Long Xà Diễn Nghĩa

Chương 438

Trong lịch sử một số đạo sĩ hòa thượng, hoặc là cao thủ quyền pháp cũng thường biểu diễn trong đại nội hoàng cung, từ đó dẫn tới sự chú ý của những người thống trị, được cho là đại thần tiên rồi được phong làm quốc sư gì đó, dạng người này cũng không ít.

Vương Siêu hiện tại có một loại cảm giác hoang đường rằng, mình giống như là một số người trong lịch sử dựa vào võ công cao thâm, lừa gạt hoàng đế để mưu lợi cá nhân.

Đương nhiên, hiện tại, biểu diễn quyền pháp bằng một số động tác bất khả tư nghị, sẽ được gọi là công năng đặc dị. Vào những năm tám mươi, lúc toàn dân ưa chuộng khí công, cũng quả thực có một nhóm "khí công đại sư" cùng tiếp xúc với lãnh đạo, sau đó biểu diễn mà nổi danh.

Nói chung, dạng hành vi này, bất kể là cổ đại hay là hiện đại cũng đều có.

Có điều rất rõ ràng, vị lão già trước mắt này cũng không phải là hạng nhân vật dễ bị lừa gạt. Tuy ông ta cảm thấy công phủ thổ khí đánh vỡ bát sứ của Vương Siêu thần kỳ vô cùng, nhưng cũng không lộ ra biểu tình chấn kinh nào, mà cho đó là điều đương nhiên, thấy cũng chẳng có gì kỳ quái cả.

Vương Siêu nghe thấy lời của lão già này cũng có thể cảm nhận ra rằng lão già này quả thực là trải đời rất nhiều, cũng thấy qua không ít kỳ nhân dị sĩ biểu diễn, cho nên đối với bất kỳ chuyện gì cũng không cảm thấy chấn kinh.

Vương Siêu hoài nghi, hiện tại cho dù là thần tiên phật tổ nếu thật sự từ trên trời hạ phàm, lão già này cũng bình tĩnh tiếp đãi.

"Đây mới là khí phách của đại nhân vật, phụ thân của Liêu Tuấn Hoa, cậu của Chu Giai tuy cũng không tồi, nhưng nếu đem so với lão già ở trước mặt này, thật đúng là còn kém một bậc."

Vương Siêu trong lòng lóe lên một ý nghĩ. Có điều Vương Siêu lần này từ trong miệng phun khí, lúc bắn vỡ bán sứ, cũng không mượn vào thủ đoạn của mình, học một số hòa thượng đạo sĩ trong lịch sử, khí công đại sư hiện đại biểu diễn trước mặt những người quyền úy, có tâm tư mưu cầu lợi ích. Hắn sở dĩ làm vậy, chỉ đơn thuần là dỗ dành cậu bé này, chứ không hề có ý điện biểu diễn trước mặt vị lãnh đạo này. Với địa vị, tiền tài, thế lực của hắn hiện tại cũng không cần phải biểu diễn làm gì. Hơn nữa sau này hắn cũng khẳng định là sẽ không phát triển ở quốc nội.

Hiện tại cừu địch của hắn ở quốc nội rất nhiều, cho dù nhận được thái độ tiếp kiến của lão già này, nhưng đây cũng là một suy nghĩ liên quan tới đại cục sau này mà thôi. Sau khi đại hội Võ đạo kết thúc, cừu địch của hắn cũng sẽ không bỏ qua cho hắn. Cho nên hắn sau này không thể, cũng không cần thiết phải phát triển ở quốc nội. nguồn truyenggg.com

Ở hải ngoại làm vua, hô phong hoán vũ là lựa chọn tốt nhất.

Có điều hiện tại trước mặt cậu bé ngây thơ, đơn thuần này, Vương Siêu làm ra thủ đoạn đó, cũng là muốn thay đổi cách nhìn của nó mà thôi.

Quả nhiên, cậu bé này đã bị Vương Siêu làm cho chấn động rất sâu, cứ quấn quít cạnh Vương Siêu kêu gọi ầm ý không ngừng.

Vương Siêu hiện tại ở trong lòng đứa bé này, biến thành "thần tiên thúc thúc rồi".

"Người trẻ tuổi các cậu chơi với nhau đi, tôi già rồi, tinh lực không nhiều, buổi trưa hằng ngày không nghỉ ngơi một lúc thì không chịu nổi." Lão già Vương Siêu này cũng bị cháu trai của ông ta làm ồn đến mức không chịu nổi, gọi một tiếng, bước đi dưới sự dìu đỡ của hộ vệ.

Lão già bỏ đi, cũng chính là nói chuyện tiếp kiến Vương Siêu lần này đã tới hồi kết thúc.

Lần tiếp kiến này, Vương Siêu và lão già từ đầu tới cuối không bàn đến bất kỳ một chuyện cụ thể nào, mà chỉ tùy tiện nói vài câu về võ công, kim đan rồi ăn trưa cùng nhau. Căn bản không giống tràng cảnh một lãnh đạo gặp mặt lãnh tụ hải ngoại. Nhưng Vương Siêu lại minh bạch rằng như thế này là đủ rồi.

Vũ Vận Long và Lưu Mộc Bạch đợi lão già đi xong, ánh mắt cũng biến thành lăng lệ, nhìn chằm chàm vào Vương Siêu, khí tức toàn thân nhất xúc tức phát, bộ dạng tựa hồ như lập tức muốn động thủ.

Bên trong nhà ăn sạch sẽ đơn giản này, lập tức tràn ngập một bầu không khí dị thường khẩn trương. Không khí đặc quánh như bùn, khiến người ta hô hấp rất khó khăn.

Bầu không khí vô cùng áp ức này, Tô Tiểu Nguyệt cũng cảm giác thấy, trên mặt lộ ra biểu tình khó coi, miệng há ra, ngực phập phồng, tim đập nhanh.

Còn cậu bé ồn ào, đứa cháu của lão già cũng tựa hồ như cảm thấy được sát khí trần trụi của Lưu Mộc Bạch, Vũ Vận Long đối với Vương Siêu, lập tức thôi không làm ồn nữa, cả người co lại, tựa hồ như một con chim sẻ đông lạnh, dựa vào người Vương Siêu.

Tô Tiểu Nguyệt sinh ra trong một gia đình quyền thế, đi tới đâu cũng là nhân vật vênh váo cao ngạo. Đứa bé trai này thì càng không cần phải nói, khẳng định là một tiểu bá vương. Nhưng hiện tại đứng trước sát khí của hai cao thủ Đan đạo tuyệt đỉnh này, rõ ràng lộ ra vẻ lung lay trước gió.

Bối cảnh gia đình luôn mang tới một cảm giác ưu việt trên tâm linh, mà khí chất do cảm giác ưu việt sinh ra có thể hồ lộng người bình thường, nhưng sao có thể so bì với cao thủ Đan đạo đã trải qua vô số máu tanh, chỉ vừa nổi giận thôi là có khí thế như oan hồn nhân mạng gào khóc rồi.

"Ồ? Các cậu từ chỗ tên lông mi dài đó học được bản lĩnh gì rồi, hôm nay ở đây phải chăng muốn động thủ với tôi? Có điều muốn động thủ cũng được thôi, nhưng đừng dọa trẻ con làm gì?"

Vương Siêu ngồi ung dung, chỉ tùy tiện xoa đầu đứa trẻ này. Đứa trẻ lập tức thoải mái hơn nhiều, lại nhảy nhót tung tăng, chỉ là không la hét ầm ỹ như lúc đầu nữa.

"Chú Vũ trông đáng sợ quá, cháu từ chưa thấy giờ chưa thấy bộ dạng đáng sợ như thế này của chú."

Cậu bé trai lẩm bẩm trong miệng, rõ ràng là không xa lạ gì với Vũ Vận Long. Trong ấn tượng của đứa bé này, Vũ Vận Long còn bế nó, cho nó vặt râu, nhưng hiện tại lại trông rất đáng sợ, rất dọa người.

"Các cậu muốn động thủ thì tôi cũng không ngại động thủ ngay ở đây đâu. Động thủ trong đại nội, cũng là một chuyện rất hứng thú."

Vương Siêu vẫn nói rất chậm rãi.

"Tao rất hối hận vì ngày đó không theo Nguyên Nghi tới tổng hội Hồng môn, để mày nắm được cơ hội ngàn năm có một, ngày đó nếu tao và Vận Long cùng đi, mày sẽ không may mắn như vậy đâu."

Lưu Mộc Bạch nói với vẻ đầy oán hận.

"Tôi thấy chưa chắc đã vậy đâu. Lúc trước năm cao thủ bọn cậu liên hợp, có thể làm gì được tôi không?" Vương Siêu nghe thấy lời nói đằng đằng sát khí của Lưu Mộc Bạch, chậm rãi nói một câu: "Hiện tại chỉ còn lại hai người bọn cậu, sau này càng chẳng làm được việc gì. Có điều, tâm tư động thủ hiện tại của tôi cũng không cường liệt như trước kia, sát ý cũng ẩn sâu rồi."

Vương Siêu đối diện với Vũ Vận Long, Lưu Mộc Bạch nhưng chẳng coi họ vào đâu. Ngữ khí nói chuyện cũng rất hờ hững, giống như hai đại cao thủ này trong mắt hắn chẳng khác nào đứa bé trai này.

"Người có thể đưa quyền pháp tiến nhập vào cảnh giới Đan đạo đã quá ít rồi, trên toàn thế giới không tới hai mươi người. Mà hiện tại, người chết, người bị thương, kẻ bị phế, đã không còn lại được là bao. Mà người trẻ tuổi, tựa hồ có thể trưởng thành, bước vào Đan đạo, tôi hình như chưa từng thấy một ai. Cứ tiếp tục thế này, trong giới võ thuật sau này chỉ sợ rằng sẽ thất truyền hai chữ Đan đạo này mất. Tôi không muốn giết các cậu, các cậu cũng phải tự trọng mới được, nếu một vị chọc giận tôi, tôi e rằng cũng không có lòng nhẫn nại tốt vậy đâu."

Vương Siêu cũng không nhìn hai người ở trước mặt, một người là đệ nhất nhân đại nội, một người đường đường là tổng giáo quan của lợi kiếm bộ đội. Trong lời nói của hắn, chỉ giống như là đối tượng mà hắn nắm quyền sinh sát trong tay.

Những lời nói này của Vương Siêu, cũng đích xác là những lời cảm thán của bản thân hắn. Trên thế giới này, cao thủ Đan đạo vốn đã ít, từ sau khi mình xuất đạo, càng lúc càng ít dần. Gặp phải độc thủ của mình có Wharton, Morgan, Triệu Quang Vinh, Thích Vĩnh Sắc, Nghiêm Nguyên Nghi, Y Mãi Đề, sáu vị cao thủ tuyệt đỉnh.

Tuy những cao thủ này đều là địch nhân của Vương Siêu, nhưng Vương Siêu mỗi lần nhớ đến, lại cảm thấy vô cùng đáng tiếc.

Đặc biệt là những người đạt được thành tựu khai mở sự huyền bí của nhân thể, có thể nói, mỗi một người có thành tựu Đan kình, chính là một bí tịch tuyệt thế võ công sống, cũng là một phong bia trong giới võ thuật. Bất kể là địch nhân hay là bằng hữu, dạng thành tựu này, không nghi ngờ gì nữa đều đáng để hân thưởng.

Thế nhưng hiện giờ những người đạt được thành tựu Đan kình ngày càng ít, mà vốn đã thưa thớt đến thương cảm rồi, trong tay đã Vương Siêu đã thiệt tổn tới sáu người. Tương lai, sẽ còn có người phải chết trên tay Vương Siêu nữa. Có thể nói, nghĩ tới đây, Vương Siêu cảm thấy có chút mềm tay.

Đương nhiên, nếu như Lưu Mộc Bạch, Vũ Vận Long này thực sự quyết tâm tống tử, Vương Siêu đương nhiên sẽ không mềm tay.

Trong sinh hoạt bình thường, Vương Siêu cảm khái thì cảm khái, nhưng khi đã động thủ rồi, ai cũng biết rằng người trẻ tuổi hùng bá bảo tọa cao thủ đệ nhất thiên hạ không thể lung lay nổi này tuyệt đối là một ma vương, rất nhiều lão nhân trong giới võ thuật từ sau khi thấy Vương Siêu ở Di Hòa Viên giật đứt tay Chu Bỉnh Lâm đã minh bạch được điều này.

"Người cũkhông đi, người mới không tới. Đây là đạo lý ngàn năm không đổi. Vương Siêu ngươi đường đường là cao thủ đệ nhất thiên hạ, là ma vương giết người, từ lúc nào lại biến thành từ bi như vậy? Trên thế giới này, vĩnh viễn không thiếu cường giả bước vào đỉnh phong. Cho dù chúng tao chết trong tay mày, cũng sẽ có người mới không ngừng xuất hiện."

Vũ Vân Long đột nhiên lạnh lùng nói.

"Vương Siêu, trên đại hội Võ đạo, tao và Lưu Mộc Bạch sẽ dùng hết toàn lực để giao thủ với mày. Cho dù phải chết trong tay mày cũng sẽ không hối tiếc. Mày nếu như chân chính muốn hùng bá thiên hạ, thì phải giẫm lên thi thể của tao và Mộc Bạch, sau cùng đánh chết thủ lĩnh GOD, mới chân chính đứng trên đỉnh cao vời vợi."

Nói xong, Vũ Vận Long, Lưu Mộc Bạch đứng dậy, bước ra khỏi phòng ăn.

Bầu không khí trong phòng ăn lập tức trở nên thả lỏng.

Vương Siêu cũng không động thủ, chỉ lắc lắc đầu, tựa hồ như đang lẩm bẩm nói với mình.

"Người cũ không đi, người mới không đến ư? Nhưng mình nhìn lâu như vậy rồi, tựa hồ như vẫn không thấy người mới nào xuất hiện cả. Ài, Lưu Mộc Bạch, Vũ Vận Long, lại có hai cao thủ Đan kình vẫn lạc trên tay mình rồi. Đúng là đáng tiếc... thủ lĩnh GOD, vị cao thủ thần cấp này, cũng phải vẫn lạc trong tay mình ư."

Những cao thủ Đan đạo cũ, có người chết, có người tàn phế. Mà người trẻ tuổi thế hệ mới lại hình như chưa kịp trưởng thành, căn bản không có ai bước vào được Đan đạo.

Vương Siêu đứng trên đỉnh mà nhìn đã thấy được tình huống điêu linh này. Người trẻ tuổi xuất sắc đúng là rất nhiều, ví dụ như Trần Ngả Dương, Mạc Vân Yến, Thu Thiền đao pháp như vẽ ra giang sơn, quyết đoán đến đáng sợ, còn có đồ đệ Hoắc Linh Nhi của Vương Siêu, cùng với ba người trẻ tuổi của Vũ Văn Thức của tử sắc quân đoàn Đường môn, và một đời mới mà hắn thấy lần đó trong Thái Bạch tửu lâu của Hoa Thanh bang, Thanh bang, và những người trẻ tuổi kiệt xuất trong tổng hội Hồng môn.

Nhưng, lớp người trẻ tuổi này, vô luận là kinh tài tuyệt diễm như thế nào, quyết đoán bao nhiêu, lại vẫn chưa có một ai bước được vào Đan đạo. Giống như là giới võ thuật đã bước vào thời kỳ giáp hạt vậy.

Tuy rằng Vũ Vận Long, Lưu Mộc Bạch đã nói rõ ràng muốn khiên chiến Vương Siêu ở đại hội Võ đạo, bọn họ khẳng định sẽ có chuẩn bị. Nhưng trong lòng Vương Siêu vẫn coi bọn họ như là người chết. Thậm chí là thủ lĩnh GOD, người đã đả phá hư không, hàng trụ bạch hổ, Vương Siêu cũng cho rằng nếu hắn động thủ với mình thì hắn cũng không có cơ hội sống sót.

Liên tiếp sẽ có hai cao thủ Đan kình, một cao thủ thần cấp sẽ vẫn lạc trên tay mình. Nhân vật tuyệt đỉnh dần dần giống như là sao băng sau khi lóe sáng sẽ lập tức vụt tắt, chỉ còn lại bóng tối vĩnh hằng. Vương Siêu trong lòng có một nỗi niềm cảm thương không tên.

Vương Siêu từ lúc tiếp nhận xưng hào cao thủ đệ nhất, sau khi để súc thế cho bản thân, tính tình cũng càng lúc càng tiếp cận một loại hoành đại, hỗn mang. Thủ lĩnh GOD cũng từng là cao thủ vô địch, đả phá hư không, có thể thấy sự tồn tại của thần, nhưng Vương Siêu vẫn định vị hắn là đối tượng phải chết, hơn nữa còn cảm thấy thương cảm vị sự vẫn lạc của hắn.

"Thổ khí thành kiếm" của Vương Siêu vừa rồi, sở dĩ không chút cố kỵ mà biểu diễn ra trước mặt Vũ Vận Long, Lưu Mộc Bạch, cũng chính là vì để họ nói cho thủ lĩnh GOD biết mà phòng bị một chiêu này của mình, để tránh sau này lại chết một cách hồ đồ trên tay mình.

Dạng hành vi này, vốn đối với bất kỳ một cao thủ nào cũng là một hành vi ngu xuẩn. Nhưng hiện tại xuất hiện trên người Vương Siêu lại là rất hợp tình hợp lý.

Chỉ là có dạng ý nghĩ này, Vương Siêu biết rõ rằng một loại đại thế của mình đã chân chính được súc thành rồi...

Sau một tiếng đồng hồ, Di Hoà Viên, vẫn trên một ghé đá ở cạnh hồ Côn Minh, thủ lĩnh GOD lông mi dài này đang ngồi tĩnh tọa, dung thành một thể với ghế đá.

Bên cạnh là Lạc Tiểu Manh, còn có cả Vũ Vận Long và Lưu Mộc Bạch.

"Vương Siêu quả nhiên đã tới Bắc Kinh rồi sao? Xem ra ngày hôm qua tôi đoán không sai, người chiếu ánh mắt lên người tôi chính là hắn. Thủ lĩnh GOD từ trong lời nói vừa rồi của Lưu Mộc Bạch, Vũ Vận Long, đã biết được tin tức Vương Siêu đã tới Bắc Kinh. Cuối cùng cũng chứng thực được suy đoán trong lòng.

"Hán còn lộ ra một chiêu công phu thổ tức trong miệng, bạch khí lóe lên, phá vỡ bát sứ. Nói môn công phu này vốn là để đối phó với anh, nhưng lại bảo chúng tôi thông tri cho anh một tiếng, sợ anh không kịp phòng bị, chết trên tay hắn."

Lưu Mộc Bạch kể lại rõ ràng thủ đoạn của Vương Siêu, sắc mặt rất trầm tĩnh.

"Hả?" Thủ lĩnh GOD sau khi nghe xong, hơi ngây người. "Thổ khí giết người tuy là cự ly gần, nhưng vẫn rất khủng bố rồi. Có điều đây cũng chỉ là một loại kỹ xảo phát kinh của nội tạng, cổ họng, lưỡi mà thôi, cũng không có chỗ nào thần kỳ. Loại thủ đoạn này trong thực chiến chỉ có thể thu được hiệu quả xuất kỳ bất ý, khi giao thủ chân chính, vẫn dùng công phu quyền cước là chính."

"Không sai." Vũ Vận Long cũng là đại hành gia, hiện tại suy nghĩ tử tế, cũng biết được một số môn đạo: "Lúc trước hai nhà Phật Đạo đều có loại phát kình âm tiết này. Sau ba bốn chục năm, Thiếu Lâm tự trong tẩy tủy kinh do Bạch Ngọc Phong chú giải cũng nhắc tới loại phát kình này. Chỉ có điều hiện tại đã thất truyền rồi. Có điều thứ thất truyền cũng không phải là thứ gì tốt. Nếu chúng ta tiếp túc suy nghĩ, cũng vị tất đã nghĩ không ra."

"Có nghĩ ra hay không cũng không quan trọng." Thủ lĩnh GOD cụp hai hàng lông mi dài xuống, nói: "Quan trọng là tôi đã biết rằng hắn đã súc thành đại thế..."

"Súc thành đại thế gì cơ?" Vũ Vận Long hỏi.

"Các cậu khẳng định cho rằng những lời nói đó của hắn chỉ để trêu đùa chúng ta thôi sao? Nhưng kỳ thực không phải vậy đâu. Tôi có thể tưởng tượng ra, lúc hắn nói những lời này, vẻ mặt khẳng định rất thương cảm, còn cho rằng chúng ta chắc chắn sẽ chết nữa, phải không?"

Thủ lĩnh GOD tựa hồ như cũng có mặt ở đó, không ngờ lại nói ra vẻ mặt của Vương Siêu lúc đó một cách rất thấu triệt.

"Không sai, khi hắn nói những lời này, quả thật là như vậy. Còn cảm thán rằng người Đan đạo giờ càng lúc càng ít nữa." Lưu Mộc Bạch nói: "Tôi rất kỳ quái, cao thủ giống như chúng ta, địch nhân là địch nhân, bằng hữu là bằng hữu, động thủ không chút lưu tình, càng không cần phải sầu não làm gì. Quyền pháp của hắn so với chúng ta còn cao hơn, tâm ý cũng hồn hậu hơn, nhưng sao lại có sơ hở như vậy? Chuyện này tựa hồ như là một hảo sự đó."

"Không phải vậy đâu." Thủ lĩnh GOD bình tĩnh nói ra nguyên nhân: "Tôi sở dĩ nói hắn đã súc thành đại thế, chính là như thế này. Tâm ý của hắn đã đạt tới mức độ hỗn mang nhất thể, bất kể là địch nhân hay là bằng hữu đều là một bộ phận của hắn. Cũng giống như là trời và đạo vậy, bất kể là tốt hay xấu đều là của hắn. Trong giới quyền pháp, hắn chính là trời chân chính, bao dung tất cả, đại từ đại nhân, nhưng lại không tiếc dùng những thủ đoạn sát lục."

"Đại thế đã thành, đại thế đã thành. Hắn tiếp nhận thanh danh cao thủ đệ nhất thiên hạ là để súc thế cho mình, hiện tại cuối cùng cũng súc thành rồi." Thủ lĩnh GOD liên tục than hai câu, đứng thẳng người dậy, ánh mắt nhìn vè bầu trơi mây nhạt gió thoảng. "Trận quyết đấu này, càng có ý cảnh hơn. Vương Siêu, ngươi yên tâm, ta sẽ không dễ dàng để ngươi giết chết đâu."

Vương Siêu lúc này tuy biết thủ lĩnh GOD và Vũ Vận Long, Lưu Mộc Bạch có liên hệ, cũng khẳng định là biết rằng chuyện của mình sẽ được truyền tới tai thủ lĩnh GOD. Nhưng hắn lại không vì chuyện này mà đau đầu, thậm chí còn không đi tìm Ba Lập Minh.

Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì hắn bị Tô Tiểu Nguyệt quấn lấy.

Sau khi tiếp kiến xong, Vương Siêu vẫn ngồi trong chiếc xe lúc trước ngồi tới đây, ra khỏi địa phương có cơ cấu quyền lợi tối cao này. Có điều khác với lúc ra, không ngờ còn có thêm Tô Tiểu Nguyệt và cậu bé.

Lúc xe tới đây là đi từ trong đại viện quân ý nơi Liêu Tuấn Hoa sinh sống. Nhưng khi quay về lại không đi tới nhà của Liêu Tuấn Hoa, mà là tới một khu nhà đơn vị cơ quan có cảnh vệ đứng cửa, tường lớn cao cao, tựa hồ như rất nghiêm mật.

"Tôi và tiểu Bảo thuận tiến đi nhờ xe, không ngại chứ, thần tiên thúc thúc?" Khi Vương Siêu từ trên xe bước xuống, nhìn thấy không phải chỗ mình định đến, đang nhíu mày thì Tô Tiểu Nguyệt ôm đứa bé từ trong một chiếc xe khác bước xuống, cười khúc khích nói với Vương Siêu.

Quần áo mà Tô Tiểu Nguyệt mặc khác với hôm qua. Buổi tối hôm qua lúc ở nhà Tào Tinh Tinh cô ta mặc quần áo rộng thùng thình nhưng lại bó rất chặt. Còn hôm nay mặc áo sơ mi, bên dưới là giày xăng đan trong suốt, lộ ra sơn móng tay sơn hình hoa mai trên ngón chân, trang điểm nhạt, lại thêm thân hình cực trí ngực tấn công mông phòng thủ, khiến người khác có một loại cảm giác rục rịch muốn động, hận không thể động tay động chân.

Dáng người cong veo lồi lõm, thân hình của Tào Tinh Tinh cũng không đẹp bằng cô ta.

Đặc biệt là, Tô Tiểu Nguyệt học theo ngữ khí của đứa bé, cũng gọi Vương Siêu là thần tiên thúc thúc, đặc biết là hai chữ thúc thúc sau cùng nghe mà khiến người ta nổi lòng hươu ý vượn.

Có điều Vương Siêu sớm đã định trái tim ở dưới nũi ngũ hành sơn rồi, buộc ý vượn ở trong chuồng vượn, đối với câu trêu chọc của Tô Tiểu Nguyệt, không có một chút phản ứng nào. Chỉ gật gật đầu: "Không cần phải nói là đi nhờ xe đâu, dẫu sao thì Bắc Kinh tuy lớn, nhưng giao thông cũng tiện, tôi tự mình ngồi xe về cũng được."

"Ấy... đừng gấp, đừng gấp, đừng đi vội mà." Tô Tiểu Nguyệt vừa nghe thấy Vương Siêu muốn đi, lập tức trên mặt hiện lên thần thái lo lắng: "Anh và Tinh Tinh là bạn học. Tôi và Tinh Tinh cũng là bạn tốt. Mà chắc là anh cũng không có chuyện gì gấp, chuyện hôm qua, anh đi vội vã quá, trong nhà Tinh Tinh hiện tại có thể đã loạn thành một khối rồi, hay là tôi gọi điện, gọi Tinh Tinh và dì Diệp tới, nói chuyện tử tế lại để bớt hiểu lầm nhau nhé."

"Ừ! Thế cũng tốt."

Tâm tư của Tô Tiểu Nguyệt sao có thể giấu được Vương Siêu.

Rất rõ ràng, nha đầu này đã có hứng thú đối với mình. Chính xác, với thân phận của Vương Siêu, Tô Tiểu Nguyệt không có lý do gì mà không hứng thú cả.

Vương Siêu cũng đoán ra rằng thân phận của Tô Tiểu Nguyệt này không đơn giản, e rằng ở trong nhà cũng là một đại lão. Người có thể tự do ra vào nơi có cơ cấu quyền lợi cao nhất tường đỏ ngói lưu ly này, thân phận chắc chắc không thể đơn giản.

Có điều không tới Bắc Kinh, không biết quan nhỏ, đụng phải loại người như thái tử đảng, công chúa đảng gì đó, Vương Siêu cũng cảm thấy vô cùng bình thường. Dẫu sao thì hắn vừa rồi cũng tiếp xúc với lãnh đạo cấp cao nhất.

Hơn nữa, còn có một tiểu bá vương gọi hắn là thần tiên thúc thúc.

"Tương lai lại là một thái tử đảng, hơn nữa còn là một thái tử đáng rất lớn rất lớn. Có điều những chuyện này cũng chẳng liên quan gì tới mình. Chẳng qua là chỉ thay đổi cách nhìn của nó một chút mà thôi, cũng coi như là làm chuyện tốt đi." Vương Siêu thở dài một hơi, nhìn đứa bé trai mà Tô Tiểu Nguyệt đang bế, hơi lắc đầu: "Được rồi, chuyện trong nhà của Tinh Tinh, quả thực là có chút phiền phức, hôm nay mượn cơ hội này, giải quyết chuyện còn chưa nói hết hôm qua cho xong đi."

"Thần tiên thúc thúc, thúc dạy cháu phi kiếm đi, mau dạy cho cháu phi kiếm đi..."

Đúng lúc này, đứa bé trai lại cất tiếng gọi, ra sức kéo áo của Vương Siêu.

"Ừ, hiện tại ta sẽ dạy cháu biến thành thần tiên nhé." Vương Siêu mỉm cười, cánh tay hơi duỗi ra một cái đã đỡ đứa bé này vào tay.

"Anh muốn dạy nó công phu ư? Có điều cái thứ công phu này nhất thời bán hội không học ngay được đâu. Nó mà học xong rồi khẳng định sẽ không còn hứng thú nữa, tới lúc đó lại đi học Ultraman thôi." Tô Tiểu Nguyệt ở bên cạnh, cười khúc khích, nói.

"Mặt trời ở đây rát qua, còn hứng nắng nữa thì sẽ rám nắng mất. Tiểu Bảo không chịu được được, chúng ta tới đứng dưới cây đi." Nói xong, Tô Tiểu Nguyệt cảm thấy ánh nắng trên trời quá gắt, vội vàng nói.

Vương Siêu lúc này mới ngắm nhìn hoàn cảnh xung quanh.

Đơn vị cơ cấu loại này cũng giống như đại viện quân khu của Liêu Tuấn Hoa, xe tiến vào một quản trường rộng lớn. Trên thao trường có sân bóng rổ, một nhóm thanh niên đang đấu rất khốc liệt, ném bóng rất hăng. Ngoài ra còn có một sân bóng đá cỡ lớn, trừ hai cái này ra, trên khoảng đất lớn còn có rất nhiều dụng cụ tập thể hình, cùng với giả sơn, hồ nước, đài phun nước. Bên ngoài những sân hoạt động này, diện tích lớn vô cùng nhưng lại xen lẫn rất tinh tế.

Đặc biệt là mép sân rộng, toàn bộ đều là những cây xanh trăm năm tươi tốt, kề với chân tường cao to, gió thổi qua, lá cây xào xạc, một mảng râm mát.

Trừ cái này ra, trên cây còn có rất nhiêu chim chóc đang ríu rít hót, lộ ra hoành cảnh sinh thái rất tốt lành.

"Nơi mà người giàu các cô sống thật sự là không tồi." Vương Siêu nhìn hoàn cảnh sống ở nơi đây, khác hẳn với tiểu khu của Chu Giai. Tiểu khu của Chu Giai tuy có rừng phòng hộ, cũng có hồ nước công viên, cũng rất trong lành, nhưng nhìn tử tế thì lại lộ ra khí tức hiện đại, do nhân công điêu khắc mà thành.

Mà chỗ Tô Tiểu Nguyệt sống, một mảng rừng cây trăm tuổi dựa vào chân tường, ý cảnh mang phong cách cổ xưa, cũng khẳng định là nơi một số quý tộc Mãn Thanh đã sống.

Nhìn hoàn cảnh sống nay là có thể nhìn ra xuất thân, địa vị, tầng lớp.

"Nơi đây rất mảt mé, so với trong nhà còn dễ chịu và thoải mái hơn." Vương Siêu ngồi lên một băng ghế dưới tán cây, nghe chim hót, gió thổi qua lá cây, cảm giác rất thoải mái.

Đứa bé trai đu lên tay hắn, giống như là đu xà.

"Nào, thúc thúc nói cho con biết trước luyện võ công là thế nào nhé. Luyện võ công là có thể luyện thành thần tiên." Vương Siêu đặt đứa bé trai xuống, nhẹ nhàng nói.

"Học võ công có thể thành thần tiên ư? Vậy con cũng học. Có điều các thày giáo của con lại không nói vậy? Sẽ không học theo Ultraman người phát ra ánh sáng chứ."

Đứa bé trai vừa nói vừa nhảy xuống đất, vũ động quyền đầu, đá chân cong hông, đạp bước tung quyền, đứng tấn đá ngược, tiến lên trước đá vào háng. Làm ra một số động trác của trường quyền, cũng rất có quy cũ.

"Lúc rảnh rối, một số cảnh vệ cũng dạy tiểu Bảo võ thuật." Tô Tiểu Nguyệt giải thích với Vương Siêu, "anh đừng coi thường nó. Nó chính là nhân vật đứng đầu trong lũ trẻ con, tiểu bá vương đó. Cho dù là gia gia của nó cũng bị nó làm phiền mà không biết làm thế nào, có điều nó lại rất hợp với tôi."

"Ồ!" Vương Siêu nghe xong, dùng tay điều khiển tư thế của đứa bé. "con xem này, ta sẽ giúp con biết bay nhé."

Cánh tay của Vương Siêu vươn dài ra, ngón tay đặt lên người đứa bé, mỗi lần ngón tay gảy một cái, vừa hay phối hợp với kình của động tác của đứa bé.

Tay của Vương Siêu rất bình ổn, lực lượng của ngón tay mỗi lần gảy lên đều rất lớn, đủ để có thể giúp cho đứa bé mỗi lần nhảy lên đều có thể nhảy cao ba thước.

Đứa bé này nhiều nhất cũng không quá hai ba chục cân, mà lực lượng trên mỗi ngón của Vương Siêu quả thức là con hơn cả một cái cán thương, tùy ý gảy một cái, có thể búng bay một cai bao nặng mấy trăm cân, đánh ra tiếng gió rít phá không, hiện tại chơi với đứa bé này, quả thức là đơn giản như chơi một quả bóng vậy.

Hơn nữa kình lực của Vương Siêu nắm bắt rất chuẩn, không hề tạo cho đứa trẻ có cảm giác bị người ta khều lên.

Bởi vì kình của Vương Siêu, hoàn toàn dung thành một thể với động tác của đứa bé.

Đứa bé phát ra tiếng hô kinh ngạc, bởi vì nó cảm thấy mình chỉ nhảy khẽ một cái, thân thể nhẹ như bay, quả nhiên rời khỏi mặt đất, có một loại cảm giác giống như là chim bay vậy, thế là nó bèn hoan nhô nhảy nhót.

"Con muốn bay cao hơn một chút, bay lên cây luôn cơ." Đứa bé kêu lên.

"Vậy thì không được, con cần phải khổ luyện, từng bước mà tiến." Vương Siêu thu tay lại, từng bước gơi dậy sự hứng thú của đứa bé.

"Thần tiên thúc thúc, con sau này nhất định sẽ học theo thúc, thành thần tiên. Không học theo Ultraman nữa đâu." Đứa bé nói một cách kiên định.

"Thần tiên? Chẳng qua là một chút võ công giả thần giả quỷ mà thôi. Tiểu Bảo, con đừng tin hắn." Đúng vào lúc Vương Siêu đang đùa với đứa bé thì một giọng nói ở đằng xa truyền tới.

Vương Siêu ngẩng đầu lên liền thấy năm sáu nam tử người mặc thường phục, nhưng lúc đi thân hình thẳng như bút, sắc mặt lãnh khốc, hai tay đặt bên hông chỉ hơi đong đưa.

Trên người nam tử này có khí tức quân nhân đậm đặc, hơn nữa bước chân cũng rất chuẩn xác, khí thế ngút trời, vừa nhin đã biết là loại cảnh vệ chính quy phi thường lợi hại.

"Đây là cảnh vệ của cha mẹ tiểu Bảo, khẳng định là nghe nói tiểu Bảo tới đây nên đi đón nó về." Tô Tiểu Nguyệt giải thích với Vương Siêu. "Cảnh vệ của tiểu Bảo người nào cũng rất lợi hại, thuật bắn súng của người dẫn đầu rất tốt, là cảnh vệ Trung Nam Hải, có có một biệt hiệu là Thương Thần."

"Là người dùng súng ư?" Vương Siêu sao có thể không nhìn ra, cảnh vệ vừa mở miệng đi tới, khớp xương của ngón trỏ to lớn, khuỷu tay rõ ràng là cường kiện hơn cơ nhục ở những chỗ khác, rõ ràng là thường nhấn cò súng và chịu lực giật của súng mà hình thành.

Trình Sơn Minh cũng có hiện tượng này.

Trình Sơn Minh tuy rằng tinh thông Bát Quái Chưởng, toàn thân chú ý tới sự cân đối, nhưng do dùng súng nhiều năm, sức giật, lực chấn động cường đại của súng khiến cho cơ thể khó tránh khỏi xuất hiện sự hơi mất cân đối của khí huyết.

Súng sở dĩ khác với những vũ khí lạnh khác chính là bởi vì lực lượng của tất cả các vũ khí lạnh đều phải tới từ chính bản thân của con người, ngời sử dụng thế nào thì binh khí động thế nấy. Nhưng súng thì lại khác, súng chỉ cần nhấn nhẹ còn súng là sẽ dẫn phát lực trùng kích cự đại của hỏa dược, cỗ lực lượng này không phải là trên người của bản thân mình.

Đây cũng là bản chất khác biệt giữa luyện súng với luyện vũ khí lạnh.

Kình của súng, là loại kình khác, mà kình của vũ khí lạnh lại hoàn toàn là kình của bản thân mình thêm vào.

"Giả thần giả quỷ?" Vương Siêu nghe thấy cảnh vệ này từ từ bước tới, không khỏi bật cười. Hắn từ trong lời nói của cảnh vệ này, nghe ra sự khinh thường đậm đặc của đối phương. Đây là một loại khinh thường của người chơi súng cực độ coi rẻ người luyện quyền pháp.

"Võ công có cao đến thế nào đi chăng nữa cũng không bằng được súng." Sáu cảnh vệ bước tới lạnh lùng nhìn Vương Siêu, trong miệng người dẫn đầu vừa rồi lại thốt ra câu khinh thường: "Người luyện quyền từ lúc nào lại xuống cấp đến mức giả thần giả quỷ để lừa gạt một đứa bé thế? Mở miệng ra là nhắc tới thần tiên, phi thiên độn địa, còn thực sự cho mình là thần tiên ư."

Cảnh vệ dẫn đầu nhìn Vương Siêu, mắt như kiểu từ trên cao nhìn xuống: "Tôi biết anh tên là Vương Siêu, là một cao thủ luyện võ. Hơn nữa vừa rồi còn nhận được sự tiếp kiến của gia gia tiểu Bảo. Nghe nói anh thổi một hơi có thể bắn nát bát sứ, lừa tiểu Bảo gọi anh là thần tiên thúc thúc ư?"

"Ồ? Tin tức này truyền ra nhanh thật đấy!" Vương Siêu nhướn mắt lên, nhìn cảnh vệ này, cũng hơi có chút kinh ngạc, có điều lại nghĩ lại. Cũng không có gì là lạ cả, khi ở phòng ăn, cũng có không ít nhân viên công tác của nội bộ, thấy Vương Siêu biểu diễn, họ đem chuyện này truyền ra ngoài cũng là hết sức bình thường.

Không tính hắn ở bên trong, cho dù là dân gian, cũng đã thường có lời đồn: "Nhiều năm trước, mỗi một cao thủ bên cạnh người lãnh đạo, tôi tự mắt thấy qua, có người một hơi thổi bay một con trâu."

Vương Siêu cũng cơ hồ có thể khẳng định, chuyện của mình, có lẽ trong nhiều năm sau này sẽ được truyền ra một cách thần hồ kỳ thần.

"Võ công tôi cũng biết, ma thuật tôi cũng biết. Võ công và ma thuật kết hợp lại, quả thức khiến người ta cảm thấy thần hồ kỳ thần. Trong lịch sử có biết bao người đã dựa vào cái này để giả thần giả quỷ. Một số khí công đại sư tôi cũng từng gặp, đều không phải là nhân vật lợi hại gì cả. Nếu ở thời cổ đại, dạng người như anh cũng có thể lừa được một số người, nhưng hiện giờ là xã hội hiện đại, anh còn muốn giả thần giả quỷ để lừa hậu đại của lãnh đạo ư?" Cảnh vệ đầu lĩnh dùng ánh mắt khiêu khích nhìn Vương Siêu, nói ra những lời này.

Rất rõ ràng, một số người vô cùng phản cảm với loại khí công đại sư thích giả thần giả quỷ. Càng đứng nói đến chuyện Vương Siêu "lừa" một đứa bé trai gọi mình là "thần tiên thúc thúc".

"Ồ?" Vương Siêu nhìn cảnh vệ này: "Xem ra anh trước đây từng luyện võ, nhưng luyện không thành, đổi sang luyện súng. Thực sự cho rằng võ công có cao hơn nữa cũng không bằng được súng ư? Cũng được, tôi và anh tỷ thí một chút, xem xem súng của anh lợi hại thế nào nhé?"

"Tỷ thí thế nào." Cảnh vệ đầu lĩnh híp mắt lại.

"Nghe tiểu Nguyệt nói anh có biệt hiệu là Thương Thần đúng không? Ở đó có con chim, thế này đi, anh rút súng, tôi xuất thủ, tôi đảm bảo, trước khi đạn của anh bắn tới đó, con chim kia đã rơi vào tay của tôi rồi. Anh không bắn chết được nó."

Vương Siêu cười cười, chỉ vào một cao ma tước ở ngoài chục mét, dưới góc tường.

"Tâm như hỏa dược quyền như tử, linh cơ nhất động điểu nan phi? Đây chỉ là ví dụ trong quyền kinh mà thôi, chẳng lẽ thức sự có quyền đầu nhanh hơn tử đạn ư? Ha ha, vậy tôi hôm nay cũng muốn kiến thức một chút, xem xem cao thủ đệ nhất thiên hạ trong truyền văn là cái dạng gì? Có thực sự là thần hồ kỳ thần? Có thể thổ khí giết người? Phi kiếm khiêu hoàn? Tẩu xuất dương thần hay không?"

Cảnh vệ này nghe thấy câu nói tùy tiện của Vương Siêu, đột nhiên, thần tình cuồng ngạo vốn có chợt thu lại, biến thành vô cùng thận trọng, khác hắn thần thái khiêu khích vừa rồi. Hơn nữa ăn nói cũng rất có đạo lý, có mấy phần khí độ của cao thủ.

Đồng thời vào lúc này, năm cảnh vệ phía sau hắn cũng thay đổi thần thái khiêu ngạo hống hách của mình, ngược lại còn lộ ra một loại sát khí ngạo cốt lãnh tĩnh và nhàn nhạt mà chỉ có quân nhân ở trên chiến trường mới có.

Có điều, Vương Siêu lại không hề để tâm đến biến hóa của những cảnh vệ này, chỉ dùng tay chơi đùa với đứa bé trai tên là tiểu Bảo, mắt cũng từ trên người sáu cảnh vệ thu hồi lại, ngữ khí vẫn hờ hững: "Chim khó bay, chim khó bay, cái đó cũng phải xem là do người nào. Trên tay tôi, chim quả thực là không thể bay nổi, còn phi kiếm khiêu hoàn, tẩu xuất dương thần, cậu chắc là xem tiểu thuyết tiên hiệp nhiều quá rồi. Thương thần, thương thần, có thể có được cái biệt hiệu này, dẫu sao cũng có một chút bản sự, chắc không phải là hạng hư danh. Hơn nữa tôi nhìn cách ăn nói, thân thể của anh, chắc cũng từng luyện qua không ít quyền pháp, kiểu đi của anh là chính bộ, nhưng có sự kiên cường có sức mạnh của võ thức Thái Cực quyền, là theo Vũ Vân Long học đúng không? Ngoài ra, anh luôn giữ khí tức ở vị trí huyệt Dũng Tuyền tại lòng bàn chân, có ý cảnh hư phù điên đảo, lại là một loại thế của Bát Quái chưởng, xem ra võ công mà anh học cũng khá nhiều đấy."

Ánh mắt của Vương Siêu đối với quyền pháp, nếu nói là đệ nhị, thiên hạ không có ai dám nói là đệ nhất. Bất kỳ người luyện võ nào, hắn chỉ tùy tiện nhìn mấy cái là có thể nhìn ra cái mà đối phương luyện là công phu gì. Nhãn quan của hắn thậm chí có thể nhìn ra khí huyết của anh hiện tại rốt cuộc là thủ ở chỗ nào.

Khi mấy cảnh vệ này vừa bước tới, lời nói mang theo vẻ khiêu khích, nhưng Vương Siêu lại có thể nhìn ra, bọn họ bên ngoài thì thô tục, nhưng trong lòng lại rất nghiêm túc.

Ngay cả đám hoàn khố đệ tử, vừa tới đã dùng lời nói khiêu khích cũng không có nhiều, huống chi là cảnh vệ quân nhân cao cấp? Loại quân nhân có đẳng cấp giống như bọn họ, sớm đã học được sự lãnh tĩnh, sự khiêu khích ở bên ngoài chắc đều là dùng để làm địch nhân lơ là.

Loại mánh khóe vặt vãnh này, sao qua nổi mắt dạng cao thủ như Vương Siêu.

Rất rõ ràng, nghe thấy ngữ khí của Vương Siêu, sáu cảnh vệ này cũng minh bạch điều đó. Ngữ khí lúc trước của mình giống như là trẻ con đang diễn trò trước mặt người lớn, cho nên lập tức lộ ra khí chất chân chính của mình.
Bình Luận (0)
Comment