Tin tức cao thủ bí mật trong quân đội Nhật Bản, Xuyên Đảo Huyền dương bị bắt giữ trước tiên truyền tới tai Vương Siêu.
Sau khi Vương Siêu nhận được tin thì cũng bay nhanh từ Nhật Bản về nam Dương.
Giới võ thuật Nhật Bản bây giờ chỉ là một mảnh yên lặng, bị Vương Siêu đánh cho không thể ngẩng đầu lên, một loại tâm tình chán chường tràn ngập khắp giới võ thuật Nhật Bản.
Mặc dù Vương Siêu không thật sự hài lòng về chuyến đi này nhưng cũng đã quét sạch sinh lực của giới võ thuật Nhật Bản, coi như là hung hăng áp bức một chút tinh thần võ đạo của đối phương.
Trong hành trình phỏng vấn bảy ngày, có lợi nhất chính là bốn người trẻ tuổi đi theo hắn.
Sau khi vương Siêu trở về thì đôi nam nữ Lạc Tiểu manh, Vương Hồng Cát này cũng trở về nước, chuẩn bị tiêu hóa tinh thần trong chuyến đi này, trước khi bước vào đại hội võ thuật sẽ tiến đến một cảnh giới mới.
Mà Hoắc Linh nhi, đàm Văn Đôgn cũng như thế.
Hơn nữa Hoắc Linh Nhi đã từng học tập tại Nhật Bản ba năm, đối với văn hóa Nhật Bản hiểu rất rõ. Lần này giảng đạo quán, năm quán chủ lưu quán Không Thủ Đạo Nhật Bản huyết chiến đối với vương Siêu đã làm cho nàng có cảm xúc rất sâu.
Sau khi nàng trở về Nam Dươgn thì quyết định bế quan một thời gian, tiêu hóa dần những thứ đẫ thấy đã nghe và cả kinh nghiệm có được.
Đối với võ sĩ đạo Nhật Bản, đám võ thuật gia khẳng khái bi ca mặc dù có võ công thấp kém nhưng lại không hề để ý tới sống chết.
Đối với Vương Siêu mà nói thì gia Nạp Trì Cương Điền, Thuyền Việt Tam Cửu Tàng, Ngô Cơ chỉ là những nhân vật nhỏ, trong nháy mắt là có thể đánh cho tan nát, Nhưng so với thực lực của bọn Hoắc Linh Nhi thì chính là kình địch. Trong vòng bảy ngày ngắn ngủi, tinh thần này, khí thế này, lực lượng cường đại trước mặt như thiêu thân lao vào lửa để rồi bị dập tắt. Rồi từ trong đó phát triển ra.
"Ồ? Sau khi ta đi, lại có cao thủ Đan Đạo tới đây đánh lén tổng bộ Đường Môn chúng ta sao? Hay là cao thủ Nhật Bản Y Hạ nguyên? Khôgn phải? Hay là người khác? Như vậy thì kỳ quái thật, đưa ta đi xem một chút, xem thử rốt cục là ai? Người Nhật Bản còn có cao thủ như vậy thì thật sự là nghĩ không ra".
Tạ lỵ báo cáo với hắn chuyện vị tuyệt đỉnh cao thủ Xuyên Đảo Huyền Dươgn tới đánh lén ám sát nàng khiến cho Vương Siêu vô cùng sửng sốt.
Cao thủ Đan Kình quả là rất đáng sợ.
"Bây giờ hắn đang bị nhốt trong địa lao, ta đẫn Siêu ca đi gặp hắn". Tạ Lỵ điều chỉnh tâm tình của mình một chút, hoàn toàn khu trừ tia sợ hãi ngày hôm qua ra khỏi đầu, thái độ khôi phục lại sự bình tĩnh.
"Tốt, ta cũng muốn nhìn người này một chút".
Vươgn Siêu gật đầu, Tạ Lỵ dẫn đường đi xuống địa lao.
Đây cũng là nơi giam giữ trọng phạm của Đường Môn.
Một cái hành lang thật dài dưới lòng đất, vô cùng yên tĩnh không nghe được nửa điểm thanh âm. Trên hành lang trắng bệch là ánh sáng, ngọn đèn phát ra khiến cho người ta nổi da gà. Bốn phía đều là vách tường bằng sắt, nhìn không thấy bất cứ lối thoát nào.
Người đi trên hành lang dài dưới lòng đất chỉ phát ra tiếng bước chân trầm tĩnh. Tại bốn phía hành lang cũng không hề phát ra tiếng vọng lại, làm cho người ta có một loại tuyệt vọng.
Đây chính là giam ngục địa lao của Đường môn.
Địa lao Nam Dương Đường Môn thật sự chính là được thiết lập dưới lòng đất, cũgn chính là dưới lòng đất của trường học hoa ngữ Minh Luân Đường. Càng xuống sâu một tầng thì phòng thủ tuyệt đối càng chắc hơn. Hơn nữa còn có cửa tự động, một khi có chỗ nào cảnh báo, khống chế không được thì sẽ lập tức đóng cửa hoàn toàn. Người ở bên trong coi như là có thần thông to lớn như trời cũng sẽ bị chôn sống.
Vương Siêu chắp hai tay sau lưng nhẹ nhàng cất bước đi tới. Phía sau chính là Tạ Lỵ và vài chiến sĩ Đường Môn.
Đi được mấy con đường cong thì Vương Siêu dường như nghe được từ một phòng giam sắt truyền tiếng kình phong vù vù. Mỗi một quyền đều đánh cho bạo vang, trong đó lại mang theo tiếng sắt thép va vào nhau, hiển nhiên là phạm nhân ở bên trong đang luyện quyền.
"Ừm? Đây đúng là hai người dân bản xứ Indonesia đang luyện quyền, trong phòng giam thanh tịnh, khôgn có việc gì để suy nghĩ, cũng không có âm thanh ồn ào, quả nhiên là nơi tốt để tu thân dưỡng tính. Hai người kia chắc là liều mạng luyện quyền, chờ có cơ hội sẽ thoát đi. Cũng được, ta muốn dạp tắt suy nghĩ đó của bọn họ":
Vương Siêu đến gần phòng giam phát ra tiếng quyền phong, hắn giơ tay lên nói: "Mở cửa sắt ra".
Một chiến sĩ Đường Môn vội vàng mở cánh cửa sắt to lớn nặng nề ra, lập tức có một mùi cổ quái đập vào mặt.
Vương Siêu nhìn thấy hai người dân bản xứ Indonesia râu tóc rất dài, bẩn thĩu nhưng tinh thần lại hết sức tráng kiện.
Hai người dân bản xứ này đúng là truyền nhân của Thủy Nguyệt Lưu hà Lạc Vũ Bộ, là tiểu Xuyên Túc Nghĩa là Lạp Nhĩ. Hai năm trước cùng quân chính phủ chiến tranh với Đường Môn, bị Vương Siêu bắt được rồi giam giữ trong phòng giam.
Hiện tại hai người vẫn bị giam giữ tới bây giờ, rất hiển nhien trong thời gian này bọn họ vẫn một mực khổ luyện. Từ trên hai người này có thể nhìn ra được khí tức cuồng nhiệt. Hai người mặc dù bẩn thĩu nhưng bản thân lại giống như một thùng thuốc nổ được tích súc, tùy thời đều có thể nổ tung. Trong ánh mắt lại mang theo vết dầu bóng loáng, trong phòng giam hắc ám lại làm cho người ta vừa nhìn liền có cảm giác phát lạnh.
Trong nháy mắt khi cánh cửa phòng giam mở ra thì hai ánh mắt hung tợn nhìn chằm chằm vào vương Siêu, giống như là muốn đem Vươgn Siêu lột da nuốt sống.
Nhưng Vương Siêu lại không thèm để ý chút nào, chỉ nhìn hai người này nói: "Hai vị cũng đã bị ta giam giữ một đoạn thời gian, xem ra tinh thần cũng không tệ lắm, đã ở trong này ngày đêm không ngừng khổ luyện. Như vậy đi, hôm nay ta cho các ngươi một cơ hội. Hai người các ngươi liên thủ với nhau nếu có thể đỡ được một chiêu của ta thì ta liền tha cho các ngươi ra ngoài. Thế nào?".
"Hai người liên thủ, đỡ được một chiêu của ngươi?".
Một người mở miệng nói, ngôn ngữ hết sức quái dị, giống như là cổ vịt bị bóp lại. Người này đúng là tiểu Xuyên túc Nghĩa, hắn nhìn Vương Siêu, trên cánh tay thô như sắt phát ra tiếng vang rầm rầm.
"Không sai". Vương Siêu cười cười. "Ta cho các ngươi một cơ hội":
Tiểu Xuyên Túc Nghĩa va Lạp Nhĩ nghe xong thì không khỏi liếc mắt nhìn nhau. tiểu Xuyên Túc Nghĩa dùng tiếng như vịt bị bóp cổ nói: "Chờ một chút, để chúng ta suy nghĩ cái đã, trước tiên ngươi mở còng ra cho bọn ta đã".
Trên mặt Vươgn Siêu vẫn như trước mỉm cười, cũng không hề nhìn tới thế công như mãnh hổ của hai người. thân thể đạp tới phía trước một bước, hai tay hóa thành trảo kéo lại, trong nháy mắt dây xích to lớn đã bị hắn nắm chặt, đồng thời hai tay rung lên.
Băng! Băng!
Tiểu Xuyên Túc Nghĩa, lạp Nhĩ giống như cỏ bị đánh bật lên, hung hăng đánh vào vách tường cứng rắn của phòng giam, phát ra tiếng xương cốt vỡ nát.
Phác xích!
Mấy chiến sĩ Đường Môn bị máu bắn tung tóa khiến cho dính vài giọt lên mặt.
"Thu dọn xác bọn họ một chút đi". Vương Siêu ra lệnh một tiếng rồi xoay người đi.
Tiếp theo Vương Siêu đi tới một phòng giam khác thì nhìn thấy một cái lưng sắt, giống như là một con mãnh thú đang bị giam trong lồng sắt lớn.
Bên trong lồng sắt là một người mặc áo quần da màu nâu, da tay của nam tử này giốgn như ngọc. nam tử này ngồi dưới đất, toàn thân xụi lơ, cúi đầu xuống, tựa hồ khớp xương đầu đã bị gãy. Nhưng hô hấp của người àny vẫn như trước hết sức vững vàng, cường đại, có lực.
"Quả nhiên làm một cao thủ Đan Kình".
Vương Siêu vừa nghe tiếng hít thở đã cảm giác được.
"Huyền Dương tiên sinh, ngươi thân là cao thủ như vậy thì tại sao lúc ta tại Nhật Bản khiêu chiến lại không có ngươi, ngươi không muốn tử chiến với ta? mà là lợi dụng lúc ta khôgn có ở đây để ám sát thuộc hạ của ta? Tuyệt đỉnh cao thủ cũng có tôn nghiêm của mình, tựa hồ ngươi khôgn nên hạ mình làm việc này".
Vương Siêu nhìn chằm chằm vào Huyền Dương.
"Ta không phải là đối thủ của ngươi, cũng không phải là võ thuật gia. Bất quá ta bây giờ đã hối hận, sớm biết rằng giao thủ với ngươi là phải chết nhưng cũng không sao cả, so với bây giờ ở dưới lòng đâts này còn tốt hơn nhiều".
Tiếng nói khó khăn của Huyền Dương phát ra từ bụng, đó là hắn dùng dạ dày để nói. mặc dù hắn nghĩ rằng muốn cố gắng ngẩng đầu lên nhưng ngay cả nửa đầu ngón tay cũng không thể động đậy được. Bởi vì Đường Tử Trần đã chặt đứt các dây thần kinh của hắn, khiến cho cả người hắn hoàn toàn tê liệt.
"Nghe nói ngươi biết một số công phu thất truyền của phái Võ Đang, như Đà Loa Kính trong Cửu Cung Thần Hình Chưởng? Tổ tiên của ngươi rõ ràng là hướng về hoàng thất xin một số thủ pháp bí ẩn, khăng định nó vẫn còn ở trên người ngươi. Ngoài ra giáo chủ Đại Bổn giáo là Xuất Khẩu Vân Lang cũng từng tu luyện cùng với ngươi, có kỹ xảo trấn hồn quy thần. Một số phương pháp tu hành của thiền tông Nhật Bản ngươi cũng biết. Người nếu có thể trở thành cao thủ Đan Kình thì tất nhiên đã học được rất nhiều quyền pháp, ta cảm giác được trên người ngươi khẳng định là có rất nhiều công phu thất truyền. Không bằng ngươi nói ra thì ta sẽ cho ngươi một cơ hội, được công bằng giao thủ với ta".
Vương Siêu lẳng lặng nhìn Huyền Dươgn nói ra những lời này.
Một cao thủ Đan Kình thì bản thân chính là một đại bảo điển võ thuật. Nhất là rất nhiều võ thuật đã thất truyền trong nước cũng được giữ lại ở Nhật Bản. Chuyến đi lần này của Vươgn Siêu tới Nhật Bản thật ra đã thấy được rất nhiều. như chiêu "Ngũ độc thủ" của Võ Đang, bây giờ Huyền Dươgn lại là cao thủ Bão Đan, khẳng định vô cùng quen thuộc đối với tất cả võ nghệ ở Nhật Bản, học tập thông qua hội quán và trăm nhà. Bạn đang xem tại TruyenGGG.Com - www.TruyenGGG.Com
Vương Siêu cơ hồ có thể khẳng định mà nói, từ trên người hắn có thể thấy được những võ học thất truyền đã lâu trong nước, còn có một số kinh nghiệm sáng tạo của võ thuật Nhật Bản.
Võ thuật Nhật Bản cũng có những điểm sáng tạo rất hay, dù sao trí tuệ của cả một dân tộc cũng không thể coi thường.
"Ngươi đã đạt tới cảnh giới như vậy mà còn muốn có được những quyền pháp và phương pháp tu luyện này sao? Một số thứ đói với ngươi mà nói thì đều là vô nghĩa"Huyền Dương vẫn cúi đầu, hắn tận lực ngẩng lên nhưng vẫn khôgn có một chút tác dụng.
"Đối với ta mặc dù vô ích, nhưng thân là võ thuật gia lại không đành lòng nhìn một số quyền pháp cứ thế mà thất truyền, hoặc là tại nước ngoài giữ lại. mà ở trong nước khôgn có, cho nên ta muốn tìm kiếm những võ học đã thất truyền này, để sau này những thiếu niên có chí trong nước có thể học. Cũng không đến nỗi phải chạy ra nước ngoài mà học".
Vương Siêu lẳng lặng nói: "Chuyến đi lần này tới Nhật Bản, ta cảm nhận được rất nhiều cái tốt. Ngoại trừ tuyệt đỉnh cao thủ thì lực lượng quyền pháp Nhật Bản rất trung kiên, đích thật rất cường đại, hơn nữa hào khí võ đạo chỉnh thể, vô cùng mạnh mẽ".
"Hắc hắc, hắc hắc". Huyền Dương khó nhọc cười hai tiếng: "Ngươi như thế nào cho ta cơ hội? Bây giờ toàn thân ta tê liệt, cả đầu ngón tay cũng không thể động đậy được một nửa, cho dù có khôi phục lại thì võ công cũng sẽ bị thoái hóa trên diện rộng, căn bản không thể tiến bộ được. Huống hồ thân thể này của ta muốn khôi phục thì chỉ sợ là không có khả năng. Cho dù có khôi phục lại thì ngươi cũng có thể giết chết ta một cách dễ dàng như giết chết hai truyền nhân của Thủy Nguyệt vũ Bộ".
"Đương nhiên". Vương Siêu cười: "Bất quá ta cho bọn họ cơ hội thì cũng cho ngươi cơ hội để lấy quyền pháp tâm đắc của ngươi, hết thảy bí mật đều đem ra trao đổi. Ngươi bây giờ chỉ có một cái hy vọng này, thương thế trên người ngươi cũng chưa chắc không thể khôi phục lại. ta có một vị bằng hữu bị thương so với ngươi thì còn nghiêm trọng hơn. Ta vẫn đang nghiên cứu tìm ra phương pháp nhưng thật ra gần đây đã nghĩ ra dược một số cách.
Trong lúc vương Siêu nói chuyện thì quả đấm dựng thẳng lên, kết thành một cái "Liên Hoa ấn", trong miệng đột nhiên liên tục phát ra những âm tiết cổ quái.
Mấy âm tiết này phát ra rất lớn, tựa hồ cả không khí cũng bị chấn động, âm thanh bị vang dội ong ong trong hòng giam.
Bị thanh âm ba động kích thích, đột nhiên tỏng lúc đó Huyền Dương cảm giác được xương tủy của mình hình như động đậy, tựa hồ trái tim đang ngừng đập đột nhiên bị điện kích một cái đã đập trở lại. Loại cảm giác này trôi qua rất nhanh nhưng lại hết sức rõ ràng.
"Xương tủy của ngươi cũng không bị phá hư, lần này ta lĩnh ngộ trong tẩy tủy kinh xuất ra một ít chân ngôn chấn động, có hiệu qua chút nào không? Ta cho ngươi thời gian để suy nghĩ, ngươi nếu đem tất cả tâm đắc kinh nghiệm luyện quyền và kinh nghiệm nhân sinh giao ra thì ta sẽ giúp ngươi tẩy tủy, cho ngươi từ từ khôi phục. Sau đó lại cùng ngươi giao thủ, đến lúc đó ngươi có chết hay không thì phải nhìn vào số mệnh của ngươi".
Vương Siêu nói xong thì xoay người rời đi.
Kinh nghiệm nhân sinh của một coa thủ Đan Kình thì còn đắt tiền hơn những bảo vật xa hoa nhất, so với võ công thì còn quý giá hơn nhiều.
"Siêu ca, ngươi thật không phải muốn giúp hắn trị thương?". Sau khi đi ra khỏi phòng thì Tạ Lỵ nói.
"Đương nhiên, bất quá ngươi hãy phái người nói chuyện với hắn, làm cho hắn kể rõ kinh nghiệm cả đời mình cùng với kinh nghiệm luyện quyền ra. Trong đại điển quốc thuật chúng ta thì nhiều nhất chỉ có kinh nghiệm luyện quyền của một vi cao thủ Đan Kinh, đối với hậu nhân sau này thì có giá trị vô cùng lớn. Đây là một tài sản vô hình. Bất quá ngươi yên tam, với thương thế của hắn thì một ngày nào đó cũng sẽ chết, bất quá ta nghĩ hắn cũng không có gì để tiếc nuối. Có thể cùng ta giao thủ mà chết thì hẳn là chết không đáng tiếc".
Vương Siêu nói.
Ngay lúc vương Siêu thấy Huyền Dương bị nhốt trong lồng sắt thì Bắc Kinh Nghiêm gia lại phát sinh một sự tình.
"Nghe nói Thiếu Lâm Tự có một vị cao tăng gọi là Tề Lạc Á gì đó, đang xem bệnh cho rất nhiều người, không cần thuốc, cũng không cần châm cứu... vân vân. Chỉ là đọc vài câu kinh, mặc kệ là bệnh tật gì cũng lập tức khỏi hẳn. Lão Nghiêm, ngươi đi gọi hắn lại đây để xem cho Nghi nhi một chút, nói không chừng còn có hy vọng!".
Một phụ nhân đang khóc nói với Nghiêm Thọ Kính.
"Đừng nghĩ vẩn vơ, Nghi nhi đã chết. Thầy thuốc không phải đã kiểm tra qua sao, sóng não và điện đồ nhịp tim cũng không có. Cao tăng cái gì, niệm kinh sẽ tốt ư. Ngươi cũng là người có học thức, như thế nào lại tin vào mấy điều mê tín vớ vẩn như thế!". Nghiêm Thọ Kính nổi giận nói.
"Vậy thì thân thể Nghi nhi tại sao vẫn mềm nhũn, sắc mặt nàng vẫn đỏ ửng, chỉ là ngủ mà thôi. Không phải đã chết! Nhiều ngày như vậy vẫn nằm trên giường, cho tới bây giờ vẫn không thay đổi".
Lão phụ nhân gạt nước mắt nói:
"Ta đã hỏi qua Vũ Vận Long, võ công Nghi nhi đã luyện tới cảnh giới thân thể bồ tát, khi chết thì thân thể cũng giống như bồ tát, nhìn thì có vẻ giống như còn sống. Chờ vài chục năm sau thì mới có thể dần dần tiêu hủy".
Nghiêm Thọ Kính cũng thương tâm nói.