng có một bộ phận nhỏ quyền sư Hồng Môn, có nên liên lạc một chút với bọn họ hay không? Cùng nhau tổ chức?" Vương Siêu đột nhiên hỏi một câu.
Ở Nam Dương các võ quán được quyền sư người Hoa mở, vì sinh tồn, nên đã có hơn một nửa đầu phục dưới trướng Đường Môn, hoặc gia nhập vào Đường Môn. Nhưng cũng có một phần nhỏ quyền sư là thành viên của Hồng Môn, mặt khác cũng có một số nhỏ, không chịu gia nhập bất cứ tổ chức nào, tự mình chiếu cố cho chính mình.
Hiệp hội võ thuật ở Nam Dương, là một tổ chức rất lỏng lẻo. Cựu chủ tịch chính là Triệu Quang Vinh, nhưng đây chỉ là chủ tịch danh dự mà thôi. Cho nên cũng không có khả năng điều động quyền sư ở Nam Dương. Nó giống như những khối liên minh trong tự nhiên, nền kinh tế không có thống nhất.
Mỗi người luyện võ cũng không quan tâm đến người khác, ngay cả lực lượng quân đội trong nước, hiệp hội võ thuật, cũng rất khó để có thể nắm trong tay một ít môn phái luyện võ công. Huống chi là một mình ở nước ngoài tha hồ làm loạn, mà vẫn có thể kế thừa được truyền thống của sư môn.
Vương Siêu hiểu rất rõ điểm này, Nam Duong có một ít võ sư quyền pháp cao minh, so với những kẻ ẩn cư trong nước thì còn cao hơn, một vài quyền pháp võ công, rõ ràng là bên ngoài có rất nhiều sách xuất bản, nhưng vẫn giữ lại những điểm bí quyết trọng yếu, phòng ngừa người ngoài có thể học trộm được. Ví dụ như tu luyện Thái Cực Quyền, Hình Ý Quyền, hiện nay thì tư liệu đầy rẫy, chỉ cần hơi thông minh một chút là có thể học được. Nhưng Hình Ý Quyến quán, Thái Cực Quyền quán ở Nam Dương, lại cho đó là tuyệt thế võ công, lưu trữ cất giấu, người khác mới nhìn một chút, là liền la đánh la giết.
Điều này khiến cho Bạch Tuyền Di, Sa Lượng, Diệp Hồng những người mở ra các môn phái quyền sư cũng không thể làm gì khác được.
"Lần này Hồng Môn quốc thuật cũng sẽ nhận được lời mời dự đại hội võ thuật. Người của bọn họ sẽ tự an bài. Chúng ta không nên nhúng tay vào, miễn cho người khác lại nói chúng ta dùng kế ly gián để chia rẽ bọn họ" Đường Tử Trần nhìn Vương Siêu, suy nghĩ một hồi, rồi mới lo lắng nói ra.
"Đúng vậy, lần này chúng ta nhận được giấy mời, vậy Hồng Môn quốc thuật cũng sẽ nhận được. Quyền sư bên trong nước ai nấy cũng hùng tâm bừng bừng, dĩ nhiên là muốn chen chân vào được top 10, xem ra sẽ xảy ra những cuộc cạnh tranh kịch liệt. Nói không chừng quyền sư người Hoa ở hải ngoại, cùng quyền sư trong nước sẽ phát sinh xung đột. Dù sao lần này tiền thưởng và vinh dự là rất cao".
Yến Ni lên tiếng nói. Nàng rõ ràng lần này Đường Môn, Hồng Môn đều sẽ nhận được lời mời, rõ ràng phía sau nó chính là một âm mưu vô cùng lớn.
"Vậy chúng ta dứt khoát cự tuyệt lời mời? Không tham gia, cũng không bận tâm đến nó nữa" Vương Siêu suy nghĩ một chút, quả thật là như vậy.
Quyền sư bên trong nước, ai ai cũng hò hét la ó, muốn đặt chân vào top 10. Nhưng quyền sư người Hoa ở hải ngoại cũng xuất ra công phu, hai bên khi ở trên lôi đài, vì hàng chục triệu đô la, không chết sống với nhau mới là chuyện lạ.
Vương Siêu có thể tưởng tượng được, lần đại hội võ thuật này qua đi, cho dù là người Hoa đạt được vinh dự lớn nhất. Nhưng bên trong quốc nội, và ở hải ngoại, sẽ xuất hiện mâu thuẫn rất lớn.
"Như vậy không được, dù sao ở Nam Dương có rất nhiều các quyền quán, võ sư, khẳng định là đối với đại hội này rất coi trọng, dù sao tiền bạc danh vọng cũng có lực hấp dẫn rất lớn. Không tổ chức cho bọn họ tham gia, tâm lý sẽ oán giận, sau này như thế nào có thể đồng tâm hiệp lực?" Đường Tử Trần có thể nói là đã nhìn thấu triệt vấn đề này.
"Chiêu thức của Mỹ lần này không phải là âm mưu, mà là công khai. Tham gia thì đã tham gia, không tham gia cũng phải tham gia" Vương Siêu nhíu mày. Nguồn tại http://TruyenGGG.Com
"Bất kể thế nào, người Hoa ở Nam Dương không được rời tổ chức, tổ chức hay là tham gia tổ chức?" Yến Ny tiếp tục nói, đã cho thấy thái độ của chính mình, trong lúc nàng nói chuyện, con mắt không ngừng hướng Vương Siêu toàn thân đánh giá cao thấp.
"Yến Ny, cô nhìn tôi như vậy làm gì?" Vương Siêu cảm giác được ánh mắt kỳ quái của Yến Ny.
"Hì hì, không có gì, tôi chỉ muốn hỏi một chút, anh cùng Trần tỷ khi nào thì kết hôn?" Yến Ni đột nhiên nở nụ cười hì hì, một đầu mái tóc dài màu vàng có chút phất phơ trong gió.
"Chẳng lẽ chuyện lúc trên giường của ta và Trần tỷ, Yến Ny cũng có thể nhìn ra? Điều này thật quá thần kỳ? Như vậy mà cũng có thể nhìn ra được" Tâm lý Vương Siêu có chút kinh hãi.
Hắn mặt dù kinh nghiệm rất nhiều, nhưng cùng con gái lên giường cũng là lần đầu tiên, bây giờ Yến Ny lại biết được, cho nên cũng có chút xấu hổ cùng giật mình.
Không tự chủ được quay đầu nhìn về Đường Tử Trần, phát hiện vẻ mặt của Đường Tử Trần rất bình tĩnh, nhưng trên mặt lại không dấu được sự xuất hiện của những rạng mây đỏ.
"Yến Ny, ngươi hay là nhanh chóng hồi Đức quốc tham gia cuộc bầu cử, bây giờ Nam Dương cơ bản đã ổn định dần. Triệu Quang Vinh ở trong nước đã bị tiểu đệ đánh trọng thương, cơ bản không có uy hiếp gì nữa. Ngươi vẫn còn ngồi vững trên cương vị của ngươi" Đường Tử Trần nhẹ nhàng hừ một tiếng.
"Được được được, Trần tỷ, tôi ngày mai sẽ trở về Đức quốc" Yến Ny sắc mặt lập tức thay đổi, cuống quít gật đầu, "Nhưng mà Trần tỷ, tỷ kết hôn chính là một việc lớn của Đường Môn, phải chuẩn bị trước, một điểm cũng không thể sơ sót, nếu không sẽ làm cho người ngoài sau lưng dị nghị lời ra tiếng vào. Nếu tỷ cùng Vương Siêu năm sau sẽ kết hôn, vậy bắt đầu chuẩn bị từ bây giờ, cũng không tính là nhanh".
Yến Ny thần sắc rất đúng đắn, không có một điểm tỏ vẻ nói giỡn, nói chuyện rất trịnh trọng giống như Lễ bộ Thượng thu chuẩn bị đại lễ cưới hỏi cho Hoàng Thượng.
"Ừ, chuyện này, ta sẽ cho người chuẩn bị" Đường Tử Trần ánh mắt rạng ngời.
Nàng là người lãnh đạo cao nhất của Đường Môn, tại thế giới người Hoa ở hải ngoại là người có thân phận nhất lưu. Việc kết hôn đương nhiên không thể sơ sài, nhất là người Hoa ở hải ngoại, rất nổi tiếng với các truyền thống xưa.
Vương Siêu nghe được những lời nói này, cũng nghĩ tới cảnh tượng, chính mình sang năm cùng Đường Tử Trần kết hôn, trong ngày đại hỷ đó, sẽ không biết có bao nhiêu người Hoa ở hải ngoại là rồng là hổ, thậm chí là các chính khách, nhân sĩ thuộc tầng thượng lưu của ngoại quốc đến chúc mừng.
Dù sao nếu trong nước chỉ cần một gia tộc có chút thế lực thì cũng sẽ làm hôn lễ trở nên rùm beng. Huống chi là thiên chi kiều nữ như Đường Tử Trần!
Trong khoảng thời gian ngắn, cho dù là Vương Siêu nhưng vẫn cảm thấy có chút áp lực đè lên.
"Tiểu đệ, đệ lấy tỷ tỷ có phải có chút áp lực hay không?"
Sau khi Yến Ny đi, Đường Tử Trần nhẹ nhàng cười, ngồi đối diện một bên với Vương Siêu hỏi.
"Đương nhiên là có. Dù sao tỷ tỷ cũng là thiên chi kiều nữ mà đệ thì cái gì cũng không có" Vương Siêu vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt có chút ảm đạm.
"Thắng thua được mất quay đầu nhìn lại chỉ là con số không. Sự nghiệp của Đường Môn, thật ra cũng chỉ là một làn khói mà thôi. Tiểu đệ, chẳng lẽ đệ ngươi quan tâm đến điều này?" Đường Tử Trần cười rồi lại cười: "Tốt xấu gì thì tiểu đệ của ta, cũng là người đứng trên đỉnh cao thế giới trong những người mạnh. Cho dù là đệ phải rời xa tỷ tỷ, thì khẳng định đệ cũng có thể làm nên một sự nghiệp kinh thiên động địa".
"Có sự nghiệp hay không có sự nghiệp, đệ cũng không cần. Đệ chỉ muốn vĩnh viễn cùng tỷ một chỗ, nguyện vọng của đệ là có thể trợ giúp được cho tỷ, trước kia không thay đổi, bây giờ cũng không thay đổi" Vương Siêu mở mắt, cười, đột nhiên mở hai tay ra, nhẹ nhàng ôm lấy Đường Tử Trần.
Thân thể Đường Tử Trần khẽ giãy dụa một chút, cảm giác được hơi ấm cùng nhịp đập của trái tim Vương Siêu. Thở dài, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Vương Siêu. "Tiểu đệ, đệ thật là hư mà. Ngày hôm qua cho đến sáng hôm nay đã là một ngày một đêm, chẳng lẽ đệ còn muốn nữa".
"Đương nhiên là muốn, khi nãy Yến Ni chen ngang vào, tỷ, bây giờ chúng ta lại trở về một ngày một đêm đi".
Vương Siêu một tay hoạt động, giải khai áo khoát trên người Đường Tử Trần, mặc dù ngay hôm qua hắn mới làm có một lần, nhưng bây giờ xem ra cũng rất thành thục, động tác nhẹ nhàng mền mại, loáng cái ở trước mặt đã hiện ra bộ nội y đầy xuân sắc.
"Tiểu đệ, đệ…"
Lông mi Đường Tử Trần nhếch lên, đang muốn nói chuyện, lại bị bờ môi của Vương Siêu ngăn chặn.
Vương Siêu dù sao cũng chỉ có hai mươi hai tuổi. Là một thanh niên bình thường, sau khi có được kinh nghiệm từ lần đầu tiên, đối mặt với người có thể câu được hồn nam nhi trong thiên hạ, tự nhiên sẽ mê luyến không thôi, không muốn buông ra, hơn nữa lấy thể lực của hắn, cùng với sự khống chế lực lượng trong cơ thể, cho dù là ba ngày ba đêm cũng không cảm giác được mệt mỏi.
Từ một đại nam hài, để trở thành một nam nhân chân chính, trong quá trình đó phải trải qua giai đoạn mê luyến này.
!
Thao trường của trường học hoa ngữ Minh Luân Đường rất lớn, dùng những thân gỗ cứng rắn kết thành một khối dài hai mươi thước, cao nữa người, bao quanh là dày đặc những sợi dây màu đỏ có tính đàn hồi cao. Hai người thanh niên trẻ tuổi, đang tiến hành một cuộc đấu kịch liệt.
Vương Siêu, Bạch Tuyền Di, Diệp Hồng, Sa Lượng là những quyền sư danh chấn nổi danh ở Nam Dương, đều đang ngồi xem ở trên khán đài.
Cùng lúc đó, trên khán đài có những ánh mắt sắc bén, ánh mắt trầm tĩnh, hoặc là sự yên tĩnh của những quyền sư già nua, tất cả mọi người đều chú ý quan sát một người tuổi trẻ đang đấu trên lôi đài.
Đó chính là người mà tất cả quyền sư ở Nam Dương điều biết tên, cũng có mở một võ quán, tại thế giới người Hoa ở Nam Dương có danh khí cũng rất cao.
Đến từ Philipine, Indonesia, Malaysia, Thái Lan, Myanmar và những quyền sư người Hoa, tổng cộng có năm mươi sáu người.
Bây giờ là vòng đấu loại, Vương Siêu lựa chọn trường học hoa ngữ Minh Luân Đường làm nơi diễn ra các trận đấu, triển khai một vòng đại thi đấu lựa chọn.
Dù sao đại hội võ thuật lần này danh sách đăng ký cũng có hạn, mà các võ quán ở Nam Dương lại nhiều vô kể, so với bên trong nước còn nhiều hơn. Bởi vì Nam Dương chính là một địa phương phải cạnh tranh với nhau mới có thể kiếp được bát cơm, nắm tay không mạnh, chỉ có thể bị loại khỏi cuộc đấu tranh sinh tồn này. Nhất là nữ hài tử người Hoa, phải luyện cho tốt quyền pháp, tối thiểu phải làm sao ba hay năm đại hán không có bản lãnh đến gần người được, nếu không có thể bị cưỡng gian, cướp bóc, hậu quả khó có thể tưởng tượng được.
Đây chính là áp lực sinh tồn. Giống như một nhóm nữ hài tử có chút nhan sắc, đi ra đường đạo phố thì bên trong người chắc chắn có mang theo súng ống.
Để giảm danh ngạch cho vừa đủ số người tham gia đại hội võ thuật, Vương Siêu làm ra một màn tỷ thí lựa chọn này, cũng rất hợp tình hợp lý. Nắm tay mạnh, liền có cơ hội phong quang, tất cả đều phải dựa vào thực lực chân chính của bản thân, nhằm tránh gây ra xung đột trong nội bộ.
Trong việc đối ngoại thì người Hoa một lòng đoàn kết, nhưng lúc đối mặt với lợi ích, thì cũng dễ dàng phát sinh ra những xung đột nội bộ.
Đối với quyết định cử hành đại tái này của Vương Siêu, hơn nữa Vương Siêu cũng tượng trưng cho một vị "Nam Dương võ lâm minh chủ". Các quyền sư đến từ Nam Dương tuy đông, nhưng không người nào không phục, cho dù tâm lý có chút không vui, nhưng cũng chẳng có ai biểu đạt ra ngoài.
Dù sao, Vương Siêu danh tiếng cũng rất cao! Á Châu đệ nhất cao thủ, thân kinh bách chiến, giết người không chớp mắt, tay không đem cao thủ quyền Thái Nguyễn Hồng Tu xé rách!
Đặc biệt là tại đại hội Nam Dương, giao thủ cùng Triệu Quang Vinh giành được phần thắng, làm cho tất cả quyền sư ớ đó gặp phải một trận kinh hãi.
Triệu Quang Vinh là ai? Chủ tịch vinh dự Hiệp hội võ thuật Nam Dương, xưng hùng xưng bá ở Nam Dương mười năm, công phu xuất thần nhập hóa, nếu có thể lật dổ được người như vậy, lập tức sẽ có được uy tín lớn.
Không giống như sự miêu tả bình thường trong các tiểu thuyết, cái gì là võ lâm đại hội, đột nhiên xuất hiện một thiếu hiệp vô danh võ công cái thế, đoạt được chức võ lâm minh chủ, mọi người đều tâm phục khẩu phục, nhưng ở đây thì không bao giờ có khả năng này. Trong giới võ thuật trử bỏ nắm tay ai mạnh hơn thì người đó còn phải có lai lịch và danh tiếng.
Lai lịch của Vương Siêu, chính là mỗi lần luận võ, danh tiếng của hắn, cũng được tích lũy tăng dần theo các đối thủ bại trận dưới tay hắn..
Hơn nữa Vương Siêu sau khi giao thủ xong với Bạc Tuyền Di, Sa Lượng, Diệp Hồng những người này đều là nhất lưu cao thủ, cùng nhau luận bàn, trao đổi kỹ xảo quyền pháp, mời bọn họ giảng dạy, dựa hơi của một nhóm người đó, ích lợi, tình cảm, thực lực, ba điều kết hợp lại, khiến cho Vương Siêu nhanh chóng đứng thẳng bằng đôi bàn chân của mình trong giới võ thuật Nam Dương.
Trước kia Đường Tử Trần mặc dù là cao thủ, nhưng dù sao nàng cũng là đàn bà, không thể nào giống như Vương Siêu, mượn hơi của những nam quyền sư. Bắt buộc bọn họ thì lại càng không được, dù sao cao thủ đều có tính cách độc lập và lối suy nghĩ của riêng mình.
Ngay cả bảo tiêu Trung Nam Hải trong nước, hóa kình cao thủ chỉ có ba vị. Như Nghiêm Nghiêm Nghi, Lưu Mộc Bạch đều là tuyệt đỉnh cao thủ tụ đan, làm bộ đội huấn luyện viên kiêm chánh ủy, không đi làm bảo tiêu cho lãnh đạo cấp cao.
Cho dù là làm bảo tiêu cho chủ tịch, cả ngày phải đi theo người khác, không còn được tự do tự tại. Vậy thì còn ý tứ gì nữa chứ.
Nhưng từ một ý nghĩ khác mà nói, Đường Tử Trần có được sự giúp đỡ của Vương Siêu, một số chuyện trước kia không tiện làm, giờ có thể để cho đệ đệ ra tay, như là một cánh tay phải hữu dụng của mình.
"Được rồi, lão ca, đồ đệ của ngươi đã thắng năm trận liên tiếp, chỉ cần một trận nữa, là có thể thẳng tiến vào vòng trong".
Hiện giờ trên lôi đài so tài chính là hai người tuổi trẻ, trong đó có một người là đồ đệ của Vương Siêu, Đàm Văn Đông, cùng so tài với hắn cũng là một thiếu niên, tuổi đời còn rất trẻ, quyền pháp mạnh mẽ, có chút cường tráng. Thủ đoạn tàn nhẫn, tất nhiển là đã được giáo thụ kỹ thuật trong chiến đấu chém giết.
Quyền sư tuổi trẻ ở Nam Dương, nếu so về kinh nghiệm thực chiến, về điểm này thì so với trong nước còn thành thạo hơn nhiều.
Nhưng quyền sư trẻ tuổi Đàm Văn Đông chỉ công kích hai ba quyền cước, đối phương cũng đã không cầm cự được. Trong nháy mắt bốn tay tiếp xúc với nhau, Đàm Đông Đông biến chiêu "Án Đầu Hát Thủy" khiến cả người đối phương té nằm trên mặt đất, không thể động đậy.
"Huynh lớn hơn ta gần hai chục tuổi, mà gọi ta một tiếng lão ca, khiến cho ta cảm giác hình như mình già đi rất nhiều" Vương Siêu nhìn Bạch tuyền Di.
"Ha ha… Nắm tay ai mạnh hơn thì chính là lão ca" Bạch Tuyền Di cười to.
Trong lúc này, một đội xe từ tiến tiến về đại môn trường học Hoa ngũ Luân Minh Đường, tất cả đều là màu đen, chiếc Mercedes màu đen dài, nhìn cực kỳ gọn gàng, rất là bắt mắt.
Những chiếc xe từ từ chạy vào bên trong thao trường. Két, két, két… Hơn mười chiếc xe ngay ngắn xếp thành một hàng, tắt động cơ, các kỹ thuật y như là một người đua xe chuyên nghiệp.
Lúc những chiếc xe đã dừng lại hoàn toàn, từ bên trong bước ra một người bận tây trang màu đen, ánh mắt tinh hãn đó chính là một đại hán, chỉnh tể xếp hàng, cung kính mở cửa xe phía sau.
Từ bên trong bước xuống, là một vị có đôi mắt màu vàng, ôn thuận nho nhã, một người tuổi trẻ có phong cách, mặc quần áo màu đen, cổ áo hơi cao, tóc được quấn lên một cách gọn gàng, ánh mắt cao ngạo đó chính là một người đàn bà, và một quái nhân mặc một bộ áo choàng máu đen, mang một đôi giày vải, bộ râu trắng xóa, lưng hơi cong, nhưng nhìn giương mặt khiến người ta cảm giác đây là một lão nhân hiền lành.
"Mỹ quốc Hồng Môn Tư Đồ gia, có phong cách xuất hiện rất ấn tượng" Bạch Tuyền Di nhìn thấy người trong xe đi ra, nói thầm một câu.
"Đó là đương nhiên, ai bảo trước kia Tư Đồ gia có một người Tư Đồ Mỹ Đường chứ, lễ khai quốc đại điển, cũng đứng bên cạnh Mao chủ tịch" Sa Lượng nói thầm một câu.