Long Xà Diễn Nghĩa

Chương 323

Cá mập theo lời Vương Siêu nói cũng không phải loại tầm thường. Thí dụ như một câu nói của hắc đạo: "Đem người vứt xuống biển cho cá ăn" Nam Dương là một vùng biên nhiệt đới, ở nơi biên sâu có một đàn cá mập, chỉ cần có máu tanh thì mặc kệ là người hay động vật, đều ùa đến cắn xé Thái từng mảnh nhỏ.

Nam Dương hắc đạo. quân phiệt đối phó với kẻ thù thì nói cá mập chính là cá mập, không hề có nửa điểm nói láo.

Đường Môn không phải là hắc đạo mà đã xem là quân phiệt, nói chuyện rất có uy tín.

Cho nên mới nói, hiện tại hai người phụ nữ Lý Lãnh Đan, Hoàng Ngữ Thanh sau khi trói chặt Tư Đồ Quang, nghe được Vương Siêu ra lệnh thì kéo hắn đi. Vừa đi vừa phân phó đội ngũ: "Chuẩn bị đội thuyền nhanh nhất đến Thất Lý Hải. hôm nay có đàn cá mập nào không?"

Rất hiển nhiên đây không phải là hù dọa người mà là làm thật.

"Vương Siêu! Ngươi làm vậy thật sao! Chờ một chút! Ta muốn gặp Đường Tử Trần!" Tư Đồ Nguyệt nhìn thấy hai nữ chiến sĩ kéo Tư Đồ Quang ra ngoài thì sắc mặt vốn thản nhiên biến mất, thay vào đó là ngọn lửa phẫn nộ lăng lệ hiện lên trong mắt.

"Tiểu thư Tư Đồ Nguyệt, chúng Ta đều là người có thân phận. Ta nói đem ra ngoài thì chính là đem ra ngoài biển, coi như giữ đúng uy tín. Ta nói cho cá mập ăn thì đúng là cá mập ăn. không phải là cá sấu hay bạch tuộc. không hề nói sai" Vương Siêu không chút đổi sắc, coi như không nhìn thấy ánh mắt phẫn nộ lăng lệ của Tư Đô Nguyệt.

Thân phận như Vương Siêu nói ra nhưng lời này hiển nhiên không thể mất uy tín

Nói rằng đem Tư Đồ Quang cho cá mập ăn.. Nếu bị cá mập ăn thì sau nay trong Đường Môn chẳng còn uy tín gì nữa

Dù sao Đường Môn lớn như vậy. có Nam Dương Đường Môn, Anh quốc Đường

Môn. Đức quốc Đường Môn. Pháp quốc Đường Môn, Nam Mỹ Đường Môn. Bắc Mỹ Đường Môn, Châu Phi Đường Môn. Trung Đông Đường Môn. Là người lãnh đạo thì hắn không thể tỏ ra là một kẻ "nhỏ bé trắng trẻo ăn cơm mềm" được. Mặc dù nói rằng người lãnh đạo Đức quốc Đường Môn là Yến Ny, là tâm phúc của Đường Tử Trần. Đường Tử Trần cũng trực tiếp thống soái lính đánh thuê Tại Châu Phi Đường Môn. Nhưng những lãnh đạo Đường Môn khác cũng đều là nhân vật cấp nguyên lão như Triệu Quang Vinh. Đối với một người mới như Vương Siêu mà nói thì khăng định rất khinh Thường.

Cho dù hiện tại hắn thống lĩnh Nam Dương Đường Môn. nhưng danh tiếng của hắn vẫn còn cái bóng của Đường Tử Trần. Trong đại hội vừa rồi bởi vì tước đoạt quân quyền của Triệu Quang Vinh và Lảm Thế Phong cho nên bây giờ mới miễn cường nắm cục diện trong tay.

"Như vậy ta hy vọng ngươi báo cho Đường Tử Trần một tiếng! Nếu như Đường Tử Trần cũng đồng ý với hành vi này.

Hôm nay ngươi đem ta làm mồi cho cá mập thì cũng không biết nói gì hơn. Ta thật ra muốn nhìn xem Đường Tử Trấn có thật sự vì một người mới như ngươi mà đùa với lửa hay không, đến nỗi không đế ý tới cơ nghiệp của Đường Môn. Hiện tại ta chi muốn nói cho ngươi biết, Kỳ Bá ám sát ngươi hoàn toàn nằm ngoài ý muốn của ta".

Tư Đồ Nguyệt sau khi nói xong thì cắn môi.

"về chuyện này thì ta có thể tự làm chủ, không cần thông báo cho Tử Trần" Vương Siêu phất phất Tay, "Kéo chúng ra ngoài".

"Ngươi chỉ là một Tên nhỏ bé mặt trắng. Ngươi dám... ngươi dám thay chủ ra mặt sao! Ta muốn gặp Đường Tử Trần! Ngươi bất quá chi là một tên đánh quyền hạ lưu, còn tướng mình là một nhân vật lớn sao".

Mặc dù Tư Đô Quang cảm thây đau nhức nhưng mà biết rõ tình cảnh của mình. cảm giác được sắp bị cho cá mập ăn nên lập tức không đê ý tới mà kêu To lên.

Nhưng mà có gọi cũng vô ích, bộ đội Long xà của Vương Siêu cũng không nghe hắn nói

Bộ đội này chính là do Vương Siêu huấn luyện có thẻ sánh ngang với với alpha của Nga. Là những chiến sỹ siêu hạng, không hề nghe lệnh của Đường Tử Trần mà chỉ nghe Vương Siêu

" Vương Siêu sư phụ......"

Đúng lúc này thì Lữ Lão Lộc tiến lên một bước,muốn nói gì lại thôi, Tựa hồ muón khuyên can một chút. Bọn họ mặc dù luận võ thất bại nhưng lại không nghĩ truyện lớn tới mức này. Bọn họ là danh gia quyền sư trong giới võ thuật người Hoa ở Mỹ, Biết rõ Hồ môn Trí công đảng của Tư đồ có uy lực rất lớn. Tư Đồ Nguyệt và Tư Đồ quang chết đi thì bọ họ cũng bị liên quan rất lớn

" Nếu các người đã nhận thua thì đã là quản gia của Đường Môn chúng ta. Về phần gia nghiệp của các ngươi tại Mỹ thì chúng ta sẽ xử lý, người nhà các ngươi sẽ nhanh chóng được đón tới Nam Dương

Ta sẽ cấp an phí cho các ngươi"

Với thực lực của Đường Môn thì thông qua các mối quan hệ đem người nhà của họ từ Mỹ về thì không có vấn đề gì

Vương Siêu vung tay lên bảo Lữ lão Lộc dừng lại, Lữ Lão mặt hiện ra vẻ do dự. nhưng sau khi hội ý với nhưng võ thuật gật đẩu. không thèm nhắc lại chuyện đó nữa

Hiên nhiên bọn họ chấp nhận chuyện này.

Không phải bọn họ không có chí khí.

Mà là bởi vì trước khi luận võ đã kí vào họp đồng. Cái quan trọng nhất đối với võ thuật gia chính là lời hứa. một lời đáng giá ngá vàng. Hơn nưa nếu bây giờ bọn họ đổi ý, mấy chục tay súng G36 này bắt họ lại đem cho cá mập ăn thì cũng không tốt.

Mặc đù không sợ chét nhưng trên phương diện đạo lý, thực lực đều đã bại. Lúc nàv năm đại cao thủ cũng không thể không cúi đầu.

"Nơi này tanh mùi máu quá- Tạ Lỵ, ngươi an bài cho tiểu thư Tư Đồ một nơi ở, mặt khác sai người quét dọn chỗ này một chút- đồng thời bổ trí chỗ nghỉ cho năm vị này. Thông báo cho quản y trị liệu cho Hồ Nhan Lương sư phụ. Mặt khác thông báo cho tất cả nhân sĩ của Đường Môn tại Mỹ đê bọn họ bắt đầu hành động, phụ giúp đưa người nhà của sáu vi danh gia này từ Mỹ chuyển về Nam Dương".

Vương Siêu chỉ huy rất tốt, là đại tông sư luyện võ thuật tới cảnh giới cao nhất. mặc dù không thế nói là thông minh tuyệt đinh, nhưng tuyệt đối cũng không phải là kế đần.

Sau khi Tạ Ly nhận lệnh của Vương Siêu thì xoay người theo tiêu chuẩn quản gia nói: "Năm vị, xin mời. Tiêu thư Tư Đồ Nguyệt, xin mời".

Đám người Lừ Lão Lộc nhìn nhau một chút rồi đi theo bộ đội của Tạ Lỵ ra ngoài-đồng Thời một đội quân y mặc áo trắng mang theo cáng đi vào, nâng Hồ Nhan Lương bị Vương Siêu dùng Phiên Thiên Ấn đánh ngất xiu ra ngoài. Đồng thời lại có thêm một đội chiến sĩ tiến vào hiện trường rữa sạch toàn bộ vết máu và dọn dẹp sạch sẽ, thể hiện ra tố chất cao Siêu của quân nhân Đường Món.

Vương Siêu cũng không sợ đám người Lừ Lào Lộc chạy trốn. Dù sao tại Nam Dương chính Nghiêm Nguyên Nghi đã nói với Vương Siêu: "Tới Bắc Kinh, cho dù ngươi là rồng thì cũng phải bò dưới chân ta, là hổ thì để cho ta cưỡi" ở Nam Dương thì Vương Siêu chính là chủ, ngay cả quân đội chính phủ Indonegia cũng dám chổng lại thì sợ gì tiếu xảo của mấy võ thuật gia này?

"Không cần vội, bình sinh ta không thích giết phụ nữ. cũng không thích động thủ cùng phụ nữ- Nếu không thì có lẽ sẽ mang ngươi và Tư Đồ Quang cho cá mập ăn".

Vương Siêu đi lên lầu.

Hắn thay quần áo và tẩy sạch vết máu cùng não tương dính trên thân thể. "Vương Siêu, ngươi sẽ không được chết tử tế đâu!*'

Một giờ sau, trên bãi biển Jakarta trong xanh là một phiên bình tĩnh. Biển Nam Dương xinh đẹp hút hồn biết bao du khách nhưng giờ phút này lại phát ra Tiếng la hét giống như heo bị chọc tiết.

Lúc này Tư Đồ Quang không còn giừ được phong độ nữa

Đích xác, có rất ít người nhìn thấy tàu tuần tra tới đem thức ăn cho cá mập. tại lúc cá mập tranh giành thức ăn mà còn có thể giữ được bình tĩnh. Nhất là bản thản mình lại trở thành thức ăn cho cá mập.

"Vương Siêu, ta đã phục rồi, xem như ngươi lợi hại, hôm nay ta nhận thua".

Sau khi mắng vài câu thì sắc mặt Tư Đồ Quang bắt đầu xanh lè, nhìn Lý Lãnh Đan và Hoàng Ngừ Thanh kêu lên: "Các ngươi đi nói với Vương Siêu rằng hôm nay Tư Đồ Quang gặp phải du côn, ta nhận thua". nguồn truyenggg.com

Hoàng Ngừ Thanh không chút để ý tới Tư Đồ Quang, chỉ thản nhiên nói với Lý Lãnh Đan: "Xem phía dưới một chút coi có loài cá khác hay không. Siêu ca nói cá mập thì không thế đế cho loại cá khác ăn".

"Thế thì cắt máu Thả xuống thôi".

"Đều là cá mập" Lý Lãnh Đan lạnh lùng nói, trên gương mặt xinh đẹp không có chút câm tình ba động nào, giống như chuyện giết người này đơn giản như ăn cơm uống nước vậy.

Trong lúc nói chuyện,nàng cầm chùy thủ trong tay rạch vài đường trên người Tư Đồ Quang, máu tươi chảy ra đầm đìa. Sau đó nàng quẳng nhân vật quan trọng của nhà Tư Đồ xuống biển.

Trong tiếng hét thê lương của Tư Đồ Quang là tiếng tranh đoạt thức ăn của các con xa mập

Hoàng Ngữ Thanh giơ camera lên quay lại tất cả, sau khi không còn gì thì mới cho ho thuyền nổ máy dời đi.

Hai người phụ nữ Hoàng Ngừ Thanh, Lý Lãnh Đan đều trải qua rát nhiêu trận chém giết máu tanh tại Indonegia. Cha mẹ và người thân của các nàng cũng đã chết trong một trận chém giết lớn, điều này đã làm cho tâm tình của các nàng hiện tại giống như ma quỷ.

HÔ!

Vương Siêu đang ờ trong một phòng tắm lớn. toàn thân đang ngâm Trong bồn tắm ấm áp- phát ra tiếng thở thật to.

Da dẻ hắn vốn trơn bỏng nhưng bây giờ lại xuất hiện rất nhiều khối máu bầm. còn có nhưng khối máu màu đen!

Hiển nhiên đây chính là do máu bầm ứ đọng tạo thành

Đây chính là trong lúc luận võ, khi né tránh Kỳ Bá đánh lén đã bị quyền cước của năm vị cao thủ đánh vào thản thể tạo thành thương tổn.

Năm người Lừ Lão Lộc đều là quyền sư cấp bậc Hóa Kình- bất cứ quyền kình của người nào thì cũng đã nặng hơn trăm cân. Cho dù là thản thế mạnh mẽ như Tyson, khi bị trúng một quyền một cước thì cũng phải mất mạng. Cho nên mặc đù thân thể Vương Siêu cường hãn thì cũng tuyệt đối không dễ chịu.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ những vết máu trên người, Vương Siêu từ trong nước đứng dậy lau khô thân thể, cả người trần truồng đi từ phòng tắm ra giữa phòng, bất đầu đứng tâm ấn thung pháp.

Bụng hắn trước tiên phát ra tiếng ong ong ong ong. giống như tiếng hòa thượng niệm kinh lại vừa giống như tiếng đạo sĩ niệm chú. Đồng thời yết hầu phát tiếng hừ hà, hừ hà không ngừng.

Theo tiếng xé gió, cơ thể hắn trở nên mềm nhũn nhưng lại phập phồng không ngừng, thật giống như ngọn sóng bị gió lớn thổi!

Đảy là do hắn dùng Lôi âm chấn động bộ xương phát ra âm tiết trong bản viết tay của Ba Lập Minh (Chú giải Tẩy Tủy Kinh của Thu Nguyệt Thiền Sư).

Khi tiểu phúc và yết hầu phát ra âm thanh thì Vương Siêu cảm thấy một luồng hơi ấm từ trong khớp xương tỏa ra toàn thân. Không phải là nóng lên mà ấm dần. toàn thân có cảm giác sung sướng nói không nên lời!

Điều này hoàn toàn khác khi lôi âm chấn động thân thể. Khi đó bên trong xương tủy có cảm giác vô cùng chua xót. Hiện tại âm tiết Tẩy Tủy Kinh lại khiến thân thể ấm dần từ trong ra ngoài.

"Người đời khi ốm đau chi biết đến thuốc mà không biết đạo tẩy tủy hoán huyết, không biết là thuốc có ba phần độc. Mặc dù âm tiết Tẩy Tủy Kinh không mạnh như tiếng Lôi Âm nhưng lại có thể như gió xuân hóa mưa.

Sau khi Vương Siêu cảm giác được bộ xương đang ấm dần thì thu hồi thung pháp. Máu bầm trên người tan đi rất nhiều. Vương Siêu rõ ràng cảm thương thế đã giảm đi rất nhiều.

"Khó trách đạo sĩ và hòa thượng cả ngày ngồi niệm kinh, tuy không hoạt động mạch máu nhưng cũng không bị bệnh. gân cốt cũng không tôn hại. Đây là vì trong lúc niệm kinh đã dùng tới lực lượng tinh thần chăm chú phát ra âm tiết chấn động xương tủy. Đạt tới tình trạng tẩy tủy hoán huyết thì chi cần đọc kinh văn là xương tủy ấm lên. máu lưu thông dễ dàng, không sinh ra bệnh tật. Trong ba loại luyện pháp; Dịch cân. dịch cốt, dịch tủy thì luyện tủy mới là cơ bản nhất.

Người mắc bệnh máu trắng nêu đổi tủy thì quá tốt ròi. Nhưng ý nghĩa luyện tủy thật sự quá thâm ảo. Bất quá Bạch Ngọc Phong chủ giải Tẩy Tủy Kinh cũng có rất nhiều âm tiết sai lầm. Như vậy nếu không chú ý mà mạnh mẽ tu luyện thì không có lợi".

Trong chú giải âm tiết Tẩy Tủy Kinh của Thu Nguyệt Thiền Sư, Vương Siêu thử nghiệm một chút thì cũng phát hiện có không ít sai sót.

Vương Siêu có thể phát hiện sai sót. Bời vì độ mẫn cảm của hắn đã đạt tới thấu triệt cốt tủy. Bất cứ một âm tiết phát ra đều khiến cốt tủy bị chấn động dù là rất nhỏ. Là đau nhức hay ấm áp, là kiên cố hay là đau đớn thì đều cảm nhận được rõ ràng. Cho nên khi hoán huyết thì hắn chỉ dựa vào cảm nhận của bản thân. bỏ qua âm tiết không tốt mà chỉ dùng một số có lợi.

Từ chú giải của Tẩy Tủy Kinh, Vương Siêu có thể nhận ra Bạch Ngọc Phong còn chưa đạt tới trình độ phá vỡ hư không. Nếu không thì không gặp phải nhưng sai sót như thế.

Bát quá Vương Siêu vẫn vô cùng bội phục vị đại tông sư này Thành tựu của hắn cũng dựa vào vô số kinh nghiệm của người khác. Bạch Ngọc Phong là danh gia cuối cùng của Thời Thanh Mạt Minh, lý luận võ thuạt còn kém hiện tại tới hơn vài trăm năm.

Tẩy Tủy Kinh và Hổ Báo Lôi Âm đêu dùng để luyện tủy nhưng có điểm khác nhau. Hổ Báo Lôi Âm chính là Trần Thị Thái Cực, cương mãnh như quấn vào tơ tằm. Luyện tốt thì công phu tinh tiến rất nhanh. Luyện không tốt thì thân thể hư hao. Mà Tẩy Tủy Kinh chính là Dương thị Thái Cực, thư thái như dùng không dùng sức quất vào tơ tằm. Càng luyện thì càng có hiệu quả đối với bệnh tật, tuyệt không có hại đối với thân thể.

"Mặc dù theo những nghiên cứu lịch sử Đạt Ma không có võ công. Nhưng nếu Đạt Ma thật sự có võ công thì không biết có mạnh hay không? Ai, người tu Phật tại sao không được như Thích Già Ma Ni, đó là do bọn họ không dám trở Thành Thích Già Ma Ni. Giáo đồ chúa Jesus tại sao không được như chúa, bơi vì bọn họ không dám trở thành chúa Jesus. Không có dũng khí thành thần tiên thì sao có thể trở thành thần tiên?"

Đột nhiên sâu trong nội tâm Vương Siêu nổi lên cảm thán!

"Tất cả những thành tựu hiện nay của ta đều được hình thành trong một năm trường chinh. Ít nhất đã hình thành cho ta một khí phách, tính cách quyết định vận mệnh".

Sau khi cảm thán Vương Siêu thay một bộ quần áo rồi xuống lầu.

Hắn muốn đi gặp Đường Tử Trần nói một chút về việc xử lý của mình.

Sỡ dĩ đem Tư Đồ Quang cho cá mập ăn là vì đối phương phá hủy quy tắc trò chơi. Đối với người như thế thì Vương Siêu hiểu rất rõ, nếu không giết thì sau này rất khó chấn nhiếp.

Thật ra Vương Siêu biết trong mắt đối phương, hắn chỉ như một tên mặt trắng ăn cơm mềm, là một người mới không hề đáng kể. Hoắc Linh Nhi cũng là dạng này.

Võ thuật cho dù có giỏi thì với xã hội đầy súng đạn hiện tại, trong mắt những đại gia tộc không tính là gì. Cao thủ như Kỳ Bá cũng chỉ là quản gia cho nhà Tư Đồ. Sáu danh gia võ thuật cũng phải nhìn sắc mặt nhà Tư Đồ. Nghiễm Đông Tam Hổ có uy như vậy cũng bị Triệu Quân của đảng Thái tử đánh.

Xã hội hiện đại, người kính sợ võ công ngày càng ít. có câu ngạn ngữ "Công phu có cao tới đâu thì cũng sợ dao làm bếp"

Vốn còn định mang Tư Đồ Nguyệt cho cá mập ăn nhưng Vương Siêu cảm thấy cần phải hỏi Đường Tử Trần một chút. Dù sao vị tỷ tỷ hôn thê của hắn mới là môn chủ của Đường Môn.

Vương Siêu lái xe tới biệt thự cạnh biển thì thấy Đường Tử Trần mặc bộ đồ màu trắng mỏng, bộ dáng nhàn nhã, đang đi dạo trên cát.

Thây Vương Siêu đi tới, Đường Tử Trần ngẩng đầu cười cười: "Hôm qua bản lãnh tiểu đệ ngươi thật lớn, lại lấy một địch sáu. Nhớ lại năm đó tại Hàn Quốc, ta lấy một địch hai, rất khó khăn mới đánh lại Thôi Trường Bạch và Cung Thành Lương Điền. Vậy lão già nhà Tư Đồ đánh lén đệ. đệ có bị gì không?"

"Cái đó khác nhau. Thôi Trường Bạch là võ đạo gia đệ nhất Hàn Quốc, Cung Thành Lương Điền cũng đứng thứ ba trong phái thực chiến Nhật Bản. Mặc dù đều là cao thủ Hóa Kình nhưng lực chiến khác nhau. Hơn nữa tỷ tỷ trong nháy mắt đã đánh bọn họ bị thương. Còn ta đánh với sáu người này rất lâu. bản thân lại bị thương đến cuối cùng phải dùng kế".

Vương Siêu thấy Đường Tử Trần đã biết chuyện thì không giấu diếm, tiện thể nắm tay vị tỷ tỷ hôn thê của mình cùng sóng vai bước đi "Tư Đồ Quang bị ta ném cho cá mập ăn. còn Tư Đồ Nguyệt thì bị ta bắt giam. không biết tỷ tỷ muốn xử lý như thế nào?"

Đường Tử Trần cười cười: "Tiểu đệ. xem ra danh vọng của đệ trong giới võ thuật rất tốt nhưng uy vọng trong các bang hội xã đoàn thế lực lớn ở Hồng môn và Đường Môn rất thấp. Một con cá hỗn tạp mà cùng có dũng khí giết đệ".

Vương Siêu liếm liếm môi: "Cái này ta cũng biết, phụ thân của Hoắc Linh Nhi còn nói ta chỉ là một tên nhỏ bé mặt trắng"

"Đệ bây giờ chính là một tên mặt trắng" Đường Tử Trần cười cười lấy ngón tay dí vào trán hắn, trong tiếng cười còn mang vẻ thanh lệ quyến rũ:"Thật ra chuyện lấy một địch sáu này sau này nên ít làm thôi, Còn có cao thủ dùng cương châm tập kích thì rất nguy hiểm. Dù sao đệ chưa chân chính đạt được như thần. Vẫn còn là da thịt cốt nhục. Nếu sơ sót vẫn sẽ bị thương. Đệ tưởng mình là Đạt Ma hay Trương Tam phong hay sao"

Vương Siêu thuận thế vòng tay ôm eo Đường Tử Trần, lắc đầu nghiêm túc như đang bàn chuyện về võ thuật: "Thật ra thì Đạt Ma, Trương Tam Phong cũng chưa chắc mạnh bằng ta".

"Tốt lắm, tốt lắm. tiểu đệ của ta rất mạnh" Đường Tử Trần ngẩng đầu nói, nàng và Hoắc Linh nhi không khác nhau nhiều, đương nhiên thấp hơn Vương Siêu một chút.

"Tư Đồ Nguyệt có bạn trai ở Mỹ là người trẻ tuổi xuất sắc thừa kế gia tộc Rockefeller. Hơn nữa Tư Đồ Nghĩa muốn mượn thế lực Đường Môn chúng ta lần nữa mở ra đại hội Hồng môn trên toàn thế giới, thông nhất tất cả Hông môn" Đường Tử Trần nói lại rõ ràng.

"Người thừa kế gia tộc Rockefeller sao lại lấy con gái người Hoa? Ta nhớ rõ là bất cứ thân vương hoàng thất của quốc gia nào mà muốn kết hôn với con gái thường dân thì đều phải từ bỏ thân phận" Vương Siêu nói.

"Quy củ đó đối với gia tộc Rockefelĩer đã quá xưa rồi, hiện này cách mạng đổi mới. Huống chi là một gia tộc, hơn nữa tình yêu là mù quáng".

Đường Tử Trần trả lời: "Bất quá Đường Môn chúng ta đang đứng trên đỉnh thế giới, không hề e ngại bất cứ kẻ nào. cũng không e ngại bất cứ quốc gia nào. Tiểu đệ, bọn họ coi đệ không ra gì thì đệ để ta dùng hành động cho họ biết. Nêu như gia tộc Rockefeller tham dự thì cứ phá tan cơ nghiệp của chúng.

Lần này nhà Tư Đồ đột nhiên liên hợp Hồng môn tham gia đại hội võ thuật, hơn nữa còn muốn ta lãnh đạo. đây rõ ràng là một âm mưu. Sao có thể qua mặt được ta".

"Ta muốn tự xử lý Tư Đồ Nguyệt để tỏ rõ thái độ"
Bình Luận (0)
Comment